Mệnh Hoàng Hậu

Chương 17

Cố Cẩm Nguyên không nói ra được cảm giác của mình lúc này.

Ánh mắt trời không hề nắng, liễu không bay bổng động lòng người, mà ngay cả điểm tâm thượng đẳng mới mua này cũng giống như không có mùi vị.

Nàng thu hồi ánh mắt, khẽ ra lệnh cho Nhiễm Ti: “Đi, chúng ta quay lại xe ngựa.”

Nhiễm Ti có chút mất mát, nhưng vẫn cung kính gật đầu, nói: “Vâng.”

Ai biết Cố Cẩm Nguyên đi đến chỗ xe ngựa thì phát hiện xe ngựa của mình không thấy đâu, Nhiễm Ti tìm tới tìm lui ở chỗ đó, không khỏi dậm chân: “Không thấy mã phu đâu, không phải nói chờ ở chỗ này sao?”

Cố Cẩm Nguyên cũng hiểu được việc này kỳ lạ, nàng quay đầu, nhìn về phía đối diện, đó là một trà lâu, cửa sổ trà lâu hơi hé mở, nam tử đã không còn đứng ở đó, nàng cũng không rõ bên trong lắm, chỉ mơ hồ cảm thấy hắn còn ở trong đó.

Cố Cẩm Nguyên nghiến răng, trực giác nói cho nàng biết, chuyện này có liên quan tới hắn, tuyệt đối không chạy thoát được.

Nàng nên làm sao bây giờ, dùng chân trở về sao?

Không, tại sao nàng phải bị hắn trêu đùa như vậy?

Cố Cẩm Nguyên hít sâu, để cho mình tỉnh táo lại.

Cuối cùng, nàng bình tĩnh nói: “Nhiễm Ti, có lẽ xa phu của chúng ta đã đi ra sau phố, ngươi qua đó xem sao, ta đi vào trà lâu trước mặt dùng chén trà nhỏ, nghỉ ngơi một lát.”

Nhiễm Ti vội vàng gật đầu: “Được, nô tỳ lập tức đi xem!”

Lúc Nhiễm Ti đi, Cố Cẩm Nguyên cất bước, đi vào trà lâu.

Hôm nay bởi vì ra ngoài, nên nàng cố ăn mặc đơn giản một chút, nhìn thì chỉ giống như cô nương nhà phú quý, đương triều cơi mở, ngẫu nhiên cũng có cô nương gia sẽ tới uống trà kết bạn, nàng tiến vào trong, chủ quán ngược lại không cảm thấy kinh ngạc, chỉ hỏi nàng có hẹn hay là đến uống trà.

Cố Cẩm Nguyên trực tiếp hỏi trà gian thứ ba bên trái gần phố, chủ quán sững sờ, nhìn thoáng qua Cố Cẩm Nguyên nhiều, sau đó mới cung kính nói: “Cô nương, mời bên này.”

Sau đó tự mình dẫn nàng lên lầu.

Tiếng kẽo kẹt của sàn gác trúc vang lên, Cố Cẩm Nguyên đi lên lầu hai, dưới sự hướng dẫn của chủ quán đi đến trước cửa: “Cô nương, chính là chỗ này.”

Cố Cẩm Nguyên gật đầu, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa.

Nàng gõ đến lần thứ tư, trong phòng trà truyền đến giọng nói trầm thấp: “Vào đi.”

Cố Cẩm Nguyên đẩy cửa tiến vào.

Đi vào, liền có hương trà lượn lờ bay vào mũi, vừa ngửi liền biết, đây là trà ngon thượng đẳng.

Cố Cẩm Nguyên không thấy người kia, nàng đánh giá phòng trà này, đồ dùng trưng bày bên trong không có gì không đáng giá, ngay cả bàn nhỏ bên cạnh cũng khác biệt, trên bàn dài bên cạnh phòng trà còn đặt một đàn cổ.

ở bên trong hương trà mờ mịt kia, ánh sáng nhỏ nhạt chiếu vào trên cửa sổ khắc hoa, làm cho có thể thấy rõ ràng hương trà lượn lờ.

Cố Cẩm Nguyên thầm nghĩ, kinh thành này thật là tốt, ngay cả uống trà cũng có nơi lịch sự tao nhã như vậy.

Hoặc là nói, Quý công tử kinh thành rất biết hưởng thụ.

Lúc này Thái tử cầm trong tay một ly trà, tay của hắn như bạch ngọc, chén trà nhỏ lại trong suốt, có vẻ rất đẹp mắt.

Hắn nhàn nhạt nói: “Cố cô nương, cô tới đây làm gì?”

Lúc này Cố Cẩm Nguyên mới thu hồi ánh mắt dò xét, nhìn hắn.

Nếu như không nhìn mặt mày lạnh lùng vô cùng làm cho người ta khó đoán, không nhìn đôi môi mỏng bạc tình bạc nghĩa, có lẽ nàng cũng nguyện ý giống như cô nương khác, thản nhiên thưởng thức phong thái của vị Thái tử gia này.

Không thể không nói, hắn lớn lên rất đẹp mắt, gió giật cành thông, trăng sáng dưới nước, chưa chắc hắn đã trong sáng, sương long lanh mượt mà như trân châu, hắn chưa từng cởi mở ôn hòa.

Hôm nay hắn mặc một thân thuần trắng không có trang trí gì, áo bào rộng ngồi ở trong hương trà lượn lờ, càng lộ ra vẻ không giống người thế gian, trong nháy mắt tiếp theo có thể bay bay mà bay thẳng lên trời.

Cố Cẩm Nguyên cúi đầu, thản nhiên nói: “Thái tử, ta tới xin lấy lại xe ngựa.”

Thái tử: “Ngươi muốn xe ngựa, tự đi Ninh Quốc Công phủ tìm, có quan hệ gì với cô đâu?”

Cố Cẩm Nguyên nở nụ cười: “Thái tử nói đùa, không phải người mượn xe ngựa của ta đi rồi sao?”

Cố Cẩm Nguyên cảm thấy mình nói chuyện quá khách khí, dùng từ “mượn” chứ không phải “trộm” là đã nhìn trên thân phận Thái tử của hắn rồi.

Thái tử :”Có chứng cớ gì?”

Cố Cẩm Nguyên: “Không có chứng cớ, là ta đoán”

Thái tử nhíu mày, nhìn nàng.

Ngày xuân, ánh sáng nhỏ rơi trên mặt nàng,da thịt nàng óng ánh long lanh, giống như trong suốt bình thường, nuốt ruồi đỏ bên tai lại càng dễ thấy, đỏ đến kiều diễm ướt át.

Đây là một cô nương bình tĩnh dịu dàng ít nói, không biết còn cho rằng tính tình nàng không có gì, hiểu chuyện săn sóc xinh đẹp, câu thơ tốt đẹp của tiểu thư khuê các cũng có thể liên quan đến nàng.

Nhưng nàng là ai, hắn lại biết rõ.

Nàng có thể nhạy cảm tàn nhẫn, hắn cũng biết.

Nhưng bây giờ, nàng lại có thể nâng cằm, tính trẻ con đúng lý hợp tình nói ra.

Thái tử thu hồi ánh mắt, cúi đầu, nhìn trà trước mặt.

“Nếu ngươi đoán sai thì sao? Tự tiện xông vào phòng trà của cô, có biết tội gì không?” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại mơ hồ lộ ra vài phần sắc bén.

“Vậy xin hỏi Thái tử, ta đã đoán sai sao?” Cố Cẩm Nguyên không nhanh không chậm hỏi.

“Ngươi đã đoán đúng.” Thái tử chỉ yên tĩnh trong phút chốc, sau đó nói.

Cố Cẩm Nguyên cười khẽ một tiếng.

Nàng cười rất êm tai, cuối cùng còn trẻ, chỉ mới mười lăm tuổi, giọng nói có cảm giác ngây thơ trong sáng, thậm chí còn lộ ra một chút đắc ý không dễ phát giác.

Cố Cẩm Nguyên sau khi cười xong, lần nữa nhìn Thái tử: “Thần nữ không biết khi nào thì đắc tội với Thái tử, thế cho nên Thái tử lại mượn xe ngựa của ta, có thể xin Thái tử chỉ rõ.”

Thái tử: “Ngươi không có đắc tội với cô.”

Cố Cẩm Nguyên: “Vậy Thái tử có ý gì?”

Thái tửu tính toán nhắm vào nàng, nếu như trước đó là hoài nghi thì bây giờ chính là khẳng định.

Nàng không rõ, người này, vì cái gì mà ngay từ đầu liền có gì đó không đúng như vậy, luôn đối phó với mình.

Nhưng vấn đề là, nàng chưa từng gặp hắn, trước kia chưa bao giờ thấy qua.

Lũng Tây là thâm sơn cùng cốc, nơi ngoại trừ người nghèo khổ bần cùng, tiểu thương đi hàng, cũng chỉ có phạm nhân lưu vong, đừng nói là Thái tử, ngay cả quý nhân tầm thường cũng khó nhìn thấy.

Từ nam đến bắc ở Lũng Tây, nhìn không thấy người mặc lăng la.

“Không có nguyên nhân gì.” Lông mi dài đen khẽ rung, đôi mắt đen trong veo lại lạnh lùng: “Cô thích như vậy.”

Cố Cẩm Nguyên: “…”

Nàng thở dài, làm cho mình tỉnh táo lại.

Hắn là Thái tử, là Thái tử dưới một người trên vạn người, hắn thích như vậy, đó chính là lý do, tất cả mọi người hẳn là phải qùy gối.

Cho nên Cố Cẩm Nguyên đang cố gắng làm mình bình tĩnh lại, sau đó nói: “Nếu có thể lấy lòng Thái tử, là vinh hạnh của Thần nữ.”

Thái tử nghe thấy vậy, cười.

Khi hắn cười, mặt mày giống như sóng nước bập bềnh, vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng không thấy, lại có thể vài phần trào phúng đắc ý.

Hắn lạnh nhạt nói: “Vậy sao? Nếu như thế, ngươi ngồi xuống, pha một chén trà cho cô.”

Cố Cẩm Nguyên càng thêm cung kính: “Thần nữ sẽ không pha trà.”

Hắn không tin: “Ngươi sẽ không?”

Cố Cẩm Nguyên bất đắc dĩ: “Thần nữ từ nhỏ lớn lên ở Lũng Tây hoang vắng, chỗ đó người uống trà cho tới bây giờ đều ngẩng cổ uống chén lớn, làm sao pha trà, thần nữ sẽ không pha trà.”

Pha trà là cần khí cụ tinh sảo và nước trà thượng đẳng, nàng không biết cái này.

Thái tử giật mình, nhưng lại nói: “Nếu như thế, vậy ngươi học đi.”

Cố Cẩm Nguyên nghiên răng, hắn coi nàng là gì?

Nhưng nàng chỉ có thể nhịn.

Ai bảo hắn là Thái tử, nàng chỉ là nữ nhân của Ninh Quốc Công phủ, hơn nữa là một nữ nhân không được sủng mới từ Lũng Tây trở về.

Cố Cẩm Nguyên ngồi đối diện với hắn, đánh giá trà cụ vài lần, cố gắng xem pha trà như thế nào.

Nếu là phòng trà chuyên dụng, trà cụ dĩ nhiên là đầy đủ mọi thứ, Cố Cẩm Nguyên vốn không hiểu trà nghệ nhưng gần nhất lại ở chỗ lão thái thái nhiều, mưa dầm thấm lâu, nhận ra trên bàn có trà nghiền, bình nước, chén trà nhỏ và cọ trà.

Nàng cố gắng nhớ lại đại nha hoàn pha trà như thế nào trước mặt lão thái thái, nghĩ nghĩ, trước đưa tay lấy bình nước kia.

Ai biết trong lúc nàng vừa vươn tay, Thái tử lại đột nhiên đưa tay ra cầm cổ tay nàng.

Nàng cả kinh, trừng mắt to, kinh ngạc nhìn hắn.

Rốt cuộc hắn muốn làm gì, phi lễ với mình sao?

Con ngươi của Thái tử đen lạnh, mặt không thay đổi hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Cố Cẩm Nguyên cảm giác cổ tây mình bị hắn nắm chặt, vừa đau vừa như bị bỏng.

Trên mặt nàng khô nóng, cắn răng: “Người muốn làm gì?”

Nói xong, ánh mắt đã đánh giá bên ngoài.

Tuy nhiên hắn là Thái tử chí tôn, nhưng nếu hắn dám phi lễ mình, mình sẽ hô to lên.

Như thế nào cũng phải làm ầm ĩ lên, đến lúc đó Thái tử hắn mất mặt, cũng gây phiền hà cho Ninh Quốc Công phủ, vậy rất náo nhiệt.

Thái tử nhìn nàng nửa ngày, cuối cùng lạnh lùng nói ra một câu: “Cái bình nước kia có thể làm bỏng móng vuốt của ngươi!”

Cố Cẩm Nguyên: “…”

Thái tử thả cổ tay nàng ra, nàng thu tay lại, có chút tò mò nhìn bình nước bằng bạc kia, cố gắng nhớ lại xem bình thường đại nha hoàn kia pha trà như thế nào.

Đúng vậy, nàng chính là muốn cầm bình nước kia để rót nước.

Nhưng giọng nói Thái tử lại trong trẻo nhưng lạnh lùng trực tiếp loại bỏ suy nghĩ của nàng: “Cái này không phải bình nước.”

Lúc nói ra lời này, hắn tin, nàng thật sự không biết pha trà.

Có lẽ, nàng đã từ vì hắn mà pha trà, sau đó thật sự học.
Bình Luận (0)
Comment