Mệnh Kỵ Sĩ

Chương 115

Lúc đầu, hắn muốn làm Jugde knight, là hy vọng có thể bù đắp sai lầm mình suýt phạm phải.

Khi lão sư hỏi hắn vì sao muốn tiếp nhận vị trí Judge knight, hắn cho rằng mình là muốn khiến cho tội phạm không có cơ hội phạm lỗi lần thứ hai.

Cuối cùng hắn hiểu rằng muốn khiến cho tội phạm không có cơ hội phạm lỗi lần thứ hai, điều kiện tiên quyết là mình tuyệt đối không thể sai lầm… Cái giá của một lần sai lầm có khả năng là cái chết của một người vô tội, tan vỡ của một gia đình, thậm chí là nguy hại lớn hơn.

Judge knight không có quyền phạm lỗi một lần nào cả.

◊◊◊◊

Lesus Lucien chuyên tâm nhất trí mà vung kiếm vào người gỗ, tuổi nó còn nhỏ, vẫn không cầm được kiếm chân chính, nhưng kỹ xảo sử dụng đoản kiếm lại tốt đến ngay cả người lớn cầm kiếm cũng không dám xem nhẹ nó.

Trên thực tế, đàn ông của gia tộc Lucien hiện tại không có ai dám tiếp nhận khiêu chiến của Lesus, bọn họ phần lớn là nghề nghiệp kỵ sĩ hoặc là liên quan đến dùng kiếm, thua dưới tay một đứa trẻ mười hai tuổi tuyệt đối sẽ khiến cho bọn họ đen mặt, mà bọn họ không nắm chắc có thể đánh thắng Lesus.

Phil Lucien cũng là một trong những đàn ông không dám tiếp nhận khiêu chiến của cháu trai, nhưng hắn không vì vậy cảm thấy tự ti hay ghen tỵ, bởi vì cháu trai trên danh nghĩa này sớm đã là con trai trên thực chất rồi.

Bản chất tốt đẹp, tính cách nghiêm túc, cộng thêm một cơn bi kịch cha mẹ đều chết, đã tạo ra Lesus Lucien của hiện tại.

Thêm mấy năm, Lesus nhất định có thể trở thành kỵ sĩ cường đại.

Nhưng, Phil lại tin rằng Lesus thà tầm thường cả đời, chỉ cần cha mẹ của nó có thể thoát khỏi số kiếp đó.

Nghe nói gã đó lúc trước đã bị nghi ngờ làm ra vài vụ án cướp bóc đánh đập giết người, chỉ là không tìm được chứng cứ, cho nên lại được thả ra.

Ôi! Nếu như không thả ra, anh trai và chị dâu của tôi cũng không đến nỗi sẽ… Hung thủ tìm được chưa?

Vẫn đang trốn. Chẳng qua nghe nói Judge knight rất tức giận, anh ta phái ra rất nhiều Thánh kỵ sĩ, vừa đuổi bắt tội phạm bỏ trốn vừa thu thập chứng cứ, muốn sau khi bắt được tội phạm liền lập tức treo cổ chết.

Còn thu thập chứng cứ cái gì? Trực tiếp treo cổ chết mới đúng!

Đừng nói như thế, người ta cũng không thể tùy tiện treo cổ chết người…

“Lesus.”

Lesus ngừng vung kiếm, quay đầu nhìn Phil, chú của nó, mặc dù người sau tỏ rõ có thể đổi lại gọi là cha, nhưng nó lại biết mình không thể sửa miệng. Cha và mẹ chân chính đều đã chết, cũng không ai có thể thay thế bọn họ.

“Lesus, con nghe xong nhất định sẽ rất cao hứng.” Phil cười nói: “Thù của cha mẹ con cuối cùng đã báo rồi! Tên cướp đó mấy ngày trước đã bị bắt, hôm nay sắp bị treo cổ chết, chúng ta tới pháp trường xem hành hình đi? Chẳng qua con thế nhưng không thể nói cho thím của con biết, bà ấy không muốn con đi xem.”

Tội phạm giết chết cha mẹ nó sắp bị treo cổ chết rồi? Lesus sửng sốt, lại không có tâm tình cao hứng, đổi lại, nó ngỡ ngàng không biết làm sao quay đầu bỏ chạy.

“Lesus? Con muốn đi đâu? Lesus!”

◊◊◊◊

Lúc nên treo cổ hắn thì không treo cổ hắn, kết quả hại chết cha mẹ ta, bây giờ treo cổ hắn, khiến cho ta sau này tìm ai báo thù?

Lesus tức giận mà chạy đến Thần Điện Ánh Sáng, thần tình trên khuôn mặt rất là phẫn hận, bên hông còn mang theo đoản kiếm, nhưng kỳ quái chính là Thánh kỵ sĩ ở cửa không có ngăn cản nó, mặc cho nó xông vào Thần Điện.

Cho đến khi tiến vào Thần Điện Ánh Sáng, bên cạnh thỉnh thoảng có Thánh kỵ sĩ đi qua, Lesus càng đi càng chậm, cuối cùng rốt cuộc tỉnh táo lại, kinh ngạc phát hiện mình vậy mà cứ thế ngang nhiên xông vào Thần Điện? Thủ vệ cửa vì sao không có ngăn cản nó?

“Lạc đường rồi à?”

Lesus giật mình, quay đầu liền nhìn thấy một Thánh kỵ sĩ cúi người nhìn nó, nhưng là bởi vì trên mặt đối phương mang theo tươi cười, hình như không có ác ý, cho nên nó vội vàng thuận thế trả lời đối phương: “Dạ.”

“Qua bên này.” Thánh kỵ sĩ dẫn nó tới bên cạnh cửa sổ, chỉ ra ngoài cửa sổ, nói: “Em hẳn nên tập hợp ở đó, nhìn thấy những người khác chưa?”

Lesus tò mò mà nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một cái quảng trường cỡ nhỏ, trên quảng trường có không ít trẻ con, tuổi thoạt nhìn đều xấp xỉ mình.

Nó nghi hoặc một chút, nhưng lập tức nhớ tới chú gần đây từng nhắc đến Thánh Điện đang tuyển Mười Hai Thánh kỵ sĩ hạ nhiệm, thậm chí còn từng hỏi nó có muốn tham gia tuyển chọn không, chỉ là khi đó đầy lòng nó chỉ muốn báo thù, không có hứng thú với tuyển chọn gì cả.

Thì ra là thế, thủ vệ không có ngăn cản nó, bởi vì bọn họ cũng đã coi nó là người tham gia tuyển chọn đi?

“Nếu như em muốn đi vệ sinh, rẽ qua góc bên đó là được.”

Lesus quay đầu qua, Thánh kỵ sĩ cười cười, nhỏ tiếng nói: “Nếu như chỉ là tò mò muốn đến khắp nơi xem thử, vậy cũng không sao, chỉ là đừng đi vào quá sâu, trong Điện có phòng của Mười Hai Thánh kỵ sĩ trưởng, chỗ đó là không thể xông bừa đâu đấy!”

Nghe thấy phòng của Mười Hai Thánh kỵ sĩ, Lesus không đổi vẻ mặt hỏi: “Trong Điện không thể đi là bên nào? Em sợ em bất cẩn đi vào.”

Thánh kỵ sĩ không có nghi ngờ gì, chỉ một phương hướng.

Lesus gật đầu tỏ vẻ biết rồi, nhưng chờ sau khi Thánh kỵ sĩ rời khỏi, nó lập tức liền đi về hướng không nên đi, đi không bao xa, sau khi xuyên qua một cánh cửa vòm, hình dạng của hành lang thay đổi lớn, so với đường hoàng hoa lệ bên ngoài, ở đây mộc mạc hơn nhiều.

Lesus bước chậm lại, dè dặt mà chú ý xung quanh có người hay không, nó biết ở đây nếu bị người nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài.

Trên hành lang hoàn toàn không có ai, có lẽ là bởi vì bây giờ là ban ngày, Thánh kỵ sĩ đều ở bên ngoài làm việc rồi đi! Lesus âm thầm suy đoán.

Có người! Lesus vội vàng chuyển vào một lối rẽ bên cạnh, sau đó len lén ló đầu ra nhìn, đối phương đứng bên cạnh cửa sổ, đối mặt ra ngoài cửa sổ, trên người hắn mặc một bộ hắc bào, cộng thêm tóc màu đen dài đến lưng, từ bóng lưng nhìn đều là màu đen.

Tóc đen và hắc bào… Judge knight!

Chính là cái người này thả tên cướp đi, hại chết cha mẹ nó… Hắn cũng chính là hung thủ giết người!

Lesus nắm chặt đoản kiếm ở lưng, lãnh tĩnh mà nhìn xung quanh, xác định ở đây hoàn toàn không có những người khác.

Người bình thường không có cảnh giác gì với trẻ con, cộng thêm bây giờ là thời gian tuyển chọn, Judge knight hẳn sẽ cho rằng mình cũng là người ứng cử, nếu như mình giả vờ lạc đường, sau đó thừa dịp lúc hắn tới gần đột ngột ra tay, có lẽ thật sự có thể trôi chảy…

Tuy chỉ là đứa trẻ mười hai tuổi, nhưng lực tập trung của nó vốn đã hơn người, cộng thêm tập kiếm từ nhỏ, lại gặp đại nạn cha mẹ đều chết, Lesus của bây giờ sớm đã luyện ra tính lãnh tĩnh đến dọa người.

Nó đem đoản kiếm ở bên hông cắm ra sau lưng, nhéo mí mắt mấy cái, ép ra một chút nước mắt, giả trang thần sắc sợ hãi, đang định bước ra…

“Chasel!”

Lesus vội vàng trốn trở lại.

“Cậu gần đây làm sao thế? Mọi người đều cuống quýt chạy qua nói với tôi cậu đang nổi cơn lôi đình, bảo tôi nghĩ cách. Cậu rốt cuộc là đang tức cái gì? Người nào chọc giận cậu, thịt hắn đi không phải được rồi sao?”

Lesus len lén ló đầu ra, nhìn thấy một người nam tóc vàng mắt lam, người đó còn mặc kỵ sĩ phục màu trắng viền vàng, bên hông đeo một thanh kiếm màu vàng, đặc trưng nổi bật như thế, cho dù nó chưa thật sự tự mắt nhìn thấy đối phương cũng biết hắn là ai —- thủ lĩnh Mười Hai Thánh kỵ sĩ, Sun knight.

Judge knight được gọi là Chasel quay người qua, hắn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Vậy Neo cậu cứ giết tôi đi!”

Sun knight Neo tính luôn cả Lesus đang trốn ở sau tường đều giật mình. Sau đó đổi lại Neo nhíu mày, hỏi: “Cậu rốt cuộc đang nói gì vậy, làm sao tự nhiên bốc ra một câu muốn tôi giết cậu?”

“Cậu chẳng phải hỏi tôi đang tức ai, còn nói cứ thịt hắn đi là được sao?” Chasel nhàn nhạt nói: “Tôi đang tức giận chính mình.”

Neo thả lỏng lông mày, hiểu rõ hỏi: “Là về án tử của phạm nhân hành quyết hôm nay?”

Trong lòng Lesus giật mình một cái, nó vội vàng tập trung mà nhìn Judge knight Chasel, đối phương vẫn mặt nhăn mày nhíu như cũ, sau đó gật đầu.

“Nếu người đã bắt được rồi, chuyện cũng đã giải quyết xong, cần gì tức giận?” Neo nói đến một nửa, đột nhiên ngừng lại, có chút kỳ quái hỏi: “Đúng rồi, cậu không phải đều sẽ đi xem hành hình sao? Cậu từng nói với tôi cái gì mà bởi vì là tử hình do cậu phán hạ, cũng như cậu giết người kia, cho nên chí ít muốn đi nhìn hắn chết gì gì đó.”

“Tôi không dám đi xem hành hình.”

Neo sửng sốt, hỏi ngược lại: “Cậu cho rằng phán quyết của tội phạm kia có vấn đề?”

Nghe vậy, Lesus đang trốn ở một bên phẫn hận mà rút ra đoản kiếm ở sau lưng.

Chasel lại lắc đầu nói: “Tội phạm đó trừng phạt là đúng, tôi không dám đối mặt chính là người bị hại. Cặp vợ chồng bị giết chết để lại một đứa con trai, đứa con mới hơn mười tuổi một chút, cũng xấp xỉ với những đứa trẻ kia ở quảng trường hiện giờ đi?”

Nói xong, hắn quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ. Neo cũng không giỏi về an ủi người khác, nhất thời lúc đó cũng không biết nên nói gì mới có thể khiến cho tâm tình đối phương tốt hơn một chút.

Nhìn Judge knight lộ ra thần sắc đau thương một cách minh hiển, Lesus nhất thời phát hiện đối phương không phải lãnh khốc vô tình như trong truyền thuyết… Judge knight vậy mà cũng biết hối hận vì hạ quyết định sai thả phạm nhân đi sao?

“Thần Ánh Sáng để cho Judge knight trừng phạt tội nhân, bảo vệ cho tốt người vô tội, nhưng chỗ khó khăn chân chính không phải trừng phạt tội phạm, mà là phân biệt ai có tội mà ai thì lại vô tội. Tử hình một khi phán ra, không còn đường đổi ý nữa, cho nên tôi luôn không muốn phán án tử hình một cách dễ dàng… Nhưng kết quả của cẩn thận quá đáng lại hại chết càng nhiều người.”

Neo nhíu mày nói: “Chasel, con người không thể không phạm lỗi.”

Không đợi hắn nói xong, Chasel xoay người một cái, kích động rống: “Judge knight thì không thể phạm lỗi! Sai lầm của tôi lại là người khác phải hứng chịu hậu quả, cặp vợ chồng đó, đứa con đó… Tôi làm sao có thể phạm lỗi?”

Leng keng

“Ai ở đó!”

Neo quay người qua, đồng thời, thần kiếm ở bên hông đã ra khỏi vỏ. Hắn cầm kiếm cảnh giới, đồng thời liếc thấy trên mặt đất ở chỗ rẽ của hành lang có một thanh đoản kiếm nằm đó, đang lúc cảm thấy nghi hoặc, lại nhìn thấy một đứa trẻ chầm chậm đi ra.

Không ngờ lại có thể là một đứa trẻ, Neo sửng sốt, hắn làm sao cũng không thể ra tay với một đứa trẻ, hơn nữa đối phương ngay cả đoản kiếm cũng rớt xuống đất rồi, căn bản là tay không tấc sắt.

Chasel ấn lại chuôi kiếm, mang giọng trách mắng nói: “Đừng dọa trẻ con.”

Neo “cách” một tiếng, dứt khoát mà thu hồi kiếm.

Chasel đến gần mấy bước, cố hết sức nhẹ giọng hỏi: “Bé con, ngươi tới đây làm cái gì?”

“Tôi, tôi…” Lesus lắp bắp cả buổi rồi đột nhiên lớn tiếng nói: “Tôi muốn báo danh tham tuyển Judge knight!”

“Báo danh tham tuyển?” Neo không dễ chịu nói: “Thời gian báo danh chỉ đến hôm qua là thôi!”

Chasel lại phất tay một cái ngăn cản lời đồng bạn, sau đó dò hỏi: “Ngươi tên là gì? Biết dùng kiếm không?”

“Lesus Lucien.” Lesus ra sức gật đầu, nói: “Tôi biết dùng kiếm!”

Lúc này, Neo tò mò mà đánh giá đứa trẻ, nói: “Tóc đen mắt đen, bề ngoài đạt tiêu chuẩn! Chẳng qua công việc của Judge knight rất khổ cực, còn phải treo tội phạm ở trên tường đánh cho tới lóc da nứt thịt, ngươi không sợ sao?”

Lesus vừa nghe, nhất thời sắc mặt tái nhợt.

“Neo! Đừng dọa trẻ con!” Chasel trừng đồng bạn một cái, tiếp tục hỏi Lesus: “Cha mẹ ngươi có đồng ý để ngươi đến tham tuyển không?”

Lesus cúi đầu xuống nói: “Không có cha mẹ, chỉ có chú.”

“Vậy chú biết không?”

Lesus chần chừ một chút, lắc lắc đầu.

Thấy vậy, Chasel nhíu mày.

Neo cố ý nói: “Thời gian báo danh cũng qua rồi, chẳng lẽ cậu muốn vì nó phá lệ? Đây là việc Judge knight tuân theo pháp luật nên làm sao?”

Nghe vậy, Chasel lườm hắn một cái. Neo chỉ là cười cười, hắn cũng là nói đùa. Cho tới bây giờ, đến báo danh Judge knight đều là một số đứa trẻ lộn xộn, Chasel muốn tăng thêm một chút lựa chọn cũng không sai, đứa trẻ trước mắt này ít nhất có ấn tượng đầu tiên không tệ.

Chasel cúi đầu nhìn đứa trẻ này, mặc dù biết đã quá thời gian báo danh, mặc dù biết Judge knight là công việc khó nhọc không vui vẻ gì, đứa trẻ này bỏ lỡ thời gian báo danh có lẽ là phúc không phải họa, nhưng…

Lúc này, Lesus đột nhiên lộ ra biểu tình hạ quyết tâm, cúi rạp người chín mươi độ, lớn tiếng nói: “Judge knight, xin lỗi!”

Chasel nhạ dị mà nhìn đứa trẻ cúi người chín mươi độ, hắn ngồi xổm xuống để đối mặt với đứa trẻ, phát hiện đứa trẻ di dời ánh mắt không dám đối mặt với hắn, hắn vươn tay xoa xoa đầu đối phương, an ủi: “Đừng sợ, ta sẽ không làm hại ngươi, nói cho ta biết, ngươi vì sao nói xin lỗi đây?”

Miệng Lesus nheo lại, cố gắng không chảy nước mắt xuống, chỉ là không ngừng nói: “Tôi… xin lỗi, thật sự rất xin lỗi!”

Thấy vậy, Chasel cũng không còn cách nào khác, chỉ có dắt tay đứa trẻ, nói: “Đi thôi, ta theo ngươi đi tìm chú của ngươi, xem ông ấy có đồng ý để ngươi báo danh.”

“Chú là đồng ý!” Lesus vội vàng nói: “Chú ấy lúc trước có hỏi tôi có muốn báo danh hay không.” Lời tuy nói như thế, chẳng qua khi đó chú hình như là nói báo danh Sun knight hay là kỵ sĩ gì đó, nó cũng có chút quên mất, chẳng qua Judge knight hẳn cũng có thể đi?

“Cho dù thế nào, luôn phải hỏi một tiếng.”

“Được.” Lesus hết sức ngoan ngoãn mà gật đầu.

Sau khi chào Neo, Chasel dắt đứa trẻ, nói câu “Đi thôi”.

“Vâng.”

Neo nhìn hai người rời đi, một lớn một nhỏ cùng có tóc đen giống nhau thoạt nhìn cứ như cặp cha con, hắn cười, thì thào: “Lesus Lucien? Ta thấy cần đổi là Lesus Judge rồi đi?”

◊◊◊◊

Grisia vừa nghe chuyện cũ vừa ăn bánh việt quất, nghe đến đây, có chút nghi hoặc hỏi: “Chú cậu thật sự đồng ý cho cậu đi tham tuyển Judge knight hả? Tôi nhớ những đứa trẻ tham tuyển Judge knight lúc đó hình như đều không phải thứ tốt lành gì…”

Lesus có chút bất đắc dĩ nói: “Chú tôi khi nghe thấy tôi muốn tham tuyển Judge knight, lập tức rống lên muốn trục xuất tôi ra khỏi gia tộc, thím tôi hết hồn đến té xỉu… Chẳng qua sau này thì đồng ý, hơn nữa còn dẫn tôi đi tham gia các mục tỉ thí.”

Grisia nhướn mày, không làm sao tin lời này.

“… Chỉ có điều nếu như tôi thông qua một trận tỉ thí, bọn họ liền gào khóc ba ngày.”

“Vậy lúc được tuyển thì sao?”

“… Khóc khoảng một tháng…”

Bình Luận (0)
Comment