Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Chương 5

Editor: Chôm Chôm

Beta: Thuỷ Tiên

Bởi vì chân của Ân Lưu Tô bị thương chưa lành nên hai anh em nhất trí yêu cầu Ân Lưu Tô nghỉ ngơi một ngày.

Ân Lưu Tô cũng cảm thấy ngày hôm nay không thích hợp giao hàng.

Đầu gối cô còn đau, lỡ giao hàng chậm thì lại bị khách hàng khiếu nại.

Vừa khéo có thể tranh thủ một chút, thuận tiện dắt hai anh em này đi làm quen với hoàn cảnh đường Hồ Lô một chút, tránh cho hai đứa ra ngoài lại không tìm ra đường về nhà.

“Dì đưa hai đứa đi cắt tóc.” Ân Lưu Tô thấy mái tóc của Ân Ân chỗ dài chỗ ngắn thì nói: “Nhìn như cái ổ gà ấy...”

“Trước kia Oa Oa đã cắt tóc cho cháu.”

“Khó trách.” Ân Lưu Tô nhìn tóc của cô bé, “Đợi lát nữa dì đưa cháu đi sửa lại một chút, cắt một kiểu tóc đẹp, mấy ngày nữa về nhà gặp mẹ, được không?”

“Vâng ạ!” Khóe miệng của Ân Ân cong lên, độ ra lúm đồng tiền nho nhỏ.

Tạ Văn Thanh lên tiếng: “Cho dù có cắt cho con bé kiểu tóc biến thành công chúa thì vừa thức dậy một lát là lại biến thành ổ gà như cũ mà thôi.”

Ân Ân phản bác: “Cái đầu ổ gà của em vẫn tốt hơn cái đầu mạng nhện của Oa Oa đó.”

“Hai đứa đều như nhau.” Ân Lưu Tô nhìn mái tóc của Tạ Văn Thanh, “Nam sinh lại đi thắt bím, lát nữa cũng cắt hết đi.”

Tạ Văn Thanh phản đối: “Kiểu tóc của tôi dùng để tưởng nhớ thần tượng của mình, đây là xu hướng của thế giới, thời thượng nhất! Không hiểu thì im lặng đi.”

Ân Lưu Tô lạnh lùng liếc cậu một chút: “Cậu nói ai im?”

“Tôi nói con bé.” Tạ Văn Thanh chỉ vào Ân Ân. Ân Ân:...

Ân Lưu Tô chạm vào tóc Tạ Văn Thanh, cô không nhìn ra được thần tượng nào lại có kiểu tóc như vậy.

Ân Ân vội vàng xua tay, nói: “Anh trai đang tưởng nhớ Michael Jackson!”

Tạ Văn Thanh khoác tay lên vai Ân Ân, “Chúng ta và chị ấy không ở cùng một thời đại, có khoảng cách thế hệ rất nhiều, chỉ sợ là chị ấy chưa từng nghe qua Michael Jackson.”

Ân Lưu Tô quay người lại làm động tác “billie jeans”, hai người sợ ngây người.

Ân Ân “wow” một tiếng.

“Dì quá giỏi! Còn nhảy giỏi hơn cả anh trai nữa.”

Tạ Văn Thanh ngạc nhiên nhìn cô, mấy năm qua cậu tự học nhảy đều bỏ công bỏ sức, còn Ân Lưu Tô nhảy giống như chơi vậy.

“Chị, chị cũng biết nhảy sao?”

“Khi còn bé tôi đã từng học.”

Mặc dù lần đó có chút thê thảm.

Nếu tính theo tuổi tác sinh lý thì cô đã hơn sáu mươi, nhảy “billie jeans” xong sẽ phải nằm bệnh viện mấy ngày.

“Thứ cho tôi nói thẳng.” Ân Lưu Tô liếc nhìn Tạ Văn Thanh, cực kỳ đả kích nói: “Cậu kém xa thần tượng Michael Jackson hàng nghìn dặm.”

“Tôi biết.” Tạ Văn Thanh mang theo khí phách của thiếu niên, tự tin nói: “Tôi không muốn trở thành anh ấy, tôi là chính tôi, chắc chắn sẽ có một ngày cả Trung Quốc phát cuồng lên vì ba chữ “Tạ Văn Thanh” này!”

Nhưng cậu còn chưa nói xong thì Ân Lưu Tô đã kéo Ân Ân đi ra ngoài. Hai người tràn đầy phấn khởi thảo luận xem sẽ cắt kiểu tóc nào.

“Này, hai người không nghe tôi sao?” “Chờ tôi một chút!”

...

Ân Lưu Tô dẫn theo hai đứa nhỏ đi tới tiệm cắt tóc. Tiệm cắt tóc nằm ở vị trí nổi bật nhất ở đầu con phố, trước cửa tiệm cắt tóc có treo đèn quay đỏ và xanh, treo tấm bảng hiệu hình người mẫu, bên cạnh viết mấy chữ: Tiệm cắt tóc Tuệ Hoa.

Lưu Tuệ Hoa mặc bộ áo liền quần vải hoa có dây thịnh hành nhiều năm trước, đi giày cao gót, dựa vào bên cạnh đèn quay cắn hạt dưa.

Từ xa cô ấy đã nhìn thấy Ân Lưu Tô dẫn theo hai đứa nhỏ đi tới, vội vàng nhổ hạt dưa ra, vẻ mặt tươi cười chào đón. Ân Lưu Tô đang muốn lên tiếng, chỉ thấy Lưu Tuệ Hoa đẩy cô ra, chào đón Tạ Văn Thanh.

“Anh chàng đẹp trai bao nhiêu tuổi vậy?” “Chú em muốn cắt tóc sao, mời vào mời vào.”

“Đến đây ngồi một chút, để chị xem cho, ồ, gương mặt này, nhìn trái là Lưu Đức Hoa, nhìn phải là Trương Học Hữu, rất đẹp trai đó.”

Ân Ân kéo góc áo của Ân Lưu Tô, “Có phải hai mắt của chị này không được tốt không?”

Ân Lưu Tô cười cười, “Cận thị sáu trăm độ.”

Quả nhiên Lưu Tuệ Hoa híp mắt lại, lôi kéo Tạ Văn Thanh ngồi lên trên ghế cắt tóc.

Sự nhiệt tình của bà chị này làm cho Tạ Văn Thanh sợ hãi, ngồi ở đó quay đầu lại, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Ân Lưu Tô.

Ân Lưu Tô không quan tâm ánh mắt cầu cứu của tên nhóc này, cô và Ân Ân cùng nhau xem tạp chí kiểu tóc.

Lưu Tuệ Hoa xoa đầu của Tạ Văn Thanh, “Ồ, mấy tháng rồi chú em không gội đầu à, nào, vào phòng trong đi, chị đây sẽ tự mình gội đầu cho chú.”

“Không, không, không, không được.”

Tạ Văn Thanh lập tức đứng dậy, trốn sau lưng Ân Lưu Tô, run lẩy bẩy giống như gà con.

Thật là đáng sợ.

Ân Lưu Tô cười nói: “Lưu Tuệ Hoa, cô bớt bớt lại đi, cậu ấy còn nhỏ.”

Lưu Tuệ Hoa nhìn chằm chằm cơ bắp rắn chắc trên cánh tay của Tạ Văn Thanh, cười gian, “Đừng sợ, chị chờ chú em lớn lên.”

Tạ Văn Thanh níu góc áo của Ân Lưu Tô, “Chúng ta đổi chỗ khác đi, dì này cứ là lạ.”

Lưu Tuệ Hoa mất hứng chống nạnh: “Chú em gọi chị ấy là chị mà lại gọi tôi là dì sao? Chị ấy lớn hơn tôi mười mấy tuổi lận đó! Ánh mắt của chú em sao thế.”

Tính cách của Tạ Văn Thanh rất hướng nội, chỉ nói nhiều với người quen thuộc, cậu sẽ không phản ứng với người không quen.

Lưu Tuệ Hoa làm cho cậu khó lòng chấp nhận được mà phản bác: “Chị tôi nhìn trẻ tuổi hơn, nhiều nhất là mười lăm tuổi, không có hơn nhiều!”

Khóe miệng Ân Lưu Tô co quắp lại, “Lố quá.”

Tên này vừa mặc áo mới thì miệng cũng ngọt hơn, không phải trước đó cậu suýt nữa đã gọi mẹ đó sao.

Đứa bé này rất có dáng vẻ nịnh nọt.

“Tôi thấy ánh mắt của chú thật sự không tốt.” Lưu Tuệ Hoa cầm lấy cây quạt ra quạt mát cho mình, “Được rồi được rồi, chị đây cũng mệt mỏi rồi, không thèm để ý đến chú. Nào, em gái nhỏ, chị sẽ gội đầu cho em.”

Cô ấy nói xong thì đưa Ân Ân đến chỗ gội đầu, dùng nước ấm thấm ướt tóc cho cô bé, lấy dầu gội đầu ra.

Ân Ân nói chuyện rất ngọt, luôn miệng nói: “Cảm ơn chị xinh đẹp, chị thật là tốt, nhìn có vẻ rất trẻ, rất xứng đôi với anh trai của em.”

“Ôi, em gái nhỏ ở đâu lại ngoan như vậy, chị rất thích!”

Ân Lưu Tô ngồi trên ghế bên cạnh nói: “Đúng đấy, miệng của cô nhóc này vừa ngọt lại biết nói chuyện, vô cùng ngoan ngoãn.”

“Đứa bé đáng yêu như vậy nếu như làm con gái của em thì sau này sẽ kế thừa tiệm cắt tóc này của em.”

“Ai thèm tiệm cắt tóc của cô, cảnh sát nhân dân đã đi tìm ba mẹ cho người ta, sắp có thể về nhà đoàn tụ rồi, tương lai cô gái nhỏ này còn muốn làm sinh viên nữa đấy.”

Thời đại này ấy à, ai có thể lên đại học cũng là con cưng của trời.

Ân Lưu Tô và Lưu Tuệ Hoa luôn mang theo kính chọn lọc sinh viên đại học.

Tạ Văn Thanh xấu hổ đứng bên cạnh Ân Lưu Tô, nhìn em gái nhà mình đến đây chưa được hai ngày đã “thu phục” được Ân Lưu Tô và bà chị yêu tinh tiệm cắt tóc.

Cô bé luôn có sức hấp dẫn làm cho người ta yêu thích, gặp ai cũng nói lời hay, làm cho người ta vui vẻ.

Trước kia ở cô nhi viện, Ân Ân rất được viện trưởng yêu thích, mỗi ngày đều có thể ăn thêm một quả táo, hơn hẳn những bạn nhỏ khác.

Quan hệ của Tạ Văn Thanh và cô bé rất tốt, vì thế cô bé luôn chia một nửa cho Tạ Văn Thanh.

Tạ Văn Thanh là đứa bé lớn nhất cô nhi viện, Ân Ân cảm thấy cậu có thể bảo vệ cho cô bé.

Sau khi cô nhi viện giải tán, Tạ Văn Thanh dẫn theo cô bé đi lang thang, Ân Ân lại luôn nhìn mặt cậu nói chuyện, sợ cậu sẽ vứt bỏ cô bé không quan tâm.

Hiện giờ cô bé nhạy cảm chú ý tới hai người chị này, cả hai đều rất để ý đến tuổi tác, vì thế mới nói lời hay dỗ cho bọn họ vui vẻ.

Tạ Văn Thanh lớn hơn cô bé mười tuổi, sao không nhìn ra được suy nghĩ này chứ. Cậu không hy vọng Ân Ân như vậy.

Cô bé nên vô tư vui vẻ trưởng thành giống như những đứa trẻ cùng tuổi.

Vậy mà cô bé lại phải tốn nhiều công sức lấy lòng những người xung quanh.

Ân Lưu Tô nghe tiếng chàng trai thở dài thì quay đầu lại hỏi, “Cậu thở dài cái gì?” “Không có gì.” Tạ Văn Thanh lắc đầu, vẻ mặt u ám.

Đúng lúc này, anh Hoa Tí có vóc dáng cường tráng đi vào tiệm cắt tóc.

Thấy anh ta đút tay vào trong túi quần, Tạ Văn Thanh cho rằng anh ta là côn đồ đi thu tiền bảo kê, muốn lấy dao ra, sợ đến hồn bay phách tán, che chắn trước người Ân Lưu Tô.

Anh Hoa Tí lục tìm một lúc lâu mới móc ra một cây kẹo mút, xé lớp vỏ nhựa bên ngoài ra rồi cho vào trong miệng.

Tạ Văn Thanh:...

Nếu không phải trong miệng anh ta vẫn còn đang ngậm một cây kẹo que thì quả thật là giống y như giang hồ đến lấy tiền bảo kê.

Lưu Tuệ Hoa vội vàng gọi, “Hoa Tí, đến đây cắt tóc cho anh trai nhỏ này đi.”

Anh Hoa Tí đi tới sau lưng Tạ Văn Thanh, sờ lên tóc cậu, sau đó nhìn dầu trên tay mình thì nhíu mày.

“Mấy ngày không gội đầu rồi hả?”

Tạ Văn Thanh giơ ngón tay lên tính, “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy.”

Hoa Tí nôn khan một chút.

Tạ Văn Thanh quan sát anh ta qua tấm gương, phát hiện không chỉ có cánh tay có hình xăm rồng đen mà lông mày còn có vết cắt giống như sẹo!

Xem ra không giống người tốt rồi!

Hoa Tí phun nước lên tóc Tạ Văn Thanh, thấy Tạ Văn Thanh nhìn chằm chằm mình, dữ dằn hỏi: “Cậu nhìn cái gì?”

Tạ Văn Thanh sợ hãi rùng mình một cái, lập tức dời ánh mắt đi. “Muốn cắt kiểu tóc nào?”

“Anh biết kiểu tóc máy bay của Elvis không?”

Sắc mặt anh Hoa Tí u ám, “Đó là cái gì?”

“À, được rồi.” Tạ Văn Thanh suy nghĩ, lại hỏi, “Vậy anh có biết kiểu tóc của Trịnh Y Kiện trong phim “Người trong giang hồ” không?”

“...”

“Kiểu tóc của Châu Nhuận Phát thì sao?”

Anh Hoa Tí không kiên nhẫn lầu bầu một tiếng, “Đó là ai vậy?”

Tạ Văn Thanh nói nhỏ: “Cái gì cũng không biết, anh còn làm thợ cắt tóc làm gì, không bằng đi thu tiền bảo kê đi.”

Hoa Tí đặt dao cạo vào động mạnh chủ ở cổ Tạ Văn Thanh, “Cậu nói cái gì?”

Tạ Văn Thanh: “Anh rất tài năng! Cứ cắt theo kiểu tóc sở trường của anh đi! Cảm ơn anh! Anh giỏi lắm luôn!”

Anh Hoa Tí cầm máy cạo lên, cắm vào ổ điện, bắt đầu cạo đầu cho Tạ Văn Thanh. Nửa tiếng sau, mái tóc dài của Tạ Văn Thanh đã không cánh mà bay.

Tóc đầu đinh, gần như là không có tóc.

Tạ Văn Thanh cố gắng nén nước mắt, không cho nước mắt rơi xuống.

“Thế nào?” Anh ta cầm máy cạo tự tin hỏi: “Rất đẹp đúng không?” “Anh cạo sạch tóc của tôi rồi!”

Sắc mặt Hoa Tí u ám, cắn nát kẹo que trong miệng, nhổ vào bọc nhựa, uy hiếp nói, “Thế nào, không hài lòng sao?”

Tạ Văn Thanh rưng rưng nước mắt, “Sau khi được anh cắt tóc thì vẻ đẹp trai của tôi lại nâng lên một tầm cao mới.”

Anh Hoa Tí rất thưởng thức “kiệt tác” của mình, hài lòng phun sương lên trên đầu cậu.

“Tôi sẽ định hình lại cho cậu.”

Tạ Văn Thanh:...

Tóc còn không có thì phun sương làm cái gì!

Anh Hoa Tí lại đi chào hỏi khách hàng khác, Tạ Văn Thanh tủi thân nhìn về phía Ân Lưu Tô, lầu bầu nói: “Người này làm sao vậy?”

“Hiện tại Hoa Tí đã đàng hoàng hơn, trước kia tính tình mới kém, một lời không hợp là đánh nhau. Sau đó đánh nhau đến mức phải vào đồn cảnh sát, sau khi ra ngoài thì thay đổi rất lớn, trầm mặc ít nói. Bởi vì có tiền án, không tìm được việc làm, chị Tuệ Hoa của cậu thấy anh ta đáng thương nên mới giúp đỡ, để anh ta làm việc ở tiệm cắt tóc.”

“Khó trách.” Tạ Văn Thanh bĩu môi, “Anh ta không phải cạo tóc của tôi, anh ta cạo cổ người khác thì có.”

Lưu Tuệ Hoa dùng khăn mặt quấn mái tóc ướt của Ân Ân, giải thích: “Chủ yếu là do tiền lương thấp, lại có tiền án nên anh ta làm việc ở đây, bình thường đám lưu manh không ai dám tới gây sự.”

Tạ Văn Thanh cảm thấy lời giải thích này miễn cưỡng có thể nghe được.

Nhưng cậu vẫn đau lòng với mái tóc tưởng nhớ Michael Jackson của mình lắm, “Bây giờ tôi đã khó coi giống em gái rồi!”

Ân Ân giãy dụa muốn đứng dậy đạp cậu nhưng bị Lưu Tuệ Hoa đè xuống.

“Tôi cảm thấy được mà.”

Ân Lưu Tô xoa mái tóc đầu đinh của cậu.

Tóc đầu đinh làm cho khuôn mặt của cậu sắc bén hơn nhiều, càng lộ ra vẻ đẹp trai. “Gọn gàng, so với mái tóc như gà bới thì tốt hơn nhiều.”

Cậu thấy cô nhìn mình chằm chằm, hơi xấu hổ dời ánh mắt đi.

“Chị có chắc là chị không phải đang vắt hết óc an ủi tôi hay không?”

Ân Lưu Tô: “Tôi vắt hết óc an ủi cậu làm gì? Cậu là cái thá gì.”

Tạ Văn Thanh: “...”

Ân Ân gội đầu xong, anh Hoa Tí lại cầm máy sấy và kéo lên, chuẩn bị cắt tóc cho Ân Ân.

Tạ Văn Thanh đứng cản trước mặt Ân Ân, dang hai cánh tay ra, “Không không không, không cần anh, anh không được đến gần em gái tôi.”

Mặc dù cậu sợ Hoa Tí, nhưng cậu vẫn phải bảo vệ em gái mình.

Lưu Tuệ Hoa bôi kem dưỡng da tay cho mình, lo lắng nói: “Để anh ta cắt đi, anh ta am hiểu kiểu tóc cho các bạn nhỏ nhất, anh ta là người cắt tóc hồ lô cho mấy đứa nhỏ đấy.”

Tạ Văn Thanh đè thấp giọng xuống, nói với Ân Lưu Tô: “Anh ta từng ngồi tù, sao tôi có thể để anh ta tới gần em gái tôi được chứ!”

Ân Lưu Tô hiểu được nỗi lo của Tạ Văn Thanh, cậu mới đến đây ngày đầu tiên, không yên lòng cũng rất bình thường.

“Vậy Tuệ Hoa, cô đến cắt tóc cho Tiểu Muội đi.”

“Được rồi.” Lưu Tuệ Hoa đứng dậy, “Chờ tôi bôi kem dưỡng da tay xong sẽ cắt cho.”

Ân Ân vẫn luôn nhìn anh Hoa Tí, nhạy bén chú ý tới nét mặt đang thay đổi của anh ta.

Nhất là khi Tạ Văn Thanh nhỏ giọng nói anh ta từng ngồi tù, ánh sáng trong mắt anh ta cũng biến mất, tay cầm máy sấy cũng không biết nên đặt ở đâu.

Trong lòng Ân Ân bỗng nhiên rất khó chịu.

Mặc dù cô bé không hiểu được thế giới của người trưởng thành, nhưng cô bé đã quen nhìn mặt nói chuyện, cũng hiểu được thế nào là đau lòng và khổ sở.

“Oa Oa, em muốn chú Hoa Tí cắt tóc cho em.” Ân Ân kéo góc áo của Tạ Văn Thanh, “Có được không?”

Tạ Văn Thanh không đồng ý: “Không được, tuyệt đối không được.”

“Oa Oa, chú ấy cắt tóc cho các bạn học nhỏ ở đây, em cũng muốn giống như các bạn nhỏ khác.”

“Vậy cũng không được.”

Tạ Văn Thanh kiên quyết không đồng ý, Ân Ân chỉ có thể nhìn về phía Ân Lưu Tô xin giúp đỡ.

Ân Lưu Tô biết Tạ Văn Thanh lo lắng chuyện gì, cũng không khuyên bảo cậu, chỉ có thể an ủi Ân Ân, “Dì Tuệ Hoa cắt cũng đẹp, để dì ấy cắt cho cháu đi.”

“Là chị! Chị Tuệ Hoa!” Lưu Tuệ Hoa hong khô ngón tay, đi tới sấy tóc cho Ân Ân, thuần thục cắt cho cô bé kiểu tóc đáng yêu.

Ân Ân nhìn anh Hoa Tí qua gương.

Chỉ thấy anh ta buồn bực ngán ngẩm ngồi trên ghế sô pha, trong miệng ngậm kẹo que, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Anh Hoa Tí thấy Ân Ân nhìn mình qua gương, làm mặt quỷ với cô bé.

Ân Ân cười khanh khách đứng lên, cũng lè lưỡi, cũng làm mặt quỷ với anh ta.

Anh Hoa Tí cũng vui vẻ, lấy một cây kẹp que trong túi ra, ngăn lên bàn trà nhỏ, sau đó dùng ánh mắt nhắc nhở cô bé nhớ lấy kẹo que.

Ân Ân nhận được ám hiệu, sau khi cắt tóc xong thì chạy đến lấy kẹo que, nhét vào trong túi.

...

Ân Lưu Tô dẫn hai đứa trẻ rời khỏi tiệm cắt tóc của Tuệ Hoa, hỏi, “Bao nhiêu tiền vậy?”

Lưu Tuệ Hoa cũng không khách sáo mà nói: “Hai người nên em lấy bốn mươi.” “Đắt quá đi!” Ân Lưu Tô ép giá, “Lấy giá chị em thôi, hai mươi.”

“Chị em ruột tôi cũng phải tính toán rõ ràng, ba mươi lăm, không thể thiếu một đồng.”

Ân Lưu Tô biết Lưu Tuệ Hoa rất cứng nhắc trong chuyện làm ăn, xem ra không thể trả giá xuống nữa, vì thế đành lấy tiền đưa cho cô ấy.

Nhưng cô lại nghe thấy Lưu Tuệ Hoa cười tủm tỉm nói, “Nhưng nếu tên nhóc này cùng em đi xem phim thì ngày hôm nay sẽ cắt tóc miễn phí.”

Ân Lưu Tô ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Miễn phí?”

Người luôn tính công vắt cổ chày ra nước này, lại có thể miễn phí.

Có lẽ thật sự nhìn trúng đứa nhóc miệng còn hôi sữa Tạ Văn Thanh này rồi.

Đùa hay thật đấy?

Lưu Tuệ Hoa lại dựa vào đèn quay: “Bà đây mời đi xem phim được không?”

Ân Lưu Tô biết rõ là kiếm tiền vất vả, ba mươi lăm đồng này cũng đủ cho cô giao mấy đơn thức ăn ở ngoài đó!

“Tuyệt đối không thành vấn đề.” Ân Lưu Tô không chờ Tạ Văn Thanh lên tiếng đã không chút do dự đồng ý, vỗ vai Tạ Văn Thanh nói: “Người là của cô, muốn chém giết muốn róc thịt gì thì tùy cô.”

“Vậy được, tám giờ tối thứ sáu gặp nhau ở rạp chiếu phim quảng trường âm nhạc.”

“Một lời đã định.”

...

Trên đường trở về, Tạ Văn Thanh oán trách Ân Lưu Tô, “Chỉ có ba mươi lăm đồng mà chị đã bán tôi đi rồi!”

“Tôi cũng không ngờ.” Ân Lưu Tô nghiêm túc đáp, “Nhưng cô ấy ra giá rất cao.” “...”

Ân Lưu Tô nhìn về phía cậu: “Cậu đã từng đi xem phim chưa?”

Tạ Văn Thanh lắc đầu, “Chỉ mới xem ti vi.”

“Vậy thì tốt, để Tuệ Hoa đưa cậu đi trải việc đời, nói không chừng còn có thể được ăn một bữa cơm Tây.”

Ân Ân hỏi Ân Lưu Tô: “Cháu có thể đi xem phim chung với Oa Oa không?”

Ân Lưu Tô nắm tay cô bé: “Để anh trai cháu đi với chị Tuệ Hoa đi, Tiểu Muội muốn xem phim thì dì sẽ dẫn cháu đi.”

Tạ Văn Thanh nghe vậy thì lập tức nói: “Vậy hai người đi sau lưng tôi đi, đừng cách tôi quá xa, cùng nhau xem phim.”

“Sợ cái gì, cô ấy là phụ nữ, còn có thể ăn cậu sao?”

“Không phải...” Tạ Văn Thanh thở dài mà nói: “Chị ấy quá nhiệt tình, không phải là mẫu người tôi thích.”

“Vậy cậu thích mẫu người nào?”

Ân Ân lập tức chen miệng vào, “Oa Oa của cháu thích người dữ dằn đánh anh ấy mỗi ngày!”

“Thì ra anh trai cháu còn thích bị ngược đãi.” Tạ Văn Thanh lập tức phản bác, “Không hề!”

Ân Ân càng hăng say, giọng điệu chắc chắn: “Dì có biết lần đầu tiên dì và anh cháu đánh nhau đã đánh thẳng vào trái tim của anh ấy rồi hay không?”

“Này! Em gái thối!” Tạ Văn Thanh vội vàng che miệng cô bé, “Đừng nói lung tung!”

Ân Lưu Tô kinh dị nhìn khuôn mặt của Tạ Văn Thanh đỏ bừng lên: “Thật không vậy! Ôi sức hấp dẫn của tôi...”

Da đầu Tạ Văn Thanh run lên, không thèm quan tâm, nhìn về phía Ân Lưu Tô mà nghiêm túc thề thốt: “Tôi thề, nếu như tôi thích chị thì tôi sẽ bắt Tiểu Muội cạo đầu vào năm mười tám tuổi.”

Ân Ân:???
Bình Luận (0)
Comment