Mặc kệ ta dụ dỗ đủ kiểu như thế nào đi chăng nữa, Phong vẫn không để lộ ra một chút sơ hở, nhưng chính thái độ dấu diếm này đủ làm ta xác định được. Ta vốn tưởng rằng trời cao biển rộng, bất quá cũng chỉ là do con người phóng đại mà thôi.
Ta cầm lấy tóc, bọn họ rốt cuộc muốn thế nào? Vì sao không hiện thân?
Trí nhớ không trọn vẹn, căn bản không hề rõ khúc mắc giữa ta và bọn họ.
“Phong, ta muốn từ chức……” Ta thấp giọng nói.
Phong còn chưa đáp lời, Tiểu Lâm từ phía sau đi tới đã ồn ào, “Vì sao? Vì sao?”
Phong tựa vào quầy bar, rút ra một điếu thuốc, thật lâu không nói gì, đến khi điếu thuốc cháy tàn mới nói, “Ngươi cũng đã biết rồi. Hôm qua ngươi đột nhiên hỏi đông hỏi tây, ta liền hoài nghi ……”
“Cái gì? Ngươi đang nói gì?” Tiểu Lâm vẻ mặt mê võng.
Phong ‘ba’ một cái đưa cho Tiểu Lâm một ly rượu, ” Bàn một7, mau đưa đi.”
Tiểu Lâm không cam lòng bĩu môi rồi bất mãn rời đi…..
“Ngay sau hôm ngươi tới, có người đến tìm ta, là người ta không thể đắc tội. Y đưa ra yêu cầu rất đơn giản: Không kinh động đến ngươi, mỗi tuần báo cáo về tình hình của ngươi, sau đó…Ngươi đau đầu, y liền đưa cho ta một lọ thuốc. Ta đi kiểm tra thử, là thuốc giảm đau đầu rất tốt, cho nên ta đưa ngươi……” Phong bất đắc dĩ nói.
Ta lẳng lặng nghe.
Phong đưa cho ta một cái ly, “Ta tưởng các ngươi là tình nhân.”
“Cái gì?” Tay ta run lên, ly thủy tinh đổ trên quầy bar, trào ra một ít nước.
“Sao có thể như vậy?” Ta thấp giọng nói.
“Phải không? Nhưng nam nhân kia mỗi khi nhắc đến ngươi, âm thanh đều nhu đi vài phần. Thân thể y thoạt nhìn không tốt lắm nhưng mỗi tuần vẫn tới nghe ta báo cáo. Kỳ thật chỉ cần kết nối qua điện thoại là có thể thu xếp xong.”
Ta có chút nan kham. Có một số việc không giống như người ngoài nhìn vào, nhưng nếu người ngoài đều cho là như vậy, vậy đâu mới là sự thật đây?
“Ngươi nói thân thể y không tốt?” Ta cẩn thận hỏi, “Tên y là gì?”
“Ân?” Phong mở to hai mắt, “Ngươi không biết tên y?”
“Ta……” Bị hắn nhìn đến quẫn bách, ta buộc lòng nói, “Không phải, ta chỉ là muốn xác định……”
“Như vậy a, ta chỉ biết y họ Lâm……” Phong ngẫm lại rồi bổ sung nói, “Ta lần đầu tiên thấy y cảm thấy rất quen mắt, sau đó mới nhớ ra đã nhìn thấy ở trên TV. Y chính là tổng tài Lâm thị, Lâm Hạo.”
Lần này ta càng thêm bất ngờ. Là Lâm Hạo? Y không phải là người như thế a?
Ngô, y hẳn là…… y là người như thế nào? Đầu ta bỗng nhiên trống rỗng. Vừa rồi, ta tựa hồ trực giác nhớ tới cái gì đó……
“Ngươi không sao chứ? Ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt lắm. Chuyện từ chức để sau đi, ngươi cứ nghỉ ngơi một chút đã.” Phong đề nghị nói. n
“Ta không sao, ta vẫn nên rời đi. Làm phiền ngươi rồi.”
“Không đâu. Ta có lời không biết nên nói với ngươi hay không.”
Ta mỉm cười, “Ngươi cứ nói.”
“Kỳ thật ngươi chưa hẳn đã đi được. Lâm tiên sinh hẳn là cũng không để tâm với ta lắm, không bằng ngươi cứ ở lại đây đi. Như thế nào?”
“Ta……”
“Ngươi trước hết cứ suy nghĩ đi đã, ta sẽ không nói với Lâm tiên sinh.”
Nói thật, ta quả thật cảm thấy rất đau đầu, vì thế ta nhanh chóng trở lại phòng nghỉ ngơi.
Tóc bỗng nhiên bị vuốt ve, thực thoải mái. Có lẽ là Tiểu Lâm lại chạy tới.
Vì thế ta không mở mắt, chỉ trở mình không để ý tới nó. Vạn nhất tỉnh lại nó truy vấn ta chuyện buổi sáng, ta cũng không thể giấu nổi nó.
Bày ta vuốt ve tóc trượt xuống cổ, khiến ta cảm thấy một trận ngứa, ta khẽ nói một tiếng, “Tiểu Lâm đừng hồ nháo, ta đang đau đầu……”
Bàn tay trên cổ cứng đờ, chưa đến giây liền ly khai.
Ta lấy chăn che đầu, bỗng nhiên, ta động thân ngồi dậy, cửa phòng mở rộng, trong phòng chỉ còn lại một mình ta. Người vừa rồi, không phải Tiểu Lâm. Tay của Tiểu Lâm không lớn và cứng rắn như vậy…… Chẳng lẽ là Phong?
“Tỉnh rồi sao? Đứng lên ăn cơm đi.”
Ta đang phỏng đoán, Phong bưng đồ ăn tiến vào. Có lẽ thực sự là hắn.
“Mau ăn đi. Ta vừa mới ở bên ngoài mua về, còn nóng.”
“Cám ơn a……” Ta tiếp nhận hộp cơm, rút đũa ra, “Ngươi vừa mới trở về?”
“Đúng vậy, đồ ăn đều còn bốc khói nghi ngút.” Phong cười ngồi xuống bên cạnh ta.
Ta nghẹn một miếng cơm trong họng, hớp một ngụm nước khó khăn mãi mới nuốt xuống được, “Kia… không phải mới vừa rồi ngươi đã vào phòng ta sao?”
“A?” Phong cũng sửng sốt một chút, lập tức trầm mặc, “Ta không nói gì cả.” Phong thản nhiên nói.
“Ta biết.” Ta miễn cưỡng cười với hắn.
Không cần hắn nói ra điều gì. Với khả năng của y thì có chuyện gì mà y không thể biết?
Nhìn ta gian nan ăn xong, Phong hỏi, “Ngươi… suy nghĩ thế nào?”
“…… Ta trước tiên cứ lưu lại đã.” Ta thấp giọng nói.
Phong dường như cao hứng lập tức mỉm cười: “Hảo, như vậy là tốt rồi. Ngươi cũng đã biết hết, ta chung quy vẫn cảm thấy có lỗi với ngươi.”
Nhưng ta và Phong đều không đoán được rằng, ngày hôm sau liền xảy ra một việc khiến chúng ta không kịp trở tay.
Tiểu Lâm gặp tai nạn, ta cùng Phong sắc mặt trắng bệch, bất quá hắn chỉ là lo lắng, còn ta là kinh hãi.
Hoàn đệ nhất bách lục thập nhất chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤