Nhà đá rất im lặng, có chút ánh sáng mờ nhạt xuyên qua khe hở chiếu vào bên trong.
Ôn Phong nằm trên mặt giường đá, hai má vùi vào lớp da thú sạch sẽ mang theo mùi mặt trời ấm áp, thân thể mỏi mệt lười biếng không muốn nhúc nhích.
Việc anh đến nhà đá kiên cố kia đã là chuyện của mấy tháng trước, nhưng hình ảnh người chim bị nhốt ở bên trong nhà đá, anh mãi vẫn không thể quên nổi.
Ôn Phong dùng cánh tay vòng quanh đầu mình, che khuất mọi ánh sáng, khi anh mở đôi mắt giấu trong thảm thú ra, xung quanh chỉ còn một màu đen tuyền.
Nhà đá kiên cố nơi sâu nhất của bộ lạc đã trở thành nơi cấm kỵ của Ôn Phong, anh cố sức kìm nén không nghĩ về nó nữa, cũng cố gắng muốn quên nó đi.
Bình thường, cho dù vô cùng nhàm chán, anh cũng sẽ không dám đi đến nơi kia nữa.
Buổi sáng mỗi ngày, sau khi anh thức dậy, chuyện đầu tiên mà anh làm chính là kiểm tra bụng của mình. Anh rất sợ trong bụng anh sẽ xuất hiện thứ gì đó.
Mỗi lần ấn nắn bụng mình đến mức sưng đỏ đau đớn, Ôn Phong đều giật mình bừng tỉnh, vì hành động hơi thần kinh của mình mà bất đắc dĩ. Cho dù trong bụng anh thực sự sinh trưởng thứ gì đó, thì cũng chỉ có vài cái xoa bóp, làm sao có thể dễ dàng mà bóp chết như vậy được?
Đối với sinh mệnh lực vô cùng mạnh mẽ của dị thú, anh vô cùng hiểu biết.
Anh tự an ủi bản thân. Có lẽ những người chim này bị bắt nhốt chỉ vì chúng nó không muốn sinh trưởng hậu đại cho dị thú, bọn chúng bị bắt ép, cho nên những dị thú kia mới nhốt chúng nó như vậy.
Tuy rằng anh cũng bị bắt ép, vì không thể chống lại Duy Tạp Tư nên mới bị hắn đặt dưới thân khi dễ, nhưng anh sẽ không chạy trốn, bằng khả năng của anh cũng không có cách nào trốn đi được, cho nên Duy Tạp Tư sẽ không có lí do gì để nhốt anh lại, hơn nữa Ôn Phong tin rằng Duy Tạp Tư cũng sẽ không đối xử với anh như vậy.
Nghĩ thông, trong lòng Ôn Phong thoải mái hơn một chút, không còn lo lắng hãi hùng như mấy ngày trước nữa. Hai chân thon dài trần trụi của anh chậm rãi chuyển ra mép giường, khi bàn chân anh giẫm xuống mặt đá cứng rắn thì từ sau hông anh đột ngột truyền đến cảm giác mỏi nhừ đau nhức.
Ôn Phong rên rỉ một chút, cơ thể vô lực mà đổ xuống, may mà anh kịp lấy tay chống vào mép giường đá mới không bị ngã xuống đất.
“Shit! Tên cầm thú chết tiệt kia!” Ôn Phong thô bỉ chửi mắng một tiếng, hai gò má trắng nõn của lại đỏ ửng.
Anh cố đứng lên, chân lảo đảo đi đến đầu khác của nhà đá. Trong nhà đá rộng có đặt một chiếc thùng gỗ to, bên trong đã đổ đầy nước sạch sẽ trong suốt.
Vì đã ở chung với nhau một thời gian dài, Duy Tạp Tư biết mỗi buổi sáng sau khi tỉnh dậy, Ôn Phong đều muốn dùng nước sạch tẩy rửa thân thể, nên trước khi biến mất, hắn đều chuẩn bị sẵn một thùng nước sạch cho anh.
Khi vận động hai chân, vì hậu huyệt của anh không thể khép kín lại, nên có thứ chất lỏng sền sệt chảy ra, theo chân dài thẳng tắp uốn lượn xuống, thứ mùi *** đặc trưng lan tỏa khắp trong không khí.
Anh tì một tay vào thành thùng, ngón tay vì dùng sức mà hơi trắng bệch, đầu ngón tay lại phiếm lên màu hồng, khẽ cắn môi một chút, Ôn Phong ngừng thở, dùng sức nâng chân phải của mình lên, leo vào trong thùng nước.
“Uhm….” Chân nâng cao lên, vòng eo bủn rủn đau nhức, phần cơ ở thắt lưng anh kêu gào kháng nghị không thôi.
Ôn Phong tì cả hai tay vào thành thùng, hít sâu mấy hơi, sau đó cắn răng nhấc mạnh chân trái lên, cả cơ thể anh rơi vào trong thùng nước.
Mặt nước bình tĩnh vẩy ra bọt trắng xóa, nước tràn ra bên ngoài thùng, tạo thành cả vũng nước trên mặt đá.
Cho cả hai tay vào bên trong thùng nước, Ôn Phong nhẹ nhàng thở ra, nghỉ ngơi một lúc, anh bắt đầu cẩn thận mà kì cọ thân thể của mình.
Khi ngón tay anh động đến hậu huyệt sưng đỏ, cảm giác đau đớn bén nhọn truyền đến, làm Ôn Phong hít mạnh một hơi, thở hổn hển, anh quyết định từ bỏ ý định rửa sạch phía dưới.
Thực ra, mổi buổi sáng khi thức dậy, Ôn Phong đều thấy bụng mình đã xẹp trở lại, không còn phồng lên như tối hôm trước nữa, mà hậu huyệt của anh cũng chỉ còn lại một ít chất lỏng.
Tất nhiên thứ chất lỏng kia biến mất không phải là do Duy Tạp Tư thừa dịp anh mê man mà làm sạch, bởi vì cho dù đã xong hết mọi chuyện, Duy Tạp Tư cũng không nguyện ý đem phân thân của hắn rút ra khỏi thân thể của anh, đừng nói đến việc giúp anh lau dọn thứ mà hắn mất bao công sức mới bắn vào được kia. [@,,@ cái chap H đầu tiên mà thay đoạn … dài dằng dặc kia bằng đoạn miêu tả đầy gợi hình như thế này có phải tốt hem…]
Ngâm mình trong nước một lúc lâu, cho đến khi đầu ngón tay bị nhăn nhăn, anh mới từ từ bước ra khỏi thùng. Tùy ý trùm thêm một tấm thảm lông mỏng, anh nhặt một quả lạ to lên, cắn mấy ngụm.
Chầm chậm bước hai chân còn ướt sũng, để lại một vệt chân dài trên mặt đá, anh chậm rãi đi đến bên cạnh giường đá. Sau khi ngồi xuống mặt thảm lông êm ái, anh lôi từ một góc giường ra một thiếc túi nặng.
Cái túi này làm bằng dạ dày của một động vật, Ôn Phong dùng nó để đựng nước ép từ cây khu đông trùng hạ thảo, như vậy tiện hơn rất nhiều.
Sau khi bôi nước khu đông trùng hạ thảo lên mấy chỗ dễ bị côn trùng tấn công, anh lại cất gọn chiếc túi vào góc giường, mở rộng tay chân, đổ vật xuống mặt thảm.
Cơ thể sạch sẽ khô mát, bụng cũng không trống rỗng nữa, thoang thoảng bên mũi là mùi hương dịu mát của thảo dược, con trùng lười biếng từ trong cơ thể anh lại bắt đầu chạy ra. Ôn Phong khẽ nhắm mí mắt mỏng manh lại, quyết định sẽ nghỉ ngơi thêm nửa ngày nữa, buổi chiều anh sẽ tiếp tục đi làm nốt cái kệ bếp ở bên ngoài nhà đá.
Trong nhà đá rất yên tĩnh, ánh sáng mờ ảo, Ôn Phong nằm trên giường đá rộng, yên tĩnh ngủ.
Đột nhiên, một tiếng kêu gào chói tai vang lên làm Ôn Phong bừng tỉnh.
Anh ngồi bật dậy, trợn tròn mắt, trong mắt là mê mang, nghi hoặc, anh cảm giác mình vừa nằm mơ.
Nhưng ngay sau đó, tiếng kêu thê lương kia lại vang lên, màng nhĩ của anh chấn động đau đớn. Rốt cuộc anh xác định, không phải mình nghe nhầm.
Vội vàng mặc thêm quần áo, thuần thục mở cửa đá, anh xông ra ngoài. Đứng trên khoảnh đất trống trải, bên chân anh là mảnh đất mà chính anh khai khẩn gieo trồng, đột nhiên anh mất đi phương hướng, không biết bản thân nên đi về đâu.
Tiếng kêu này chính là của người chim mà anh gặp lần đấy ở nhà đá, chẳng lẽ nó đang gặp phải chuyện gì đó vô cùng thống khổ?
Anh có nên đi xem không? Nếu anh đi xem, chẳng may nhìn thấy gì đó thật đáng sợ thì biết làm sao bây giờ?
Ôn Phong sợ hãi, lăng lăng đứng tại chỗ.
Có rất nhiều dị thú khác thường chạy vụt qua chỗ anh đứng, thẳng hướng về phía sâu của bộ lạc.
Tiếng kêu của người chim càng ngày càng bén nhọn, giống như sắp tiêu hao hết toàn bộ sinh mệnh của mình, trước mắt anh hiện lên thân hình vô cùng khủng bố của người chim, thần kinh anh căng thẳng vô cùng, anh nhìn chằm chằm về phương hướng kia, mắt dần mất đi tiêu cự.
Lại một tiếng kêu thê lương nữa vang lên, Duy Tạp Tư xuất hiện, chiếc đuôi dài ở sau lưng vô thức mà quật qua quật lại, tứ chi mạnh mẽ của hắn vững vàng đứng trước mặt Ôn Phong.
Anh nhìn khuôn mặt quen thuộc của Duy Tạp Tư, cảm thấy tâm tình phập phồng của mình bình tĩnh hơn rất nhiều, trái tim cũng bình ổn hơn.
“Mang ta đi đi.” Anh nhẹ giọng nói với Duy Tạp Tư, ngẩng đầu dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn.
Ôn Phong tin rằng bản thân mình nên đi xem, cho dù anh biết hình ảnh anh sắp nhìn thấy cũng sẽ không tốt đẹp gì, nhưng anh phải đi.
Tận sâu trong đáy lòng, anh ý thức được bộ dáng hiện tại của người chim có lẽ chính là bộ dáng sau này của anh, là bộ dáng của anh ngày mà anh mang thai đứa con của Duy Tạp Tư.
[ XD~~~~~~~~~~~ nghe mà phấn khích…… ]
Anh là đàn ông, không có bộ phận để mang thai của phụ nữ, nhưng người chim kia cũng vậy, trừ bỏ phần bụng mang thai to tròn ra, anh không nhìn thấy nó có chỗ nào là đặc trưng của giống cái cả.
Nếu anh đã xuất hiện ở trên tinh cầu này, vậy thì còn có gì là không thể?
Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh cũng phải cố gắng sống sót, anh muốn sống cho đến ngày chết già, anh nhất định sẽ không khuất phục cái gọi là vận mệnh.
Tất cả là vì sinh tồn, Ôn Phong tự nói với mình như vậy.
Duy Tạp Tư hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào sinh vật yếu ớt nhưng vẫn đứng thẳng tắp kia… hình như có một thứ gì đó đang chống đỡ sinh vật này, Duy Tạp Tư không thể hiểu nổi, hắn chỉ cảm thấy Ôn Phong như vậy quá bắt mắt, đến mức làm cho hắn không thể di chuyển ánh mắt ra bất kì nơi nào khác.
Cánh tay mạnh khỏe của Duy Tạp Tư nhẹ nhàng ôm Ôn Phong, dùng lực quất mạnh cái đuôi một cái, hắn cúi người, nhảy mạnh về phía trước.
Cuồng phong bốc lên, làm cho tóc đen của Ôn Phong bay bay, lộ ra phần trán trơn bóng…
—
Trong chớp mắt, anh đã xuất hiện ở ngôi nhà đá sâu nhất bộ lạc.
Cửa nhà đá mở rộng, ánh sáng sáng ngời xua đi hắc ám, cũng để lộ rõ ba người chim bị nhốt ở bên trong.
Người chim ở giữa đang há to miệng, thống khổ kêu gào, phần bụng có lớp da mỏng manh bên dưới thỉnh thoảng lại lồi lõm một chút, nhìn làm cho người ta kinh hãi.
Ôn Phong được Duy Tạp Tư ôm chặt chẽ, anh khó chịu bịt lỗ tai, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm của anh lại nhìn thẳng tắp, không chút né tránh, bình tĩnh vô cùng.
Càng ngày càng có nhiều dị thú từ bốn phương tám hương vây quanh nhà đá này, đôi mắt thú mở to nhìn chằm chằm vào người chim ở giữa, trong mắt họ có thứ gì đó nóng cháy thiêu đốt, làm cho Ôn Phong cảm thấy kinh hãi.
Người chim kia gầy gò ốm yếu đến đáng sợ, cả cơ thể lởm chởm da bọc xương, tứ chi của nó bị trói chặt với vách đá, nên nó chỉ có thể suy yếu giãy dụa thân thể một chút, hai bên cánh phía sau lưng đã bị giật hết lông, thịt trơ trọi lại chưa bao giờ ngừng vỗ.
Phần da bụng bên dưới của nó đột nhiên rung mạnh lên một chút, người chim há to mồm, nhưng không phát ra âm thành nào, chỉ phun ra một búng máu đỏ sậm.
Giống như trong cơ thể nó xuất hiện một vết thương nào đấy rất nặng, làm nó không thể kêu được nữa, máu không ngừng ộc ra từ cổ họng.
Bàn tay Ôn Phong đặt ở trên lưng Duy Tạp Tư hơi đẩy đẩy một chút, ý bảo hắn buông anh xuống. Khi hai chân anh chạm xuống mặt đất, đôi mắt anh càng trở nên thâm trầm hơn một chút, giống như có thứ gì đó đã cắn nuốt hết ánh sáng, chỉ để lại bóng đêm.
…