Cố Cẩm Nguyên nhìn người này.
Rốt cuộc phụ thân của nàng là người như thế nào, nàng ở lúc vài tuổi chưa từng nghĩ tới, nàng thậm chí còn vẽ một bức tranh trên giấy, về sau lớn lên, sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa, cũng không có bất kỳ hứng thú nào với vấn đề này nữa.
Nhưng nàng đã từng nhìn lại bức tranh mà mình vẽ khi bé đấy, bộ dạng người trong đó giống như phụ thân A Mông bạn chơi hàng xóm.
Nhưng thật ra nàng vẽ đấy là phụ thân của người khác.
Cố Cẩm Nguyên nhớ tới những chuyện này, đầu cúi xuống, nắm vạt áo, muốn đi xuống lầu các.
Lúc đi xuống lầu, xoay người lại nhìn, Cố Du Chính giống như cũng chú ý tới trên lầu các chính là mình, liền đi về phía bên này.
Đương nhiên Cố Cẩm Nguyên không biết, chậm rãi đi xuống.
Lúc đến trong nội viện, vừa lúc Cố Du Chính bước đến hành lang gấp khúc, vạt áo của hắn bay bay theo chiều gió, lại chỉ trong phút chốc, đã thấy hắn đến.
Sau khi Cố Du Chính đi vào, cũng không nhìn Cố Cẩm Nguyên, mà là đánh giá bày biện trong viện này.
Tiểu viện rất mới lạ, tường, ngói, thấp thoáng liễu xanh lượn lờ, đều có một chút thướt tha.
“Trong này cũng không có khác nhiều, vẫn giống như trước đây.” Cố Du Chính câu đầu tiên là nói như vậy.
Cố Cẩm Nguyên nghe xong, cũng không nói gì, chỉ đứng ở đó, giống như làm tốt bổn phận nữ tử.
“Ngươi rời tới đây, có thiếu gì không?” Cố Du Chính lại hỏi.
“Làm phiền lão thái thái, phụ thân và lão thái thái quan tâm, nên cái gì cũng chưa từng thiếu.” Cố Cẩm Nguyên lạnh nhạt trả lời.
Dĩ nhiên Cố Du Chính thấy được sự lạnh nhạt của Cố Cẩm Nguyên, nhưng ngược lại hắn không nói gì, hắn đi thẳng vào bên trong, đánh giá từng nơi từng góc trong viện.
Cuối cùng hắn dừng lại ở một chỗ: “Cây tử đằng kia lại vẫn còn sống, lớn lên thật tốt.”
Cố Cẩm Nguyên biết rõ, lúc này nếu mình biểu lộ cảm kích, vậy chắc hẳn sẽ hợp tình hỏi, chẳng hạn hỏi sao phụ thân lại biết rõ nơi này, ví dụ như hỏi cây tử đằng có từ lâu rồi sao.
Nhưng nàng không có hứng thú.
Đối với người khác, nàng sẽ đồng ý có một chút tâm tư, nhưng đối với người gọi là phụ thân này, nàng lại không có một chút suy nghĩ muốn nịnh nọt nào trong đầu.
Có lẽ trong lòng nàng hiểu rõ, hắn không phải là người khác, hắn là Ninh Quốc Công quyền cao chức trọng, là đại học sĩ lớn nhất trong triều, trước mặt hắn, tâm tư của mình tuyệt đối không đòi được tiện nghi.
Hơn nữa, hắn như vậy, không phải là người đơn giản gì đó, nếu hắn đã chán ghét mà vứt bỏ thì cho dù người có lòng cũng là uổng công.
Cho nên đơn giản là tiết kiệm chút sức lực thôi.
Cố Cấm Nguyên nâng tay áo lên, nhìn qua cây tử đằng bên cạnh tường gạch, đã từ lâu lắm rồi, hay bởi vì mấy ngày trước vừa mới mưa, trên mặt đã phủ đầy một tầng rêu xanh thẫm.
Cố Du Chính thu hồi ánh mắt nhìn cây tử đằng ,nhìn về phía nữ nhân.
Ngày xuân sáng sớm, dáng người nàng nhỏ bé, yên tính đứng ở cạnh tường trắng, không màng danh lợi, giống như một bức tranh thủy mặc đơn giản.
Ngày thường nàng nhìn cũng tốt, nếu nhìn qua từ xa, ngươi chỉ biết nàng là một nữ tử xinh đẹp độc nhất vô nhị, nếu là đến gần nhìn kỹ, lại càng cảm khái tạo hóa, đất thiêng sinh hiền tài, độc nhất một mình nàng.
“Mấy ngày nữa sẽ tiến cung.” Giọng nói của Cố Du Chính có chút trầm xuống.
“Vâng, tổ mẫu và phu nhân đều có nói qua.” Cố Cẩm Nguyên thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói như vậy.
“Ngươi –“ Cố Du Chính quả nhiên nói ra suy nghĩ của mình, nhưng hắn lại trầm ngâm một lúc rồi mới nói tiếp: “Thọ yến Thái hậu, đến lúc đó chắc hẳn có không ít nam nữ trẻ tuổi, tránh không được cùng nhau đùa giỡn, ngươi vừa mới đến kinh thành, bên người lại không có người đi cùng, tuyệt đối phải cẩn thận một chút, cho dù là nam hay nữ, nếu lạ mặt thì hãy cách xa một chút.”
Cố cẩm Nguyên nghe vậy, liền giật mình, nhưng vẫn trả lời: “Vâng, nữ nhi sẽ nhớ rõ lời dặn dò của phụ thân.”
Cố Du Chính đi, Cố Cẩm Nguyên vẫn đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm vào hoa tử đằng, nửa ngày không rời bước.
Hắn là … có ý gì?
Cho dù là nam hay nữ, nếu lạ mặt thì hãy cách xa một chút.
Lời này không hề có đạo lý.
Nàng ở kinh thành ai cũng không biết, nào có nhìn quen mắt, đưa mắt nhìn ra, ngoài trừ Ninh Quốc Công phủ, tất cả đều lạ, cũng không thể gặp một người.
Nhưng Cố Du Chính không phải là người thích nói lời thừa, lời hắn nói, dĩ nhiên là có tính toán thật sâu.
Cố Cẩm Nguyên trầm tư một phen, đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Phụ thân là nhắc nhở mình, muốn xa người nào đó, đã cố ý nhắc tới na nữ, người kia rất có thể là nam tử.
Rời xa nam tử xa lạ?
Vì cái gì?
Lúc Cố Cẩm Nguyên dùng bữa sáng, nàng vẫn suy nghĩ như thế, nhưng nàng đã hiểu được, cái này không phải mình có thể nghĩ thấu.
Mình mới vừa tới kinh thành mấy ngày, biết chỉ có Ninh Quốc Công phủ, ngoại trừ cái phủ này ra, nàng ngay cả cửa chính Ninh Quốc Công cũng không đi ra, cái gì cũng không biết, cái này thật là khó đoán.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng liền nghĩ đến một người, nhị phu nhân.
Nhị phu nhân, là phụ thân có khuôn mặt tròn nhìn luôn cười tủm tỉm.
Mặc dù nhị phu nhân không nói chuyện với mình nhiều, nhưng có thể cảm giác được, người này có thiện ý với mình, cố gắng từ chỗ nhị phụ nhân nghe được gì đó.
Cố Cẩm Nguyên chỉ suy nghĩ một chút, đã nghĩ ra gì đó, vừa đúng lúc hôm nay nàng có hứng thú, liền bắt đầu với món ăn vặt ở Lũng Tây, ma hủ giác.
Cái này khi nàng vào kinh, lúc nàng rời đi Lũng Tây, dọn dẹp một chút trong nhà, lương thực và vật dư thừa sẽ cho láng giềng xung quanh, duy chỉ có một ít ma tử, nàng lại không bỏ được, cái này là mình vất vả ở trong sân, mà ngoại tổ mẫu nàng khi đó lại cực kỳ thích cái này. Nên lúc nàng rời đi, đã thương lượng với hồ ma ma, mang hơn phân nửa gói hạt giống ma tử về, Hồ ma ma còn cho nàng một chút sắc mặt.
Mấy ngày nay đến Thanh Ảnh các, nàng có chỗ ở của mình, làm việc cũng thuận tiện tự do hơn, liền lấy những ma tử kia ra ngâm nước, hôm nay vừa vặn có thể sử dụng.
Lập tức nàng để Nhiễm Ti đi đến, dùng mài trong phòng bếp mài thành tương hồ, sau khi cầm về, đổ vào trong nồi đun nóng lên, lại lọc sạch dầu ma tử, mang bã dầu hạt vừng khuấy với nước, từ từ lọc qua một lớp vải, sau đó đổ vào nấu trong nước, đây chính là “ma hủ” của Lũng Tây nàng
Làm cái này tất nhiên là dùng không ít công phu, nhưng ma tử này sống được trên đất hoang hóa, khi cho vào nước, nó sẽ trắng như tuyết, mùi bị thơm ngát động lòng người, vị giống như tào phớ non mềm bình thường nhất thế gian, thêm hành thái và một số món ăn theo mùa, tăng thêm đồ gia vị, làm thành nhân bánh, bao thành ma hủ giác.
Cố Cẩm Nguyên làm quen từ nhỏ, nàng thích ăn, ngoại tổ mẫu thích ăn, mẫu thân A Mông nhà bên cạnh biết làm cái này, mỗi lần đều đến nhà A Mông giúp đỡ, làm xong mọi người cùng nhau ăn.
Mẫu thân A Mông nói, Cẩm Nguyên khéo tay, tay dài nhỏ mềm mại rất linh hoạt, một hồi có thể bao một nồi ma hủ giác rồi.
Cố Cẩm Nguyên cũng thật sự làm việc nhanh nhẹn, chỉ gần nửa ngày, một nồi ma hủ giác liền xuất hiện.
Nàng bao ma hủ giác, ngay cả mẫu thân A Mông làm cả đời cũng khen, đã nói, lúc ăn ma hũ giác bên ngoài thơm mát giòn sướng miệng, nhân bánh bên trong lại vừa mềm vừa dẻo, ai ăn cũng khen ngon.
Cố Cẩm Nguyên hôm nay, cách Lũng Tây ngàn dặm, làm một nồi đậu hũ, để cho nha hoàn lấy ra một vài vỉ hấp, mỗi cái để sáu miếng, bày biện chỉnh ề đẹp mắt, nhìn cũng đẹp mắt.
Bày biện xong, nàng mới phân phó xuống dưới, tặng ba vị phu nhân mỗi người một phần, tặng Cố Lan Phức một phần, đợi đến khi người đều phái đi rồi, nàng mới mang theo một phần cuối cùng đi đến chỗ lão thái thái.
Khi nàng đến nơi, lão thái thái đang đánh bài cùng vài vị phu nhân, nàng vừa thấy liền cười: “Biết sớm như vậy, con đều đưa tới đây.”
Mọi người nghe xong đều thấy lạ.
Vì vậy nàng mở vỉ hấp ra, mọi người xem qua đều cảm thấy kinh ngạc, hỏi đây là cái gì.
Nhị phu nhân lại cười nói: “Cái này nhìn như sủi cảo, lại không quá giống!”
Cố Cẩm Nguyên liền nói tiếp với mọi người, làm như thế nào, làm bằng cái gì, giọng nói của nàng nhỏ nhẹ dịu dàng, nói chuyện không nhanh không chậm, ngôn ngữ vừa có chút lanh lợi, nói xong, tất cả mọi người đều thèm ăn.
“Con còn nói nữa, không muốn cho chúng ta ăn sao, đây là muốn chúng ta chết thèm mà!” Lão thái thái cười nói: “Tranh thủ lấy ra, để cho ta nếm thử.”
Cố Cẩm Nguyên đồng ý, liền để mọi người tự phân chia.
Thật ra đồ cũng không nhiều, một vỉ hấp chỉ có sáu miếng, mỗi người một miếng, thì hết.
Nhưng Cố Cẩm Nguyên biết rõ, người xa thì rẻ, vật xa thì đắt, đúng là rất ít, nếu nàng thật sự làm đầy một vỉ hấp, các nàng chưa hẳn đã thấy hiếm lạ!
Hôm nay từng cái đều đặt ở trong đĩa sứ nhỏ tinh xảo, tưới lên một chút dầu ma tử, chỉ nhìn liền khiến cho người ta chảy nước miếng rồi.
Mọi người nếm thử một miếng, chỉ thấy vừa mới cắn lớp mỏng trên mặt, dầu vừng đã chảy ra, lại nhai ở trong miệng, cả đám đều liên tục gật đầu.
“Ăn ngon, ăn ngon!”
Chỉ tiếc, ăn mấy miếng đã hết, mọi người ăn hết còn muốn ăn nữa.
Vài người xung quanh Cố Cẩm Nguyên, đều liên tục khen nàng, khen nàng có tài năng, khen tay nàng khéo léo, lúc biết rõ nàng đưa tặng mình, càng cảm động không thôi.
Thậm chí lão thái thái còn nói: “Các ngươi ăn của ta, vậy các ngươi thì sao, cũng phải cầm đến cho ta ăn! Ta phải đòi nợ!”
Mọi người nghe vậy đều nhịn không được bật cười.
Tiếng cười nói ở bên trong, khoảng cách giống như ngày càng gần, đợi đến lúc Cố Cẩm Nguyên ra khỏi chỗ lão thái thái, chỉ thấy Nhị phu nhân đi ra theo, cười nói: “Chúng ta cùng đi, ta và con tiện đường.”
Cố Cẩm Nguyên gật đầu: “Được.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiến, dĩ nhiên Nhị phu nhân là hỏi tới cái gì tưới lên ma hủ giác kia, khen ăn cũng được, cuối cùng nói: “Khó được con còn nhớ đến chúng ta.”
Cố Cẩm Nguyên hiểu được, thật ra một ma hủ giác có tính là gì, tại Lũng Tây, chỉ có đầy tớ người nghèo trên đường mới ăn, nhưng bởi vì nơi này không có, một đám phu nhân ăn quen sơn hào hải vị mới cảm thấy hiếm lạ, ăn thấy lạ mà thôi.
Người ta cố ý lấy ra nói, cũng là cảm động và nhớ nhung một chút tâm ý của mình.
Cố Cẩm Nguyên cười nói: “Nếu thẩm thẩm thích, ngày khác con làm, sẽ cho người đưa qua thêm.”
Nhị phu nhân càng cười tươi, lúc bà cười bộ dạng hiền lành, Cố Cẩm Nguyên biết rõ, bà là người như vậy, tâm tính thiện lương, nhưng cũng thông minh, nếu không sẽ không dễ dàng nhiều lời mà chỉ lo cho thân mình.
Nhưng Nhị phu nhân lại nói: “Cẩm Nguyên lớn lên dáng dấp tốt như vậy, hôm nay vừa trở về Quốc Công phủ chúng ta, con cũng mười lăm tuổi rồi, đến tuổi này, xem chừng phải tìm một hôn sự thật tốt.”
Cố Cẩm Nguyên giật mình.
Nàng biết rõ lời này không phải chỉ nói đơn giản như vậy.
Nàng hơi cúi đầu, khẽ nói: “Sao Nhị thẩm thẩm lại nói đến chuyện này, đây cũng không phải là chuyện mà một cô nương gia như con có thể quan tâm.”
Lúc này hai người vừa vặn đi tới bên hồ, hồ nước khẽ lay động, liễu tung bay, xung quanh trước sau đều không có người nào khác.
Nhị phu nhân dừng bước, nhìn Cố Cẩm Nguyên nói: “Muội muội của con ngược lại đến giờ đã có một mối hôn sự.”
Cố Cẩm Nguyên: “Việc hôn sự của muội muội, chắc là vô cùng tốt?”
Nhị phu nhân nở nụ cười: “Tốt, đương nhiên là tốt, đó là Nhị hoàng tử đương triều.”
Cố Cẩm Nguyên: “Nhị hoàng tử đương triều thân phận quý giá, rất xứng đôi với muội muội.”
Nhị phu nhân vẫn cười, nụ cười này rõ ràng có chút gì đó: “Đúng là xứng đôi, chẳng qua là bây giờ nghe nói Nhị hoàng tử thể nhược, nhưng cái này cũng không có cách gì khác, lúc trước hôn sự của Nhị hoàng tử, đã sớm định ra với Quốc Công phủ chúng ta, là muốn lấy đích nữ, lúc đó Lan Phức của chúng ta còn chưa được sinh ra.”
Cố Cẩm Nguyên nghe vậy, càng thêm hoài nghi, trong lòng mơ hồ hiểu rõ, đây là vấn đề.
Nhưng lại có chút không hiểu, muốn hỏi nữa, nhị phu nhân lại không nói, chỉ nhìn phong cảnh ở bên cạnh.
Đợi đến khi Cố Cẩm Nguyên trở về phòng của mình, vẫn nghĩ đến chuyện này.
Cố Du Chính nói, không được gần gũi với nam nữ lạ, ý này là nói nam tử, mà mình lại gần nam tử xa lạ như thế nào?
Nhị phu nhân nói, đích nữ Ninh Quốc Công phủ và Nhị hoàng tử định thân, lúc đó Cố Lan Phức còn chưa ra đời.
Nàng suy nghĩ nửa ngày, lúc này trong lòng sáng lên.
Nàng chợt hiểu rõ.
Cố Lan Phức ghét bỏ Nhị hoàng tử suy nhược, không muốn định thân với Nhị hoàng tử, trong lòng nàng ta nghĩ muốn trèo lên cành cây cao.
Cho nên nàng ta muốn vứt cửa hôn sự với Nhị hoàng tử này, vứt cho ai đây, dù sao cũng là hoàng gia tứ hôn, không phải kháng chỉ, nàng ta liền nghĩ đến mình.
Mình mới là đích trưởng nữ của Ninh Quốc Công phủ, lúc định ra hôn sự nàng ta cũng chưa ra đời, nàng ta muốn mình đi thay thế gả cho Nhị hoàng tử!