Mệnh Hoàng Hậu

Chương 32

Cố Cẩm Nguyên nghe thấy, trong lòng liền chấn động.

Chẳng biết tại sao, chỗ ngực lại có chút đau nhức, cũng không phải rất đau, nhưng gống như có một sợi tơ bị kéo đứt ở đó, vừa khẽ đứt ra liền không thể cắt đứt đau nhức.

Nàng nhìn Thái tử, liền thấy môi mỏng như gọt của hắn mím thật chặt, lông mày đen cong lên giống như cánh đồng tuyết đóng băng, là lạnh mênh mông bát ngát.

Nàng hít sâu một hơi giảm bớt căng thẳng: “Điện hạ, không, đời này của ngươi, phúc lộc song toàn, quyền thế vô song, trèo cao lên đế vị, thống nhất thiên hạ, sống lâu trăm tuổi.”

Đây là thuật xem tướng nàng học được, nếu là bình thường, có lẽ có thể nhìn nhầm, nhưng tướng mạo khác thường như của Thái tử, là tuyệt đối không nhầm được, hơn nữa hắn là Thái tử, hắn vốn chính là Thái tử, hắn nhất định sẽ leo lên Đế vương trên Kim Loan điện.

Thái tử nghe thấy, lại lạnh nhạt nói: “Tạ cô nương cát ngôn.”

Có lẽ nàng đúng.

Cho nên sau khi hắn chết thảm nơi hoang dã, lại còn sống trở về, việc nặng cả đời.

Hắn vốn không nên chết ở đó, càng không nên chết như vậy.

Cố Cẩm Nguyên cúi đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn: “Điện hạ… Thật ra cái này cũng không có gì, từ xưa đến này, phàm là người khai sáng cơ nghiệp lớn nhất, ai mà không sát phạt quyết đoán? Nếu quá mức nhân từ nhân hậu, chỉ có thể làm một quân vương giữ gìn thái bình, còn chưa chắc đã giữ được…”

Nàng càng nói càng cảm thấy chột dạ, nàng đã nói cái gì?

Tại sao nàng phải nói thật?

Chẳng lẽ bởi vì đang ở nơi hoang dã, không có người khóc, nàng liền quên trước mặt Thái tử có thể muốn mạng nhỏ của nàng, lúc này lại không giải thích được cùng hắn thảo luận thuật đế vương?

Nàng cho mình là ai? Nàng có tư cách này sao? Đây là lời nàng nên nói sao?

Cố Cẩm Nguyên muốn cho mình một cái tát, ngu, quá ngu!

Nhưng lúc này, Thái tử lại vươn tay ra: “Đến đây.”

Cố Cẩm Nguyên tranh thủ thời gian đi qua, đặc biệt nghe lời.

Thái tử vươn ta, cầm cổ tay của nàng, ra lệnh: “Lên ngựa.”

Cố Cẩm Nguyên nhìn con ngựa kia, vội vàng lắc đầu: “Ta không muốn lên.”

Vẻ mặt Thái tử lạnh lùng, lời nói ngắn gọn đến không có cự tuyệt: “Trèo lên.”

Trong mắt Cố Cẩm Nguyên lộ ra vẻ khiếp sợ, vừa nãy nàng đã bị con ngựa trắng kia tra tấn một trận, xương cốt giống như muốn rời ra, thật sự giống như một cơn ác mộng, nàng rất sợ, bây giờ nhìn thấy bờm ngựa là hai chân muốn nhũn ra.

Thái tử đã nhìn ra: “Ngươi sợ ngựa rồi sao?”

Cố Cẩm Nguyên gật đầu: “Ta sẽ ngã xuống.”

Thái tử sợ run lên, giọng nói nàng yếu đuối, nhìn qua là nói thật, hẳn là sợ thật.

Hắn hít sâu, trực tiếp nắm cổ tay nàng, cứ như vậy lên ngựa.

Cố Cẩm Nguyên giống như cá dưới nước, trực tiếp bị Thái tử kéo lên lưng ngựa, nàng muốn chạy, hắn đã dùng cánh tay ôm lấy nàng.

Dưới eo là cánh tay của hắn, sau lưng là lồng ngực cứng rắn của hắn, phía trước là bờm ngựa nàng vừa nhìn liền run sợ.

Nàng không có cốt khí trực tiếp dựa vào trên người hắn, còn dùng cánh tay nắm chặt tay áo của hắn.

“Có phải ngươi rất sợ không?” Giọng nói của Thái tử vang lên bên tai nàng.

“Đương nhiên ta sợ!” Đến lúc này, Cố Cẩm Nguyên không muốn để tâm đến bất kỳ cái gì khác, nàng gần như nức nở nói ra như vậy.

“Sợ…, vậy ngươi nhảy xuống đi?” Thái tử một tay vòng qua nàng nắm dây cương, tay kia lại đặt ở trên eo nàng.

“Không cần!” Cố Cẩm Nguyên không ngốc, đương nhiên nàng sẽ không nhảy xuống, nhảy xuống sẽ chết.

“Vậy ngươi ôm chặt ta!” Hắn đột nhiên nói như vậy.

Cố Cẩm Nguyên giật mình, bởi vì khoảng cách quá gần, hơi thở của hắn phả vào trên da thịt mềm mại của nàng, mang theo một loại cảm giác giống như bị phỏng.

Hắn muốn làm gì vậy?

Đây là đùa giỡn sao?

Chẳng lẽ hắn cố ý với mình?

Cố Cẩm Nguyên cắn răng, run rẩy vươn tay ra, ôm lấy cánh tay của hắn.

Cái này không tính, trong mắt Cố Cẩm Nguyên, danh dự trinh tiết trong sạch tất cả đều là chó má, có thể sống mới là đứng đắn, nàng không phải những cô nương lớn lên bằng nữ giới ở kinh thành.

Đương nhiên Thái tử cảm nhận được.

Đây là cô nương đời trước hắn khắc sâu ở trong lòng, cô nương trước khi chết vẫn nhớ mãi không quên.

Hắn đã từng muốn khảm nàng vào trong xương cốt của hắn, coi nàng là tinh cảm chân thành cả đời, cuối cùng trơ mắt nhìn nàng từ bỏ chính mình, đầu nhập vào nam nhân khác.

Khi nàng đạp trên thi thể của hắn, đỡ người nam nhân kia trèo lên đế vị, hắn cũng từng nghĩ muốn nghiền nàng thành to, muốn nàng vạn kiếp bất phục, muốn nàng một lần nếm chịu tất cả đau đớn của hắn.

Cho nên hắn một mực đấu tranh.

Đã nhìn thấy bộ dạng gạt người của nàng, hận không thể lập tức bóp chết nàng, nhưng thấy bộ dạng yếu đuối của nàng, nhịn không được giúp đỡ nàng.

Hết lần này tới lần khác, Cố Cẩm Nguyên còn đang vươn tay ra thử ôm lấy hắn, trong tính huống ngực xóc nảy, run rẩy nói: “Ta với không tới ngươi…”

Giọng nói yếu ớt trong veo, vừa vô tội vừa đáng thương.

Tiêu Tranh cảm thấy tâm và thân thể mình muốn nổ tung cùng một chỗ.

Hắn hít sâu một hơi, đưa tay nhéo eo của nàng.

Cái eo nhỏ này, giống như đời trước.

Cách vật liệu may mặc, hắn biết dưới da thịt này trắng nõn non mềm như thế nào.

Sau khi hắn nhéo eo nàng, liền trực tiếp xách nàng lên.

“A---“ Cố Cẩm Nguyên khẽ kêu lên.

Thật ra nàng không có sợ hãi như vậy, nhưng hắn lại trực tiếp nắm eo của mình nhấc mình lên, Cố Cẩm Nguyên cho là mình phải kêu to vài tiếng, miễn cho hắn cho rằng nàng tùy tiện!

Nàng vừa kêu xong, liền phát hiện hắn đã buông nàng ra.

Hắn lại vòng mình một chút, làm cho mình quay mặt về phía hắn.

Cố Cẩm Nguyên một lần nữa có thể ngồi trên lưng ngựa, không chút do dự ôm eo Thái tử.

Eo này gầy gò rắn chắc, ôm lên cảm xúc thật là tốt!

Cố Cẩm Nguyên thoải mái ôm, nhỏ giọng nói: “Đừng nâng ta lên, ta sợ!”

Lúc này đây Thái tử lại không có động tác, một tay hắn đặt ở sau lưng của nàng, làm cho nàng ngoan ngoãn ghé vào trong ngực của hắn, tay kia nắm dây cương, thân hình có chút đè về phía trước, khẽ nói: “Chúng ta sẽ đi qua vách núi kia, ôm chặt.”

Qua vách núi??

Cố Cẩm Nguyên liếc nhìn sang, sau khi nhìn, chỉ cảm thấy hồn phách đều muốn bay.

Là vách núi thật, hai dãy núi cao chót vớt ở giữa có một cái khe, vết nứt rất rộng, phía dưới sâu không thấy đáy, té xuống tuyệt đối sẽ tan xương nát thịt.

Cái này là cái gì vậy!!

Nàng nhịn không được khẽ kêu lên: “A----“

Tất cả chuyện xảy ra tiếp theo, Cố Cẩm Nguyên cho rằng nàng có thể sẽ chết một lần nữa.

Tiếng ngựa hí lên, móng ngựa phi như bay, nàng cảm thấy kể cả mình ôm chặt Thái tử, cùng một chỗ theo ngựa nhảy lên mà bị vứt lên cao, bị vứt lên tận trời cao, nàng váng đầu hoa mắt, toàn thân vô lực, tâm ngừng đập, máu đã đảo lộn.

Nàng ôm chặt lấy hắn, chỗ trống trong đầu có một suy nghĩ còn sót lại, cho dù chết, tốt xấu gì cũng phải bắt lất chân long thiên tử cùng chết, coi như không tệ.

Giống như qua cả đời dài, rốt cuộc theo vòng eo gầy kiên cố, chậm rãi rơi xuống.

Mông đụng vào trên lưng ngựa, bởi vì cánh tay có lực của hắn ôm eo nàng, cũng không quá đau, chỉ là kinh hồn bạt vía.

Ngựa nặng nề rơi xuống đất, móng ngựa đạp lên núi đá, một mảnh đá vụn văng lên.

Trong đá vụn văng tung tóe, mặt Cố Cẩm Nguyên chôn ở trong ngực Thái tử, cánh tay ôm chặt eo của hắn, chết cũng không dám ngẩng đầu.

Là ai nói không sợ trời không sợ đất?

Là ai nói hai bàn tay trắng nên không sợ gì?

Nàng phát hiện nàng sợ chết.

Chuyện chết này, cách ngươi rất xa, đương nhiên nói không sợ.

Iện tại nếu như ngựa cứ như vậy thả người xuống vách núi vừa sâu vừa rồi, ai có thể không sợ?

Lúc này ngựa dừng lại, cả gió cũng giống như dừng lại, mưa lại càng không có, chim cũng không kêu một tiếng.

Cố Cẩm Nguyên chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của mình và Thái tử.

Tim nàng đập như trống, máu nàng lạnh như băng, nàng cảm thấy mình vừa chết một lần rồi sống lại.

“Sợ chết như vậy?” Giọng nói nặng nề của nam nhân truyền đến từ phía trên.

“…Hù chết ta.” Cố Cẩm Nguyên nhỏ giọng nói, giọng nói hàm hồ, yếu đuối run rẩy.

“Vừa rồi lúc ngươi thấy vách núi kia, đã suy nghĩ gì?” Hắn cúi đầu xuống, hỏi khẽ bên tai nàng.

“Ta cảm thấy mình muốn chết.” Nàng thành thật trả lời.

Nam nhân lấy tay nâng mặt của nàng lên.

Trên khuôn mặt trong sáng như tuyết lúc này hiện lên ửng hồng ướt át, giọng nói dịu dàng, mềm mại trong sáng.

Xuống chút nữa, mềm mại bởi vì bị đè ép mà có chút thành hình, như ẩn như hiện, lộ ra phấn hồng ngượng ngượng ngùng của nữ nhi gia.

Chính là nữ nhân so với hoa so với trăng này, chính là nữ nhân mềm yếu đến giống như dùng lực một chút có thể vò nát này, nàng rất biết lừa gạt người.

Đời trước hắn chính là thua trong tay nàng, chết không nhắm mắt.

Nhưng bây giờ, có cơ hội lặp lại một đời, giống như một cái rãnh, hắn lại có thể thua lần thứ hai.

Hắn cúi đầu, yên lặng nhìn nàng.

Cố Cẩm Nguyên ngừng thở, một cử động cũng không dám.

Mặc dù nàng không rõ chuyện giữa nam nữ, nhưng rốt cuộc có mấy đồng bọn là nam tử, khi còn bé đã từng vụng trộm đi xem nam nữ người ta hôn môi.

Bây giờ nàng chắc chắn không thể nghi ngờ, vị Thái tử điện hạ này có mưu đồ với mình, hơn nữa có mưu đồ với vẻ đẹp của mình.

Có lẽ ban đầu vì cái khác mới dây dưa với mình, nhưng hiện tại, hắn giống như bắt đầu bị vẻ đẹp của mình hấp dẫn.

Cái này không coi là chuyện xấu, nhưng cũng không phải là chuyện tốt.

“Điện hạ, ngươi ---“ Nàng cắn môi, nhìn khuôn mặt cách mình càng ngày càng gần, ánh mắt mờ mịt ướt át, lẩm bẩm nói.

“Ngươi nợ ta một khoản, biết không?”

Giọng nói lạnh nhạt vang lên, môi mỏng lạnh như băng dán vào lỗ tai nàng, cũng chạm vào nốt ruối đỏ nhỏ của nàng.

“A—“ Cố Cẩm Nguyên không kịp chuẩn bị kêu lên.

Cho tới bây giờ không có ai chạm qua chỗ đó của mình.

Nàng cũng không biết, bị nam nhân thoáng đụng vào nốt ruối nhỏ này, nàng sẽ có cảm giác như vậy.

Toàn thân xụi lơ không có lực, ngực thập phồng, tứ chi tê dại, nàng cảm thấy mình như bị hút mất hồn.

**quỳnh!##2Q!!#L#@$Donnnn!@ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình

Nguyên Nguyên: A a a a  còn sống thật tốt, ta không chết ở chỗ này!

Tiêu Tranh: ---- ta lại hận không thể cùng nàng đồng quy vu tận ở đây.
Bình Luận (0)
Comment