Thư Nhĩ* cầm điện thoại, có chút nôn nóng chờ đối phương trả lời.
Nếu Hoắc Triều thật sự là người cô ta cứu khi còn nhỏ thì không có khả năng anh không trả lời.
Ơn cứu mạng, dù sao cũng phải báo đáp. Cho nên không cần lo lắng, cứ kiên nhẫn chờ đợi là được rồi.
Thư Nhĩ* dặn đi dặn lại ở trong lòng rằng phải cố gắng giữ bình tĩnh, im lặng chờ đợi.
Nhưng điện thoại trong tay cô ta lại chậm chạp không có thông báo gì.
Là không nhận được?
Hay là không tiện trả lời?
Hay là cô ta đã nhận sai người? Nếu là nguyên nhân đầu tiên thì không sao, nếu là hai nguyên nhân sau… Thư Nhĩ* cắn chặt môi dưới.
Lý Mạt cảm thấy Thư Nhĩ* có gì đó không đúng, dường như Thư Nhĩ* quá để ý đến Hoắc Triều. Thế nhưng ánh mắt Thư Nhĩ* lại thường xuyên đặt lên người anh trai nhỏ của người ta là có ý gì? Bên cạnh cô ta có nhiều anh trai nhỏ như vậy, Cố Minh Khiêm trừ bỏ quá nội liễm trong chuyện tình cảm thì không hề kém hơn Hoắc Triều bao nhiêu.
Đột nhiên, trong lòng Lý Mạt có một ý nghĩ khó tin.
Thư Nhĩ*… Không phải là đang ghen tị với Thư Nhĩ chứ?
Bởi vì gần đây Thư Nhĩ được mọi người chú ý đến, cho nên Thư Nhĩ* mới ghen tị với cô?
Lý Mạt càng nghĩ càng cảm thấy có thể là như vậy, cô nửa đùa nửa nghiêm túc mà nói, “Thư Thư, không phải cậu đang ghen tị với Thư Nhĩ chứ?”
Những lời này vừa vặn chọc tới chỗ đau của Thư Nhĩ*.
Cô ta phải ghen tị với Thư Nhĩ sao? Chuyện này có thể xảy ra sao?
Thư Nhĩ* cười lạnh một tiếng, “Cậu nghĩ sai rồi, tớ không ghen tị, tớ chỉ lấy lại những gì thuộc về mình.”
Vẻ mặt Lý Mạt hiện lên vẻ không hiểu, “Cái gì?”
Thư Nhĩ* không nói gì nhiều, cô ta chỉ nói với Lý Mạt một chuyện, “Cậu chỉ cần biết rằng, Thư Nhĩ là một kẻ trộm.”
Xem ra theo quan điểm của Thư Nhĩ*, Thư Nhĩ chính là kẻ trộm, trộm đi các thứ của cô ta còn đoạt đi cả vầng sáng của cô ta.
Bây giờ cô ta chỉ đang lấy lại những thứ thuộc về mình thôi.
Lý Mạt nghe mà không hiểu gì. Chuyện này là sao?
Thư Nhĩ là một kẻ trộm?
Thư Nhĩ đã trộm cái gì đi rồi?
……
Lúc này Thư Nhĩ đang nằm trên giường nhắn tin trên Wechat cho Hoắc Triều.
[Tiểu Nhị: Anh trai ơi anh trai à, cả ngày Chủ Nhật này anh có rảnh hay không?]
[Anh trai: ?]
Thư Nhĩ bất mãn mà nhăn mũi. Mỗi lần Hoắc Triều đều chỉ trả lời một cái dấu chấm hỏi. Anh không thể dịu dàng hỏi một câu “Có gì không, công chúa nhỏ?” sao?
Nhưng mà Thư Nhĩ biết không thể yêu cầu quá cao với Hoắc Triều. Hơn nữa, khi tưởng tượng ra Hoắc Triều dùng giọng nói dịu dàng như vậy để nói chuyện, Thư Nhĩ sẽ thấy rất vui vẻ, cô cảm thấy trường hợp đó chắc chắn sẽ rất cay mắt. Như bây giờ vẫn tốt hơn.
[Tiểu Nhị: Ngày mai anh đi với em một ngày được không?]
[Anh trai: Làm gì?]
[Tiểu Nhị: Có chút việc, ngày mai gặp mặt rồi nói! Sáng mai 8 giờ, ở cửa nhà em, không gặp không về nha!] Thư Nhĩ gửi WeChat xong thì đem tờ giấy xét nghiệm DNA cất vào túi.
Ngày mai cô phải làm rất nhiều chuyện nên cô đi tắm rửa rồi đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau buổi sáng 8 giờ, lúc Thư Nhĩ xuống tới cửa, Hoắc Triều đã ở đó.
Cô nói địa chỉ cho Hoắc Triều xong, yên tâm ngồi xuống sau xe đạp.
Hoắc Triều nhíu mày, “Em đến đó làm cái gì?”
Thư Nhĩ nghiêng đầu nói, “Đương nhiên là có việc đó.”
Địa chỉ Thư Nhĩ đưa Hoắc Triều có chút ấn tượng, nhưng mà cũng chỉ là có chút ấn tượng thôi vì trước kia anh từng nghe người ta nói qua, nhưng cụ thể nơi đó làm gì thì anh cũng không biết.
Hoắc Triều cảm thấy không ổn, anh vô thức lấy điện thoại tìm kiếm, kiếm xong anh mới phát hiện địa chỉ Thư Nhĩ đưa chính là một phố xăm.
Anh dừng xe lại, hỏi, “Em muốn đi xăm hả?”
Thư Nhĩ gật gật đầu, thản nhiên thừa nhận, “Đúng vậy.”
“Một đứa nhỏ mà đòi xăm cái gì lên người?”
Thư Nhĩ chu miệng, thật ra cô cũng không muốn đi xăm, xăm rất đau, cô là cô công chúa nhỏ sống trong sung sướng, chưa từng phải chịu khổ đương nhiên không muốn phải chịu đựng sự đau đớn vô ích như vậy.
Nhưng càng nhìn vết sẹo trên lưng, cô càng thấy ngứa mắt.
Cô muốn cả người mình phải trắng trẻo nõn nà, làn da mịn màng, cái lưng mê người đang lành lặn lại bị vết sẹo này phá hủy đi toàn bộ nét đẹp.
Có vết sẹo này, làm sao cô còn mặc được mấy bộ quần áo hở lưng chứ?
Vào mùa hè, sao cô còn có thể mặc bikini chứ?
Sao cô còn có thể đi dạo ở trên bờ biển chứ?
Nên cô nghĩ, có lẽ cô sẽ nhờ thợ xăm hình nhìn giúp xem có thể xăm vài hình vẽ con bướm hay gì đó vào xung quanh vết sẹo này để che nó lại được không.
Nếu có nhiều hình xăm để che vết sẹo này lại, đoán chừng sẽ càng quyến rũ hơn thì sao?
Hoắc Triều hỏi thêm một câu, “Ừm? Vì sao em lại muốn xăm hình?”
Không có gì phải giấu lý do nên Thư Nhĩ ăn ngay nói thật, “Bởi vì em có một vết sẹo trên lưng.”
Có vết sẹo?
“Vết sẹo có rõ không?”
Vừa nói tới chuyện này, Thư Nhĩ đã thấy uất ức muốn khóc, “Ừm.”
Cô không biết vì sao trên lưng lại có vết sẹo này, cô cảm thấy vết thương là do bị vật gì đó đập vào, diện tích vết thương rất lớn, cô cũng đã nghĩ đến việc có nên phẫu thuật xóa sẹo hay không nhưng nhìn qua thì có vẻ vết sẹo này đã có từ lâu rồi, hiệu quả xóa sẹo cũng sẽ không rõ. Cô không hy vọng có thể chữa cho nó hoàn mỹ như lúc đầu nên cô nghĩ thôi thì cứ dứt khoát xăm lên lưng vài cái hình đẹp đẹp là được.
Thư Nhĩ cũng đã từng nghĩ, vết sẹo này có phải là vết tích mà cha mẹ Thư đã ngược đãi nguyên chủ không, nhưng cô đã quan sát vết sẹo này nhiều lần rồi, cô cảm thấy đây không giống vết tích của ngược đãi.
Cô cũng từng hỏi gần hỏi xa Thư Á để biết tình huống khi nguyên chủ còn nhỏ.
Thư Nhĩ từ miệng Thư Á mới biết được, cha mẹ Thư không chú ý đến nguyên chủ lắm, cũng đã dặn Thư Á không nên thân thiết với nguyên chủ, ngược lại nguyên chủ lại chưa từng phải trải qua chuyện bị đánh đập.
Nếu khi nguyên chủ còn nhỏ, cha mẹ Thư đã từng đánh đập thì sau khi lớn lên chắc chắn cũng sẽ không khống chế được mà đánh tiếp, dù sao chuyện đánh con nít này không có khả năng chỉ xảy ra một lần. Nhưng dựa vào tình huống trước mắt thì thấy, tuy rằng cha mẹ Thư đối xử với nguyên chủ không được tốt lắm, nhưng tuyệt đối không hề có chuyện ngược đãi.
Hôm nay Thư Nhĩ mặc một cái quần yếm màu vàng, bên ngoài là một chiếc áo sơ mi màu trắng che hết cả lưng.
Cô cởi áo khoác ra, túm tóc mình lên cột thành một cái đuôi ngựa, quay người lại cho Hoắc Triều xem, “Anh trai, anh tự nhìn đi.”
Hoắc Triều chưa kịp phản đối thì trong tầm mắt đã xuất hiện một tấm lưng trắng nõn, nhỏ bé mang theo vài nét đẹp mỏng manh.
Xương bướm sau lưng đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
Da Thư Nhĩ trắng, màu vàng là màu tôn da, nên khi màu trắng và màu vàng cùng nhau phối hợp, càng làm cho vết sẹo xấu xí trên lưng Thư Nhĩ vô cùng rõ ràng.
Đánh giá từ kích thước và hình dạng của vết sẹo, lúc bị thương nhất định cô đã phải chịu một lực đập vào rất lớn.
Chân mày Hoắc Triều lại cau chặt thêm một chút, “Có còn đau không?”
Thư Nhĩ lắc đầu, “Đau thì không đau nhưng rất khó coi.”
Cô là người thích cái đẹp như vậy, làm sao lại chịu nổi trên lưng mình lại có một vết sẹo như vậy chứ.
Hoắc Triều vô thức muốn đưa tay sờ vết sẹo này nhưng tay vừa vươn ra một chút, anh đã lập tức ý thức được hành động này của mình không ổn. Anh rút tay, nói, “Trước tiên em mặc áo khoác lại đi đã.”
Thư Nhĩ nha... một tiếng. Đừng nói tới mấy ngày nay thời tiết lạnh xuống, chỉ mặc một cái quần yếm thật đúng là có chút lạnh.
“Sao em lại bị thương như thế?”
“Em đã quên rồi.”
Thật ra cũng không phải là đã quên, mà Thư Nhĩ thật sự không có chút đầu mối nào đối với vết sẹo này.
Thư Nhĩ cũng không muốn khám phá nguồn gốc của vết sẹo này, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, đoán chừng ngoại trừ nguyên chủ thì cũng không có ai biết vết sẹo này từ đâu mà có.
Cô chỉ muốn che vết sẹo này thật kỹ thôi.
“Anh trai, chúng ta mau đi đến hỏi thợ xăm hình một chút về tình huống của em đi.”
Hoắc Triều liếc mắt nhìn Thư Nhĩ một cái, không nói gì, chỉ kêu cô lên xe.
Thư Nhĩ cho rằng anh muốn dẫn cô đến shop xăm hình nên không phản đối mà leo lên xe.
Nhưng một lát sau, cô mới phát hiện hướng này không phải là hướng đi đến shop xăm hình.
“Anh trai, anh dẫn em đi chỗ nào vậy?”
Hoắc Triều hiếm khi nói đùa, “Mang em bán.”
Thư Nhĩ đương nhiên sẽ không xem là thật, cô cũng cười hì hì nói giỡn lại, “Anh phải bán với một cái giá cao nha.”
Hoắc Triều chậc một tiếng, một cô công chúa nhỏ thích gây rối vô cớ như vậy, có nhà nào mua về nuôi nổi?
Thư Nhĩ nhàn nhã lắc lư hai chân, không đến một lát, Hoắc Triều đã dừng lại.
Thư Nhĩ nhìn lên mới phát hiện Hoắc Triều căn bản không đưa cô đến phố xăm hình mà đưa cô một bệnh viện chuyên về da liễu.
!!!
Anh muốn dẫn cô đến gặp bác sĩ?
Thư Nhĩ chu miệng lên, không tình nguyện, nói, “Anh trai, vết sẹo này của em có từ lâu rồi, có lẽ biện pháp trị xóa sẹo bình thường sẽ không có hiệu quả đâu.”
“Vậy thì cũng phải để bác sĩ khám xem thế nào.”
“Dạ.”
Sau khi khám xong, bác sĩ cũng cảm thấy cực kỳ đáng tiếc vì lưng Thư Nhĩ đẹp nhưng lại có một vết sẹo như vậy.
Nhưng vết sẹo này có đã lâu, có thể xóa sẹo tới mức nào, trong lòng bác sĩ cũng không rõ. Với kỹ thuật xóa sẹo hiện giờ thì không thể nào xóa hoàn toàn vết sẹo được.
Cái này không hề liên quan đến trình độ cá nhân của bác sĩ mà chỉ liên quan đến trình độ phát triển của nền y tế hiện tại.
Quá trình điều trị vết sẹo trước mắt, có lẽ sẽ là một quá trình dài đằng đẵng.
Bác sĩ cũng chỉ có thể cải thiện tình trạng vết sẹo, để nó không rõ như vậy nữa chứ không thể làm nó biến mất hoàn toàn.
Thư Nhĩ cho Hoắc Triều một ánh mắt vô cùng đáng thương “Anh nhìn đi, em đã biết nó sẽ như vậy rồi mà.”
Đôi môi mỏng của Hoắc Triều mím chặt, không nói gì.
Bác sĩ vừa cho thuốc vừa nói, “Tôi cho em một loại thuốc mỡ, ngày nào cũng phải bôi, một ngày ba lần, cứ kiên trì bôi thì có thể cải thiện được tình trạng của vết sẹo, cô gái nhỏ, vết sẹo này của em có vẻ như là bị vật nặng gì đó từ trên cao rơi xuống, rớt trúng lên lưng, chắc là lúc trước đã phải chịu không ít cực khổ rồi phải không? Sau này em nên cẩn thận hơn, chúc em sẽ có một tương lai bình an.”
Thư Nhĩ có chút đau lòng cho nguyên chủ rồi.
Vết sẹo này hiện tại quả thật đã không còn đau, nhưng chắc chắn lúc va chạm đã đau đến không chịu đựng nổi.
Cô mím môi cười một cái, “Cảm ơn bác sĩ ạ.”
Hoắc Triều cầm thuốc đi trước, Thư Nhĩ chắp tay ra sau lưng nhảy nhót đi theo phía sau, nhìn qua thì nét mặt không hề có chút buồn rầu nào.
Còn có thể thế nào?
Bác sĩ cũng đã nói, bây giờ không có cách nào có thể xóa sạch vết sẹo, từ sau khi cô xuyên vào sách thì cũng không nhận được hệ thống hay là bàn tay vàng gì, cô còn có thể làm cái gì bây giờ?
Chẳng qua bác sĩ nói có thể cải thiện được tình trạng vết sẹo. Vậy cứ thử bôi thuốc xem thế nào.
Lúc Thư Nhĩ đi sau lưng Hoắc Triều, cô phát hiện điện thoại anh cứ vang lên không ngừng.
Cô tò mò hỏi một câu, “Anh trai, anh rất bận sao?”
Hoắc Triều nói, “Không có.” Nói xong, anh làm như không có việc gì mà đem điện thoại bỏ lại vào trong túi quần.
Thư Nhĩ cũng không để ý, lanh lợi nói tiếp, “Anh trai, còn có một chuyện.”
“Ừ?” Anh đánh giá Thư Nhĩ từ trên xuống dưới một lần, sợ cô còn bị thương ở chỗ nào khác.
“Em là đứa trẻ bị bế nhầm, em không phải là con ruột của cha mẹ em.”
Hoắc Triều vô thức dừng bước chân lại.
Hôm trước anh còn đang nghi hoặc, vì sao sinh nhật mình mà Thư Nhĩ chỉ mời mỗi mình Thư Á.
Cho đến giờ phút này, anh mới hiểu được nguyên nhân.
“Việc này em chắc chắn rồi hả?”
Thư Nhĩ gật gật đầu, lấy tờ giấy kiểm tra DNA từ trong túi ra.
“Lúc trước em gái em nói với em, chuyện này là do em ấy vô tình nghe được. Con bé còn nói, lúc nhỏ cha mẹ luôn nhắc nó cùng chị gái không được chơi với em, chắc là sợ bọn em có cảm tình với nhau.”
Thư Nhĩ nói này những lời này không hề có ý gì khác, cô không cảm thấy chút mất mát khổ sở nào.
Nhưng giây tiếp theo, cô cảm giác được trên đầu mình nhiều một bàn tay, bàn tay này còn đang xoa xoa tóc cô.
Thư Nhĩ trừng mắt, “Anh trai, kiểu tóc của em sắp bị anh phá hủy rồi.”
Lực tay lúc xoa tóc của Hoắc Triều hơi mạnh hơn một chút.
Thư Nhĩ lười không muốn quản anh nữa.
Cô chắp tay trước ngực, nói, “Anh trai, em có thể nhờ anh đi điều tra giúp em xem cha mẹ ruột của mình là ai không?”
Hoắc Triều rũ mắt, ừ một tiếng.
Ngoại trừ chuyện cha mẹ ruột của Thư Nhĩ, chuyện mười năm trước anh gặp nạn ở huyện B cũng phải điều tra kĩ càng lại một lần.