Từ Tây Sơn trở về kinh thành, dọc đường đi này tiêu điều không ít.
Ai nghĩ đến, lần Đế vương săn bán này lại xảy ra chuyện oanh oanh liệt liệt lớn đến mức này, Khâm Thiên Giám chạy đến xem bói hung cát, tất cả quan viên vội vàng đi trước, cũng có vài quan viên, chưa tìm được người nhà, dĩ nhiên là hận không thôi, vụng trộm khóc không biết bao nhiêu, chỉ là nghe nói Tây Sơn đã tìm kiếm vài lần, sau đó nói muốn tìm nữa là chuyện không thể, nghĩ đến không còn hi vọng sống, chỉ có thể như vậy thôi.
Một đường trở về này, bi ai yên tĩnh, đầy bụi đất.
Trong lòng Cố Cẩm Nguyên vẫn đang nghĩ đến chuyện Thái tử.
Nàng nghĩ, Thái tử đối với mình như vậy là có ý gì?
Hắn cứu mình, là ân nhân.
Hắn đùa giỡn mình, tuy trong lòng minh vừa hận vừa xấu hổ, nhưng thân thể lại rất hưởng thụ.
Hai ngày nay, thậm chí nàng còn từng để cho Đàm Ti Duyệt sờ vào nốt ruồi nhỏ của mình, nhưng cũng không có cảm giác gì, xem ra không phải ai cũng đều có hiệu nghiệm, là nam nhân, hoặc phải là Thái tử?
Chỉ là bên cạnh nàng không có nam nhân tới làm thử cho nàng, nghĩ một hồi, nếu A Mông ở đây có thể để cho A Mông thử.
Cứ nghĩ miên man như vậy, cũng không thoải mái, Cố Lan Phức bên cạnh lại như mở cờ trong bụng.
Hàn Thục phi bởi vì chuyện ngày đó, tổn thất cháu gái Hàn Uyển Như của mình, chuyện Hàn Uyển Như này, tuy Hàn Thục phi đã cầu xin, chỗ Thái hậu cũng cố gắng che lấp tin tức, nhưng nào che đậy được, đã sớm truyền khắp trong nhóm quý nữ, chỉ sợ Hàn Uyển Như này phải lấy cớ thân thể không khỏe, lập tức gả ra ngoài.
Nói cách khác, một cháu gái tốt, vốn có thể trọng dụng, ít nhất có thể dùng hôn phối tìm một gia đình tới hợp lực giúp đỡ, bây giờ cứ như vậy mà uổng phí.
Hàn gia tức giận không thôi, chỉ hận không thể tìm phiền toái cho Cố Cẩm Nguyên, Hàn Thục phi cũng hận Cố Cẩm Nguyên thấu xương.
Cố Lan Phức nhìn tình cảnh này, tuy tiếc nuối người xảy ra chuyện không phải Cố Cẩm Nguyên, nhưng nghĩ lại, đời này chỉ sợ Hàn Thục phi tuyệt đối không để cho Nhi hoàng tử thú Cố Cẩm Nguyên.
Hơn nữa lần đến Tây Sơn này, nàng ta đã nhìn kỹ, cũng nói vài câu với Hàn Thục phi, gần như là hoàn hào tránh được cơ hội gặp mặt giữa Nhị hoàng tử và Cố Cẩm Nguyên.
Đời này vận mệnh của Cố Cẩm Nguyên đã thay đổi.
Nghĩ đến đây liền thoải mái.
Cố Cẩm Nguyên cũng nhận ra tâm tình của vị Cố Lan Phức bên cạnh này không tệ, nàng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng lười phản ứng.
Hiện tại trong đầu nàng đều là Thái tử và nốt ruồi nhỏ này.
Cứ như vậy trở về Nhinh Quốc Công Phủ, sau khi trở về, đi đến bái kiến lão thái thái trước, lão thái thái biết những chuyện kia, liền trấn an Cố Cẩm Nguyên và Cố Lan Phức một chút.
Sau khi từ chỗ lão thái thái đi ra, Cố Lan Phức liền đi tìm mẫu thân của nàng ta, Cố Cẩm Nguyên đi thẳng về viện của mình.
Ai biết vừa mới đi vào đại sảnh, liền thấy Cố Du Chính đi tới.
Trên mặt Cố Du Chính đầy tức giận, uy thế đoạt người, sát khí tứ phía, giống như muốn san bằng Ninh Quốc Công phủ.
Cố Cẩm Nguyên hơi kinh ngạc, bởi vì nàng có thể cảm nhận được, Cố Du Chính giấu tâm tư của mình cực kỳ sâu, người bình thường tuyệt đối không thể nào có thể nhìn thấu được hắn.
Lão hồ ly trong quan trường, ngay cả ở trong nhà, cũng vui buồn thất thường, yêu ghét không nói ra ngoài, đừng mơ tưởng dòm ngó biết cái gì.
Nhưng bây giờ, bộ dạng của hắn giống như bị người đào phần mộ tổ tiên!
Cố Du Chính thấy nữ nhi, đột nhiên ngừng bước, ánh mắt lợi hại như đang đánh giá nàng.
Cố Cẩm Nguyên càng thêm nghi ngờ, nghĩ thầm là mình chọc hắn sao, mình vừa từ Tây Sơn trở về, cũng không làm chuyện gì khác người, cho dù là chuyện ở Tây Sơn, cũng không thể khiến vị Quốc Công gia này tức giận như vậy, ngay cả mặt cũng không để ý?
Lúc này trong mắt Cố Du Chính càng lạnh thêm, không khí xung quanh giống như chìm theo xuống, hắn bình tĩnh hỏi: “Chuyện ở Tây Sơn ta đã nghe nói, ngươi đã gặp phiền toái gì?”
Cố Cẩm Nguyên nhíu mày, nở nụ cười: “Phụ thân đã nghe nói, vậy sao còn hỏi ta?”
Cố Du Chính nhìn nữ nhi này.
Nàng mới mười lăm tuổi, đã quốc sắc thiên hương, ngọc cốt băng cơ, xinh đẹp, một tiểu cô nương nũng nịu, đi tới kinh thành này, không biết sẽ bị bao nhiêu nam nhân ngấp nghé.
Về phần hôn phối sau này của nữ nhi, Cố Du Chính đã sớm cân nhắc ở trong lòng nhiều lần.
Chỉ là không ngờ tới, trong lòng hắn còn đang kén chọn, mà Thái tử lại ngấp nghé nữ nhi của mình, thậm chí còn dùng thủ đoạn nhục nhã nàng.
Nhớ tới chuyện Lô Bách Minh đề cập tới, khuôn mặt Cố Du Chính càng lạnh hơn, nheo mắt lại, nhưng lại càng phát ra vẻ bình tĩnh: “Cẩm Nguyên, ngươi là nữ nhi chưa có hôn phối, nếu có nam nhân khi nhục ngươi, thì chính là kẻ địch của Cố Du Chính ta, kẻ địch của Ninh Quốc Công phỉ, mặc kệ đối phương có thân phận gì, ngươi cứ nói với vi phụ, vi phụ sẽ đòi công đạo cho ngươi.”
Lúc nói lời cuối cùng này, là nghiến răng nghiến lợi.
Cố Cẩm Nguyên càng ngoài ý muốn, nàng thật sự không biết, Cố Du Chính lại để tâm đến nàng như vậy?
Nàng cảm nhận được hận ý của Cố Du Chính, quả thật giống như muốn đem người khi dễ nàng nghiền thành tro.
Cố Cẩm Nguyên nghiêm mặt nói: “Phụ thân hiểu lầm gì sao? Không có ai khi nhục nữ nhi.”
Cố Du Chính nhíu mày: “Là sao? Vậy ngươi và Thái tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nữ nhi của hắn quen biết Thái tử sao? Tuyệt đối không quen!
Cố Cẩm Nguyên nghe vậy, giả vờ hồ đồ: “Nữ nhi và Thái tử? Sao phụ thân lại nói ra lời này? Ai đã nói với người cái gì?”
Nàng rất có thể giả vờ.
Lúc này vẻ mặt hồ đồ, hai mắt mở to thậm chí còn có vài phần ngây thơ.
Cố Du Chính nhìn Cố Cẩm Nguyên như vậy, trog phút chốc liền tin.
Một nữ nhi như vậy, cho dù nàng nói cái gì, hắn đều tin.
Vì vậy hắn không hỏi tiếp nữa: “Không có gì.”
Cố Cẩm Nguyên lại bắt đầu đảo khách thành chủ: “Chắc phụ thân nghe người khác đồn đại, liền bắt đầu nghi ngờ nữ nhi?”
Cố Du Chính: “Ngươi không nên nghĩ nhiều.”
Cố Cẩm Nguyên cười khổ: “Phụ thân vừa nói, đột nhiên ta nhớ tới lúc ở Tây Sơn, thật đúng là kinh sợ hàng đêm.”
Vẻ mặt Cố Du Chính hơi thay đổi, nhưng lại không nói.
Thật râ ngoài Lô Bách Minh, hắn còn an bài người âm thầm bảo vệ Cố Cẩm Nguyên chu toàn, chỉ là chưa từng nghĩ đến, ngày ấy Tây Sơn xảy ra địa long lật người, sắp xếp của hắn bị xáo trộn, mất tung tích của Cố Cẩm Nguyên, thế cho nên suýt chút nữa xảy ra chuyện lớn.
Cố Cẩm Nguyên nhìn sắc mặt của Cố Du Chính, có thể cảm nhận được, hắn cực kỳ áy náy, áy náy đến không được.
Nhưng áy náy này hữu dụng sao, chuyện làm sai có thể sửa sao, người chết có thể sống lại trở về sao?
Vô tích, không thể, không thể.
Cho nên nàng càng thấy Cố Du Chính yêu thích mình, nàng lại càng hận hắn.
Nếu áy náy có thể là một con dao nhọn, nàng lại muốn nắm dao này trong tay đến hành hạ hắn.
Nhưng nàng cũng biết đạo lý điểm dừng, lập tức cũng không nói nữa, cúi đầu, cáo từ một tiếng/
Cố Du Chính gọi nàng lại.
Cố Cẩm Nguyên rất đúng mực nói: “Phụ thân còn có chuyện gì?”
Cố Du Chính đi qua, đứng trước mặt nàng: “Cẩm Nguyên, vi phụ có chuyện hỏi ngươi.”
Cố Cẩm Nguyên: “Mời phụ thân hỏi.”
Cố Cẩm Nguyên: “Ngươi đã gần đến tuổi cập kê, có người trong lòng chưa?”
Cố Cẩm Nguyên nháy nháy mắt, nhìn Cố Du Chính: “Phụ thân có ý gì?”
Cố Du Chính: “Chỉ là hỏi một chút thôi, Cẩm Nguyên có thể trả lời, cũng có thể không.”
Trong đầu Cố Cẩm Nguyên nhanh chóng chuyển, người trong lòng? Đương nhiên nàng không có.
Tuy Thái tử hôn mặt của mình, cũng ốm mình, nhưng cách người trong lòng còn xa.
Về phần nói cái gì mà gả cho Thái tử làm Thái tử phi, đây chỉ là lời nói lúc giận dỗi, làm Thái tử phi gì? Thái tử phi là người bình thường có thể đảm đương sao? Hơn nữa vị Thái tử này tuyệt đối không phải là nhân tuyển phu quân tốt trong lòng nàng!
Chỉ là Cố Du Chính hỏi nàng điều này, là có ý gì?
Cố Du Chính cúi đầu nhìn nữ nhi của mình, nhìn nàng có chút cúi đầu, nhìn rất dìu dàng điềm đạm, nhưng lông mi lại khẽ động, đôi mắt bên dưới chuyển động, trong lòng nàng hẳn là cũng đang suy nghĩ lung tung.
Bộ dạng này cực kỳ giống Lục Thanh Tụ.
Bất ngờ khiến cho hô hấp của hắn trở nên khó khăn.
“Vi phụ chỉ tùy tiện hỏi một chút, dù sao ngươi cũng đến lúc kết thân.” Hắn nói như vậy.
Kết thân?
Cố Cẩm Nguyên chợt hiểu rõ, nhưng lại âm thầm nhíu mày, Cố Cẩm Nguyên nàng cần người khác quyết định chuyện hôn nhân sao, đương nhiên là không.
Nàng sẽ không gả cho người ở nơi này.
Lập tức trong lòng khẽ động, cố ý nói: “Nữ nhi có một người trong lòng.”
Cố Du Chính nhíu mày: “À, là ai?”
Cố Cẩm Nguyên cúi đầu: “Hắn ở Lũng Tây, sợ là không thể tới ngay, nhưng nữ nhi đã từng thể, là phải gả cho hắn, đời này không nghĩ khác.”
Cố Du Chính trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Cố Cẩm Nguyên bắt đầu hoài nghi, câu trả lời của mình có vấn đề gì không?
Vừa lúc đó, Cố Du Chính lại thở dài: “Cũng tốt, chờ ngày nào đó có cơ hội, nhất định phải đển hắn tới kinh thành, ta sẽ tự mình gặp.”
Cố Cẩm Nguyên: “Được.”
Phụ nữ sau đó tách ra, Cố Du Chính nhìn bóng lưng rời đi của nữ nhi.
Tấm lưng kia thướt tha nhỏ bé, chỉ nhìn bóng lưng như vậy, đều có cảm giác nghiêng nước nghiêng thành, sẽ cho người sinh ra vô vàng mơ màng.
Một nữ nhi như vậy, hắn không để nàng đi Tây Sơn.
Nhớ tới Thái tử, tay dưới tay áo của hắn nắm chặt lại.
Rốt cuộc Thái tử và nữ nhi đã xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ tra rõ ràng.
Một đám này, đừng nghĩ chiếm một chút tiên nghi nào của nàng.
**
Mấy ngày nay Cố Cẩm Nguyên cực kỳ an phận, mỗi ngày đều ở trong Thanh Ảnh các đọc sách luyện chữ, lúc không có chuyện gì liền thổi tiêu một chút.
Thỉnh thoảng nàng sẽ đi đến chỗ lão thái thái, tìm một chút niềm vui, hoặc đi bộ đến Song nguyệ hồ cho cá ăn.
Nếu như thời gian có thể cứ trôi qua như vậy thì thật là tốt, nhưng lại có một vài người không để cho nàng thoải mái,
Ngày ấy, Hồ Chỉ Vân sai người mời nàng đến, nói là sắp tới tết đoan ngọ, bởi vì muốn thi đấu thuyền rồng, An Trữ công chúa giúp đỡ chuẩn bị đồ, cần thêu, mời các vị nữ quyến đến.
“Đến lúc đó tốt nhất cô nương cũng nên đi, bằng không truyền ra ngoài, sẽ bị người ngoài bàn tán.” Hồ Chỉ Vân cười nói.
“Phu nhân đã nói vậy, dĩ nhiên là Cẩm Nguyên sẽ đi, phu nhân yên tâm.”
“Nếu như thế thì tốt rồi, đến lúc đó phải làm gì, ngươi có thể hỏi Lan Phức, ngươi cũng chuẩn bị một chút đi.” Hồ Chỉ Vân nói đến đây xong liền cho Cố Lan Phức và nàng trở về.
Thật ra chuyện thêu thùa này, Cố Cẩm Nguyên biết rõ.
Tiết đoan ngọ hàng năm, lúc thuyền rồng tranh tài sẽ có hoàng thân quốc thích đến binh sĩ nhà bách quan, những binh sĩ này cần đai lưng, mà binh sĩ thắng sẽ được ban thưởng, để tỏ lòng kính trọng, những thứ này không phải do tú nương bình thường làm, mà sẽ do nữ quyến tự tay làm.
Tóm lại là một chuyện nhàm chán, nhưng chuyện nhàm chán, người ở kinh thành mỗi năm đều làm, vui mừng là đằng khác.
Có lẽ bởi vì vậy, những chuyện này đối với khuê nữ nhà phú quý mà nói, là một chuyện có ẩn ý: đồ các nàng làm, sẽ bị một nam nhân đeo.
Có lẽ không ai biết ai đeo ai làm, chỉ có cô nương kia biết, nhưng cũng đủ làm cho người âm thầm mong đợi.
Cố Cẩm Nguyên nghĩ đến đây, đột nhiên hiểu được.
Thái tử, có phải hắn cũng sẽ tham gia?
Nàng tưởng tượng, Thái tử kiêu ngạo lạnh lùng, trên lưng đeo đai lưng nhiều màu, đầu đội khăn trùm đầu nhiều màu, mồ hôi đầm đìa chèo thuyền, một lên còn hô to “Nhị Lang môn cố lên.”
Nghĩ đến cảnh tượng này, không khỏi nhịn được cười lên.
Giống như đột nhiên hào hứng với chuyện này.