Giờ phút này Thư Nhĩ đang tận hưởng cảm giác được vạn người chú ý.
Có rất nhiều ánh mắt của bạn học trong lớp đều đặt trên người cô. Những loại ánh mắt hâm mộ như này, kiếp trước cô đã sớm luyện thành thói quen rồi.
Nhưng lúc đó, cái mà người khác hâm mộ chính là thành tích của cô, hâm mộ gia thế của cô, bây giờ, cái mà các nữ sinh hâm mộ chính là vì cô được Hoắc Triều đặc biệt đưa về tận nhà.
Sinh ra trong gia đình nam nữ ngang hàng và giàu sang quyền thế như nhà họ Thư, thật ra Thư Nhĩ không thích những hành vi dựa vào đàn ông để sống. Cô cũng không cho rằng vinh quang của một người phụ nữ phải đến từ nửa kia của cô ấy.
Tự tôn và vinh quang đều phải do bản thân mình cố gắng mà có. Chỉ có khi nó là của mình thì người khác mới không lấy đi được.
Còn nếu do bất kỳ kẻ nào cho thì cũng có thể mất bất cứ lúc nào.
Nhưng mà giờ phút này, nhìn thấy những ánh mắt đầy ẩn ý có hâm mộ, có ghen tị, cũng có oán hận, lần đầu tiên Thư Nhĩ cảm thấy loại cảm giác này cũng không tệ lắm, thâm chí còn có phần sảng khoái.
Cô thích dáng vẻ vô cùng căm ghét cô nhưng mà lại không biết làm thế nào của các nữ sinh. Nếu như Thư Nhĩ có một cái đuôi ở phía sau, chắc hẳn lúc này cô đã vui mừng mà vẫy đuôi cao tới nỗi không thấy bóng dáng đâu rồi.
Nhưng mà cô rất rõ ràng, cô sẽ không bởi vì chiếm được một chút quan tâm của Hoắc Triều mà đánh mất bản thân.
Mà những sự chú ý này, chờ tới lúc nữ chính xuất hiện sẽ biến mất. Thừa dịp trong khoảng thời gian này, đương nhiên cô muốn làm nhiều việc có thể làm được nha!
Giờ tự học vào buổi sáng đã kết thúc, vẫn còn vài phút nữa mới vào học, Thư Nhĩ cảm thấy chút thời gian đó đủ để xuống căn tin mua đồ ăn vặt rồi.
Cô vừa mới đứng dậy, bạn cùng bàn Ninh Manh lập tức đứng dậy theo: "Thư Nhĩ, cậu đi đâu vậy?"
"Tớ đến căn tin mua một ít đồ ăn vặt."
Ninh Manh lập tức đáp: "Tớ cũng đi."
Thư Nhĩ cảm thấy bạn cùng bàn cũng không tệ lắm, hôm qua cô vừa mới xuyên vào sách, rất nhiều khi mặt cô ngơ ngác thì gần như là do Ninh Manh nhắc nhở cô phải làm gì nên làm gì vào những thời điểm đó, hỏi cô có muốn cùng đi toilet này nọ hay không. Nếu không thì lúc cô mới xuyên tới trước mắt sẽ chỉ toàn một mảnh đen tối.
Cho nên cô lập tức gật đầu, "Được nha." Cô chuẩn bị đi mua một ít đồ ăn vặt, đợi lát nữa ăn chung với hoa quả và sữa của Hoắc Triều, chắc hẳn sẽ có hiệu quả cực kỳ tốt.
Trên đường đi, ngẫu nhiên sẽ có mấy nữ sinh chỉ chỉ trỏ trỏ Thư Nhĩ.
Không thể không nói, tuy diện tích của Nhất Trung rất lớn, học sinh cũng rất nhiều, nhưng mà tốc độ truyền tin tức này cũng rất nhanh rồi.
Hiện tại có thể nói là thời điểm nổi tiếng nhất của Thư Nhĩ, ánh mắt đặt trên người cô nhiều không đếm xuể. Hơn nữa cô vừa mới chuyển trường được có bốn ngày, mà phần lớn những học sinh ở trường đều biết rõ cô rồi.
Đương nhiên, đây đều là công lao của Hoắc Triều.
Không hổ là nhân vật làm mưa làm gió ở Nhất Trung, mặc kệ Hoắc Triều làm việc gì thì đều nhận được rất nhiều sự chú ý, huống chi bây giờ anh lại đột nhiên đối xử tốt với một cô gái? Từng hành động cử chỉ của anh mấy ngày nay, không biết đã lọt vào trong mắt bao nhiêu cô gái.
Lúc Thư Nhĩ đi ngang qua nhóm người đó, sắc mặt hoàn toàn bình thường, Ninh Manh đi bên cạnh cô, đã có dáng vẻ của người cùng hưởng vinh quang.
Sau khi đến căn tin cô mua mấy cái bánh mì bơ, còn có một ít bánh phồng tôm, khoai tây chiên, xúc xích, đủ các loại đồ ăn vặt. Lúc ở trong căn tin, cô vô tình gặp được bạn học đứng đầu lớp vô cùng trầm tĩnh và ít nói.
Tưởng Tây Từ.
Quả thật Thư Nhĩ đã chú ý tới cậu ấy từ ngày đầu tiên cô xuyên sách, trên người cậu có rất nhiều danh hiệu: Học sinh giỏi nhất khối, người đứng đầu trong kỳ thi ở Huyện B, người nhận huy chương vàng của cuộc thi vật lý trung học, học sinh nghèo vượt khó. Nhưng những thứ này không phải là nguyên nhân mà Thư Nhĩ chú ý tới cậu, lý do cô chú ý tới cậu bởi vì trong sách, sau khi ân nhân cứu mạng thật sự của nam chính xuất hiện, rất nhiều người đã thừa cơ hãm hại nữ phụ, cho rằng nữ phụ cố ý giả mạo nữ chính tiếp nhận nam chính.
Trên thực tế là do nam chính nhận sai người.
Lúc đó, nữ phụ bị chế giễu, bị cô lập, nhưng học bá* nghèo khó từ trước đến nay trong lòng chỉ có học tập lại vươn đôi tay ấm áp về phía nữ phụ.
*Học bá: chỉ những học sinh giỏi học tập chăm chỉ.
Tuy cậu không thể ngăn cản bi kịch của nữ phụ, nhưng cậu ấy đã thực sự cố gắng rồi.
Đây là một người có bề ngoài lạnh lùng trầm mặc, nhưng nội tâm là một cậu nhóc vô cùng lương thiện.
Thư Nhĩ để ý thấy Tưởng Tây Từ đang mua mì gói trong căn tin.
Ninh Manh nói nhỏ vào tai, giải thích cho Thư Nhĩ: "Gia đình Tưởng Tây Từ cực kỳ khó khăn, một ngày cậu ấy chỉ ăn một bữa, chính là loại mì gói rẻ nhất."
Thư Nhĩ suy nghĩ cẩn thận, sắp đến giờ lên lớp nên người trong căn tin không nhiều lắm, chắc là Tưởng Tây Từ thừa dịp ít người nên tới đây ăn mì ăn gói.
Như vậy cũng quá đáng thương rồi! Học bá năm nào cũng đều lấy học bổng của trường có cuộc sống như vậy sao?
Ninh Manh tiếp tục làm nhiệm vụ bình luận viên bên cạnh: "Mẹ của cậu ấy bị xe đụng trở thành người thực vật, mỗi năm đều phải tốn một khoản lớn tiền thuốc men. Còn người lái xe gây ra tai nạn đó cũng không có tiền nên không thể bồi thường được. Sau đó mọi chuyện cứ kéo dài như vậy."
Chuyện này không được nhắc đến trong tiểu thuyết. Dù sao cậu ấy chỉ là người qua đường giáp trong "Trầm mê cực độ", không đáng để được giới thiệu riêng.
Thư Nhĩ biết người như Tưởng Tây Từ đều có lòng tự trọng vô cùng cao còn hơn cả mạng, chắc chắn sẽ không chấp nhận sự giúp đỡ xuất phát từ lòng thương hại của người khác.
Nếu hiện tại cô vẫn là tiểu thư của nhà họ Thư, chắc hẳn cô sẽ trực tiếp lấy một tấm chi phiếu 6 con số đập vào người Tưởng Tây Từ một cái. Đầu tư vào người như Tưởng Tây Từ sẽ không sợ lỗ vốn, trong tương lai lợi nhuận đạt được sẽ cao hơn so với cái giá hiện tại rất nhiều.
Nhưng đáng tiếc, hiện tại cô không phải tiểu thư nhà họ Thư nữa rồi!
Hiện tại cô chỉ là con gái của một gia đình có kinh tế bình thường, đừng nói chi phiếu sáu con số, bây giờ trong tay cô cũng chẳng thể lấy ra được năm con số.
Ngay cả cô còn không nuôi sống được bản thân, sao có tiền để đầu tư vào một người trong tương lai sẽ có tiền đồ to lớn?
Nhưng mà Thư Nhĩ cũng không vội. Một đồng tiền thì có sự đền ơn của một đồng, một vạn thì có cách đền ơn của một vạn.
Tóm lại cô phải tìm thời điểm để đầu tư Tưởng Tây Từ. Cậu ấy sẽ không nhận sự giúp đỡ xuất phát từ lòng thương hại, nhưng mà sự đầu tư xuất phát từ việc xem trọng tiềm năng của cậu ấy thì khác nhỉ? Cô tin chắc cậu ấy sẽ không từ chối.
Lúc Thư Nhĩ đang suy nghĩ việc này, Tưởng Tây Từ đã cầm ly mì ăn liền ngập nước rời khỏi rồi, chắc là tìm một chỗ không người mà lén lút ăn mì. Cũng thật tội nghiệp!
Sau khi mua đồ ăn vặt xong, Thư Nhĩ lập tức cùng Ninh Manh về lớp học, lúc cô về tới phòng học thì Tưởng Tây Từ đã ăn xong và quay lại lớp rồi. Trên người cậu ấy có khí chất của người tri thức rất nặng, gương mặt sáng sủa, dáng người gầy. Mỗi ngày đều ăn như vậy có thể béo mới lạ đó!
Sau khi Thư Nhĩ tính toán ở trong lòng xong thì không chú ý nhiều đến Tưởng Tây Từ nữa.
Sau khi học xong tiết thể dục buổi sáng, Thư Nhĩ còn chưa tới cửa phòng học, cô và Ninh Manh đã phát hiện rất nhiều nam sinh nữ sinh đứng vây quanh phòng học.
Trong lớp xảy ra chuyện gì sao? Sao lại có nhiều người đứng ở đó vậy, vây kín tới nỗi một giọt nước cũng không lọt qua được hành lang nho nhỏ này rồi?
Lúc này, không biết là ai chú ý tới Thư Nhĩ trước, vội vàng hô to một tiếng: "Thư Nhĩ đến rồi!"
Một tiếng này giống như là một câu ma chú, một đám người vây quanh phía trước đang chặn đường cô đột nhiên lập tức mở ra một con đường nhỏ thông thoáng cho cô.
Sau khi đám người đó tản ra một chút, Thư Nhĩ liếc thấy Hoắc Triều đang đứng đó không xa.
Anh đang đội mũ lưỡi trai trên đầu, mặc áo hoodie màu trắng, phía dưới là quần bò màu tối, đang cầm một cái túi lớn trong tay, cả người dựa vào tường, không biết đã đứng đợi bao lâu.
Tuy nhiên hình ảnh này lại vô cùng vui tai vui mắt, Thư Nhĩ nhịn không được mà cười phì một tiếng. Dù sao cô cũng có cảm giác Hoắc Triều giống như con đười ươi trong sở thú, bị một đám người hăng hái thích thú vây xem.
Thư Nhĩ đắc ý, vui vẻ một hồi lâu.
Sau khi nhìn thấy Thư Nhĩ đang đi tới, Hoắc Triều bước vài bước về phía của cô, đưa một túi trái cây và sữa cho cô rồi chuẩn bị đi.
Nhưng sao Thư Nhĩ có thể để anh rời khỏi dễ dàng như vậy?
Hoắc Triều chưa kịp cất bước, Thư Nhĩ lập tức kéo tay áo của anh lại, giọng nói nũng nịu, nhẹ nhàng: "Anh trai."
Cô kéo Hoắc Triều bước vài bước về chỗ không có ai, mấy người khác thấy bọn họ như vậy, ngược lại lại xấu hổ không dám vây quanh nữa, lưu luyến bước từng bước về lớp học hoặc là đi toilet.
Phần lớn học sinh trường trung học đều có da mặt mỏng, những người to gan lớn mật như Thư Nhĩ đúng là không nhiều lắm.
Thư Nhĩ mặt mày hớn hở: "Anh trai, anh thật sự tự mình đưa đồ ăn đến cho em sao, em vui lắm nha..."
Hoắc Triều nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.
Thu Nhĩ giơ giơ cái túi lớn do mình mua lên.
"Anh nhìn nè, em mới đến căn tin mua đồ ăn vặt, vừa đúng lúc ăn cùng với trái cây và sữa của anh nha."
Cho nên, ngày mai anh mau mang nhiều nhiều đồ ăn vặt tới đi! Nếu là đồ ăn vặt nhập khẩu, càng mắc tiền thì càng tốt nha!
Hoắc Triều đánh giá điệu bộ của Thư Nhĩ một phen, hỏi ra một câu vào đúng trọng tâm của vấn đề: "Cho nên, cô ăn không đủ?"
Nhiều trái cây như vậy mà cô cũng ăn không đủ? Còn muốn anh đi mua nhiều đồ ăn vặt vậy sao?
Thư Nhĩ bị những lời nói này của nam chính làm tức muốn chết, cái tên tính tình thẳng thắn này, chẳng lẽ không biết không nên nói những lời như nữ sinh ăn quá nhiều sao? Dĩ nhiên một mình cô ăn không ăn nhiều tới vậy, nhưng mà cô sẽ đưa cho các bạn trong lớp cùng ăn nha!
Cô cũng có thể cho Tưởng Tây Từ ăn cùng nha! Tưởng Tây Từ gầy như vậy, mà còn đang ở thời điểm có sức ăn lớn, không ngại ăn nhiều đồ ăn vặt đâu!
Dùng đồ vật của nam chính đi tạo ân tình không phải là chuyện vô cùng tốt hay sao? Dù sao cô chính là muốn bẫy nam chính!
Thư Nhĩ chu miệng lên: "Anh trai, lời anh nói khiến em không vui, em phạt anh mỗi ngày phải đưa rước em đi học."
"..."
Thật lâu sau, Hoắc Triều vẫn chưa đáp lời, tiếp đó Thư Nhĩ lại không biết ngượng mà làm nũng: "Anh trai, không phải anh đang theo đuổi em sao? Chẳng lẽ anh không muốn mỗi ngày đều có thêm chút thời gian ở cùng với em sao?"