Mệnh Kỵ Sĩ

Chương 126

Laica Metal, Thánh kỵ sĩ tay cầm chủy thủ cùng phi đao, một chức nghiệp hết sức mâu thuẫn.

Nhưng hắn lại có đặc điểm còn mâu thuẫn hơn chức nghiệp.

Khi máu đỏ tươi chảy qua mũi đao trắng bạc, trong lòng hắn liền dâng lên một niềm hưng phấn,

Nhất là khi máu này đến từ bản thân hắn..

Đau đớn là như thế, vui sướng như thế…

Nhà của Laica là thôn xóm cách không xa Diệp Nha thành, khi Thánh điện bắt đầu trưng tuyển Mười Hai Thánh kỵ sĩ đời thứ ba mươi tám, trong thôn cũng nổi lên làn sóng không nhỏ —- chủ yếu là lấy các loại nông sản và vật săn để đặt cược.

Nhưng trong thôn không có bao nhiêu người đưa trẻ con đi trưng tuyển, bởi vì xác suất trúng tuyển cũng không cao, so với người trong thành sớm đã đưa trẻ con học kiếm thuật và lễ nghi, trẻ con trong thôn từ nhỏ đã bề bộn công việc nhà và theo cha đi săn bắn thì làm sao có thể được chọn?

Xem náo nhiệt mới là trọng điểm, rất nhiều thôn nhân đều hẹn nhau thừa dịp mấy ngày trưng tuyển vào trong thành đi dạo.

Một đám thợ săn đi vào trong thôn, trên người treo đủ loại vật săn, tuổi tác chênh lệch hết sức lớn, người già nhất mặt đầy vết nhăn giống như đi không nổi, nhưng lại vẫn vác một chuỗi vật săn, người trẻ nhất thoạt nhìn vậy mà chỉ có khoảng mười tuổi.

Một thợ săn mặt đầy râu ria cười nói với đồng bạn bên cạnh: “Tiễn thuật của Laica nhà cậu không tệ đâu à! Lần đầu đi săn đã có thu hoạch, có muốn đi tuyển Leaf knight không?”

Laisme nhún vai, nói: “Cũng chẳng qua chỉ bắn trúng nhiều hơn đứa nhà cậu một con bồ câu, nếu như thế đã có thể được chọn, vậy trong thôn có bao nhiêu trẻ con có thể làm Leaf knight chứ? Tôi nghe nói Leaf knight có thể nhắm mắt bắn trúng con bướm cách cả ngàn mét!”

Laica đi ở bên cạnh ba mình cảm thấy đây tuyệt đối là chuyện không thể nào, con bướm chỉ cần ở xa hơn mười mét đã gần như không thấy rồi, một ngàn mét làm sao có thể bắn trúng bướm!

“Không thể nào!” Laica thốt lên nói: “Ai tin đều là đồ ngốc!”

“…” Laisme lập tức cho đầu con mình một đấm.

“Ui da! Làm gì đánh con?” Mặt Laica đầy khó hiểu.

Laisme trợn trừng mắt, lười so đo với con trai, thằng tiểu quỷ này từ nhỏ đã xấu mồm, bảo nó kiểm điểm, nhưng nó căn bản không biết mình nói sai chỗ nào, phiền toái hơn chính là lời nó nói toàn là sự thật!

“Đi làm lông con bồ câu ngươi bắn được, bữa tối cho mẹ ngươi hầm rau.”

Laica “dạ” một tiếng, tâm tình khá không tệ, bồ câu hầm rau nghe lên rất ngon, không uổng cho nó dọc đường đều tìm chim, nếu như đánh được vật săn lớn, vậy đều phải lấy tất cả đi bán, bằng không cũng là làm thịt ướp và thịt khô để dự trữ lương thực cho mùa đông, căn bản không thể lập tức ăn ngay.

“Thuận tiện vót một ít tên, ngày mai phải dùng nhiều rồi.”

Laica gật đầu, tay của nó rất khéo, chuyện có thể dùng dao nhỏ để làm, nó đều rất thành thạo.

Từ khi còn nhỏ, mẹ lần đầu tiên để cho nó phụ gọt vỏ khoai tây, nó đã vô cùng thích tiểu đao. Mỗi một đứa trẻ đều ghét bị sai đi làm việc, Laica lại vô cùng mong đợi có thể gọt vỏ, làm lông và vót tên, thậm chí có lúc còn vì gọt khoai tây mà không chịu đi chơi với những đứa trẻ khác.

Laica ngồi xổm ở trong viện, cầm tiểu đao quen dùng để khử lông bồ câu, nhìn sơ mặc dù có chút tàn khốc, nhưng trẻ con của dân săn bắn nào có đứa không dám xử lý vật săn, loại lông vẫn là chuyện nhỏ, chờ sau khi nó lớn hơn một chút, có nhiều lực khí hơn, sẽ phải học phanh thây vật săn lớn.

Nó nhổ lông có chút vất vả, bởi vì lưỡi dao của thanh tiểu đao này kỳ thực đã không còn sắc lắm, nhưng Laica lại cố ý không đi mài sắc, như thế có thể sờ vào lưỡi đao, hưởng thụ cảm giác áp bức nhoi nhói kia, lại không bị đứt tay — mẹ nói nó nếu còn bị đứt tay lần nữa, thì sẽ tịch thu tiểu đao của nó, đó thế nhưng không được!

“Tiểu quỷ, đây cách Diệp Nha thành còn có bao xa?”

Laica ngẩng đầu lên, có bốn người đứng ở bên ngoài sân nhà nó, quần áo thoạt nhìn có chút giống kỵ sĩ, nhưng lại không phải kỵ sĩ phục chính thống, thoạt nhìn bó sát và gọn nhẹ hơn nhiều, cũng không có trường kiếm và lá chắn, nhìn kỹ hơn mới phát hiện bên hông bọn họ đều treo chủy thủ ngắn.

Laica chăm chú nhìn những chủy thủ đó, nhìn không chuyển mắt, nó trước giờ chưa từng nhìn thấy đao đẹp như thế.

“Thích à?”

Đối phương cũng chú ý đến ánh mắt của nó, cười khà khà mấy tiếng, trào phúng nói: “Tiểu quỷ thối, cũng còn chưa dứt sữa đã muốn chơi đao à?”

Toàn bộ lực chú ý của Laica đều ở trên đao, thuận miệng trả lời: “Tôi không có uống sữa, mẹ tôi không có sữa, tôi và em gái đều là lớn lên nhờ uống nước quả!”

Đối phương ngẩn ra một chút, hắn chỉ là “cần phải” trào phúng đối phương, cũng dự đoán sẽ nhận được một tên “tiểu quỷ tức giận”, ngay cả lời trào phúng nghẹn chết đối phương tiếp đến cũng chuẩn bị xong rồi, không ngờ đối phương lại trả lời nghiêm túc như thế, khiến hắn nhất thời không biết nên nói tiếp làm sao —- Hơn nữa cái lời nói thật này làm sao nghe nhói tai như thế hả?

Cảm giác giống như là hắn bị nghẹn rồi.

“Không xa, cưỡi ngựa một ngày là đến rồi.”

“Cái gì?” Hắn sửng sốt.

“Diệp Nha thành đó!” Laica khó hiểu nhìn hắn, nói: “Ngươi không phải đang hỏi Diệp Nha thành còn có bao xa sao?”

“Tiểu quỷ thối!” Những người khác đứng lên phía trước bất mãn rống: “Cái thái độ của ngươi là gì? Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với Metal knight của Mười Hai Thánh kỵ sĩ hay không?”

Laica trợn lớn mắt. Mười Hai Thánh kỵ sĩ?

“Rống một thằng tiểu quỷ miệng còn chưa mọc lông, ngươi uy phong ghê nhỉ!” Metal quay đầu rống tiểu đội viên của hắn.

Đối với việc quản lý đội viên phía dưới, Metal luôn luôn cảm thấy đau đầu, bởi vì hắn “cần phải” xấu miệng, đội viên phía dưới đương nhiên cũng bắt chước theo, nhưng hắn lại cứ luôn nhìn không nổi, giống như bây giờ, rống một thằng tiểu quỷ thì có gì hay?

Metal knight cần phải xấu miệng là chuyện hết cách, thế nhưng hắn không muốn nhìn thấy cả tiểu đội của mình đều xấu miệng, vậy cảnh tượng đó nghĩ thôi cũng cảm thấy quá con mẹ nó khiến người đau đầu rồi.

“Nhưng các ngươi thoạt nhìn chẳng giống kỵ sĩ chút nào hết!” Laica không tin nói.

“Tiểu quỷ thối, bọn ta chỗ nào không giống kỵ sĩ?”

Metal giả vờ rống giận, nhưng hắn kỳ thực không phải lần đầu tiên bị người nói như thế, vì để tiện cho việc tra xét âm thầm, Metal knight và tiểu đội viên dưới trướng hắn luôn luôn mặc trang phục bó sát vừa lại gọn nhẹ, so với Mười Hai Thánh kỵ sĩ trực thuộc Sun knight, người phía dưới Judge knight luôn luôn không giống Thánh kỵ sĩ cho lắm.

Laica như chuyện đương nhiên mà nói: “Kỵ sĩ đều mặc rất nhiều vừa lại rất dài, áo bào dài giống như váy con gái vậy đó!”

“…”

Metal lần đầu tiên cảm thấy thân là Thánh kỵ sĩ lại luôn mặc không giống Thánh kỵ sĩ, đây có lẽ là chuyện tốt.

“Ngươi nói cái gì? Vậy, vậy mà dám nói y phục của kỵ sĩ giống váy của nữ nhân… phụt!”

Đừng vừa cười vừa mắng trẻ con, căn bản chẳng có lực thuyết phục đâu đồ khốn! Metal có chút không nói nổi mà nhìn tiểu đội viên nhà mình.

“Tiểu quỷ, ngươi tên là gì?” Metal knight bắt đầu nổi lên hứng thú với đứa trẻ này.

Laica lẽ thẳng khí hùng nói: “Trước khi hỏi tên người khác phải báo tên của mình trước!”

“… Ông đây là Danzbert Metal.”

“Tên thật khó đọc.” Laica nhíu mày phàn nàn.

Danzbert không nhịn được lườm một cái, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận đây là sự thật, gần như tất cả mọi người bên cạnh đều gọi hắn là Metal, hiếm khi có người gọi tên của hắn.

“Tôi là Laica Bode.” Laica trả lời xong, mong đợi mà nhìn chủy thủ của Danzbert, hỏi: “Vì sao ngươi là kỵ sĩ lại cầm chủy thủ? Chúng thật là đẹp, ta chưa từng nhìn thấy đao đẹp như thế!”

“Thích?” Danzbert cười một cái, rút chủy thủ của mình ra, lưu loát xoay mấy vòng ở không trung, ánh đao trắng bạc lạnh lẽo xoay vòng lấp lánh, thân đao dạng dòng chảy, chuôi đao được tạo hình bằng vẩy khắc, nơi nơi đều khiến Laica nhìn không chuyển mắt.

Cho đến khi Danzbert cắm chủy thủ trở lại vỏ đao, Laica mới hồi thần, hô lớn: “Thật, Thật là tuyệt!”

Danzbert cười ha ha, có người khen ngợi vũ khí của hắn, đây còn khiến người cao hứng hơn khen hắn.

“Tiểu quỷ thối, nếu như ngươi can đảm cứ đến tuyển Metal knight đi! Nếu ngươi có đủ vận may trúng tuyển, chẳng những có thể lấy được chúng, hơn nữa ta còn sẽ dạy ngươi cách dùng chủy thủ và phi đao.”

“Phi đao?” Laica trợn lớn mắt.

Tay của Danzbert vung một cái, nhanh đến chỉ thấy một vệt bóng, phía sau Laica truyền đến một tiếng vang lanh lảnh, nó quay đầu lại nhìn, một thanh phi đao đang cắm ở trên bệ cây để chặt củi.

Laica không nhịn được đi qua nhìn, đó là một thanh phi đao kiểu dáng đơn giản, chỉ to bằng lòng bàn tay, bao gồm cả thân đao và chuôi đao, màu sắc là màu xám đen, không lấp lánh như chủy thủ của Metal knight, chỉ có khắc một cái biểu tượng ở đuôi, biểu tượng này y như đúc biểu tượng trước ngực của những kỵ sĩ kia.

Mặc dù không lấp lánh, nhưng Laica trái lại càng thích thanh tiểu phi đao có màu thâm trầm này hơn. Nó dùng hai tay túm lấy thanh phi đao đó, bạt mạng gồng sức, thanh đao lại cắm vững vàng ở trên bệ gỗ không nhúc nhích.

Laica chán nản quay đầu nhìn, nói: “Ta rút không nổi —-”

Phía sau sớm đã không còn người nào rồi.

“Làm sao đi rồi?” Laica ngẩn ngơ một lát, hét to: “Phi đao của ngươi chưa lấy kìa!”

Xa xa truyền đến tiếng cười: “Cho ngươi đó! Tên tiểu quỷ xấu miệng.”

Laica trong lòng mừng rỡ, hét lớn: “Ngươi mới là xấu miệng, mọi người đều nói miệng của Metal knight xấu nhất!”

Tiểu quỷ thối… Chẳng qua tính cách như thế thì không cần tốn sức ở khóa dưỡng thành rồi.

Laica tốn rất nhiều công sức mới lấy được thanh hắc đao xuống, mặc dù có thể gọi người lớn đến giúp, nhưng nó lại muốn tự mình lấy xuống, nó vô cùng thích thanh phi đao này, nhưng càng thích thanh chủy thủ dạng dòng chảy ở bên hông Metal knight hơn.

Nó muốn đi tuyển Metal knight!

◊◊◊◊

Làm nhiệm vụ được một nửa, Laica có chút ngẩn ngơ, vừa biết được khóa dưỡng thành tính cách của hắn vừa lại thất bại rồi, lão sư tức hồng hộc, nói hắn rõ ràng là “miệng độc vô cùng”, vì sao khi thật sự muốn hắn mở miệng nói lời độc địa, hắn lại nói chẳng độc chút nào.

Laica cảm thấy có chút uất ức, mình có chỗ nào vô cùng độc miệng, hắn vốn không biết nói lời độc rồi… A!

RẦM —–

Sau một tiếng nổ lớn đột ngột, Laica kêu đau một tiếng, cảm thấy bàn chân của mình đau như muốn nứt ra.

Người đứng ở phía trước hắn quay đầu lại, đó là Lesus, bọn họ đang cùng làm nhiệm vụ, đuổi bắt một tên đạo tặc, nhưng tình báo nhận được hình như có sai lầm rất lớn.

Tình báo chỉ ra đạo tặc này có đồng bọn, vũ lực cũng không cao, cho nên Thánh Điện mới phái hai Mười Hai Thánh kỵ sĩ thực tập tuổi còn nhỏ là Lesus và Laica tới, chỉ có mấy Thánh kỵ sĩ trẻ tuổi đi theo, coi như là thực tập đối với bọn họ, nhưng sự thực lại không phải như thế.

Tên đạo tặc này chẳng những thực lực bản thân khá cao, hơn nữa còn có mấy tên đồng bọn, khiến cho hành động truy kích của bọn họ vô cùng không thuận lợi, thỉnh thoảng còn bị đánh trả, may mà thực lực của Lesus và Laica ở trong tiểu kỵ sĩ được tính là đầu đỉnh, cộng thêm Thánh kỵ sĩ đi theo thấy tình huống không đúng, cũng bắt đầu nghiêm túc ra tay, không còn bởi vì hai tiểu kỵ sĩ đang thực tập mà bàng quan.

Mọi người khó khăn lắm mới đuổi kịp, đối phương lại muốn bỏ chạy, Lesus rốt cuộc có chút mất kiên nhẫn, vừa dồn sức, chân giẫm mạnh về phía sau một cái, kiếm phong phát ra, nhưng còn chưa đợi đến đánh trúng kẻ địch, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu đau của Laica.

Quay đầu nhìn thấy mình đả thương đồng bạn, hết sức khó chịu, Lesus luôn luôn lãnh tĩnh giờ đây trên mặt lóe qua một tia bối rối, nhưng hắn vẫn không quên chính sự, đầu tiên hạ chỉ thị với Thánh kỵ sĩ bên cạnh, để bọn họ tiến lên truy kích, sau đó mới quay đầu thấp giọng quan tâm hỏi: “Laica, cậu vẫn ổn chứ?”

Mặc dù bàn chân không ngừng truyền đến đau đớn, Laica lại lắc đầu nói: “Không sao.”

Lesus hình như không chịu tin, vậy mà ngồi xổm xuống, cởi giày của Laica kiểm tra tỉ mỉ.

Mặc dù chân rất đau, nhưng Laica cảm thấy cứ để cho Lesus túm chân của mình, còn thỉnh thoảng chạm nhẹ kiểm tra thương thế, đau đớn trái lại trở nên rất mờ nhạt, chỉ cảm thấy lòng bàn chân bị sờ đến nhồn nhột, đây thực sự quỷ dị đến khiến người nói không ra là cái cảm thụ gì, hơn nữa còn khiến hắn cứ mãi nỗ lực hồi tưởng tối hôm qua trước khi ngủ rốt cuộc có rửa sạch chân hay không.

Laica mất tự nhiên mà nói: “Lesus, cậu bỏ chân tôi ra đi, trừ phi cậu thật sự rất thích ngửi mùi hôi chân của tôi.”

“…”

Lesus lặng lẽ bỏ chân của Laica trở lại giày, để cho giày cố định chân của hắn, tránh cho xương có tình huống vỡ nứt.

Laica có chút kinh ngạc, hắn chưa từng nhìn thấy Lesus lãnh lãnh khốc khốc có động tác dịu dàng như thế, bất luận là kiểm tra chân của hắn hay là cởi hoặc đeo giày, mặc dù vẫn không tránh khỏi đau, nhưng có thể nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhàng cẩn thận như thế của Lesus, chút đau đớn này vẫn chẳng tính là gì.

Cảm giác mình giống như là người quan trọng được bảo vệ. Laica không nhịn được mỉm cười.

Lesus ngẩng đầu lên, trên mặt lóe qua một tia khác thuờng, nhưng chớp mắt sau đã khôi phục bình tĩnh, chỉ là nói: “Thương của cậu khá nặng, tôi mang cậu về trước, tôi dìu cậu… Hay tốt hơn là để tôi bế cậu, thế này mới không dễ động đến vết thương nhất.

Laica giật mình, vội vàng lắc đầu lia lịa, loại bảo vệ tới mức được bế về này, hắn chịu không có nổi đâu à!

“Tôi vẫn có thể đi!”

Vì để chứng minh, Laica vội vàng dùng chân bị thương chạm đất, vừa cảm giác thấy đau nhói, liền nghe thấy Lesus rống giận “không cho giẫm đất”, dọa cho Laica lập tức khôi phục tư thế gà đứng một chân.

Ngay sau đó, Lesus túm lấy tay của hắn vòng qua vai của mình, không cho cự tuyệt mà nói: “Đi, chân bị thương không được chạm đất, nếu không sẽ đổi sang bế!”

Laica suýt nữa lập tức giẫm mạnh chân xuống đất, may mà chớp mắt đã đè nén cái suy nghĩ này.

Hắn rốt cuộc là làm sao vậy?

◊◊◊◊

Laica nằm ở trên giường dưỡng thương, mặc dù có chút nhàm chán, chẳng qua rất mừng vì có thể không cần đến học khóa dưỡng thành tính cách. Nói lời độc địa gì gì đó thật là khó quá đi!

“Laica!”

Lão sư đột nhiên tông cửa xông vào.

“Lesus thỉnh cầu ta cho ngươi nghỉ mấy ngày.” Danzbert có chút căng thẳng hỏi: “Ngươi thật sự bị thương nặng như thế à?”

Laica lập tức phản bác: “Mới không có, là tại Lesus so với mẹ con còn giống một phụ nữ trung niên lo lắng quá độ hơn!”

“Câu này của ngươi thật độc! Nhớ lấy cho ta, lần sau lên lớp phải nói như thế.” Danzbert nhắc nhở xong, nghi hoặc nói: “Nó nói xương cốt có phần bị vỡ, tế ti trị liệu xong lại còn kêu ngươi phải dưỡng mấy ngày?”

“Đúng là vậy.” Laica không thể không thừa nhận, lực chân của Lesus thật không phải thường, nền đất cũng bị giẫm nứt luôn, hơn nữa bản thân hắn lúc đó cũng ngẩn ngơ quá nghiêm trọng, hoàn toàn bị giẫm ngay chính giữa.

“Quả nhiên bị thương không nhẹ sao? Tiểu tử thối, nghe Lesus nói ngươi là bị nó đạp? Làm sao ngốc như thế hả? Khiến ta cũng ngại nói với người khác ngươi làm sao bị thương!”

Danzbert tức giận nói, theo phản xạ đập xuống giường, đánh trúng ngay bàn chân bị thương của Laica, khiến hắn phát ra tiếng kêu thảm.

“Sao, sao vậy?” Danzbert căng thẳng nói: “Còn đau? Chẳng phải đã trị liệu rồi sao? Thật sự bị thương nặng đến thế à?”

Laica lắc lắc đầu, khó chịu nói: “Là lão sư ngài đánh quá mạnh!”

“Ta nào có dùng bao nhiêu lực!” Danzbert phản bác xong, nhíu mày nói: “Ngươi cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi, mấy ngày này không cần lên lớp nữa, dưỡng thương cho khỏi rồi tính. Đúng rồi, cũng đến lúc ăn tối rồi, ngươi có đói không? Ta bảo nhà bếp chuẩn bị cho ngươi một ít đồ ăn dưỡng xương cốt.”

Laica có chút ngạc nhiên nói: “Lão sư ngài trước giờ chưa từng tốt với con như thế! Thật hiếm à!”

Danzbert suýt nữa hộc máu, chỉ vào học sinh nói: “Câu này cũng không tệ! Lúc ngươi học khóa độc lưỡi vì sao không nói kiểu này?”

Laica ủy uất ức nói: “Con đâu có nói độc chứ, rõ ràng chỉ là nói thật.”

Danzbert nổi giận lôi đình, rống: “Nói thật cái gì! Ngươi nói xem, ta không tốt với ngươi chỗ nào?”

“Ngài không có không tốt với con…”

Nộ khí của lão sư hơi giảm.

“Chẳng qua cũng không tốt với con bao nhiêu, như bình thường đi.”

Một ngụm máu suýt nữa ói ra.

“Tiểu tử khốn kiếp câm miệng cho ta! Coi như ta uổng công thương ngươi rồi!”

Danzbert tức đến lập tức xoay người rời khỏi.

“Lão sư! Ý con là —-“

Laica vội vàng xuống giường muốn đuổi theo, nhưng lúc này Danzbert đã đóng sầm cửa phòng.

Nhìn cánh cửa, Laica sững sờ, cảm giác bàn chân vừa giẫm mạnh xuống đất truyền đến đau đớn, hắn khập khiễng trở lại giường, cảm thấy mất mát mà ngồi xuống bên giường.

“Như bình thường nghĩa là nói không khác cha mẹ bình thường bao nhiêu.”

Hắn có phải là lại nói sai rồi không đây?

Lời này rất độc sao?

Vì sao hắn chính là không thể phân biệt lời thế nào rất độc, lời nào thì lại không độc đây?

Bàn chân giẫm trên đất, truyền đến một cơn đau nhói, Laica không nhịn được dùng thêm lực, để cho đau nhói chuyển sang đau đớn chân chính, lúc này mới cảm giác lồng ngực không còn bực bội như thế nữa, đây khiến hắn không nhịn được giẫm chân càng ngày càng dùng sức, thậm chí đạp mạnh —

“Laica, cậu đang làm gì? Không sao chứ?”

Cách vách truyền đến tiếng hô lo lắng.

“Không có gì! Chỉ là làm rớt đồ mà thôi, cậu quản quá nhiều rồi đấy!”

Cách vách truyền đến một tiếng “hừ”, không nói chuyện nữa.

A… lại nói sai rồi?

Hắn chỉ là hi vọng đối phương đừng để ý hành động của mình mà thôi.

Ngực vừa lại buồn bực, nhưng không thể giậm chân nữa, tiếng vang quá lớn.

Laica rầu rĩ ngồi ở bên giường, ngẩn người nhìn vách tường, trên mặt tường màu trắng đang treo —-

Phi đao của lão sư tặng hắn.

Nắm thanh tiểu phi đao kỷ niệm đó ở trên tay, Laica giống như lúc nhỏ dùng ngón tay ấn vào mũi đao, cảm nhận cảm giác đau nhói đó, giờ đây hắn vô cùng tinh chuẩn đối với việc kiểm soát lực đạo, mà tiểu phi đao chỉ là kỷ niệm, đã rất lâu chưa mài sắc, sẽ không dễ dàng cắt thương mình.

Nhưng cảm giác đau nhói này lại vẫn không đau bằng thương thế ở chân, càng không bằng nỗi bức bối trong ngực khi mình lại khiến lão sư buồn, cho nên Laica có chút không thỏa mãn, nhưng vẫn miễn cưỡng khắc chế mình, ngón tay không thể bị thương, ngày mai còn có rất nhiều công sự phải làm.

Ngày mai vẫn là đi xin lỗi lão sư đi? Laica vừa hạ xong quyết định như thế, mình không thể nói sai nữa, nhưng vừa lại nhớ tới ngày mai là khóa dưỡng thành tính cách, nếu nói tốt, lão sư có khi sẽ càng đau đầu… Rốt cuộc nên nói cái gì mới đúng? Laica trước sau vô cùng khổ não.

Đột nhiên tay phát đau, Laica ngẩn ra một chút, lúc này mới phát hiện mình vậy mà cắt rách ngón tay rồi, vậy mà không thể khống chế mình như thế, hắn trừng vết thương trên ngón cái, rất là bực tức ngày mai nên làm sao làm việc.

Mặc dù băng bó lại cũng sẽ không gây trở ngại, nhưng bởi vì có đông đúc tế ti tồn tại, ở Thánh Điện nếu trên người có băng bó thế nhưng là chuyện lớn sẽ dẫn đến vô số dò hỏi, mà đi tìm tế ti vì một vết xước, Laica cảm thấy đây thực sự vô cùng ngớ ngẩn.

Từng cơn đau nhói từ tay truyền đến, vết thương mới này khá đau đớn, còn lấn át thương đau trên chân, nhìn máu trên ngón tay nhỏ xuống, Laica lập tức dùng tiểu phi đao hứng lấy, nhìn máu chảy trên mặt đao nhìn đến mê mẩn, nhất thời vậy mà cũng quên đi khổ não ngày mai có cần xin lỗi với lão sư hay không.

Không nhịn được, hắn cầm lấy tiểu phi đao muốn cắt thêm một đao, chỉ là vẫn còn một chút lý trí tồn tại, cho nên không cắt ở ngón tay, mà là cắt một đao ở cánh tay, cho dù không muốn tìm tế ti, tự mình băng bó cũng có thể dùng tay áo che băng vải.

Nhẹ nhàng cắt xuống một đường máu ở trên cánh tay.

Đau!

Laica cảm thấy mình có chút mê loại cảm giác này mất rồi.

Không nhịn được lại rạch xuống một đao… lại thêm một đao…

◊◊◊◊

“Lão sư, sắc mặt của ngài hôm nay thật tốt, thoạt nhìn chính là người hiền lành thân thiện, hoàn toàn không giống Metal knight chút nào!” Laica dè dặt nói lời tốt đã nghĩ suốt nửa đêm, chỉ sợ lại chọc giận lão sư, khiến đối phương phất tay áo mà đi.

Danzbert tức gần chết, rốt cuộc là vì sao hả! Tiểu tử Laica này bình thường nói chuyện có thể độc đến khiến hắn hộc máu, vừa đến khóa dưỡng thành tính cách lại chỉ biết nói một số “lời độc” không đâu vào đâu, ngay cả muỗi cũng độc không chết!

“Nói độc! Nói độc cho ta, ngươi quên bây giờ là khóa gì rồi sao?”

Laica nhíu mày suy nghĩ, nghĩ hết một hồi mới thử nói: “Lão sư ngài nói chuyện cũng không độc, căn bản là người tốt, học sinh dạy ra cũng nói không ra lời độc đâu.”

Danzbert triệt để vô lực, đây là lời độc sao? Hắn làm sao cảm thấy mình được khen ngợi vậy!

Cái kiểu như Laica, đến lúc nghiệm thu tính cách nên làm thế nào đây? Danzbert cảm thấy mình không có loại thực lực và thô bạo không nói lý như Neo, căn bản bảo vệ Laica không nổi, cho nên nhất định phải làm cho hắn bình an trải qua nghiệm thu mới được!

“Nói giống như bình thường, đừng nghĩ quá nhiều.”

Laica nhíu chặt mày, thực sự không biết nên làm sao mới phải.

“Laica, mau nói.” Danzbert có chút mất kiên nhẫn, tối hôm qua chẳng phải còn chọc cho hắn tức gần chết sao? Làm sao vừa đến khóa dưỡng thành tính cách trái lại trở thành đứa trẻ ngoan toàn nói lời tốt.

Laica cuống lên, thốt ra: “Lão sư ngài thật sự rất kỳ quái đó! Nói thế này không được nói thế kia cũng không được, rốt cuộc muốn con làm sao chứ! Sớm biết vậy hồi đó đừng đến làm học sinh của ngài.”

Danzbert ngẩn ra. Lời này đủ độc rồi, thậm chí độc đến khiến mình nói không ra nửa câu, chỉ cảm thấy tắc nghẹn ở trong lòng nói không ra lời.

“Tốt lắm, lời độc này đạt tiêu chuẩn rồi.” Danzbert rốt cuộc miễn cưỡng nặn ra nụ cười, lời độc này phối hợp với lời tối qua, hắn thật sự có loại chua chát mình rốt cuộc vất vả vì ai bận rộn vì ai.

“Tan học.” Hắn xoay người rời khỏi, đáy lòng chua xót đến chỉ muốn đi rủ đồng bạn uống cho say khướt.

“Lão sư!”

Nghe thấy tiếng gọi, Danzbert khựng lại một chút, vẫn không có dừng lại mà tiếp tục cất bước rời khỏi.

“Lão sư…”

Laica nhìn cũng biết lão sư tức giận rồi, hơn nữa lần này nhất định tức giận không nhẹ, vậy mà ngay cả mắng cũng không mắng một câu đã đi rồi.

Laica hồn bay phách lạc mà lẩm bẩm: “Nếu như ta không đến, lão sư nói không chừng sẽ tìm được học sinh thông minh hơn ta nhiều, sẽ không cần khổ não như thế nữa, đều là lỗi của ta.”

Càng nghĩ càng cảm thấy là lỗi của mình, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ nông thôn, vì sao lại cho rằng mình có tư cách làm Metal knight đây? Cứ luôn khiến cho lão sư thất vọng như thế, mình có phải là dứt khoát từ bỏ, đối với lão sư mà nói trái lại tốt hơn hay không…

Mấy ngày tiếp đến, Laica ngay cả lời muốn từ bỏ cũng không có cơ hội nói, bởi vì Danzbert đã đi công tác, lâm thời đi công tác, Laica thậm chí là chờ lâu không thấy lão sư lên lớp, sau khi đi dò hỏi mới biết lão sư đã đi công tác.

Lão sư đi công tác hẳn sẽ không là không muốn nhìn thấy mình đi? Laica có loại suy đoán này, nếu không phải còn có mấy Mười Hai Thánh kỵ sĩ cũng đi công tác, sợ rằng hắn thật sự sẽ muốn trực tiếp rời khỏi Thánh Điện, không muốn để cho lão sư của mình tức giận nữa.

Những tiểu kỵ sĩ đều đang học, Laica cũng không có chuyện khác để làm, đành ngẩn ra ở phòng huấn luyện, cho đến khi truyền đến tiếng gõ cửa, hắn giật mình một cái, lại có phần mừng rỡ, xông đi mở cửa, la lớn: “Lão sư!”

Người ngoài cửa lại là Lesus.

Laica ngẩn ra, tâm tình mừng rỡ thoáng chốc biến mất tăm.

Mặc dù bây giờ là khóa dưỡng thành tính cách, nhưng Lesus từ rất lâu trước kia đã không cần học nữa, khí thế của hắn thế nhưng còn muốn mạnh hơn Judge knight hiện nhiệm rất nhiều, dù sao Chasel hiện nhiệm thế nhưng là Judge knight mệnh danh ôn văn nho nhã nhất, thực sự cứu vãn không ít thanh danh xấu của Judge knight —- nhưng đây không phải chuyện đáng khen ngợi.

Lesus hình như biết Laica hiện tại không có chuyện để làm, cho nên hắn cũng không khách khí mà đi vào, cũng không lo lắng sẽ quấy nhiễu đối phương.

“Laica, vì sao thương chân của cậu lành chậm như thế?” Lesus có chút khó hiểu hỏi: “Tôi đả thương cậu nặng đến vậy sao?”

Bởi vì là thương do mình tạo thành, cho nên Lesus thỉnh thoảng sẽ quan tâm đến thương chân của Laica, lại từ chỗ tế ti nghe thấy cái tin tức này, thương thế của Laica cứ trở đi trở lại, mấy ngày này khó khăn lắm mới trị lành, đây khiến hắn có chút lo lắng.

“Hả? Đây không phải chuyện của cậu.”

Laica vừa nói ra đã cảm thấy ảo não, lời này khẳng định lại không đúng rồi, ý của hắn là đây là do mình làm ra, mỗi tối đều không nhịn được len lén giậm chân, thế này làm sao lành nổi? Xác thực không phải chuyện của Lesus.

Hắn cảm thấy Lesus sẽ tức giận giống như người khác, nhưng đối phương lại không có biểu tình tức giận, còn hỏi ngược lại: “Cậu giận tôi đả thương cậu?”

Laica lập tức phản bác: “Cậu bị đần sao?” Mới đầu là do tự hắn ngẩn ra mới trúng chiêu, sau đó mãi mà trị không lành thì là do chính hắn tự giậm chân gây ra, giận Lesus làm gì?

Lesus khẽ nhíu mày, khiến trong lòng Laica trở nên căng thẳng, hiểu rõ mình lại nói sai rồi, hắn nhiều lần chọc Lesus như vậy, đối phương không tức giận cũng khó, nếu là hất đầu bỏ đi không ngó ngàng hắn như lão sư, vậy nên làm sao đây?

“Thương chân của cậu lành hết chưa?”

Laica gật đầu, không dám nói chuyện nữa. Cho dù hắn mỗi tối đều lén giậm chân, nhưng tế ti của Điện Ánh Sáng cũng không phải hư danh, nếu không phải thấy hắn chỉ là bị thương chân, cho nên Điện Ánh Sáng chỉ tìm mấy tiểu tế ti, để cho bọn họ luyện tập trì dũ thuật, thương của Laica sớm đã lành rồi, đừng nói giậm chân, tung cước đá người cũng sẽ không sao.

“Vậy đi theo tôi, lần trước bởi vì tình báo sai sót, thực tập của chúng ta bị gián đoạn, cho nên không tính, phải làm lại lần nữa, cho nên tôi đã chọn nhiệm vụ thích hợp, chúng ta có thể cùng bổ túc thực tập bị gián đoạn.”

Laica lần nữa gật đầu không đáp lời.

Tự mình chọn nhiệm vụ thực tập của mình, cũng chỉ có Lesus có loại quyền lực này thôi, kỳ thực cho dù hắn không thực tập, cũng sẽ không ai nói gì cả, Lesus đã càng giống Judge knight hơn so với Judge knight hiện nhiệm rồi, không người nào còn có yêu cầu gì với hắn.

Ai nói Lesus vẫn là thực tập sinh, toàn Thánh Điện đều sẽ cười người đó mắt mù rồi.

Ngay cả Grisia với tính cách siêu kỳ quái cũng sớm đã tự mình đảm đương, cả ngày thu dọn mớ lộn xộn của Sun knight, ai cũng không dám gọi hắn là thực tập sinh, nếu khiến cho hắn tức giận, thật sự chỉ chịu làm nhiệm vụ của thực tập sinh, Sun knight sẽ là người đầu tiên nhảy ra giết người.

Nghĩ đến hai cái ví dụ này, Laica cảm thấy mình ngay cả lời nói độc cũng nói không xong, ngay cả làm thực tập sinh cũng là một thực tập sinh thất bại, cả ngày chỉ biết khiến lão sư tức giận.

“Lesus cậu thật sự là gã khiến người ghét.” Vì sao lại tốt như thế đây? Hoàn toàn sánh không được!

Laica ủ rũ buông đầu nói xong, lại đột nhiên “A” một tiếng, lần này ngay cả bản thân hắn cũng biết xác xác thực thực là nói sai, hắn hoảng loạn mà nhìn hướng Lesus.

Lesus lại hỏi: “Tâm tình của cậu hình như không tốt lắm, muốn trì hoãn nhiệm vụ không?”

Laica lặng đi một chút, dè dặt hỏi: “Cậu không tức giận sao? Tôi nói cậu rất đáng ghét đó!”

“Cậu hình như không phải cái ý đó.” Lesus bình tĩnh nói: “Quan sát lời nói sắc mặt là việc cơ bản của thẩm vấn, mặc dù cậu nói tôi đáng ghét, nhưng thần sắc thoạt nhìn lại không ghét tôi.”

Trái lại như là ghét bản thân. Lesus bỏ bớt câu này không nói.

“Tôi trì hoãn nhiệm vụ mấy ngày.” Lesus thấy được tâm tình của Laica không tốt, tình hình này đi làm nhiệm vụ thực tập không ổn.

“Tôi muốn đi!” Laica lại kiên trì nói: “Gần đây lão sư đi công tác, tôi không có chuyện gì làm, đúng lúc đi làm nhiệm vụ thực tập.”

Lesus cũng chính là bởi vì biết điều đó mới đặc biệt chọn thời gian này mà tới, nhưng hắn lại phát hiện tâm tình của Laica hết sức bất lợi cho hành động, cho nên nổi lên ý nghĩ hủy bỏ, có lẽ hắn nên khai lối cho đối phương trước, nhưng kinh nghiệm dĩ vãng khiến hắn biết mình tuyệt đối không thiện trường làm loại chuyện này, loại “khai lối” bức đối phương đến bật khóc đó vĩnh viễn đều không thể xảy ra nữa.

Lesus nhìn kỹ biểu tình của Laica hết sức kiên quyết, lúc này mới gật đầu nói: “Cậu phải cam đoan sẽ không để tâm tình ảnh hưởng nhiệm vụ.”

“Cậu lại bị đần rồi sao?” Hắn mới sẽ không công tư bất phân!

“… Vậy thì đi thôi.” Lesus cảm thấy nói chuyện với Laica thật sự rất có thể rèn luyện năng lực quan sát lời nói sắc mặt. Trên miệng mắng hắn đần, biểu tình lại là kiên định đáp ứng, Metal đây rốt cuộc là tính cách gì?

Lại nghĩ đến một Grisia khác cũng khiến hắn vô cùng đau đầu, so với chung đụng cùng đồng bạn, Lesus cảm thấy thẩm vấn phạm nhân đúng là chuyện đơn giản.

◊◊◊◊

Bởi vì không phải thực tập một mình, cộng thêm trước đó đã khiến Laica uổng công một lần còn bị thuơng, cho nên Lesus không chọn nhiệm vụ quá khó khăn, chẳng qua chỉ là phải đi truy tra một tên trộm, Lesus không có tìm Thánh kỵ sĩ quan sát ở bên cạnh như thông lệ, bởi vì gần đây Thánh Điện đặc biệt bận rộn, nhân lực hết sức thiếu thốn, cho nên hắn cũng bỏ bớt.

Không ngờ, hai người lại gặp phải nan đề, tên trộm kia lần này mang một tên đồng bọn, nghe đàm thoại của bọn chúng hình như đều lệ thuộc một tập đoàn trộm cắp, sau khi trộm đồ xong chỉ cần trở về tổng bộ tập đoàn, mặc dù Lesus có thể lựa chọn trực tiếp bắt hai người này lại, nhưng như thế sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt để truy tra, hắn là tuyệt đối không chịu bỏ qua.

Lesus không khỏi mang theo áy náy nhìn Laica một cái.

Laica trái lại không cảm thấy không ổn, theo hắn nghĩ, Lesus sẽ chọn nhiệm vụ khó khăn mới là chuyện bình thường.

Hai người trên đường theo dõi, Lesus phát hiện Laica xác thực là một trợ thủ tốt, hắn hết sức thiện trường ẩn nấp, rất nhiều lần đều là hắn nhắc nhở bên nào có chỗ ẩn thân, thậm chí ở lúc tên trộm phía trước có cảnh giác, Laica cũng kịp thời kéo Lesus trốn đi, mới không bị phát hiện.

Về sau loại nhiệm vụ này cứ trực tiếp tìm Laica chấp hành. Lesus lặng lẽ ghi chú lại.

Hai người theo dõi đến sào huyệt của đối phương, sau khi xác định địa điểm, Lesus có chút không quyết định được, nếu như chỉ là sào huyệt của đạo tặc, lấy năng lực của hắn và Laica, hẳn là có biện pháp giải quyết đi? Nhưng bọn họ vẫn là thực tập sinh, theo lý thuyết sẽ không tự mình xử lý loại chuyện này.

Ở lúc hắn do dự bất quyết, Laica đột nhiên kéo một cái, khiến hắn loạng choạng vài cái, đồng thời nghe thấy tiếng đâm tới hết sức nhỏ bé.

Đuôi mắt thoáng liếc, nơi đứng ban đầu đang cắm một thanh phi đao, sắc mặt của Lesus lập tức trầm xuống, mình vậy mà không có lòng phòng bị như thế!

Mấy tên trộm đang ở trên lầu ló đầu nhìn, trên mặt mang theo vẻ hung ác, đây khiến Lesus hết sức phẫn nộ, mặc dù hắn và Laica mặc phục trang gọn nhẹ, nhưng tuyệt đối nhìn ra được là người của Thần Điện Ánh Sáng, bọn chúng vậy mà cũng dám động thủ? Nếu là dân chúng bình thường, há chẳng phải đã để cho bọn chúng giết rồi?

Trong mắt của Lesus bốc lên lửa giận hừng hực.

“Laica, chúng ta lên!”

Laica vừa nghe, hoàn toàn không bất ngờ, mặc dù bọn họ là thực tập sinh, không nên tự hành động còn đơn độc khiêu khích ổ cướp, chẳng qua đây thế nhưng là Lesus, hắn nói được là được.

Lesus nói “lên” xong, tự mình lập tức bước nhanh tiến lên, hoàn toàn không có ý để cho Laica mở đường trước, mặc dù lấy tính chất năng lực của Laica, xác thực nên là hẳn đảm nhiệm công tác mở đường, nhưng lúc này, hắn lại chỉ có thể vội vàng đi theo.

Lesus trực tiếp đạp ngã hai tên to lớn gác cổng, xông một mạch vào, vừa lại dùng chuôi kiếm đánh ngất một tên to cao cầm búa, vóc người cường tráng gấp đôi Lesus, lúc này, bọn trộm cướp bên trong sớm đã sợ vỡ mật, rối rít tháo chạy, người vừa rồi ở tầng hai ném phi đao vào Lesus thậm chí còn lập tức muốn nhảy cửa sổ chạy trốn.

Đại sảnh tầng một có thể trực tiếp nhìn thấy hành lang tầng hai, nhìn thấy đối phương sắp chạy rồi, Lesus đạp mạnh ra sau một cái, định dồn lực trực tiếp nhảy lên tầng hai, lại nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng rên vô cùng quen thuộc.

Đừng nói… Trong lòng Lesus hiếm khi có chút kinh hoảng, nhưng hắn không có lập tức quay đầu kiểm tra, mà là bắn kiếm trong tay ra, xuyên qua lan can tầng hai, chém trúng cẳng chân của mục tiêu, khiến hắn ngã xuống đất kêu la oai oái.

Lúc này, Lesus mới quay đầu nhìn, Laica quả nhiên đã ngã ở sau lưng mình, tràng cảnh này giống y như đúc lần trước —- hắn vậy mà lại đạp Laica một cuớc.

Đại khái là công lực ẩn giấu khí tức của Laica rất tốt, cho nên Lesus luôn không phát giác đối phương ở sau lưng, cứ như thế đạp mạnh vào hắn lần thứ hai.

“Laica!” Lesus vội vàng vươn tay muốn kéo hắn dậy, lần này hắn chỉ là muốn dồn sức nhảy lên tầng hai, không phải muốn phát ra đấu khí, hẳn là không có đạp nặng như lần trước.

Ai ngờ túm lấy tay của Laica, hắn chẳng những không đứng lên, trái lại là rên đau một tiếng, sau đó vậy mà lộ ra một nụ cười kỳ dị.

Lesus giỏi quan sát lời nói thần sắc nhưng lần này thật sự nhìn không hiểu rồi, tiếng rên đó rõ ràng là đau, nụ cười này thì lại là chuyện làm sao?

Lesus kéo tay áo của Laica ra, quả thật đang băng bó, hắn trầm giọng hỏi: “Tay của cậu làm sao vậy? Có người đả thương cậu? Ở trong Thánh Điện?”

Laica vội vàng nói: “Không phải người khác đả thương, là tự tôi dùng phi đao cắt!”

Lesus ngẩn ra. Tự dùng phi đao cắt? Mà nụ cười vừa rồi…

Vì để nghiệm chứng suy đoán của mình, Lesus đã làm chuyện chưa từng làm qua —- Hắn vô cớ đạp đồng bạn một cước.

Biểu tình trên mặt Laica hết sức ngoạn mục, chấn động, ngạc nhiên, lúng túng, còn xen lẫn nụ cười kỳ dị vừa rồi kia, cuối cùng lại nói: “Lesus cậu có thể đạp tôi thêm một cước không?”

Cảm giác giống như bị trừng phạt, mặc dù không phải bị lão sư đánh, nhưng trong lòng Laica vẫn là cảm thấy thư thản hơn nhiều.

Thế là, Lesus lặng lẽ đạp thêm một cước.

◊◊◊◊

“Laica!”

Đi công tác trở về, Danzbert lập tức nghe thấy học sinh nhà mình lại nằm giường rồi, vội vàng chạy tới xem rốt cuộc là chuyện làm sao, may mà vừa mở cửa liền nhìn thấy Laica bình yên vô sự nằm ở trên giường, ngoại trừ chân quấn băng vải.

Lesus còn ngồi ở bên cạnh gọt táo, kỹ thuật dùng tiểu đao tốt đến khiến Danzbert thầm khen trong lòng, vỏ táo gọt thành sợi dài kia mỏng đến có thể nhìn thấu, nhưng hoàn toàn không có bị đứt.

“Ngươi làm sao bị thương?” Danzbert khó hiểu nhìn mắt cá chân băng bó của Laica, vị trí này làm sao giống y như đúc chỗ bị thương lần trước…

“Là con đạp.” Lesus bình tĩnh giải thích.

“…” Danzbert nổi giận, “Ngươi làm gì vậy, là cố ý nhằm vào Laica nhà ta sao?”

“Không phải cố ý.” Lesus có chút quẫn bách, hai lần liên tiếp đạp trúng chân đồng bạn, hắn cảm thấy cần phải giải thích mình tuyệt đối không phải cố ý. “Năng lực ẩn giấu khí tức của Laica rất mạnh, con thường thường không chú ý đến cậu ấy ở ngay phía sau, cho nên mới đạp trúng.”

“Đây còn phải nói, cũng không nhìn xem là học sinh của ai dạy ra… Không đúng, đây không phải trọng điểm, ngươi lần trước đã đạp rồi, lần này vẫn không cẩn thận hơn, lại có thể vẫn đạp nặng như thế —“

“Không phải đâu, lão sư.” Laica vội vàng giải thích: “Lesus lần này không có đạp nặng như thế, là lúc con bảo cậu ấy đạp con, bất cẩn xoay mắt cá chân, kết quả xương liền bị nứt.”

Danzbert cảm thấy lỗ tai mình khẳng định có chỗ nào có vấn đề.

“Người vừa mới nói ngươi bảo Lesus làm gì?”

“Bảo cậu ấy đạp con, bởi vì cảm giác bị đạp rất tốt.” Laica thành thật nói.

“…”

Danzbert đỡ đầu, lẩm bẩm: “Ta chưa nghe thấy cái gì hết, nhất định là vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về nên quá mệt, cho nên bất cẩn ngủ mộng du, lại có thể nghe thấy Laica nói cảm giác bị đạp rất tốt gì gì đó, hay là mau chóng về giường ngủ thôi… Laica, ta ngày mai ngủ dậy rồi tới xem ngươi sau.”

“Vâng!” Laica hai mắt phát sáng. Lão sư không tức giận nữa.

Lesus cũng rất muốn về phòng ngủ coi như hôm nay đã mơ một giấc mộng, đáng tiếc hắn trước giờ không cho phép mình trốn tránh hiện thực, chỉ có thể ngồi xuống tiếp tục gọt táo, chăm sóc bệnh nhân bị mình đạp thương.

“Lesus, cậu sau này đánh tôi nhiều vào!” Laica hết sức hưng phấn nói: “Tôi thích bị đánh!” Chỉ cần bị đánh chịu thương, lão sư liền sẽ không tức giận nữa!

“…”

Vỏ táo bị đứt rồi.

Lesus cảm thấy công lực trấn tĩnh của mình vẫn chưa đủ cao, nhàn nhạt mà nói: “Chỉ cần nhiệm vụ của cậu hoàn thành không tệ.”

“Không vấn đề! Nhất định làm tới siêu hoàn mỹ! Để cậu không còn cớ không đánh tôi.”

Lần đầu tiên, Lesus hi vọng đồng bạn tốt nhất đừng hoàn thành nhiệm vụ.

== Hết ==
Bình Luận (0)
Comment