Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Chương 85

Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên

Bài viết nổi tiếng ở trang đầu trên diễn đàn của đại học Nam Thị ——

“Tin tức thật, Ultraman và đàn chị Ân Lưu Tô ở bên nhau. [hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]”

“Móa nó! Lợi hại!”

“Rốt cuộc Ultraman là ai mà có thể theo đuổi được Ân Lưu Tô, bao nhiêu chàng trai vì thất bại trước đàn chị này phải quay trở về rồi.”

“Quả nhiên đàn chị không đi đường bình thường, thích người kỳ lạ.” “Vì sao anh ấy không dùng mặt thật?”

“Không lẽ là siêu sao!”

“Lầu trên?! Anh ấy rất biết cách phối đồ.”

“Tôi... Trong đầu tôi có một suy nghĩ, nhưng... không biết có nên nói hay không.”

“Mau nói đi!”

“Mọi người còn nhớ trước kia có siêu sao đến trường học của chúng ta không, đưa em gái đi học...”

“Tôi biết bạn nói ai, anh ấy thật sự sẽ làm ra chuyện này.”

“Đừng đoán được không! Với sức chiến đấu của fans hâm mộ người kia, diễn đàn của chúng ta sẽ bùng nổ trong mấy phút.”

...

Hiện trường buổi buổi diễn trên sân vận động, Tạ Văn Thanh đang chuẩn bị trình diễn và điều chỉnh âm thanh cho tối nay.

Tần Tiếu lướt bình luận trên diễn đàn, cảm xúc gần như sụp đổ: “Anh Tạ à! Coi như anh cầu xin cậu! Đừng đi nữa được không! Sinh viên bây giờ rất nhạy bén, cậu đeo mặt nạ thì có thể giấu diếm được bọn họ sao! Lỡ ngã ngựa thì làm sao bây giờ.”

Tạ Văn Thanh hững hờ nói: “Không quan trọng.”

“Anh biết cậu không quan tâm, nhưng, nhưng, nhưng... Chúng ta phải suy nghĩ đến sự nghiệp của anh nữa chứ.”

Tạ Văn Thanh liếc anh ta một chút: “Sự nghiệp là sự nghiệp, cuộc sống là cuộc sống, em đã hơn ba mươi, cũng đã sớm qua thời điểm ăn cơm lưu lượng rồi.”

“Cậu cho rằng mình ba mươi thì fans hâm mộ không quan tâm cậu yêu đương kết hôn sao? Tỉnh lại đi!” Tần Tiếu ôm đầu nói: “Fans hâm mộ của cậu điên cuồng cỡ nào chứ!”

Tạ Văn Thanh đặt micro xuống, nhìn Tần Tiếu không nói gì.

Tần Tiếu có chút hoảng sợ: “Anh Tạ, cậu... Cậu nhìn anh làm gì?”

“Em tìm cô ấy mười ba năm.” Tạ Văn Thanh cầm micro, dùng âm lượng to, gằn giọng: Mười ba năm qua, chuyện làm cho em hối hận nhất... là em đi con đường này nhưng lại mất đi cô ấy. Nếu như có thể làm cho cô ấy ở lại, em tình nguyện cả đời này chỉ làm người bình thường.”

Tần Tiếu vội vàng khoa tay múa chân để anh ấy im lặng, không nên nói nữa!

Anh ta biết mấy năm qua Tạ Văn Thanh bước đi trên con đường này thế nào, đau khổ tranh đấu và chống lại bệnh trầm cảm ra sao...

Người phụ nữ kia rời đi, mang theo toàn bộ vui vẻ của anh ấy.

“Nhưng anh trai nhỏ, cậu tỉnh táo một chút, cô gái kia tầm tuổi em gái của cậu, không thể nào là cô ấy được.”

Nhắc đến Ân Lưu Tô, Tạ Văn Thanh nở cười dịu dàng: “Em nói phải thì sẽ là phải.”

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu đi vào sân thể dục.

Nhân viên đuổi theo anh ấy, sốt ruột ngăn cản: “Thưa anh, không thể vào nơi này, mời anh lập tức ra ngoài, bảo vệ đâu! Sao có thể tùy tiện cho người khác vào đây!”

Vệ sĩ bên cạnh Ân Cẩn Du ngăn cản nhân viên, người đàn ông đi đến trước sân khấu, nhìn Tạ Văn Thanh từ xa.

Tạ Văn Thanh đặt micro xuống, quan sát người đàn ông tuổi trung tuần mặc âu phục giày da trước mặt.

Lúc trước, vào lần đầu tiên gặp anh ấy là ở khu vui chơi Quảng Thành, anh ấy vẫn còn dáng vẻ thiếu niên, thất bay phách lạc đuổi theo Ân Lưu Tô.

Hôm nay gặp lại, Ân Cẩn Du mang theo khí chất trưởng thành tài giỏi, bình tĩnh, chín chắn, so với Tạ Văn Thanh mặc trang phục thời thượng trên sân khấu, còn nhuộm tóc màu xanh đang nổi tiếng, phong cách của hai người hoàn toàn khác biệt.

Tạ Văn Thanh nhảy xuống sân khấu, đi đến trước mặt Ân Cẩn Du, thả lỏng nói: “Anh, đã lâu không gặp, có chuyện gì sao?”

“Nếu cậu gọi tôi một tiếng anh thì tôi sẽ nói thẳng, mong cậu cách xa con gái tôi một chút.”

Dường như Tạ Văn Thanh nghe thấy chuyện cười, nở nụ cười: “Anh sinh con gái rồi? Mấy tuổi?”

“Ân Lưu Tô là con gái của tôi.” Ân Cẩn Du không hề có ý đùa giỡn, nghiêm túc nói: “Để kỷ niệm cô nhỏ của mình, tôi mới đặt tên cho con gái mình là Ân Lưu Tô, năm năm trước con gái của tôi mới quay về từ Anh.”

Ý cười trên mặt Tạ Văn Thanh phai nhạt đi: “Anh, anh bịa ra những lời này em cảm thấy rất thú vị.”

“Tôi biết cậu không chấp nhận được, nhưng tôi muốn cho cậu biết, mặc dù con bé có dáng dấp rất giống với cô nhỏ của mình. Nhưng theo logic của người bình thường, cũng sẽ không có ai xem cô gái trẻ như vậy thành người phụ nữ bốn mươi, năm mươi tuổi, cậu không cảm thấy hành vi của mình rất buồn cười sao?”

“...”

Tạ Văn Thanh lắc đầu, một chữ cũng không tin.

Ân Cẩn Du dùng giọng điệu lạnh lùng nói, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi nghĩ đến tình cảm của cậu và Lưu Tô, trước đây cậu và con gái của tôi qua lại, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ. Nhưng nếu như cậu lại dây dưa với con bé, tôi sẽ để cho cậu trả giá đắt.”

Tạ Văn Thanh cũng tức giận, đang muốn mở miệng tranh luận, Tần Tiếu lập tức chạy tới ngăn anh ấy, lễ phép nói với Ân Cẩn Du: “Tổng giám đốc Ân, anh yên tâm, gần đây Tạ Văn Thanh ngừng thuốc, đầu óc không tỉnh táo lắm, cậu ấy... Cậu ấy sẽ không quấy rầy con gái của anh nữa, mong anh thông cảm.”

“Tốt nhất là như vậy.” Ân Cẩn Du lạnh lùng nói ra: “Tôi thấy cậu ta nên tiếp tục uống thuốc, tránh cho phát điên nhận lầm người.”

Ân Cẩn Du quay người rời đi, chưa đi được hai bước, lại nghe người đàn ông sau lưng dùng chất giọng trầm thấp nói: “Tôi tuyệt không nhận lầm, cho dù cô ấy chết biến thành tro, tôi cũng sẽ không nhận lầm!”

Mấy chữ “chết biến thành tro” làm cho Ân Cẩn Du bỗng nhiên quay lại, lấy ra mấy tờ giấy trong túi công văn, ném vào mặt Tạ Văn Thanh, đáy mắt ửng đỏ, gằn giọng quát: “Biến thành tro cậu cũng nhận ra, vậy được, cậu nhận lấy đi.”

Tạ Văn Thanh run rẩy nhặt mấy tài liệu và ảnh chụp dưới đất lên.

Đó là ảnh chụp một ngôi mộ, trên bia mộ khắc mấy chữ chấn động lòng người:

Mộ của Ân Lưu Tô, 1981 – 2005.

Tay Tạ Văn Thanh không nhịn được run rẩy lên.

“Hơn mười năm trước em gái của tôi phát hiện mình bị ung thư máu, người nhà đón con bé về đưa đến Anh chữa trị một năm. Nhưng đáng tiếc, vẫn không thể nào giữ con bé lại được.”

Hai mắt Ân Cẩn Du ửng đỏ, nhìn qua Tạ Văn Thanh, bình tĩnh nói: “Đây là bí mật mà con bé rời đi không nói lời nào. Nó không nói sự thật cho cậu biết, bởi vì hy vọng sau khi hết bệnh sẽ trở về đoàn tụ với mấy người, trước khi chết con bé đã nghĩ mình có thể khỏe lại.”

“Anh nói bậy!”

Tạ Văn Thanh ném bệnh án tiếng Anh và ảnh chụp trong tay xuống mặt đất, hốt hoảng chật vật lùi lại phía sau hai bước, nở nụ cười khàn khàn, trong mắt hiện ra sự khó tin: “Anh, anh diễn xuất rất tốt, sao anh không đến ngành giải trí phát triển đi?”

“Cậu có thể liên lạc với bệnh viện bên Anh kiểm tra bệnh án, xem mười năm trước bọn họ có nhận chữa trị cho bệnh nhân Ân Lưu Tô hay không.”

Ân Cẩn Du sửa sang cổ áo, khôi phục vẻ hờ hững: “Con bé đã qua đời, Tạ Văn Thanh, tỉnh táo lại và chào đón cuộc sống mới đi, đừng đắm chìm vào quá khứ nữa.”

“Anh nói dối!” Tạ Văn Thanh nhặt bệnh án dưới đất lên rồi xé nát: “Anh nói dối! Không thể nào, cô ấy không thể chết, cô ấy chính là cô ấy, cảm giác của tôi sẽ không sai! Ân Ân cũng sẽ không sai...”

“Tiểu Tô nhà chúng tôi là fan của cậu, chắc cậu cũng nhìn ra, con bé rất thích cậu, thích đến mức... Thậm chí có thể giả vờ chín chắn trưởng thành.” Ân Cẩn

Du nói ra, đẩy anh ấy vào địa ngục lạnh lẽo: “Nhưng cậu nhất định phải biết rõ con bé giống với cô nhỏ của mình, cũng chỉ là cô gái hơn hai mươi tuổi. Đồng thời sau ngày hôm nay, con bé cũng sẽ không gặp lại cậu nữa.”

Ân Cẩn Du nói xong cũng không quay đầu lại, rời khỏi sân vận động. Tạ Văn Thanh chán nản đứng đó, trong đầu ong ong...

Tần Tiếu đi tới, đau lòng nhìn qua anh ấy: “Anh Tạ, cậu còn ổn chứ?”

“Anh nhìn xem anh ấy có buồn cười không.” Tạ Văn Thanh chỉ vào bóng lưng Ân Cẩn Du, cười đến nghiêng ngả: “Anh ấy có thể bịa ra chuyện ma quỷ hoang đường như thế, diễn xuất còn tốt hơn em. Anh ấy giỏi lắm, không hổ là anh trai của Lưu Tô, anh ấy cho rằng em tin sao? Em cũng không ngốc...”

“Anh Tạ...”

Tần Tiếu nhìn anh ấy vừa cười vừa khóc, khó chịu không thôi: “Cậu, cậu tỉnh táo lại, đêm nay còn có buổi biểu diễn nữa.”

...

Buổi buổi diễn ở Nam Thị của Tạ Văn Thanh chọn sân vận động đối diện đại học Nam Thị, cách nhau một con đường, vô cùng gần.

Buổi buổi diễn sẽ bắt đầu vào tám giờ tối, buổi chiều các sinh viên điên cuồng xin vé vào cửa trên mạng, các nhóm lớn trong trường, diễn đàn.

Nhiều người đầu cơ trục lợi trên Internet thấy nước lên thì thuyền lên, bán với giá trên trời.

Ân Ân giống như ôm báu vật, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy túi xách chứa ba tấm vé vào cửa, tìm được Ân Lưu Tô bên ngoài phòng luyện quyền anh, muốn cho cô ấy một vé, mời cô ấy đi xem buổi biểu diễn của anh trai của cô.

Lại không ngờ Ân Lưu Tô tiện tay lấy ra mười mấy vé vào cửa của buổi biểu diễn trong túi, giơ lên trước mặt Ân Ân.

Ân Ân:!!!

“Anh của em đưa cho chị sao???”

Quá đáng lắm! Cô cầu xin rất lâu mới lấy được có ba tấm vé.

“Chị tự cướp được đấy.” Ân Lưu Tô cười nhạt nói: “Thi về tốc độ tay, cho tới bây giờ chị chưa từng thua.”

“Quá lợi hại!” Ân Ân kích động nói: “Vậy chị bán ra đi, sẽ kiếm được nhiều tiền lời!”

Ân Lưu Tô cong môi lên: “Chị cũng không phải là người đầu cơ trục lợi, chưa từng làm chuyện đó, vé này được bán với giá gốc.”

“Giá gốc à? Vậy... không phải chị tốn công à.”

Ân Lưu Tô mở điện thoại trên cổ, mở ra trong bức ảnh là mã QR: “Quét mã hai chiều tải app giúp đỡ sinh viên, rút thăm trúng thưởng, người chiến thắng sẽ được vé giá gốc buổi biểu diễn của Tạ Văn Thanh với giá gốc, ba ngày qua lượng tải xuống của app giúp đỡ sinh viên tăng hai mươi lăm lần.”

Ân Ân há to miệng, khó tin nhìn Lưu Tô.

Cô ấy... Nếu cô ấy không phải là mẹ của cô, cô sẽ viết ngược tên của mình lại!

Đầu óc buôn bán này, ngoại trừ Ân Lưu Tô, còn có ai nữa đâu!

Lúc hai người nói chuyện, có nữ sinh trúng thưởng tìm Ân Lưu Tô nhận lấy vé vào cửa.

Sau khi kiểm tra là vé thật, bọn họ vui vẻ muốn nhảy dựng lên, liên tục nói cảm ơn.

“Vậy đàn chị có vé rồi, tối nay chị đi xem buổi biểu diễn ạ?” Ân Ân hỏi cô ấy.

“Chị không đi được, vé của chị dùng cho công việc.”

Ân Ân vội vàng lấy vé trong túi của mình ra: “À, ba vé, cho chị hết, đàn chị đi nha.”

Ân Lưu Tô nhìn ba tấm vé trong tay: “Chị sẽ suy nghĩ một chút.”

“Đi đi mà, đi đi mà!” Ân Ân làm nũng kéo cánh tay của cô ấy: “Đi đi mà! Có được hay không!”

“Chị thật sự không đi, tối nay chị còn phải mở họp với nhân viên.”

“Hôm khác đi, buổi biểu diễn chỉ có lần này, gần như vậy, thật sự khó như vậy sao.”

“Chị không đi.”

“Chị không đi, em sẽ không cho chị đi.”

Cô gái nhỏ làm nũng chơi xấu quấn lấy cô ấy, cô ấy không có cách nào khác.

“Được, đi đi đi.”

“Á!”

“Bình thường em cũng làm nũng với anh trai như thế sao?”

“Mới không có đâu.” Ân Ân bĩu môi nói: “Anh ấy mới không để ý đến em, anh ấy uất ức nhiều năm, gần đây mới tốt hơn rất nhiều.”

Nụ cười của Ân Lưu Tô dần nhạt đi: “Anh ấy uất sức... rất nghiêm trọng sao?”

“Mấy năm trước rất nghiêm trọng, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.” Ân Ân ôm lấy cánh tay của cô ấy, hạnh phúc nói: “Sau này sẽ ngày càng tốt, người một nhà chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

Ân Lưu Tô cũng cười, nhưng nụ cười đầy đắng chát.

“Được rồi, em phải lên lớp, tối nay gặp lại nhé.”

“Tạm biệt.”

Đúng lúc này, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Ân Cẩn Du ——

“Anh đã đặt xong vé máy bay, mười giờ tối nay, đừng quên thời gian.”

Ân Lưu Tô nhìn bóng lưng cô rời đi, hô hấp bỗng nhiên cứng lại, gọi cô: “Ân Ân!”

“Hả?”

Cô gái nhỏ quay đầu nhìn cô ấy.

Ân Lưu Tô nuốt xuống chua xót trong cổ họng, khống chế cảm xúc, mỉm cười vẫy tay với cô: “Bé cưng, tạm biệt em.”
Bình Luận (0)
Comment