Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Chương 54

Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên

Buổi tối, Ân Ân cắn đầu bút làm bài tập bên bệ cửa sổ. Tạ Văn Thanh lén lút ngồi xuống bên cạnh cô bé.

Ân Ân liếc cậu một chút: “Làm gì á?”

“Bồi dưỡng tình ba con với em.”

Ân Ân suy nghĩ, đưa bài tập tiếng Anh đến trước mặt cậu: “Giúp em làm bài tập về nhà.”

“...”

Tạ Văn Thanh nhẫn nại nói: “Ba có thể hướng dẫn con làm bài tập.”

“Vậy anh giúp em viết từ này bằng tiếng Anh đi.”

Tạ Văn Thanh cầm lấy, nhìn thấy nét chữ xiêu vẹo của cô bé, viết hai chữ —— “Hoa tươi”.

“Đơn giản.” Cậu cầm bút chì, viết bính âm “xianhua”.

“Vậy mà cũng không biết, em có phải là học sinh tiểu học không vậy!”

“Là tiếng Anh!” Ân Ân đánh vần thật to, lè lưỡi với cậu: “Tiếng Anh cũng không biết mà còn muốn làm ba em! Lêu lêu lêu.”

“Đương nhiên là anh biết chứ.” Tạ Văn Thanh suy nghĩ, nói ra: “Em có biết trái nghĩa với từ hoa tươi là gì không?”

“Hoa tươi có từ trái nghĩa sao?”

“Có, từ trái nghĩa của hoa tươi là —— Ba, anh biết viết từ ba trong tiếng Anh.”

“Anh viết đi.”

Tạ Văn Thanh cầm bút, viết xuống từ đơn tiếng Anh: shift.

Ân Ân nhíu mày, cẩn thận nhìn từ đơn tiếng Anh này: “Từ ba viết như vậy sao?”

Có chút giống, nhưng lại không giống lắm.

Thôi được rồi.

Ân Ân đặt bút chì xuống, nhìn về phía Tạ Văn Thanh: “Rốt cuộc anh tìm em có chuyện gì?”

Tạ Văn Thanh biết không thể lừa được cô bé này, dứt khoát nói thẳng: “Em có biết người đàn ông tên Vân Tranh không?”

“Em biết.” Ân Ân gật đầu: “Chú Vân đó.”

“Em nói thêm một chút đi.”

Ân Ân biết suy nghĩ của Tạ Văn Thanh, giơ tay ra với cậu.

Tạ Văn Thanh lấy kẹo que vị dâu trong túi ra, đặt vào lòng bàn tay của cô bé, không kiên nhẫn giục: “Mau nói đi.”

“Chú Vân Tranh, ba mươi hai tuổi, có nhà có xe, ông chủ của một công ty. Chú ấy nhìn trúng hình thức kinh doanh của Y-SUI, lúc đầu muốn dùng giá cao mua tiệm làm tóc. Dì Tuệ Hoa và chú ấy đã bàn bạc xong, chú ấy đồng ý mua với giá ba trăm ngàn, ba trăm ngàn đó! Dì Tuệ Hoa vui vẻ không thôi, muốn ký hợp đồng. Nhưng không ngờ mẹ lại phản đối kịch liệt, kiên quyết không chịu ký hợp đồng với bất cứ ai.”

Tạ Văn Thanh: “Có thể nói vào chủ đề chính không?” Ân Ân lại xòe tay ra, nở nụ cười xấu xa.

Tạ Văn Thanh lại cho cô bé một cây kẹo que.

“Mẹ không chịu ký tên, kiên quyết nói giá trị của Y-SUI không chỉ ba trăm nghìn, còn phải thành lập thành tập đoàn, mở hàng loạt chi nhánh gì đó. Chú Vân Tranh cũng chỉ có thể từ bỏ, không ngờ hai người không đánh nhau thì không quen biết, chú ấy và mẹ trở thành bạn bè.”

“Chỉ là bạn bè?”

“Đương nhiên là không phải rồi!” Ân Ân nở nụ cười: “Lúc chú Vân Tranh nhìn mẹ thì hai mắt đều phát sáng, nhìn ra được... Chú ấy rất yêu thích mẹ!”

Trái tim Tạ Văn Thanh dần căng thẳng.

Chỉ là tình cờ, nhưng ánh mắt của hắn nhìn Ân Lưu Tô, làm cho Tạ Văn Thanh cảm nhận được sự uy hiếp.

Quả nhiên, giác quan thứ sáu của đàn ông không sai mà.

“Có một lần, chú ấy còn hỏi em muốn có một người ba hay không.”

“Em nói thế nào?”

“Chú ấy đã hỏi như vậy, em đương nhiên nói muốn rồi.” Ân Ân nói: “Đây là EQ cơ bản.”

“...”

Đôi khi Tạ Văn Thanh cũng nghi ngờ có phải cô nhóc Ân Ân này lén lút trưởng thành thêm mấy tuổi hay không.

Ân Ân tiếp tục nói: “Chú ấy lại hỏi em muốn có một người ba như thế nào.”

“Em nói gì? Có phải em nói em muốn có một người ba vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai hay không?”

Ân Ân lắc đầu: “Em nói em muốn một người ba có thể làm cho mẹ không còn cực khổ như vậy nữa.”

Câu nói này làm cho Tạ Văn Thanh rơi vào im lặng.

Cậu cố gắng lâu như vậy, muốn cố gắng đuổi kịp bước chân của cô, nhưng có người cạnh tranh đứng trước mặt, cậu lại thật sự thua thảm hại, không thể nào so sánh với bọn họ.

Cậu hoàn toàn thất bại.

Ngoại trừ thanh xuân, cậu không có gì cả.

Nhưng thanh xuân chết tiệt này lại dính dáng đến hai chữ “chật vật”.

Cậu không thể làm người tuổi trẻ tài cao, lại lấy gì ở bên cạnh cô chứ...

Tạ Văn Thanh đến ban công hít thở không khí, trong lòng rất buồn bực, rất khó chịu.

Ân Ân cũng không biết phải an ủi anh trai thế nào.

Mặc dù cô bé rất yêu cậu, trong lòng hy vọng cậu làm ba của mình, nhưng cô bé càng hy vọng mẹ hạnh phúc hơn.

Mấy phút đồng hồ sau, Ân Ân cũng đi tới ban công, đứng bên cạnh Tạ Văn Thanh cùng nhìn ánh tà dương.

“Oa Oa, anh biết không, chú Vân Tranh thật sự hơn anh ở nhiều phương diện.”

“Anh có thể tự mình hiểu lấy.” Tạ Văn Thanh buồn buồn đáp: “Em không cần nhấn mạnh lại một lần nữa, anh cảm ơn em.”

Cô bé khập khiễng vỗ vai của cậu, nhưng không đủ cao, vì thế vỗ vào cánh tay của cậu: “Nhưng có điều chú ấy không bằng được anh.”

Tạ Văn Thanh lơ đễnh nói: “Thanh xuân sao, anh cũng biết rõ.” Có tác dụng chó má gì.

Ai mà không có tuổi trẻ chứ?

“Không phải.” Ân Ân lắc đầu: “Anh biết không, em luôn chuẩn bị một đáp án, nếu như mẹ hỏi em chọn giữa chú Vân Tranh và Tạ Văn Thanh làm ba mình, em nên trả lời thế nào.”

Tạ Văn Thanh cúi đầu nhìn về phía cô bé: “Hả?”

“Nhưng em chờ rất lâu, mẹ cũng không hỏi em vấn đề này...” Ân Ân nhìn ráng chiều dần buông, nói: “Bởi vì trong lòng đã có đáp án, từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi!”

Tạ Văn Thanh lập tức im lặng.

Cậu cũng không vui vẻ bởi vì lời nói của Ân Ân, ngược lại trong lòng càng thêm buồn phiền.

Trong lòng của cô bé có đáp án không thay đổi làm cho cậu... vô cùng xấu hổ.

...

Tạ Văn Thanh trở về phòng, lấy ghi ta cũ xuống.

Trong nửa năm qua, mỗi ngày Ân Lưu Tô luôn lau nó, nếu không thì dây cung khe hở không thể nào được giữ gìn đến không nhuốm hạt bụi nào như thế.

Ân Ân thấy anh trai lấy ghi ta xuống, nghĩ cậu lại muốn đàn ghi ta ca hát, vội vàng bưng ghế đẩu đến ngồi trước mặt cậu, chống cằm chờ lắng nghe.

Lại không ngờ Tạ Văn Thanh quay người cất ghi ta vào trong tủ chứa đồ, đồng thời khoá cửa tủ lại.

“Oa Oa, anh không đánh đàn sao...”

Tạ Văn Thanh chống đầu lên cửa tủ, nhắm mắt lại, dường như cậu đang khóa lại phong cảnh đẹp nhất đã từng thấy.

Một lúc sau cậu khẽ nói: “Anh muốn trở thành trụ cột trong nhà, từ nay về sau sẽ... không tiếp tục nằm mơ nữa.”

Càng lớn lên thì trọng trách càng nặng nề, không thể tiếp tục mơ mộng nữa.

...

Từ hôm đó, Tạ Văn Thanh dồn tất tâm trí vào sự nghiệp giao đồ ăn bằng mấy chục nghìn tiền tiết kiệm, không tiếp tục để Ân Lưu Tô giúp mình tìm cách liên lạc với các hàng quán nữa, cậu lặng lẽ làm mọi thứ.

Đây là sự nghiệp của cậu, cậu không muốn Ân Lưu Tô giúp mình kinh doanh, cậu phải làm tất cả mọi chuyện.

Cậu vắt hết óc, thức mấy đêm liền, đặt ra quy trình hệ thống quản lý.

Còn khu vực thực hiện sẽ cho mấy người phụ trách giao hàng cố định một khu vực nào đó, nâng cao hiệu suất giao hàng và trình độ thuần thục của người giao hàng.

Lúc đầu có năm, sáu cửa hàng, hai mươi người giao hàng tham gia vào kế hoạch này.

Nhưng thị trường kinh doanh giao hàng vô cùng rộng lớn, công việc làm ăn của năm, sáu cửa hàng kia tăng cao, mặc dù không có nhiều người ăn ở nhà hàng, nhưng hầu như nhà bếp không ngừng hoạt động.

Ngay cả thời gian làm việc... Cũng từ giờ ăn sáng trưa tối cố định, kéo dài đến buổi chiều và đêm khuya.

Công việc kinh doanh này được nhiều chủ cửa hàng chào đón, cho nên sau đó có mấy cửa hàng ăn uống tìm tới Tạ Văn Thanh, hy vọng có thể gia nhập vào liên minh giao đồ ăn của cậu.

Tạ Văn Thanh đồng ý tất cả, trong đó có một nhà hàng nằm bên cạnh Tư Vị Hiên từng từ chối hợp tác.

Ông chủ Lý tận mắt nhìn thấy nhà hàng bên cạnh làm ăn ngày càng tốt lên, thậm chí vượt qua nhà hàng của mình, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Ông ta gọi cho Tạ Văn Thanh mấy lần, muốn hỏi ý kiến của cậu xem nhìn có thể hợp tác một lần nữa hay không.

Tạ Văn Thanh vẫn là thiếu niên hiếu thắng, trước đó ông ta khinh thường mình, hiện tại trả lại gấp đôi ——

“Chúng tôi cũng chỉ là giao đồ ăn không ra gì, không xứng với nhà hàng cao cấp Tư Vị Hiên.”

Trên mặt ông chủ Lý lộ vẻ xấu hổ, lại vẫn cười làm lành nói: “Cậu nói gì vậy, lúc trước do suy nghĩ của tôi nhỏ hẹp, tôi xin lỗi anh trai Tiểu Tạ được không?”

“Cũng không cần.” Tạ Văn Thanh lên xe máy, lạnh lùng cười lạnh, nói: “Ông tiếp tục kinh doanh nhà hàng cao cấp của mình, tôi tiếp tục giao đồ ăn, chúng ta đường ai nấy đi, ngày sau còn dài.”

Ông chủ Lý nhìn bóng lưng của chàng trai, nụ cười trên mặt tan thành mây khói, xì một tiếng: “Kiêu ngạo cái gì, sau này sẽ có lúc cậu phải khóc thôi.”

...

Buổi tối, Ân Lưu Tô ngồi trên giường, Tạ Văn Thanh xem sổ sách của Y-SUI.

Tạ Văn Thanh gối đầu lên đùi của cô, có vui vẻ nói chuyện ông chủ Lý với cô ——

“Sắc mặt của người đàn ông kia tái xanh, còn không ngừng cười làm lành với tôi, càng nhắc đến thì càng buồn cười.”

Ân Lưu Tô thản nhiên nói: “Mọi chuyện phải giữ lại đường lui cho mình, sau này còn dễ nói chuyện, khi nào tính tình trẻ trâu này mới có thể sửa đổi?”

“Chị không cảm thấy chuyện này rất thoải mái sao?”

“Thoải mái, nhưng làm ăn không thể hành động theo cảm tính.” Ân Lưu Tô buông sổ sách xuống, nhìn cậu: “Hòa khí sinh tài.”

Tạ Văn Thanh lại ngồi dậy, có chút hờn dỗi: “Tôi không thể nào hòa thuận với loại người dùng mắt chó coi thường người khác.”

“Tôi nói đây là làm ăn, không phải kết bạn bè, cùng chung lợi ích thì có thể trở thành bạn.”

“Tôi không trở thành bạn với ông ta cũng có thể kiếm tiền.”

Ân Lưu Tô biết khoảng thời gian này liên minh giao đồ ăn kiếm được không ít tiền.

Mỗi ngày Tạ Văn Thanh bận rộn đến chân không chạm đất, về nhà luôn không ngừng báo cáo thành tích với cô, giống như chú chó lớn không kiềm chế muốn được khen ngợi.

Cậu có thể chịu được cực khổ, mà cũng tự làm việc, không cần Ân Lưu Tô ra ngoài giao hàng, để cô làm việc ở Y-SUI.

Thời gian này hoàn toàn có thiên thời địa lợi.

Tin tưởng không bao lâu bọn họ có thể tích góp đủ tiền mua một căn nhà mới, có cuộc sống càng tốt đẹp hơn.

Nhưng tính cách của Ân Lưu Tô vẫn luôn lo trước tính sau, không nhịn được nói với Tạ Văn Thanh: “Không nói đến thái độ của cậu với ông chủ Lý, đó là hậu quả của ông ta. Nhưng cậu lại mù quáng mở rộng quy mô thì không được, bây giờ hình thức của chúng ta không thể mở rộng quá lớn.”

“Sao lại không được?”

“Chúng ta tiếp đơn hàng qua điện thoại, hình thức có tính chất hạn chế rất lớn, liên minh giao đồ ăn chỉ có thể tiến hàng trong mười cửa hàng, không thể nhiều hơn, nếu không thì sẽ loạn.”

Tạ Văn Thanh không hề ý thức được nguy cơ của việc mù quáng khuếch trương, lơ đễnh nói: “Cùng lắm thì lại thuê thêm nhân viên giao hàng.”

“Tạ Văn Thanh, thật sự không được.” “Tôi có chừng mực.”

Ân Lưu Tô thấy cậu bướng bỉnh như vậy, cũng thoáng tức giận: “Tôi nói, không được! Cậu không thể lại để cho các cửa hàng trong liên minh xảy ra vấn đề.”

Tạ Văn Thanh thấy sắc mặt nghiêm túc của cô, lại nghĩ đến Vân Tranh, trong lòng rất không thoải mái: “Ân Lưu Tô, có phải trong lòng của chị cũng xem thường tôi đúng không?”

“...”

Ân Lưu Tô không muốn nói chuyện với cậu nữa, đứng dậy ra khỏi phòng.

Tạ Văn Thanh giữ tay cô lại, đè cô lên tường, lúc cô vừa dựa vào tường thì đưa tay ôm gáy của cô, dùng sức hôn môi của cô.

Nụ hôn này vô cùng kịch liệt.

Ân Lưu Tô và cậu không hôn nhau nhiều, cho tới bây giờ cậu chỉ nhấm nháp nhẹ nhàng tinh tế, thâm tình, nhưng chưa bao giờ giống như bây giờ, cắn xé giống như dã thú, thậm chí đôi môi ấm áp kích động còn đánh chiếm vào địa bàn của cô.

Cô mặt đỏ đến mang tai, lần đầu tiên trong đời cảm thấy mất khống chế.

Đúng vậy, cô không khống chế được mà giống như ngựa hoang đứt cương.

Thực tế chàng trai này chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi, đã không còn là thiếu niên, có một năng lượng điên cuồng dâng lên trong cơ thể cậu, dần lớn lên, cộng thêm sự tức giận... Đồng thời nhào về phía cô.

Cậu không còn an phận nữa.

Hô hấp nóng bỏng thở vào vành tai lạnh băng của cô, có dòng điện chạy thẳng đến cột sống của cô, mà tay đã chạm vào lưng quần của cô.

Khuôn mặt của Ân Lưu Tô ửng hồng, dùng sức đè tay cậu lại.

Mà cô đối diện với người đàn ông trẻ tuổi cường tráng trước mặt, cho dù cô cố gắng ngụy trang và che đi sự tự ti trong quá trình trưởng thành của mình, nhưng lúc này lại... Trào ra ngoài.

Cuối cùng cô vẫn không dám cho cậu thấy cơ thể của mình bây giờ. Cô ghé vào lỗ tai cậu, khẽ nói: “Chờ... chờ thêm một thời gian nữa.”

Chàng trai vẫn chưa thỏa mãn, nhưng không tiến thêm một bước nào nữa.

Cậu dùng sức ôm lấy cô: “Chị, chị là người phụ nữ của tôi, không ai có thể cướp chị đi.”
Bình Luận (0)
Comment