Mê Thất

Chương 167

Cánh tay ta cứng đờ, nhìn “thứ” mềm mại trên tay. Chỉ mấy tháng, Lâm Nam đem nó dưỡng béo, ôm lên cảm thấy rất nặng……

“Thực đáng yêu……” Lâm Nam vươn tay sờ sờ khuôn mặt anh nhi.

Có thể là động tác hơi mạnh, chọc tiểu baby oa oa mấy tiếng.

“Đây cũng là……”

Lâm Nam gật đầu, “Ngươi nên tin điều này.”

“Nếu muốn kiểm tra DNA cũng được thôi, hơn nữa không cần phiền phức, trực tiếp ôm nó đi là được.” Lâm Nam lại nói.

Gương mặt ta nóng như lửa đốt, “Không, không cần.”

“Tùy ngươi thôi.” Lâm Nam duỗi người, “Vậy ngươi hảo hảo chiếu cố nó nga, ta ra ngoài.”

Nói xong, không chờ ta đáp ứng hắn đã nhanh chóng rời đi.

Tri giác của ta như biến mất trong chốc lát, sau đó khôi phục lại. Tay tê quá, đứa nhỏ này ăn gì vậy không biết. Tròn như vậy, mọi người ôm không cảm thấy mệt sao? Lâm Nam chỉ cần về đến nhà, sau khi xử lí xong công việc, phần lớn thời gian đều không ngừng ôm anh nhi. Nếu Diệp Tề đến đây cũng nhất định quyến luyến không rời, ôm nó chạy quanh. Còn những lúc khác đều có người giúp việc chăm nó.

Hoàn hảo nó đã ngủ say. Ta đặt nó trên sô pha, cố gắng khởi động cánh tay đã tê rần.

Trên bàn trà pha lê trong suốt có đặt một bình sữa, lúc Lâm Nam đặt hài tử lên tay ta đã pha sẵn bình sữa đó, bên trong là sữa ấm. Vì dinh dưỡng của hài tử, Lâm Nam thuê thêm một nhũ mẫu, là một người làm công trẻ tuổi có cuộc đời không may mắn lắm, chồng chạy theo người khác, bản thân lại vừa sinh hài tử nên không thể làm được việc nặng nhọc, công việc thoải mái thì nàng lại không đủ khả năng làm. Sau khi kiểm tra sức khỏe xong nàng liền trở thành nhũ mẫu của đứa trẻ này.

Ta sờ bình sữa, nếu không uống thì sẽ lạnh mất.

Vì thế đem anh nhi ôm trên đùi, khủy tay trái làm gối đầu, tay phải dựng ngược bình sữa đặt lên miệng anh nhi.

Anh nhi vẫn đang nhắm mắt liền há miệng ra ngậm lấy, chụt chụt bắt đầu mút sữa. Thần thái khờ khạo thật đáng yêu, ngay cả phần thịt phúng phính trên khuôn mặt nhỏ mũm mĩm kia cũng rung rung lên không dứt.

Đến tối, Lâm Nam mang theo thần thái mệt mỏi trở lại. Thân thể Lâm Hạo vừa trải qua phẫu thuật lần hai, lần này tính nguy hiểm và khó chịu không như lần trước, cho nên sau khi phẫu thuật xong đã phục hồi rất nhiều. Mấy tháng trước mỗi lần đi gặp Phong đều là Lâm Nam đi cùng, nhưng lần này vừa vặn lại là Lâm Hạo nhận điện thoại……

“Thế nào?” Lâm Nam hỏi ta.

Biết thân phận hài tử, ta còn chưa kịp xấu hổ đã bị tiểu tổ tông này chỉnh đến bù đầu cả một buổi chiều. Có lẽ là do tư thế không đúng, uống được một chút sữa, sau đó nó liền ra sức khóc nháo. Dỗ như thế nào cũng không được, vừa ôm vừa đung đưa, thật vất vả mãi mới ngừng khóc, sau đó kéo quần xuống, tiếp theo đổi tã, tắm rửa, lại khóc……

Khi Lâm Nam sắp về, nó mới khóc mệt quá mà thiếp đi.

Ta lau mồ hôi, “Hôm nay sao không có người giúp việc a?”

Lâm Nam suy nghĩ một lúc, sau đó thản nhiên nói, “Quên mất, Lý mụ đi thăm gia đình con gái, Tiểu Lâm và Tiểu Hà xin nghỉ một ngày.”

“Cơm nước tối nay phải làm sao bây giờ?” Lâm Nam như đang lầm bầm lầu bầu, “Đi ra ngoài mua vậy……”

Ta nhìn thời gian, “Để ta tùy tiện làm một ít đi, không cần phiền toái như vậy.”

Lâm Nam cười nói, “Vậy thì tốt quá.”

Nhìn biểu tình “toàn bộ giao cho ngươi” của hắn, ta nói rõ, “Hương vị sẽ không ngon lắm……”

“Không sao cả.” Lâm Nam ái muội nói, “Ta đã ăn cơm ngươi làm mười mấy năm rồi.”

Ta vội vàng làm như không nghe thấy gì, “Ta vào bếp đây……”

Trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu, nhưng ta chỉ làm hai món ăn chay, một món ăn mặn, một bát canh, đều là những món đơn giản nhất ……

Sau khi bày bàn ăn xong, Lâm Hạo từ ngoài bước vào. Y đến bệnh viện rất thường xuyên nhưng lại khăng khăng không muốn nằm viện, cho nên cứ chạy tới chạy lui như vậy.

“Ngươi làm?” Lâm Hạo tiên phong ngồi vào bàn cơm.

“Ân.” ta gật đầu, “Tạm ăn một chút đi, hôm nay trong nhà không có người……”

Lâm Hạo cầm đôi đũa lên động thủ trước, Lâm Nam lúc này mới ngồi vào bàn.

Hoàn đệ nhất bách lục thập thất chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Bình Luận (0)
Comment