Cố Cẩm Nguyên từ thư phòng đi ra, Cố Lan Phức đã chờ sẵn ở bên ngoài.
“Phụ thân cùng tỷ tỷ nói gì đó?” Cố Lan Phức lơ đãng hỏi.
“Chỉ nói vài câu, không có gì quan trọng.” Cố Cẩm Nguyên rũ mắt, không lộ biểu cảm gì, nhưng Cố Lan Phức cảm thấy nàng dường như có chút khổ sở.
Cố Lan Phức đương nhiên sẽ không ngốc nghếch đến nỗi rời đi thật, nàng vẫn đứng bên cạnh cửa nghe trộm, nàng biết cha cùng Cố Cẩm Nguyên nói những gì. Cha hỏi Cẩm Nguyên vì sao lại đến đây, điều này có ý tứ gì?
Cố Lan Phức ngầm nghĩ, hình như cha không hi vọng nàng ta đến?
Trong lòng nàng liền nổi lên một tia trào phúng, cảm thấy chuyện này nàng có mười phần nắm chắc.
Đời trước nương cùng nàng mưu tính muốn cho Cố Cẩm Nguyên thay nàng gả cho Nhị hoàng tử, cuối cùng lại thành ra đem chức vị Hoàng Hậu hai tay dâng cho nàng ta. Đời này, nàng không thể để chuyện đó xảy ra thêm một lần nữa.
Về phía Cố Cẩm Nguyên, nàng hiện tại cũng đang nghĩ đến lời nói của phụ thân.
Phụ thân hỏi, sao ngươi lại tới đây?
Hắn là không nghĩ ra tại sao nàng lại tới sao?
Nàng không rõ, cũng nghiền ngẫm mãi không ra.
Nàng cảm thấy tâm tư người phụ thân này sâu không lường được, người khác muốn nhìn rõ quả thật không dễ dàng. Nàng thậm chí còn không cảm giác được thái độ của phụ thân đối với mình là gì, chán ghét sao? Hình như không phải?
Nàng đột nhiên nhớ lại, hắn hỏi nàng có phải thích tập viết không, chứng tỏ hắn có chú ý tới việc nàng nhìn chăm chú bức phó tự trên tường. Hắn rõ ràng không có ngẩng đầu thế nhưng nhất cử nhất động của nàng đều thu vào trong mắt.
Cố Cẩm Nguyên hít một hơi thật sâu, nàng lại nghĩ tới mẫu thân.
Nàng chưa từng nhìn thấy mẫu thân, lúc sinh hạ nàng không bao lâu mẫu thân liền qua đời. Tất cả những chuyện về mẫu thân nàng biết được đều là nghe bà ngoại nói, nhưng bà cũng không kể nhiều lắm, đôi lúc chỉ nói vài câu mà thôi.
Nàng từ vài câu đó không đủ để biết được tâm tư của mẫu thân trước khi mất là như thế nào, có phải hay không rất hận phụ thân?
Mãi cho đến thời điểm buổi tối, nàng nằm ở trên giường trằn trọc, vẫn cứ nghĩ đến chuyện của cha, của nương.
Nghĩ mãi rồi ngủ quên đi từ lúc nào không hay, trong mộng lại thấy mình quay về Lũng Tây đầy gió.
**************
Ngày thứ hai, Cố Cẩm Nguyên thức dậy từ sáng sớm, đi đến thỉnh an Cố lão thái thái. Lão thái thái nhìn nàng, trong lòng rất yêu thích. Nhìn nàng trên người không đeo đồ trang sức liên sai người mang tới vài món trang sức của mình đưa cho nàng, muốn cho nàng chọn lựa.
Những đồ kia đều là trang sức trân phẩm, Cố Cẩm Nguyên cũng không quá mức thoái thác, trịnh trọng nhận lấy rồi cảm tạ lão thái thái,.
Lúc này trong phủ có vài phu nhân cũng đến đây. Ninh Quốc công phủ tổng cộng có ba người con: trưởng tử Cố Du Chính, thứ tử Cố Du Huệ, hai người đều là Cố lão phu nhân sinh ra. Còn có người con út, lại là do thiếp thất sinh tên là Cố Du Kính
Hiện giờ ba phu nhân qua đây, đề tài nói chuyện đều quay chung quanh Cố Cẩm Nguyên.
Nhị phu nhân có gương mặt trắng mượt nõn nà, khi cười rộ lên hai má lúm đồng tiền, lôi kéo Cố Cẩm Nguyên đánh giá, cuối cùng cười nói: “Thật là xinh đẹp, ta sống đến từng này tuổi cũng chưa gặp qua người đẹp như vậy!”
Tam phu nhân có chiếc cằm hơi nhọn, nhìn qua trầm mặc ít nói, cũng đi theo gật đầu nói thật xinh đẹp.
Hồ Chỉ Vân nghe xong, gương mặt lập tức xám xịt nhưng lại không nói gì, chỉ là nâng nâng mí mắt, nhắc tới vấn đề an trí cho Cố Cẩm Nguyên.
Nhiều một người, dựa theo suy nghĩ của người bình thường chỉ là nhiều thêm một đôi đũa. Thế nhưng tại đây là cuộc sống của gia đình xa hoa, phú quý tất nhiên là không giống như vậy. Vừa cần điều thêm nha hoàn, còn phát tiền tiêu vặt, một năm còn phải bốn mùa đưa quần áo đồ trang sức, tính ra đệ nhất hao phí tài lực.
Lão thái thái nghĩ nghĩ, quay qua hỏi Cố Cẩm Nguyên: “Cẩm Nguyên, ngươi nhìn xem trong phủ này, chỗ mà người hiện tại đang ở, ngươi có thích không?”
Cố Cẩm Nguyên cười nói: “Đêm qua con ở tại chỗ muội muội, kì thực thích vô cùng.”
Nàng vừa nói lời này ra, chung quanh mấy vị phu nhân trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán. Nghĩ lúc trước có nghe nói cô nương này chỉ dùng mấy câu mà khiến cho Hồ ma ma bị phạt, còn cho rằng cô nương này có một ít đạo hạnh. Hiện giờ xem lại hóa ra là một người đơn thuần, lần trước chẳng qua chó ngáp phải ruồi thôi.
Suy đi nghĩ lại thì ở nơi Lũng Tây bần hàn kia, từ nhỏ chỉ có một bà lão thái thái nuôi nấng, có thể trưởng thành cái dạng gì?
Hiện giờ quay lại Ninh Quốc công phủ, bơ vơ không nơi nương tựa, lại còn ở tại chỗ Cố Lan Phức, sợ là nào ngày đó bị người ta nuốt cả xương mà chính mình còn không biết đâu!
Bất quá lời này đương nhiên chỉ có thể nhủ ở trong lòng, trăm triệu lần không thể nói ra.
Hồ Chỉ Vân nghe xong, thật sự vừa lòng.
Mà Cố Lan Phức lại càng nhẹ nhàng thở ra.
Nàng chán ghét Cố Cẩm Nguyên, đương nhiên hy vọng Cố Cẩm Nguyên cách chính mình càng xa càng tốt. Nhưng nàng lại đề phòng Cố Cẩm Nguyên, nhất định không thể để Cố Cẩm Nguyên rời khỏi tầm mắt, vạn nhất nàng thông đồng cùng Nhị hoàng tử thì làm sao bây giờ?
Dù sao thì nàng vẫn còn nhớ rõ, kiếp trước Nhị hoàng tử đối Cố Cẩm Nguyên yêu thương nhiều thế nào!
Hiện giờ nàng cảm thấy Cố Cẩm Nguyên ở trong viện mình là chuyện không thể tốt hơn.
Cố Lan Phức lập tức chạy qua kéo tay Cố Cẩm Nguyên: “Ta cũng thích tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể ở cùng chỗ với ta, thật là không thể tốt hơn.”
Lão thái thái nhìn mắt Cố Cẩm Nguyên, liền cười nói: “Ta chỉ sợ các ngươi tỷ muội ở một chỗ, viện nhỏ sẽ bất tiện.”
Cố Cẩm Nguyên lại nói: “Sẽ không đâu, con ở Lũng Tây, chỗ ở so với nơi này còn nhỏ hơn nhiều. Viện của muội muội lớn như vậy, sẽ không có chỗ nào bất tiện đâu?”
Lời này thật đúng là hồn nhiên ngây thơ, Cố lão thái thái nghe xong không thể nói gì hơn, chỉ có thể tùy nàng đi thôi.
Vì thế lại nhắc tới chuyện váy áo tiền tiêu vặt của Cố Cẩm Nguyên, tiền tiêu vặt là một tháng mười lượng bạc, váy áo thì Hồ thị nói sẽ sai người gấp rút đi may, một hơi liền muốn làm ra mười bộ, tám bộ.
Lão thái thái nghe xong vừa lòng, nhìn về phía cháu gái mình nghĩ, làm nhiều thêm mấy bộ váy áo, lại phối với những đồ trang sức của mình đưa, trang điểm thêm một chút, chắc chắn sẽ làm kinh động Yến Kinh thành.
Nhất thời cười nói: “Việc may xiêm y này phải đốc thúc làm nhanh nhanh một chút, tháng sau là ngày sinh của Thái Hậu nương nương. Đến lúc đó chúng ta đều là phải vào cung, Cẩm Nguyên cũng phải đi theo chúng ta tiến cung.”
Hồ Chỉ Vân ở bên vội cười nói: “Đó là tất nhiên, con cũng muốn để Cẩm Nguyên tiến cung mà.”
Bên cạnh Cố Lan Phức âm thầm nhíu mày, nàng biết nương nàng vẫn như cũ muốn tính toán để Cố Cẩm Nguyên thay thế nàng gả cho Nhị hoàng tử, để cho nàng có cơ hội mưu đồ gả cho Thái Tử.
Nhưng nàng không thể để chuyện đó xảy ra.
Nàng mơ giấc mộng kia nhưng không hề muốn nói cho nương biết. Nàng đối với mẫu thân của mình hiểu rõ nhất. Nếu như nàng kể cho nương nghe về giấc mộng kia, nương nhất định sẽ bắt nàng kể chi tiết về tình hình triều đình chiến sự sẽ diễn ra như thế nào, sau đó liền thông báo ngay cho ông ngoại cùng nhà đẻ. Đến lúc đó chỉ sợ là thiên hạ đều biết được, ngược lại còn gây thêm nhiều rắc rối.
Giấc mộng của nàng chỉ có thể cho một mình nàng sử dụng, trăm triệu lần không thể cho người thứ hai biết được.
Nàng cần chậm rãi nghĩ biện pháp thuyết phục mẫu thân, làm mẫu thân từ bỏ tính toán ban đầu, để Cố Cẩm Nguyên gả cho Thái Tử, còn nàng cứ cố thủ cùng Nhị hoàng tử hôn ước là được.
Đối với Cố Cẩm Nguyên, nàng ta nếu ở lại trong viện của nàng, nàng tự nhiên có biện pháp, từ từ cho nàng ta nếm mùi.
Kiếp trước nàng chịu quá nhiều đau khổ, hiện tại nhất định phải để Cố Cẩm Nguyên trải qua. Nếu như ngay lập tức chưa thể làm gì thì cũng muốn khiến nàng ta chịu khổ một chút mới hả lòng.
****************
Cố Lan Phức cảm thấy quyết định này thật tốt. Mấy ngày sau luôn đi qua đi lại, muốn xem Cố Cẩm Nguyên trên mặt nổi vết sởi như nào.Không ngờ một ngày, hai ngày, ba bốn ngày trôi qua, trên mặt Cố Cẩm Nguyên không những không nổi vết sởi gì đó, ngược lại còn trở nên càng thêm phấn nị nhu hòa, thật giống như là sắc đào hoa, ngọt ngào rạng rỡ.
Cố Lan Phức nghi hoặc: “Tỷ tỷ này hai ngày nay càng nhìn càng thấy nét mặt toả sáng, tỷ dùng biện pháp gì tốt vậy?”
Cố Cẩm Nguyên cười nhìn nàng: “Chuyện này ta phải đa tạ đào hoa phấn của muội muội. Đào hoa phấn kia, còn không phải là muội muội tặng cho ta sao? Ta đã dùng nhiều ngày, xác thật cảm thấy da thịt non mịn rất nhiều.”
Cố Lan Phức nghe xong trong lòng càng thêm nghi ngờ, nàng ta như thế nào nửa điểm phản ứng cũng không có? Không có khả năng a, nàng biết trong phấn kia có pha thêm nhược lan, kiếp trước Cố Cẩm Nguyên một khi đụng tới nhước lan gương mặt liền trở nên cực kì khó coi!
Cố Cẩm Nguyên vẻ mặt lại thật cảm động: “Muội muội đối đãi với ta thật là tốt, trân phẩm dưỡng nhan cao cấp bậc này lại tặng cho ta dùng. Ta mấy ngày nay mỗi khi soi gương đều cảm giác được trên mặt da dẻ kiều nộn, cùng mấy ngày trước đây khác nhau rất lớn.”
Cố Lan Phức nghe xong không nhịn được sờ sờ chính mặt mình.
Đột nhiên trở lên ghen tức, nghĩ như thế nào cũng không thoải mái, dựa vào cái gì nàng dùng hiệu quả tốt như vậy, còn mình dùng lại không thấy có tác dụng?
Lại nói, đâu có thấy lên sởi đâu, đâu có thấy khó coi đâu!
Nàng ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm da thịt Cố Cẩm Nguyên, đột nhiên nghĩ: kiếp trước Nhị hoàng tử có phải hay không chính là bị vẻ đẹp khoa trương kiều diễm giống như hoa đào này của nàng ta mê hoặc?
Không được, nàng hận gương mặt này, không thể nào tiếp tục chịu đựng gương mặt này cứ như vậy kiều diễm động lòng người!
Nàng rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Đào hoa phấn này, tỷ tỷ dùng như thế nào vậy?”
Cố Cẩm Nguyên chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc nhìn về phía Cố Lan Phức: “Này là muội muội dạy ta a! Hòa cùng với nước rồi thoa lên mặt, ta hiện giờ mỗi ngày sớm muộn gì đều phải xoa mặt.”
Cố Lan Phức vội nói: “Ta chỉ là cảm thấy khi ta sử dụng tới, hiệu lực so với tỷ tỷ không tốt bằng nên mới tò mò.”
Cố Cẩm Nguyên lúc này lấy ra lọ sứ hồng nhạt ra: “Chẳng lẽ là muội muội dùng quá ít chăng? Ta mỗi ngày sớm muộn đều dùng, đổ một tầng thật dày. Không tin muội xem này, mới qua mấy ngày đã dùng đi không ít.”
Cố Lan Phức thò lại gần xem, quả nhiên thấy kia lọ sứ hồng nhạt đựng đào hoa phấn thiếu hơn một nửa.
Nhất thời âm thầm mà nghĩ, đúng là từ cái nơi vắng vẻ hoang sơ mà tới, rốt cuộc là chưa hiểu việc đời, nhìn thấy thứ tốt liền dùng lấy dùng để.
Bất quá…… Có khi lại là biện pháp tốt?
Chẳng lẽ nàng dùng không thấy có hiệu lực là bởi vì dùng quá ít?
Cố Lan Phức cõi lòng đầy nghi ngờ mà trở về, nghĩ nghĩ, liền gọi hai tiểu nha đầu bên người Cố Cẩm Nguyên đến, hỏi han kỹ càng tỉ mỉ. Hai tiểu nha đầu nào hiểu được điều gì khác lạ, cứ Cố Lan Phức hỏi một nàng liền đáp một, không dám dấu diếm.
“Mỗi ngày cô nương kia đều dùng, kêu chúng tiểu nô tì lấy nước trong tới, nói rằng nàng muốn điều chế, mỗi lần đều phải dùng nhiều như vậy.” Vừa nói, Nhiễm Ti vừa khoa tay múa chân một phen: “Lúc sau nàng ấy bắt đầu thoa thoa quét quét, chúng tiểu nô tì nhìn cũng không hiểu.”
Cố Lan Phức nghe xong, để hai tiểu nha hoàn trước đi ra ngoài, còn nàng chính mình suy nghĩ sâu xa một phen.
Cố Cẩm Nguyên người này, nhìn tính tình an an tĩnh tĩnh nhưng quả thật không thể không nói, người này vận khí thật tốt, mệnh cũng tốt.
Có lẽ kế sách bất hảo này của nàng bỗng nhiên lại khiến nàng tìm ra phương pháp khiến đào hoa phấn phát huy công dụng chăng?
Lập tức Cố Lan Phức cũng lấy đào hoa phấn tới, hung hăng mà đổ ra không ít, lúc sau lấy nước trong điều chế rồi thoa lên mặt. Nàng nghĩ, đào hoa phấn nàng muốn có bao nhiêu liền có bấy nhiêu, so với tên nghèo kiết hủ lậu Cố Cẩm Nguyên còn muốn hơn.
So về cái này nàng nhất định thắng, ai còn có thể cạnh tranh được với nàng?
Nhưng Cố Lan Phức không ngờ rằng, vào ban đêm lúc chuẩn bị ngủ, trên mặt nàng liền nổi lên vài nốt mụn sởi, trong bụng nàng bắt đầu lạnh lẽo, nàng thậm chí một hơi vài lần phải chạy vào nhà xí, chỗ nào cũng không thoài mái.
Cố Lan Phức ban đầu chỉ tưởng vừa khéo là buổi tối đến nên như vậy. Thế nhưng nàng qua một đêm liên tục chạy qua chạy lại nhà xí. Tới ngày thứ hai, khí lực suy yếu, thậm chí nôn khan không ngừng.
Hồ Chỉ Vân qua xem, vừa thấy tình cảnh này của nàng liền kinh hãi: “Con chẳng lẽ là bị trúng độc?”
Người dịch: Huyền Trang