Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên
Trên xe buýt, Ân Ân quay đầu nhìn, đến khi bóng dáng của chàng trai biến mất ở chỗ rẽ.
Cô lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lưu Văn Anh, hỏi anh chuyện gì vừa xảy ra.
Lưu Văn Anh vẫn chưa trả lời.
Không biết vì sao bóng dáng cô đơn xa dần của anh tựa như tàn thuốc lá nhấn vào trong lòng Ân Ân.
Cô mang theo tâm trạng phức tạp trở về nhà, thấy Ân Lưu Tô mặc áo ngắn ở nhà và quần đùi thun, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha gõ bàn phím làm PPT đầu tư vốn mở rộng, trên đầu có kẹp tóc mái.
Tạ Văn Thanh giống như con chó ngồi trên thảm dưới mặt đất, cẩn thận từng li từng tí cắt chuối tiêu.
Ân Ân đi tới gần, giỏi thật, anh ấy cắt chuối tiêu thành hình trái tim.
Hạt thông cũng được tách ra đầy một đĩa, ân cần đưa tới bên miệng Ân Lưu Tô, để cô ấy ăn đầy cả miệng.
Người đàn ông này... Rất thích hợp nhà ở ăn bám!
Ân Ân đi tới, dùng cây tăm xiên chuối tiêu, Tạ Văn Thanh không khách sáo đẩy tay cô ra: “Đây là của mẹ em, tự bóc đi.”
Cô bĩu môi: “Không phải chia tay rồi sao?” “Chia tay rồi.”
“Chia tay mà anh còn chân chó như thế!”
Tạ Văn Thanh cầm chuối tiêu ném về phía cô, Ân Ân nhanh nhẹn tránh đi, chuối tiêu đập vào trên tường, còn làm bể bình hoa.
Ân Lưu Tô tức giận gọi: “Tạ Văn Thanh!”
“Gì!”
“Dọn dẹp!”
Khí thế của Tạ Văn Thanh vẫn không bằng cô ấy, không dám phản kháng, hung dữ nói: “Tạ Tiểu Muội, dọn dẹp!”
Ân Ân chạy về phòng, trước khi đóng cửa còn lè lưỡi với anh ấy: “Lêu lêu lêu.”
Tạ Văn Thanh ý thức được địa vị của mình trong nhà này... Từ người đứng đầu gia đình rơi xuống nam giúp việc.
Anh ấy chỉ có thể buồn bực cầm chổi đi dọn cái bình hoa vỡ dưới đất....
Ân Ân tắm rửa xong thì nhảy lên trên giường, lấy điện thoại gọi cho Lưu Văn Anh.
Cô chờ một lúc lâu thì Lưu Văn Anh mới nghe, hô hấp hơi dồn dập, cô nghe thấy tiếng bóng rổ rơi xuống đất.
“Anh đang chơi bóng rổ à?”
“Ừm.” Anh mang theo hơi thở gợi cảm: “Có việc gì?”
“Em muốn hỏi anh, vì sao buổi chiều lại đuổi theo xe buýt, rất nguy hiểm, có chuyện gấp gì mà không thể nói qua điện thoại.”
“Không có việc gì.”
“Anh nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì.”
“Thật sự không có.”
“Mau nói đi!”
Lưu Văn Anh dùng mu bàn tay xoa mồ hôi trên trán, đi ra sân vận động, trong gió mát có mùi hoa sơn chi nhàn nhạt.
“Anh... anh nói thì em không được tức giận.” “Ừm, không tức giận.”
“Anh muốn nói Ân Ân là đầu heo.”
“?”
Lúc cô muốn chửi ầm lên Tiểu Văn Tử đáng chết, Lưu Văn Anh lập tức nói: “Em đã đồng ý sẽ không tức giận.”
Ân Ân ngồi dậy, hít sâu.
Không tức giận, không tức giận, vì tên nhóc này không đáng...
Anh lại hỏi: “Em đang làm gì?”
“Nằm ở trên giường.”
Ân Ân trở mình, nhìn trần nhà: “Tạ Văn Thanh và Ân Lưu Tô nói chuyện yêu đương chán ngấy trong phòng khách, em chả thèm quấy rầy bọn họ đâu.”
“Ừm.”
“Anh mau chơi bóng đi.”
“Anh phải về ký túc xá.” Lưu Văn Anh khoác khăn mặt lên vai, ôm bóng quay người đi ra sân vận động: “Đồ ríu rít.”
“Cái gì!”
“Bây giờ em rất hạnh phúc sao?”
Ân Ân suy nghĩ, nói ra: “Đúng vậy, chưa bao giờ hạnh phúc hơn bây giờ, mẹ trở về, em được như mong muốn, không còn gì tiếc nuối.”
“Thật sự không có tiếc nuối sao?”
“Anh đang...” Ân Ân kéo dài điệu, hỏi: “Ám chỉ cái gì?”
Lưu Văn Anh không dám tiếp tục nói nữa, chỉ thản nhiên nói: “Ân Ân, như vậy rất tốt, nếu như em có thể dũng cảm một chút nữa thì tốt hơn.”
“Em phải dũng cảm thế nào?”
Ân Ân cảm thấy bây giờ mình rất dũng cảm.
“Làm chuyện em thích, trở thành chính em, mà không phải trở thành người mà anh ta thích, làm chuyện muốn làm, không thích thì nói “NO”, đừng chịu tủi thân mà vắt hết óc hùa theo anh ta.”
“...”
Ân Ân bỗng nhiên thấy hơi tủi thân, trong lòng dâng lên nỗi chua xót. Dường như anh nhìn thấu lòng cô, linh hồn của cô, hoàn toàn nhìn thấu.
“Lưu Văn Anh, em cảm thấy mình vẫn chưa đủ ưu tú, có chút không xứng với anh ấy. Anh ấy thích những thứ kia, em... chưa từng nghe qua. Những chuyện em thích làm, anh ấy cũng cảm thấy rất nhàm chán.”
“Cho nên anh mới muốn cho em thêm dũng khí, em rất tốt, đừng quên em là hoạ sĩ thiên tài nhỏ, mấy năm qua giành được không biết bao nhiêu giải thưởng cho trường học cũ.”
“Em... em sẽ cố gắng, Lưu Văn Anh, anh cũng phải trở thành người dũng cảm.” “Ừm?”
“Trở thành sir Lưu dũng cảm, bắt thật nhiều người xấu, trừng trị kẻ ác tuyên dương người thiện!”
“Được rồi, Ân Ân.”
...
Thời gian đó, Ân Lưu Tô dùng tất cả tài chính đặt vào chương trình nghiên cứu phát minh và mua thêm server, nhưng còn còn thiếu rất nhiều, cô đang cố gắng lôi kéo các nhà đầu tư, vay ngân hàng.
Chuyện tiền bạc vẫn chưa được giải quyết, hết lần này tới lần khác nội bộ lại xảy ra vấn đề.
Tập đoàn Vân Tư để mắt đến miếng thịt này, nhân lúc tài chính của cô eo hẹp, tiền đồ không rõ, sử dụng thủ đoạn thương trường và quan hệ giới tài chính khiến app Giúp đỡ sinh viên rơi vào khủng hoảng đứt gãy tài chính chưa từng xảy ra trước đó.
Trong văn phòng, Ân Lưu Tô nghe điện thoại của mấy quản lý ngân hàng, nói không thể phê duyệt hợp đồng cho vay của cô.
Ân Lưu Tô cúp điện thoại, lông mày nhíu lại, rơi vào buồn rầu.
Du Kiện lại tìm đến cô nhiều lần, tỏ vẻ tập đoàn Vân Tư muốn thu mua Giúp đỡ sinh viên, mấy cổ đông cũng dao động.
Ân Lưu Tô nhận điện thoại, lông mày càng nhíu chặt.
Một tay cô xây dựng nên Giúp đỡ sinh viên, tạo ra những ý tưởng ban đầu, cũng bởi vì năm đó liên minh giao thức ăn của Tạ Văn Thanh thất bại...
Bước vào thời đại điện thoại thông minh, Ân Lưu Tô cảm thấy có lẽ khoa học kỹ thuật có thể chuyển bại thành thắng.
Cô không muốn tâm huyết của mình chảy về biển Đông.
Ân Lưu Tô lấy điện thoại di động, muốn gửi tin nhắn cho Ân Cẩn Du.
Có anh ấy đảm bảo, ngân hàng nhất định sẽ phê chuẩn cho vay.
Có bất cứ vấn đề gì, tìm anh trai thì không còn là vấn đề, cô có thể mở miệng xin tiền anh trai, Giúp đỡ sinh viên sẽ dễ dàng vượt qua mối nguy này.
Nhưng... Cô không thể luôn dựa dẫm vào gia đình.
Dường như có chuyện gì thì gọi cho Ân Cẩn Du, còn không bằng về nhà, làm công chúa nhỏ áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng là được.
Cô còn không thể quản lý công ty nhỏ, so sánh với tập đoàn Ân thị, chắc chắn giống như con kiến càng và cây đại thụ.
Còn liều mạng làm cái gì.
Ân Lưu Tô không cam tâm, cô có tinh thần chịu khó chịu khổ của mình, có thể vượt qua khó khăn, nhưng không muốn làm búp bê để người khác trang điểm.
Trợ lý đứng ở cửa, nói với Ân Lưu Tô: “Tổng giám đốc Ân, người... Người phụ trách của tập đoàn Vân Tư đến.”
“Để cậu ta vào đi.” Ân Lưu Tô xoay bút trong tay, cô muốn xem tập đoàn Vân Tư có bệnh gì, cắn chết công ty nhỏ của mình không buông.
Cửa phòng mở ra, người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da đi đến, Ân Lưu Tô nhìn thấy hắn thì cây bút trong tay rơi xuống đất.
Vân Tranh đi tới, cúi người nhặt bút máy lên đặt trên bàn.
Năm tháng có vẻ khoan dung với người đàn ông này, những năm qua, hắn không có vẻ già nua, ngoại trừ đáy mắt có chút sắc sảo, khóe mắt có vết chân chim thì không có sự thay đổi nào, vẫn vô cùng kiêu ngạo lại tự phụ như năm đó.
Cô cũng thật sự không hiểu sao Vân Tranh luôn muốn nhúng tay vào sự nghiệp của cô.
Nghiệt duyên gì vậy?
Lúc Ân Lưu Tô quan sát Vân Tranh, hắn tự nhiên cũng nhìn qua cô: “Không ngờ người sáng lập Giúp đỡ sinh viên tiếng tăm lừng lẫy... Còn trẻ như vậy.”
“Vốn chỉ là hạng mục lập nghiệp của sinh viên, không đến mức tiếng tăm lừng lẫy, Tổng giám đốc Vân quá khen rồi.” Cô lại nói: “Còn tưởng rằng Vân Tư chỉ làm dưỡng da và đồ trang điểm, thì ra bản đồ kinh doanh của tổng giám đốc Vân rộng như vậy, tôi đúng thật là ếch ngồi đáy giếng.”
“Tổng giám đốc Ân, dáng dấp của cô rất giống với một người bạn cũ của tôi, tên cũng giống như đúc.”
Khóe miệng Ân Lưu Tô cười nhạt: “Tôi có nghe cô nhỏ nhắc qua Tổng giám đốc Vân.”
“Cô nhỏ của cô?”
“Ừm, Ân Lưu Tô là cô nhỏ đã mất của tôi, ba đặt tên cho tôiđểtưởngniệmcô ấy.”
Vân Tranh hơi ngẩn ra, hỏi: “Ba cô là Ân Cẩn Du?” “Phải.”
“Khó trách.”
Ân Lưu Tô nhìn vẻ mặt nghi ngờ và do dự của hắn thì biết người đàn ông này vốn rất đa nghi, sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác.
“Cô nhỏ đã qua đời vào mười năm trước.”
“Bệnh gì?”
“Ung thư máu.”
“Cơ thể của cô ấy vốn rất khỏe mạnh, không giống như bị bệnh.” “Tôi cũng không biết, khi đó tôi còn quá nhỏ, đi học ở nước ngoài.” “Cô học ở đâu?”
“Nước Anh.”
Vân Tranh lập tức dùng tiếng Anh trò chuyện với Ân Lưu Tô, cũng may Ân Lưu Tô đã sớm chuẩn bị, mấy năm trước cũng sống ở London một thời gian, cho nên mang theo giọng của người bản địa, không có kẽ hở.
Vân Tranh giảm đi vài phần nghi ngờ, nhìn về phía Ân Lưu Tô: “Tôi nể mặt cô nhỏ của cô, tôi sẽ cho cô một mức giá vô cùng đẹp.”
“Xin lỗi, Tổng giám đốc Vân, Giúp đỡ sinh viên là tâm huyết của tôi.”
“Tôi đã quyết định, nhất định phải có được.” Vân Tranh dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Cách duy nhất của cô là nhờ gia tộc giúp đỡ, có điều...”
Hắn chuyển đề tài: “Nếu với tính cách cố chấp của cô nhỏ của cô, chắc chắn không dựa vào gia tộc.”
“...”
Ân Lưu Tô nhìn người đàn ông đa mưu túc trí, biết mình vẫn không xóa bỏ được sự nghi ngờ của hắn, hắn vẫn nghi ngờ cô.
Trước kia hắn làm những chuyện đó với Tạ Văn Thanh thì biết người đàn ông này không phải là chính nhân quân tử.
Ân Lưu Tô không muốn nói nhiều với hắn, cũng không định gặp lại hắn, đứng dậy đuổi khách: “Tổng giám đốc Vân, tôi bảo vệ Giúp đỡ sinh viên thế nào là vấn đề của tôi, không cần anh phải dạy dỗ.”
Vân Tranh cười nhạt, đứng dậy rời đi: “Vậy chúng ta hẹn gặp lại, Tổng giám đốc Ân.”
Ân Lưu Tô không nói tiếng nào, cô cũng không định “gặp lại” với hắn.
...
Ân Lưu Tô về nhà thì lập tức vào phòng, lấy vali ra thu dọn đồ đạc của mình.
Tạ Văn Thanh mặc đồ ở nhà màu trắng sữa, thong thả đi tới, thấy tình hình này thì nhạy cảm hỏi: “Đi công tác hả?”
“Em về nhà ở mấy ngày.”
Rõ ràng Vân Tranh đã nghi ngờ, sẽ điều tra cô, nhanh chóng có thể điều tra được cô và mấy người Ân Ân sống chung.
Đến lúc đó mọi chuyện không nói cũng hiểu.
“Chỉ là tạm thời thôi.” Ân Lưu Tô giải thích mình gặp Vân Tranh với anh: “An ninh ở nhà anh trai em rất tốt, cho dù thủ đoạn của Vân Tranh giỏi đến thế nào thì cũng đừng hòng điều tra ra được gì.”
Tạ Văn Thanh không nói gì, quay người về phòng của mình.
Ân Lưu Tô thu dọn hành lý xong, đi đến cửa phòng Tạ Văn Thanh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra: “Anh trai nhỏ, anh đừng khổ sở, em chỉ tạm thời...”
Sau đó cô thấy Tạ Văn Thanh cũng thu dọn một vali, ngẩng đầu nói với Ân Lưu Tô: “Em có định ở lâu không, anh có cần mang theo quần áo mùa đông hay không?”
“Anh...”
“Em đi đâu thì anh đi theo đó.” Tạ Văn Thanh lấy ra hai cái áo lông mùa đông trong ngăn tủ, nhét vào vali: “Cả đời này anh sẽ không rời xa em một phút giây nào nữa.”
Ân Lưu Tô có chút bất đắc dĩ.
Tạ Văn Thanh và cô cùng chuyển về nhà cũng không phải là không được, dù sao an ninh biệt thự Nam Hồ được anh trai quản lý rất tốt, Vân Tranh cũng không điều tra được gì, nhưng...
“Em sợ anh em sẽ ném anh ra ngoài.” “Không sao, da mặt anh dày lắm.” “Này...”
“Em, chúng ta không có nhiều thời gian.” Câu nói này làm Ân Lưu Tô rung động. Đúng vậy, bọn họ không có nhiều thời gian.
Không thể răng long đầu bạc, số phận keo kiệt chỉ bố thí cho bọn họ gặp nhau một thời gian, cho dù tổn thương nặng nề cũng không thể ngăn cản bọn họ ở bên nhau.
Ân Lưu Tô đáp đồng ý cho Tạ Văn Thanh về nhà với mình.
Ở biệt thự Nam Hồ, có anh trai giúp đỡ, đám paparazzi cũng không lẻn vào được.
Huống chi, hoàn cảnh bên kia tốt hơn, thích hợp cho anh điều dưỡng thể xác và tinh thần, sớm ngày hết trầm cảm và lo lắng.
Ân Cẩn Du rất chào đón em gái trở về, sau khi nhận được tin tức thì nói quản gia dọn dẹp phòng cô, còn tự mình ra cửa đón cô.
Không ngờ sau lưng cô còn có Tạ Văn Thanh.
Ân Cẩn Du lập tức biểu hiện vẻ ghét bỏ lên trên mặt: “Sao cậu lại đến đây?”
Tạ Văn Thanh vô cùng hào hứng chào hỏi: “Anh vợ, xin chào anh.”
“Đừng gọi lung tung! Ai là anh vợ của cậu!” Ân Cẩn Du cầm lấy vali trong tay anh: “Đưa cho tôi là được, cậu có thể về rồi.”
“Anh vợ hiểu lầm rồi ạ, đây là hành lý của em, em cũng muốn chuyển tới.” “Cái gì!”
Ân Lưu Tô quay đầu lại nói: “Anh, Tạ Văn Thanh cũng chuyển về đây, chúng ta là người một nhà mà, vẫn nên ở cùng nhau.”
“Ai... ai là người một nhà với cậu ta!” Ân Cẩn Du tái mặt.
Tạ Văn Thanh dường như rất quen thuộc mà cất bước đi vào phòng Ân Lưu Tô: “Anh vợ, em ngủ ở đâu?”
“Tầng hầm!”