Memento

Chương 14

Triển Chiêu tắm xong đi ra, không thấy Bạch Ngọc Đường trong phòng, cửa phòng ngủ khép hờ, Triển Chiêu mở cửa đi ra ngoài, thấy Bạch Ngọc Đường cùng Đinh Nguyệt Hoa cả hai đang đứng ở sân nói chuyện.

Mặc dù mình không biết Bạch Ngọc Đường là ai, nhưng nếu mình còn có chút ấn tượng với người này, chứng tỏ mình và người này có quen biết, như vậy người này cùng Đinh Nguyệt Hoa quen biết cũng không kỳ quái.

Hiện tại hai người trốn ở chỗ này nói chuyện, hiển nhiên không định để mình nghe, Triển Chiêu cũng không tính nghe lén, bĩu môi chuẩn bị trở về phòng, bỗng nhiên, một câu của Đinh Nguyệt Hoa khiến Triển Chiêu dừng bước, tựa trên cửa phòng ngủ nghe hai người đối thoại.

Hai người đều cố ý đè thấp thanh âm, Đinh Nguyệt Hoa tựa hồ rất kích động: “Chiêu ca sẽ không cùng đàn ông qua cả đời, anh chết tâm này đi!”

“Dựa vào cái gì mà khẳng định? Không thử làm sao biết?” Bạch Ngọc Đường vẫn ung dung.

“Bạch Ngọc Đường! Anh đừng quá đáng! Chiêu ca anh ấy căn bản là không nhớ rõ anh!” Đinh Nguyệt Hoa có chút tức đến khó thở.

“Không nhớ rõ tôi cũng không sao, chúng tôi có thể mỗi ngày đều là khởi đầu mới!” Bạch Ngọc Đường nói chắc chắn, như là điều hiển nhiên.

Thanh âm Đinh Nguyệt Hoa có chút gãy khúc: “Bạch Ngọc Đường anh có biết xấu hổ hay không, cùng con gái đoạt đàn ông!”

“Đinh Nguyệt Hoa!” Thanh âm Bạch Ngọc Đường tựa hồ là từ hàm răng rít ra: “Cô lặp lại lần nữa!”

Đinh Nguyệt Hoa nhất thời sửng sốt, sau đó lại thấp giọng nức nở: “Vì sao? Vì sao anh cùng tôi đoạt? Từ nhỏ, anh cái gì cũng cùng tôi đoạt, tôi đều cho anh, anh muốn đều cho anh, tôi đã cho anh hai mươi bốn năm, cầu anh Ngũ ca, đừng cùng tôi đoạt Triển Chiêu, cầu anh!”

Bạch Ngọc Đường không ngờ Đinh Nguyệt Hoa bỗng nhiên khóc, có chút bất an: “Nguyệt Hoa, cô cứ nói thôi, đừng khóc! Đây không phải là vấn đề đoạt hay không, tình yêu phải là ngươi tình ta nguyện…”

“Ngươi tình ta nguyện?” Thanh âm Đinh Nguyệt Hoa sắc bén: “Hai người đàn ông thì có cái gì ngươi tình ta nguyện chứ? Là anh tình nguyện nằm dưới thân Triển Chiêu, hay là Triển Chiêu sẽ tình nguyện nằm dưới thân anh?”

“Cô…” Bạch Ngọc Đường nhất thời nghẹn lời, kỳ thật anh thực sự chưa nghĩ tới vấn đề này.

Đinh Nguyệt Hoa còn đang thấp giọng khóc, Triển Chiêu im lặng mở cửa phòng ngủ, ngồi ở bên giường, hai má có chút nóng, có chút không thể tin nổi mà tiêu hóa được lời mới vừa nghe, cuối cùng biết quan hệ của Bạch Ngọc Đường cùng mình, không nghĩ tới chính mình còn rơi vào tam giác tình yêu, mình là bên bị tranh, còn là bị một nam một nữ tranh đoạt! Nhớ tới lời Đinh Nguyệt Hoa nói, không có tức giận, chỉ là có chút sợ hãi khó nói.

Thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Triển Chiêu vội vàng nhấc chăn nằm vào, nhắm mắt giả bộ ngủ, anh hiện tại có chút không dám đối mặt với Bạch Ngọc Đường!

Nghe được Bạch Ngọc Đường tiến vào, sau đó đi đến bên giường, không có thanh âm, Triển Chiêu vẫn không nhúc nhích, anh có thể cảm nhận được Bạch Ngọc Đường đứng ở bên giường nhìn mình, hai mắt nóng rực tựa hồ đem lưng Triển Chiêu đốt bỏng.

Chốc lát, đèn tắt, cảm giác phía ngoài giường lõm xuống, Bạch Ngọc Đường vén chăn tiến vào, một tay kề bên lưng Triển Chiêu, Triển Chiêu toàn thân cứng ngắc, vẫn không nhúc nhích.

“Tôi biết cậu không ngủ! Nói chuyện một lát đi!” Thanh âm Bạch Ngọc Đường từ phía sau truyền đến.

Triển Chiêu nhẹ nhõm thở một hơi, xoay người nằm thẳng, cánh tay hai người sát cùng một chỗ, ai cũng không nhúc nhích.

Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói: “Cậu nghe thấy tôi cùng Đinh Nguyệt Hoa nói chuyện?”

Triển Chiêu đỏ mặt, cũng may trong bóng đêm cái gì cũng nhìn không rõ: “Tôi không phải cố ý nghe lén, thấy cậu không có trong phòng, định ra ngoài tìm một chút, vừa vặn nghe được!”

“À!” Thanh âm Bạch Ngọc Đường không cảm xúc: “Vậy cậu biết ý của tôi rồi. Kỳ thật tôi chính là đặc biệt tới tìm cậu!”

Triển Chiêu ừ một tiếng.

“Vậy cậu…” Hô hấp Bạch Ngọc Đường căng thẳng: “Một chút cũng không nhớ tôi sao?”

Triển Chiêu ngẫm lại nói: “Cũng không phải, tôi biết cậu gọi Bạch Ngọc Đường, còn có cậu gọi tôi… Miêu Nhi!”

Bạch Ngọc Đường không cho rằng người kia thật sự nhớ rõ mình, dùng cánh tay chống đỡ thân thể, nghiêng người nói với Triển Chiêu: “Vậy cậu về sau còn có thể nhớ rõ không?”

Triển Chiêu không nói, chính bản thân cũng không biết có khả năng nhớ kỹ người có thể dễ dàng khiến tâm tình mình hoảng hốt này hay không.

Trong bóng đêm Bạch Ngọc Đường thấy đôi mắt mèo của Triển Chiêu mở to, lông mi chớp chớp, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ giữa ánh sáng mờ ảo u ám đặc biệt mê người, Bạch Ngọc Đường nghe thấy tiếng mình nuốt nước bọt, thanh âm lớn đến nỗi dọa chính mình nhảy dựng.

Triển Chiêu nghe được tiếng nuốt nước bọt Bạch Ngọc Đường rất lớn, khó hiểu quay đầu, mặt hai người trong lúc đó cách nhau chưa tới một thước, sau đó Triển Chiêu cảm giác trước mắt hoàn toàn tối đen, hai bàn tay nóng bỏng che hai mắt mình, trên môi dán lên cái gì đó mềm mại, rồi một thứ gì đó ấm áp ẩm ướt mềm mềm liếm hai cái trên môi, từ khe hở giữa hai môi chen vào liếm hàm răng của anh…

Triển Chiêu cảm thấy mình như bị bóng đè, muốn phản kháng lại không động được.

Bạch Ngọc Đường dùng đầu lưỡi đẩy đẩy hàm răng Triểm Chiêu một chút, hy vọng được đáp lại.

Triển Chiêu không biết mình như thế nào lại cảm thấy miệng Bạch Ngọc Đường rất ngọt, giống như món điểm tâm ngọt mình thích ăn, hàm răng dần dần thôi cắn chặt, lộ ra một khe hở.

Bạch Ngọc Đường vốn tưởng rằng sẽ không được đáp lại, đâu nghĩ tới Triển Chiêu lại từ từ mở khớp hàm, run rẩy vươn tay đặt lên lưng Bạch Ngọc Đường. Mừng rỡ, nụ hôn của Bạch Ngọc Đường bắt đầu trở nên triền miên, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi Triển Chiêu, răng nanh nhẹ nhàng cọ lên đôi môi mê người của Triển Chiêu, bàn tay che mắt Triển Chiêu chuyển lên mái tóc mềm mại, kéo Triển Chiêu ngẩng đầu lên, dây dưa nhiệt liệt, Bạch Ngọc Đường không ngừng đòi thêm, tựa hồ muốn lấy hết không khí trong phổi Triển Chiêu, nước miếng không kịp nuốt dọc theo khóe miệng Triển Chiêu chảy xuống.

Triển Chiêu cảm thấy toàn thân mình bị vây trong một trận hơi nóng, bồng bồng bềnh bềnh nhưng lại không muốn rời đi, chỉ có thể dựa vào bản năng dùng sức ôm lấy nguồn nhiệt, vô thức phát ra giọng mũi “ưm… ưm…”…

Hồi lâu, Bạch Ngọc Đường chậm rãi buông ra, môi Triển Chiêu lúc này đã sưng đỏ, chậm rãi chạm vào mắt, mũi, mặt người kia: “Miêu Nhi…”

Triển Chiêu mở to mắt, ánh mắt sáng rõ của Bạch Ngọc Đường ngay ở phía trên mình, khẽ nghiêng đầu, thanh âm có chút khàn khàn: “Chúng ta… trước kia là quan hệ này sao?”

Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, dùng sức ôm lấy anh, tựa hồ muốn đem anh tiến vào thân thể mình: “Trước kia không phải, về sau… là phải!”

Ánh mắt Triển Chiêu long lanh chớp a chớp.

Bạch Ngọc Đường nhìn anh hoảng hốt: “Cậu… cảm thấy kỳ quái sao?”

“Sao lại kỳ quái?” Triển Chiêu bỗng giương khóe miệng: “Cậu sợ?”

Bạch Ngọc Đường đem mặt chôn ở cổ Triển Chiêu: “Đúng vậy, tôi sợ, tôi sợ ngày mai cậu lại không nhớ được tôi, không nhớ được quan hệ… của chúng ta như vậy!”

Triển Chiêu bỗng nghiêng mắt, đôi môi mềm đặt ở bên tai Bạch Ngọc Đường: “Sẽ không, tôi nhớ rõ cậu! Cậu là Bạch Ngọc Đường, tôi là mèo con của cậu!”

Bạch Ngọc Đường dùng mặt cọ cọ trên cổ Triển Chiêu: “Ừm, cậu là mèo con của tôi! Đừng quên! Bất quá nếu quên cũng không sao, tôi nhớ rõ cậu là đủ rồi!”

Triển Chiêu an tâm nhắm mắt lại, nghĩ thầm: Tuy tôi không biết vì sao lại nhớ rõ cậu, thế nhưng, khi tôi thật sự nhìn thấy cậu, liền biết cậu là Bạch Ngọc Đường, là Bạch Ngọc Đường gọi tôi “Miêu Nhi”… Tuyệt sẽ không quên!

Không ai biết biến số của nhân sinh, hạt giống của tình yêu nếu đã gieo sẽ nhanh chóng mọc rễ nẩy mầm vươn cành đâm hoa… Sau đó kết quả ngọt, đến lúc đem trái tim chậm rãi lấp đầy, tất cả đều biến thành yêu, thế cho nên dù phải xé ra máu thịt, đem tim mình dâng tặng người kia, vẫn sẽ như cũ vui mừng dị thường.

Ngày hôm sau Triển Chiêu mở mắt ra vẫn như mọi khi, phòng của mình? Đúng rồi, chính mình mất trí nhớ, Công Tôn đâu? Sau đó Triển Chiêu thấy bên người nằm một chàng trai xinh đẹp, lông mi dài che đi đôi mắt, mũi thẳng, môi mỏng hồng nhạt, một đầu tóc đen tán loạn dán trên gối, lộ ra cái trán cao, lẳng lặng bọc chăn, một cánh tay hữu lực vươn ra ngoài, gập tùy ý…

Triển Chiêu ngay tại ánh mắt đầu tiên thấy người này, trong đầu liền nhảy ra cái tên “Bạch Ngọc Đường!” Chàng trai này gọi Bạch Ngọc Đường, thế nhưng, người này vì sao ở trên giường mình? Chính mình thì tại sao lại ở nhà? Cái gì cũng nghĩ không ra.

Từ trong chăn vươn một bàn tay ra, tại thái dương day day, đầu đau, vẫn là đánh thức người thoạt nhìn quen biết này hỏi một chút đi. Đẩy đẩy người nọ: “Bạch Ngọc Đường!”

“Ưm?” Người nọ buồn ngủ mắt mông lung, quay đầu thấy Triển Chiêu, bỗng nhiên trợn to mắt: “Cậu gọi tôi là gì?”

“Á… Bạch Ngọc Đường?” Triển Chiêu thử gọi một tiếng, chẳng lẽ mình nhớ sai?

Bạch Ngọc Đường chợt dựng dậy, vạt áo trước trượt một khoảng lớn, lộ ra mảng ngực màu lúa mạch, Triển Chiêu mặt nhăn mày nhíu: “Cậu không thể mặc quần áo tử tế sao?” Người này thế nhưng cùng giường cùng chăn với mình, như vậy cũng quá không bình thường.

Bạch Ngọc Đường mặc kệ bất mãn của anh, ôm lấy vai Triển Chiêu, kéo anh từ nửa nằm nửa ngồi thành thẳng dậy: “Cậu… nhận ra tôi?”

“Vô nghĩa!” Triển Chiêu đẩy tay anh ra: “Tôi mất trí nhớ, cũng không phải ngốc!”

“Cậu…” Bạch Ngọc Đường không thể tin được nhìn Triển Chiêu rời giường mặc quần áo: “Còn nhớ cái gì nữa?”

Triển Chiêu nhìn nhìn quần áo để ở trên ghế, rõ ràng là quần áo hai người, một bộ là của mình?

Bạch Ngọc Đường thấy anh do dự, nói: “Màu xanh là của cậu, tôi chỉ mặc đồ trắng!”

Triển Chiêu mặc quần áo tử tế, quay đầu thấy Bạch Ngọc Đường còn ngồi ở trên giường nhìn mình chằm chằm ngẩn người, thuận tay cầm lấy quần áo nhét vào người anh: “Mau mặc, có việc hỏi cậu!”

Bạch Ngọc Đường cầm lấy quần áo, thử hỏi: “Cậu thật sự nhớ rõ tôi?”

Triển Chiêu ném cho anh một cái nhìn xem thường: “Tôi sao lại ở nhà, Công Tôn đâu? Cậu sao lại ngủ trên giường của tôi?”
Bình Luận (0)
Comment