Mê Thất

Chương 165

Tại lúc ta còn đang dại ra, Lâm Hạo đã cởi bỏ tây trang, ngay cả quần áo trong cũng cởi ra sạch sẽ.

“Ngươi……”

“Đừng nhúc nhích, ta chỉ muốn hảo hảo ngủ một giấc……” Lâm Hạo bắt lấy cánh tay đang khua loạn của ta.

Hiện tại mới ba giờ chiều, ngủ?

“Ngươi để ta đứng lên, ta đem giường cho ngươi.” Ta khô khốc nói.

Lâm Hạo không đồng ý cũng chẳng phủ định, tung chăn chui vào, đồng thời, đem ta vào trong……

Ta thở mạnh cũng không dám, Lâm Hạo hỉ nộ vô thường, nếu ta tiếp tục giãy dụa có thể sẽ chọc giận y…… Trên người đột nhiên rùng mình, cho nên không dám động nữa. Ta vừa mình an ủi xong, Lâm Hạo lại đặt tay lên thắt lưng ta……

Ta nhẫn nại trong chốc lát, cuối cùng mở miệng, “Ngươi…… bỏ ra……”

Thật lâu không nhận được lời đáp trả, ta lặng lẽ quay đầu. Lâm Hạo cư nhiên đã ngủ, hàng mi đen dày đạm đạm khép lại. Đến bây giờ ta mới phát hiện bộ dạng Lâm Hạo rất đẹp. Tuy Lâm Nam rất tuấn tú, nhưng Lâm Hạo nam tính cùng cương nghị hơn vài phần so với Lâm Nam. Ta bắt đầu hâm mộ……

Người yêu? Ta không tin, rất vớ vẩn. Ta sao có thể từ bỏ ước mơ của mình để cùng nam nhân…… Nhưng thái độ của Lâm Hạo rất chân thật. Nếu là thật? Sẽ là sự thật sao? Ta một lần nữa lại tự hỏi chính mình, Lâm Hạo không có biểu hiện gì như thể đang nói dối, có thể hay không là…

Ta giống như lâm vào một vòng lẩn quẩn, vòng lẩn quẩn này càng vẽ càng nhỏ, cuối cùng tạo thành một dấu chấm tròn……

Ta đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi…… Lâm Hạo dường như ngủ rất say, hẳn là sẽ không làm gì…… không gian yên tỉnh khiến ta cũng muốn thiếp đi một láts……

Thình lình, một tiếng đập rất lớn khiến ta sợ thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên, tuy nhiên điều đó là không thể vì cánh tay Lâm Hạo đang đè lên người ta. Vừa nghiêng đầu liền thấy Lâm Hạo cũng bị đánh thức. Y chống ván giường ngồi dậy, ta nhân cơ hội đó nhảy xuống giường, cách y rất xa……

Cánh cửa bị thô bạo đá mạnh ──

“Ngươi bắt ta sang Mĩ là vì điều này sao?” Lâm Nam đứng ở cửa, caravat hắn đeo lộn xộn trên cổ, bộ dạng vội vàng chạy tới.

Lâm Hạo liếc hắn một cái, “Ngươi nói bừa cái gì vậy, việc làm ăn ở bên kia sớm đã định là hôm nay ký hợp đồng, ngươi lại chạy về ngang xương như thế là sao?”

Lâm Nam hừ nhẹ một tiếng, “Ta phái thư kí đi thay, xem ra ngươi tính toán rất trùng hợp.”

“Có ý gì? Ta còn không hỏi ngươi vì sao lại theo dõi ta!” Lâm Hạo trầm mặt nói.

Lâm Nam cũng không chịu yếu thế, “Cùng lí do với việc ngươi theo dõi ta.”

Lâm Nam xoay người nhìn ta, cười nói, “Đã lâu không gặp.” hắn nói như thể giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Các ngươi đang nói cái gì vậy?” Lâm Nam hỏi.

Ta nói, “Lâm Hạo gạt ta nói ta với y là…… người yêu!” Ta nhìn Lâm Nam, hy vọng hắn có thể cho ta một đáp án.

Lâm Nam cứng đờ, liếc Lâm Hạo một cái. Lâm Hạo không nói gì, Lâm Nam nói, “Hắn không nói dối, nhưng cũng không hẳn là vậy. Chúng ta cũng là người yêu!”

“……” Ta hoàn toàn trầm mặc.

Lâm Hạo nói, “Ta vừa rồi nói ta rất tức giận, nguyên nhân là bởi hắn, ngươi sau lưng ta cùng Lâm Nam có gian tình.”

Lâm Nam tựa tiếu phi tiếu, “Ca ca, cái đó không giống với những điều chúng ta đã nói.” sau đó nói với ta, “Chúng ta là thật tâm.”

Lâm Hạo duỗi dài chân ra, rời khỏi giường, quần áo y bị ép có chút lộn xộn. Nhìn thấy miệng vết thương trên bụng y khiến ta không khỏi hít vào một hơi. Miệng vết thương thoạt nhìn vẫn là màu thịt, hẳn là vừa mới cắt chỉ không lâu……

Lâm Hạo cài cúc áo rồi mặc cả áo khoác vào, “Đi thôi!”

Lâm Nam nói với ta, “Chúng ta trở về đi, lần trước là ta không đúng.”

“Ta không đi.” Ta vẫn cự tuyệt.

Lâm Hạo nhìn Lâm Nam một cái, Lâm Nam đi đến bên cạnh ta. Tuy Lâm Nam đã khôi phục bộ dáng tao nhã chính nhân quân tử nhưng ta không thể quên được cơn ác mộng ngày đó, nhục nhã, cầu xin tha thứ……

Lâm Nam tinh ý bảo trì khoảng cách hai mét với ta, hắn nhẹ giọng nói, “Ta biết ngươi để ý chuyện lần trước, nhưng chúng ta là người yêu a. Những chuyện như vậy đều rất bình thường, không phải sao? Bởi vì ngươi không nhớ rõ nên mới có ý nghĩ bài xích, chỉ cần ngươi nhớ lại là ổn thôi……”

Lâm Nam hiển nhiên rất biết cách làm dao động lòng người.

“Ngươi xem, chúng ta lâu như vậy mà không hề bức ngươi, điều đó còn không thể hiện thành ý của chúng ta sao?” Lâm Nam dấu diếm việc hai người bọn họ luôn theo dõi ta đến từng bước chân, “Ngươi ngẫm lại xem, nếu chúng ta muốn cưỡng ép ngươi, kỳ thật là chuyện vô cùng đơn giản……”

So với người không giỏi nói chuyện là ta đây, Lâm Nam không chỉ có lời lẽ sắc sảo, suy nghĩ cũng linh hoạt, ta thật sự bị hắn thuyết phục.

“Không bằng như vậy đi. Ngươi trước tiên đi theo chúng ta, ta nói rõ cho ngươi mọi chuyện từ đầu đến cuối. Còn có cả ảnh chụp nữa. Ngươi muốn xem không?” Lâm Nam bất tri bất giác đi đến gần.

Hoàn đệ nhất bách lục thập ngũ chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Bình Luận (0)
Comment