Mê Thất

Chương 150

Phải xác định như thế nào đây? Ta căn bản không thể hỏi ra miệng.

“Ngươi không có xảy ra chuyện gì chứ? Chí Hòa?” Lâm Nam ngữ điệu mang theo sự quan tâm nhẹ nhàng hỏi, xem ra hắn vẫn đứng ở ngoài cửa không đi.

Ta ra khỏi phòng tắm, lãnh đạm trả lời: “Không có gì, ta chỉ là bỗng nhớ lại một số việc thôi!”

Trên gương mặt luôn trấn tĩnh của Lâm Nam hiện lên một tia kinh hỉ, đồng thời xẹt qua một tia bối rối khó nói được nên lời, “Ngươi nhớ lại điều gì?”

Ta từng chữ từng chữ hỏi: “Ngươi vì sao lại đối xử với ta như vậy?”

Lớp mặt nạ trên gương mặt Lâm Nam phút chốc vỡ vụn, hắn hoảng sợ nói với ta: “Ngươi vẫn không chịu tha thứ cho ta sao?”

Hắn biết bản thân có việc gạt Chí Hòa, khiến Chí Hòa thương tâm. Nhưng nếu không làm như vậy, nếu làm theo ý Lâm Hạo từ bỏ sự nghiệp để đổi lại sự trở về của Chí Hòa, làm như vậy cũng chỉ là được tạm thời mà thôi, về sau bọn họ nhất định sẽ không có khả năng ở bên nhau. Bằng hiểu biết của hắn đối với ca ca, chỉ sợ ngay ngày hôm sau hắn sẽ bị ném tới một đảo quốc xa xôi nào đó, vĩnh viễn không thể trở về. Nhưng hắn đã giải thích nhiều lần như vậy nhưng vì sao Chí Hòa nhất định không chịu hiểu cho hắn a…… [82]

Ta như bị sét đánh, bị hỏa đốt. Hắn thừa nhận, hắn cư nhiên đã thừa nhận!

“Ngươi hỗn đản!” Ta nhào người lên trên Lâm Nam, lửa giận thiêu cháy hết lý trí của ta, thao túng tứ chi của ta. Ta liều mạng vung cánh tay, liên tiếp đánh vào mặt, vào người Lâm Nam.

Lâm Nam bị ta đè trên sàn đánh đấm lung tung khiến hắn chật vật né tránh, “Ngươi bình tĩnh một chút, hãy nghe ta nói!” Chí Hòa hiện tại phản ứng so với trước kia kích động hơn rất nhiều.

“Vương bát đản, ta không nghe!”

Một mảnh hỗn loạn, nắm đấm của ta đấm ngay chính giữa mũi Lâm Nam, màu đỏ máu tươi trong phút chốc trào ra. Nhất thời, cả hai người đều giật mình dừng lại.

Lâm Nam thừa dịp này bắt lấy hai tay ta, quay người đem ta đè chặt trên sàn. Ta dùng sức đá hắn, đáng tiếc sau khi bệnh thì cơ thể ta đã hư nhược rất nhiều.

“Ngươi đừng có quá phận!” Lâm Nam có chút căm tức nói, cái cảm giác tâm tình bị cô phụ khiến hắn buồn bực đến cực điểm.

“Ta quá phận?” Ta cười nhạt nhìn hắn rồi hung tợn nói: “Ta hận không thể chính tay giết chết ngươi!”

Lâm Nam sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, “Ta vì ngươi trả giá nhiều như vậy, đổi lấy chính là cái này sao?”

Lâm Nam buông tay ta ra, ta đang muốn bò dậy, lại bị một cái tát khiến ta xây xẩm ngã xuống đất, Lâm Nam vừa rồi không đánh trả giờ lại đánh ta. Ta giương mắt nhìn, thoáng chốc vô cùng lo sợ. Hai mắt hắn đỏ lên, dường như cực độ thương tâm, mà cũng có lẽ là cực độ căm phẫn, hệt như một con dã thú đã bị dồn ép tới mức phát điên.

Ta bỗng nhiên trở nên sợ hãi, không để ý gò má đau nhức, cố trườn về phía cửa hy vọng có thể thoát thân.

“Các ngươi đang làm cái gì vậy?” Lâm Hạo mang theo chất vấn đẩy cửa ra, “Nghe nói hắn bị bệnh? Thì ra không phải, cư nhiên lại đánh nhau như vậy.” Liếc mắt nhìn ta một cái, y đi đến bên người Lâm Nam, đưa cho hắn một chiếc khăn tay, “Không thể tưởng tượng được rằng ngươi cũng bị y đả thương!”

“Ngươi không được nhúng tay vào, hắn là người của ta!” Lâm Nam lau khô máu, dùng sức ném khăn xuống đất.

Lâm Hạo lui về phía sau vài bước, kéo ta trở lại phòng, đóng cửa lại, “Mười mấy năm trước, ta giống như ngươi đã nói vậy.”

Ta tựa vào tường, Lâm Hạo ngồi xổm xuống vuốt nửa bên mặt sưng lên của ta, ác ý dùng ngón tay đâm xuống.

“Đau!” Ta đau đớn kêu lên.

Cũng may Lâm Hạo lập tức đứng lên, mặt hướng về phía Lâm Nam, “Lâm Nam, ngươi là đệ đệ của ta, vốn hẳn là thân nhân ta thương yêu nhất, nhưng hiện tại chúng ta lại coi đối phương như cừu nhân. Vì cái gì vậy? Chính là vì tiện nhân này. Ngươi coi ta như cừu nhân ư, ngươi sai rồi. Địch nhân của ngươi chính là hắn. Hắn hận ta, đúng vậy, nhưng hắn yêu ngươi sao? Không, hắn căn bản không yêu ngươi, hắn chính là đang lợi dụng ngươi, lợi dụng ngươi để né tránh ta mà thôi.”

Ta mờ mịt nghe không hiểu y đang muốn nói gì, Lâm Nam sắc mặt càng tệ hơn. Lâm Hạo vẫn tiếp tục, “Ngươi ngẫm lại xem, trước đây hắn tại sao muốn rời khỏi ngươi giống như đã rời khỏi ta…… Hắn đối với ngươi căn bản không có tình cảm, cho dù có, kia cũng chỉ là cảm kích cùng đồng tình, đồng tình vì ngươi là ngốc tử, và cũng bởi vì hắn bị cô lập xa lánh nên mới cần phải dựa dẫm vào người──”

“Đủ rồi! Không cần nói nữa!” Lâm Nam cao giọng quát lên, sau đó chậm rãi hướng ta đi tới, ôn nhu nói: “Nói cho ta biết, ngươi yêu ta!”

Tại thời khắc ấy, ta nhớ đến mấy ngày nay hắn đã cẩn thận chiếu cố ta ra sao, nhưng khi nghĩ tới ca bệnh kia cùng với những dòng chữ được viết trên đó cũng đủ để làm tan nát tâm can con người.

“Nói đi, Chí Hòa! Ngươi nói mau!” Lâm Nam không kiên nhẫn nắm lấy bả vai ta.

Lâm Hạo hất cằm, “Thế nào? Ngươi lừa mình lừa người làm gì nữa? Hắn nếu không muốn rời đi, như thế nào lại tự sát!”

Ta bỗng nhiên ngẩng đầu, tự sát!

“Im miệng!” Lâm Nam một quyền đấm vào tường, khi thu hồi tay, trên nền tường trắng đã lốm đốm những vết máu.

Lâm Nam cúi đầu rồi hàm trụ môi ta, mạnh mẽ liếm mút. Âm thanh ta muốn la lên đều bị diệt trong nụ hôn kịch liệt, đầu lưỡi bị hắn trêu chọc, lợi cũng bị liên tục liếm láp.

Ta đưa tay muốn cự tuyệt Lâm Nam, kết quả lại bị ôm chặt bất động trong lòng hắn.

Hoàn đệ nhất bách ngũ thập chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Bình Luận (0)
Comment