Mê Thất Tùng Lâm

Chương 31

Sáng sớm khi vừa tỉnh lại, Ôn Phong theo thói quen sờ soạng bên người, lại kinh ngạc phát hiện chỗ nằm bên cạnh anh trống rỗng. Mở to hai mắt, anh mông mông lung lung nhìn thấy một bóng người cao lớn.

Ôn Phong ngồi xuống, kinh hỉ nhìn Duy Tạp Tư, hắn đã có thể xuống giường đi lại.

Đương nhiên trừ bỏ việc vui vẻ chúc mừng Duy Tạp Tư đã có thể đi lại bình thường, trong lòng anh còn có chút tiếc nuối, thời gian tốt đẹp anh có thể bắt nạt Duy Tạp Tư đã chính thức trôi qua.

Duy Tạp Tư đứng thẳng, sau đó lại cử động ngồi xuống một chút, hoạt động hai cẳng chân bị liệt bấy lâu, đôi mắt màu vàng chăm chú nhìn vào sinh vật mới tỉnh dậy kia.

Duy Tạp Tư gãy xương cột sống, phải nằm bẹp trên giường chính thức hơn một tháng. Giờ hắn đã khôi phục lại hoàn toàn, việc đầu tiên mà hắn làm chính là ôm lấy Ôn Phong, lao ra khỏi nhà đá, vui sướng chạy quanh bộ lạc, rồi chui đầu vào rừng cây rậm rạp.

Trong đáy mắt hắn không thể che dấu hưng phấn, chiếc đuôi dài phía sau nhanh nhẹn quật qua quật lại, tạo thành hình cung màu bạc trong không khí, tốc độ của hắn cũng càng ngày càng nhanh.

Ôn Phong bị Duy Tạp Tư ôm trong lòng, bị quấn trong tấm thảm lông làm chăn đêm qua, đầu tóc của anh còn chưa kịp buộc gọn lại, rối tung trong gió.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Ôn Phong còn chưa kịp tiêu hóa hết chuyện Duy Tạp Tư đã hoàn toàn khỏi hẳn thì đã bị hắn lôi đi, nên hiện giờ anh vẫn mơ mơ hồ hồ.

Duy Tạp Tư theo bản năng khép hai cánh tay lại, cảm giác mềm mại ấm áp truyền đến làm cho hắn luyến tiếc không muốn buông tay, yết hầu nhô cao của hắn khẽ trượt, phát ra một thanh âm trầm thấp, coi như đang trả lời Ôn Phong.

Ôn Phong buồn bực, bĩu môi, vì anh phát hiện anh hoàn toàn không hiểu Duy Tạp Tư đang nói gì.

Nhưng ít ra hiện giờ, Duy Tạp Tư cũng đã đáp lại câu chuyện của anh, chứ không đem câu hỏi của anh thành không khí như trước kia nữa. Ôn Phong rầu rĩ tự an ủi bản thân.

Đột nhiên một chiếc cằm cứng rắn đặt lên đỉnh đầu của anh, có lẽ Duy Tạp Tư phát hiện ra sinh vật trong lòng không được thoải mái, liền dùng phương thức này vuốt ve an ủi.

Cách lớp tóc đen dày, anh có cảm thể cảm nhận được cái vuốt ve nhu ấn nhè nhẹ thoải mái, anh giãy dụa vươn người, hai cánh tay xuyên qua cổ, vào lớp lông mềm của Duy Tạp Tư, sau đó thỏa mãn tìm được hai bên tai tròn tròn, lông nhung nhung mềm mềm của hắn.

Duy Tạp Tư hơi cúi đầu, làm cho Ôn Phong có thể cử động dễ dàng hơn, tốc độ của hắn cũng bất tri bất giác chậm lại.

Khuôn mặt thú lạnh lùng lại có chút ửng hồng vì bị túm tai, ánh mắt thú vô cùng dịu dàng nhìn sinh vật đang nghịch ngợm trong lòng.

Một tháng này đối với Duy Tạp Tư mà nói là một trải nghiệm vô cùng mới mẻ. Không chỉ là việc hắn không thể di chuyển, chỉ có thể nằm bẹp một chỗ, mà còn có thứ khác khắc sâu hơn trong tâm trí hắn, đấy chính là những việc mà Ôn Phong làm cho hắn trong khoảng thời gian này.

Nguyên bản Duy Tạp Tư nghĩ rằng, trong khoảng thời gian hắn không thể cử động này, Ôn Phong sẽ lợi dụng cơ hội tấn công hắn, không thèm để ý đến hắn, thậm chí là mưu toan chạy trốn. Dù sao anh cũng là do hắn bắt về, còn mạnh mẽ bắt ***….

Duy Tạp Tư vốn không lo lắng nhiều, vì hắn biết Ôn Phong không thể gây tổn thương cho hắn, nhưng hắn lại không ngờ, anh lại ở lại nhà đá chăm sóc hắn.

Được một sinh vật khác chăm sóc cẩn thận như vậy, hắn chưa từng được thử qua, cho dù là khi hắn còn rất nhỏ.

Càng ở chung thân thiết với nhau, Duy Tạp Tư càng phát hiện, hắn tuy không thể hiểu cái đầu nhỏ màu đen của sinh vật này suy nghĩ những cái gì, nhưng hắn lại biết, hắn càng ngày càng để ý đến sinh vật yếu ớt này.

Một dị thú mà lại sinh ra tình cảm với sinh vật sẽ mang thai đứa con nối dõi của mình, không chỉ là ngu xuẩn, mà còn rất nguy hiểm.

Dị thú là một loài sinh vật có tình cảm rất lạnh nhạt, mỏng manh, ngoài những thành viên trong tộc ra, dị thú sẽ không quan tâm đến bất cứ chuyện của một sinh vật sống nào khác. Nhưng khi tình cảm đã được sinh ra, thì lại không thể tiêu trừ.

Đối với dị thú, nếu sinh ra tình cảm với một sinh vật chắc chắn sẽ phải chết ở trước mặt hắn, thì cũng tương tự với việc tự tạo cho mình một miệng vết thương, một miệng vết thương vĩnh viễn cũng không thể khép lại được.

Ngay từ đầu, Khải Địch Nhĩ liền nhận ra, nên mới năm lần bảy lượt cảnh cáo hắn. Nhưng mà, rốt cuộc hắn phải làm gì đây?

Sinh vật kì lạ này lần lượt cho hắn trải nghiệm qua những thứ hắn chưa từng gặp bao giờ, từng chút từng chút, sinh vật này tiến mạnh mẽ vào trái tim băng hàn của hắn, để đến bây giờ, chính hắn đã không thể dứt bỏ được…

Duy Tạp Tư áp sát đầu vào khuôn mặt của Ôn Phong, hai bên má cứng rắn hơi hồng hồng của hắn cọ nhẹ vào làn da non mịn trên mặt anh, đôi mắt thú lúc này đã không còn lạnh lùng tàn nhẫn, mà tràn đầy nuối tiếc, không muốn xa rời.

Vì hai cánh tay vươn lâu đã mỏi nhừ, nên Ôn Phong chỉ có thể nuối tiếc mà hạ tay xuống. Anh ngồi vững chắc trên cánh tay của Duy Tạp Tư, tay khoác lên bờ vai dày rộng của hắn, mắt đen nhìn chằm chằm vào cây cối xung quanh, gò má của anh bị Duy Tạp Tư cọ sát hiện lên màu ửng đỏ mê người.

Đột nhiên, ánh sáng chung quanh càng ngày càng chói lòa, những bụi cây bị đẩy lùi ra sau, Duy Tạp Tư lao ra khỏi rừng cây, nhanh nhẹn nhảy lên những gò đá ghập ghềnh.

Cảnh vật trước mắt nhoáng lên một cái, cơ thể Ôn Phong đột nhiên bay ra khỏi ***g ngực của Duy Tạp Tư, anh kinh hoảng mở to mắt, chưa kịp a một tiếng, anh đã bị đặt đến phần gốc đuôi của Duy Tạp Tư.

Cơ thể hơi mất cân bằng, anh chỉ có thể ấn chặt hai tay vào lớp vảy ở thắt lưng của Duy Tạp Tư, nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy, anh vẫn còn sợ. Một chiếc đuôi to dài mạnh mẽ vòng đến, quấn quanh thắt lưng anh. Vững vàng ngồi, Ôn Phong lúc này mới cảm thấy an tâm hơn một chút.

Nhưng mà lúc này, Duy Tạp Tư muốn đi lên đỉnh núi tuyết sao?

Ôn Phong vòng tay ôm lấy thắt lưng của Duy Tạp Tư, giống như những lần trước đây.



Đỉnh của núi tuyết chính là lớp băng vĩnh cửu, trong suốt. Dưới ánh sáng mặt trời, tuyết phản chiếu lại ánh sáng, rất chói mắt. Có một dị thú cao tráng đứng thẳng trên đỉnh núi, trong lòng hắn ôm một cái bọc lông nhỏ, bên trong là một sinh vật nhỏ bé, được bao kín kĩ càng không chút khe hở.

Bờ ngực bằng phẳng của Duy Tạp Tư kịch liệt rung lên, hắn há to miệng, mạnh mẽ rống lên.

Ôn Phong cuộn tròn trong thảm lông, khó chịu bịt tai lại, thân thể anh kề sát Duy Tạp Tư nên cũng rung rung, rất không thoải mái.

Sau một phút đồng hồ, tiếng rống vẫn tiếp tục vang lên… Duy Tạp Tư muốn xả hơi một chút, Ôn Phong hiểu, nhưng mà hành vi ôm anh sau đó không ngừng gào rít này, anh không đủ khả năng để nhận…

Đôi mắt đen khó chịu nhíu chặt lại, Ôn Phong trong lòng có chút lo lắng, không biết những dị thú khác có thể hiểu lầm rằng có người chim đột kích bộ lạc hay không…

Xương cốt tòan thân của Ôn Phong đều đang run rẩy, da thịt chết lặng không còn chút tri giác nào… rốt cuộc anh đã nhịn đến cực hạn, anh vươn tay ra, năm ngón tay trắng nõn khép lại, muốn che đi cái miệng đang rống to của dị thú.

Duy Tạp Tư lo sợ răng nanh sắc nhọn của mình sẽ làm bị thương Ôn Phong, nên hắn đành ngừng hét to, khép miệng lại. Lòng bàn tay mềm mại của Ôn Phong đặt lên đôi môi nở nang của hắn.

Thân thể cuối cùng cũng không rung rung nữa, Ôn Phong còn chưa kịp trầm tĩnh lại, thì chiếc lưỡi dài của Duy Tạp Tư đã chui ra khỏi miệng hắn, đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay đang dần trở nên lạnh cóng của Ôn Phong.

Anh rùng mình một cái, rút ngay tay lại bên trong thảm lông dễ chịu.

Sau đấy, thanh âm chửi nhỏ rầu rĩ của Ôn Phong truyền ra.

“Ngươi đúng là một tên *** thú!” [ =)))))))))))))))… giờ anh mới biết chắc….??? ]

Bỗng nhiên thân thể anh giật giật, bị Duy Tạp Tư nâng cao lên. Lớp thảm che trên mặt anh bị kéo xuống, gió lạnh thổi đến làm cho anh run run, một chiếc lưỡi linh hoạt chạy đến, liếm lên môi Ôn Phong, cường ngạnh muốn mở ra hai hàm răng cắn chặt của anh, cái đầu to của Duy Tạp Tư cũng đè ép đến.

Hai bờ môi mềm mại của Ôn Phong bị Duy Tạp Tư ép đến mức hơi biến hình, anh chỉ có thể thỏa hiệp há miệng, tùy ý lưỡi của hắn càn quét mà không có chút cơ hội chống đỡ nào.

Da thú dần dần chảy xuống, hàn khí không ngừng ập đến, làm Ôn Phong nổi hết cả da gà, khi bàn tay lạnh như băng của Duy Tạp Tư chạm đến thân thể anh, Ôn Phong run run một lúc thật lâu, ngửa đầu ra, tránh né chiếc lưỡi dài đang càn quấy kia.

“Đừng… ở chỗ này…”

Ôn Phong vặn vẹo cổ, tránh đầu lưỡi ái muội kia chạy trên mặt mình, bị hôn thiếu dưỡng khí, anh há miệng hô hấp.

“Tên điên! Ngươi muốn ta lạnh chết hay sao?! Mau bỏ móng vuốt ra!”

Từ sau lần đó, Duy Tạp Tư mê luyến việc đưa đầu lưỡi vào trong miệng của Ôn Phong, còn Ôn Phong thì không ngừng hối hận vì hành động lỗ mãng kia của mình, vì mỗi ngày anh đều bị Duy Tạp Tư hôn đến mấy lần, mà mỗi lần hôn, *** đều bùng lên đến mức không thể vãn hồi… [:”| các anh trâu quá đi mất… ]

Duy Tạp Tư cuối cùng cũng nhận ra không khí rét lạnh ở đây không tốt với Ôn Phong, hắn liền thu hồi thú trảo, chiếc lưỡi dài còn lưu luyến liếm láp bờ môi đang mím chặt của anh.

Tiếc nuối thu lưỡi lại, Duy Tạp Tư nâng đầu, liếc mắt nhìn xung quanh một cái.

Sau khi quấn kĩ Ôn Phong vào trong thảm lông, Duy Tạp Tư cũng đã sắp không xong, hơi thở của hắn ồ ồ áp lực dục vọng, giữa hai chân, phân thân to lớn đã ra khỏi nơi trú ẩn, hùng vĩ vô cùng.

Đôi mắt vàng kim càng ngày càng tối, hắn nheo mắt, nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi băng sơn, hướng về phía rừng cây dưới chân núi.

Trong thế giới màu trắng tuyết lại xuất hiện một mảnh đất đá màu đen, nơi trung tâm có một hố sâu, nước tuyết tan chảy nhỏ xuống, còn bốc hơi nóng hôi hổi…
Bình Luận (0)
Comment