Mê Thất

Chương 92

Xem ra, việc này không đơn giản như ở trên máy bay. Lâm Hạo đã tuyên bố rõ trừ phi y thả ta ra, bằng không cho dù trên giường đầy một đống hỗn độn cũng sẽ không chấm dứt.

Cứ như vậy nôn ọe, hơn nữa lại ở trên gối của chính mình, ngẫm lại khó có thể chịu được, cho nên ta bịt nhanh miệng!

Lâm Hạo vẫn cứ xoa bóp trên bụng ta, khí lực càng lúc càng lớn. Cúi đầu nhìn tay y, mặt trên bàn tay hiện lên mạch máu màu xanh, năm ngón tay chốc lát lại nắm vào, như muốn nắm chặt phá vỡ bụng ta.

“AA……” Ta kêu rên, bụng bị ấn sâu hẳn vào.

” Thoải mái sao?” Lâm Hạo hỏi.

Không biết trả lời như thế nào y mới có thể vừa lòng, ta chỉ dám khẽ hít thở. Lâm Hạo lãnh huyết nhìn ta chảy từng giọt mồ hôi, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi đặt tay lên bụng ta!

“Ọe……” Đau đớn tột cùng khiến ta co rút nghiêng người nôn hết ra.

Lâm Hạo vỗ lưng ta, “Thế nào? Đã bảo ngươi nôn ra đi, hiện tại tốt hơn nhiều rồi!”

Đôi mắt mờ mịt đỏ au. Rất nhiều uế vật ngay bên cạnh, ngay cả trên mặt cũng dính chút cặn đồ ăn chưa tiêu hóa, mùi vị khó ngửi tràn ngập trong khoang mũi. Nhịn không được …… Trong hốc mắt hơi nước ngưng tụ. Khi chất lỏng sắp trào ra, ta lấy tay chặn hốc mắt.

Lâm Hạo lại lần nữa đặt tay ta lên đỉnh đầu, cầm khăn lau mặt cho ta, rồi bế ta đặt lên trên chiếc sô pha lớn bằng da trong phòng ngủ, phía trên trải da lông cao cấp mềm mại vô cùng thoải mái.

Vài phút sau, người hầu đã thu dọn xong phòng.

Lâm Hạo lại đặt ta lên giường: “Ta thực hận không thể mổ phá bụng ngươi!”

Ta cả người run lên, Lâm Hạo cười nói: “Sợ hãi? Yên tâm, ngoài miệng nói thôi. Ta thế nhưng cũng rất luyến tiếc. Bất quá, nếu ngươi còn phản bội ta lần nữa, ta sẽ không kiên nhẫn đâu. Thay vì để ngươi chạy mất, bằng không giết chết ngươi ngay tại nơi này!”

Ta ra vẻ trấn tĩnh nhìn y, nhưng trong lòng sợ hãi khiến ánh mắt ta hư nhược đi không ít. Lâm Nam nhất định sẽ cứu ta…… Nếu lần này có thể rời đi, ta tuyệt đối sẽ không để bị y tìm thấy nữa, sẽ đến một làng quê nhỏ. Dù có phải đoạn tuyệt quan hệ với chuyện đời cũng tốt, chí ít không cần phải chết không an bình!

Rõ ràng đã từng nghĩ tới việc rời khỏi Lâm Nam, nhưng hiện tại lại hy vọng hắn cứu ta, trong lòng ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Nhưng chỉ sợ Lâm Nam không đủ sức lực! Lâm Lan đã từng nói qua, tất cả các phòng ở đã bị Lâm Hạo cải tạo, trong sân có tia hồng ngoại quét, trên tường mắc dây điện cao thế, cửa thì bị khóa bằng điện tử, và bình thường luôn có chó săn canh giữ……

Lâm Hạo biến nơi này thành ngục giam sao?

Với ta mà nói, đây là thực sự ngục giam……

“Nghĩ gì đấy?” Lâm Hạo vỗ mặt ta.

“Ngươi cư nhiên mang thai hài tử của Lâm Nam, là ta thất sách, đáng lẽ nên phải hành động sớm hơn một chút……” Lâm Hạo thở dài.

Ta nhỏ giọng nói: “Nếu không phải vì ngươi, A Nam căn bản sẽ không làm ra cái loại sự việc này…… Là ngươi cố ý.” Lâm Hạo liên tục xuất hiện khiến mâu thuẫn giữa chúng ta khi đó càng tồi tệ hơn, Lâm Nam vốn không chạm đến nơi đó của ta…… Y không nói ra, Lâm Nam sẽ không bắt buộc ta, cũng sẽ không……

“Hừ! Hắn nghĩ rằng đã hiểu rõ về ngươi. Thực buồn cười. Không ai so với ta hiểu rõ ngươi và thân thể của ngươi cả. Ta là nam nhân đầu tiên của ngươi, không ai có thể hiểu ngươi bằng ta!” Đôi mắt Lâm Hạo lộ ra một tia điên cuồng.

Mà ta cư nhiên lại nhìn ra trong đó loại cảm xúc đố kị. Lắc lắc đầu, điên rồi, ta đang nghĩ cái quái gì vậy!

Hoàn đệ cửu thập nhị chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Bình Luận (0)
Comment