Mệnh Kỵ Sĩ

Chương 41

Khi trở về tiệm vũ khí, Igor đã sớm không còn, có lẽ là chờ không nổi rồi đi? Ta vội vàng lại đi trở về lữ quán, vừa mở cửa, quả nhiên tất cả mọi người đều ở đó, bao gồm Igor người đã cho ta leo cây.

“Cậu đã chạy đi đâu rồi?” Vừa nhìn thấy ta, Igor liền tỉnh bơ nói.

Ta không để ý tới hắn, nghĩ đến, phụ nữ hẳn là am hiểu phán đoán tuổi tác hơn so với đàn ông, cho nên ta chuyển hướng Sybelle, mở miệng hỏi: “Sybelle, tôi thoạt nhìn mấy tuổi?”

Sybelle đang chỉnh lý lưới dây thừng, thòng lọng vân vân lặng đi một chút, ngay cả những người khác cũng ngừng công việc trên tay, ngẩng đầu nhìn ta.

Ta hết sức nghiêm túc nhìn Sybelle một hồi lâu, sau đó cô mới thật sự bắt đầu nghiêm túc tỉ mỉ đánh giá mặt của ta, cuối cùng, cô mang theo vẻ mặt chắc chắn phỏng đoán: “Khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi đi, tối đa sẽ không vượt quá hai mươi lăm.”

Đáng hận… Ta tiến thêm một bước hỏi: “Vậy tôi có khả năng là mười tám tuổi không?”

“Không khả năng!” Sybelle lập tức bác bỏ.

Làm sao lại không thể… Ta quay đầu qua, mang theo chút hi vọng cuối cùng hỏi: “Yuna, vậy cô cảm thấy thế nào?”

Yuna có chút không hiểu gì cả nói: “Tôi cảm thấy Sybelle nói không sai à! Cậu khoảng là hai mươi ba, mươi bốn tuổi đi.”

Ta trầm mặc xuống.

Cho nên, ta là một xử nam hai mươi ba, hai mươi bốn thậm chí có thể là hai mươi lăm tuổi… Điều này quả thực so với ta là một người xấu càng khiến người khó có thể tiếp nhận hơn!

“Grisia?” Yuna nhẹ nhàng hỏi: “Cậu cảm thấy tuổi của mình nhỏ hơn sao? Vậy cũng đừng lo, luôn có người trông có vẻ trưởng thành hơn tuổi, chẳng qua mười tám tuổi hình như có chút không có khả năng lắm, có lẽ là hai mươi tuổi đi…”

“Ah!” Sybelle đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó nhìn về phía cửa.

Thì ra, độc giác thú bị ta giấu ở ngoài cửa đã không thể chờ được chạy vào rồi, còn chạy đến bên cạnh ta, bắp thịt cơ thể nó có chút căng cứng, hình như vô cùng cảnh giác nhìn đồng đội chung quanh ta.

“Cậu làm sao tìm được nó?” Tất cả mọi người hết sức kinh ngạc, đa phần là mang theo mừng rỡ.

Ta lại một chút cảm giác mừng rỡ cũng không có, chán nản nói: “Không phải tôi tìm được nó, là nó tìm được tôi.”

Lúc này, Sybelle cùng Yuna tiến lên, không nhịn được vươn tay muốn chạm độc giác thú, nhưng lại bị nó né tránh, độc giác thú trốn ở bên người ta, còn dốc sức dùng đầu cọ cọ ta, có lẽ là hành động của Sybelle và Yuna làm cho nó có chút bất an rồi đi, nó liên tiếp dùng móng cà đất, cái mũi còn ra sức thở dốc, thấy thế, ta đành tiện tay xoa đầu nó để trấn an nó.

Ta xoa, xoa… mọi người làm sao đều thất thần rồi?

Igor ngơ ngác nói: “Độc giác thú không phải chỉ chạm xử nữ sao?”

Ta cứng đờ, bật thốt lên phủ nhận: “Tôi không phải xử nam… A!

Xong rồi!

Mọi người ngây ngẩn, sau đó quay đầu nhìn ta một chút, rồi lại nhìn độc giác thú.

Độc giác thú vừa không còn được trấn an, lập tức liền không vui, bây giờ đang đem đầu ngựa hướng vào trong lòng ta dốc sức cọ, ta cố gắng muốn đẩy nó ra, nhưng sức người cuối cùng không bì được sức ngựa, đầu của nó vẫn không ngừng cọ vào eo ta… con ngựa chết toi!

Lúc này, Sybelle là người thứ nhất phụt ra cười.

Igor không chút khách khí ôm bụng cười đặc biệt lớn.

Woodrow cố gắng muốn nhịn xuống không cười, nhịn đến nỗi bộ mặt cũng vặn vẹo rồi, nhưng cuối cùng vẫn bật cười.

Archie mặt lộ thần sắc đồng cảm, vỗ vai ta an ủi: “Mất trí nhớ có lẽ là chuyện tốt, anh em. Ha ha ha! Xử nam hai mươi lăm tuổi… ha ha ha!”

Nhưng sau khi an ủi xong, hắn nổ ra tiếng cười âm thanh tựa như một trăm tiếng chuông dội lại… May là lần này ta có chuẩn bị tâm lý, đã sớm bịt cái lỗ tai rồi, trái lại những người khác bởi vì đang cười, không kịp phản ứng, cho nên hoàn toàn không kịp bịt tai, mỗi một người đều bị chấn động đến dáng vẻ đau đớn như đầu muốn nứt toác.

Hừ, đáng đời!

Đợi Archie cười xong, ta lập tức cật lực phản bác: “Cái gì mà hai mươi lăm tuổi! Căn cứ vào phán đoán của Sybelle, tôi cũng có thể mới hai mươi ba tuổi à! Yuna còn nói tôi có thể chỉ có hai mươi tuổi, đúng! Tôi nhất định là hai mươi tuổi.”

Lúc này, độc giác thú đột nhiên liếm liếm tay của ta… ta lập tức rút tay lại, một cái táng liền vụt xuống đầu nó, ngay cả Sybelle và Yuna đang đau đầu cũng vì thế la hoảng lên một chút, nhưng con ngựa chết tiệt này hoàn toàn không đau không ngứa, lại còn tiếp tục ủn ủn eo của ta… đáng hận!

Đồ cái con độc giác thú đáng chết chỉ thích xử nữ này, cách xa ta ra một chút!

Ta tuyệt đối không phải xử nam!

“Nếu Grisia đã dẫn độc giác thú về… Phụt! Ha ha ha!”

Sybelle nghiêm túc nói đến một nửa lại bật cười, còn cười đến nỗi nước mắt cũng rớt ra, hoàn toàn không thể nào nói, tiếp đến Igor cũng cười rộ lên, sau đó, ta chuẩn bị che cái lỗ tai cho tốt… Kết quả Archie lại không có nổ lên cười, ngược lại lộ ra nụ cười đê tiện, lấy tay khoác vai ta nói: “Đừng nói tôi không quan tâm cậu, lần sau mang cậu đi trải nghiệm, thoát ly hàng ngũ xử nam, he he he!”

Sau khi nghe thấy kháng nghị của ta, Archie lại chỉ là cười he he không hồi ứng,tên đáng chết!

Lúc này, Woodrow tiếp tục nói: “Có độc giác thú, vậy chúng ta liền đi lĩnh thưởng đi! Để khỏi đêm dài lắm mộng, nếu có đội ngũ khác muốn tranh đoạt thì không xong rồi.”

“Lĩnh thưởng cái gì, tôi phản đối!” Ta tức giận trả lời.

“Đừng nóng giận, Grisia.” Woodrow cười khổ: “Mọi người không phải cố ý cười cậu, chỉ là cười giỡn mà thôi.”

“Tôi không tức giận.” Ta nhàn nhạt cười, giải thích: “Là thật sự không đi lĩnh thưởng.”

Tiếng cười của Sybelle đột nhiên đình chỉ, Woodrow trầm mặc xuống, Igor gãi đầu, Yuna đầy mặt khó hiểu.

“Cậu đừng nói là muốn giữ lại cho mình cưỡi chứ?” Archie có chút cảnh giác hỏi.

Archie vừa hỏi, vừa bày ra tư thế chuẩn bị chạy, hình như có phần muốn chạy tới, sau đó vững vàng bắt lấy độc giác thú, để ta khỏi độc chiếm. Chẳng qua, độc giác thú quấn chặn lấy ta, hơn nữa chỉ cần người ngoại trừ ta ra muốn đến gần nó, cái sừng vốn tràn ngập quang thuộc tính trên đầu nó sẽ phát ra quang càng mạnh.

Cho nên, Archie mặc dù bày tư thế, nhưng lại một chút cũng không dám đến gần.

“Tôi là tế ti, cũng không phải kỵ sĩ, đang không nuôi ngựa làm chi?”

Sau khi ta đảo mắt khinh khỉnh với Archie, tỉ mỉ giải thích với mọi người: “Nghe cho kỹ đây, nếu ngay cả công hội mạo hiểm giả cũng chịu bỏ năm trăm đồng vàng để treo giải cho con độc giác thú này, đây biểu thị cái gì?”

“Giá trị của độc giác thú vượt xa hơn năm trăm đồng tiền vàng…”

Sau khi Woodrow trả lời xong, chần chờ một chút, lại nói: “Cái này chúng tôi cũng biết, chẳng qua, không có một đội mạo hiểm bình thường nào lại lén đem độc giác thú chuyển ra khỏi thành, bởi vì mỗi một cổng thành đều có người của công hội mạo hiểm giả coi giữ, hơn nữa dù có thành công hay không, tiếp đó cũng sẽ bị công hội liệt vào sổ từ chối giao thiệp, thậm chí sẽ bị truy nã!”

“Vậy thì đừng bị công hội phát hiện là chúng ta làm chẳng phải tốt rồi sao?” Ta thản nhiên nói.

“Làm sao có thể không bị phát hiện đây?” Yuna tức giận hô: “Grisia, cậu lại đang làm ẩu rồi.”

Làm ẩu? Ta ngẩn người, cái từ này nghe thật quen tai… đừng nói là người nào đó cũng thường nói ta làm ẩu chứ?

“Khoan khoan, biết đâu thật sự có thể đó!” Archie la lên, xen vào nói: “Chúng ta có thể che mặt đi làm.”

“Che mặt?” Woodrow thì thầm.

Che mặt? Ta ngẩn người, nghĩa là dùng thuộc tính khác để che giấu khuôn mặt sao? Mặc dù ý của ta cũng không khác thế này lắm, nhưng thật ra không biết cái này gọi là “che mặt”.

“Không được!” Yuna mạnh mẽ phản đối, phẫn nộ trừng mắt vào ta, la lên: “Không thể làm chuyện xấu, Grisia, cậu là tế ti thần Ánh Sáng.”

Sybelle thì lộ ra ánh mắt do dự, nhưng cô lén nhìn Yuna, người sau đầy mặt tức giận, cô cũng chỉ ngập ngừng nói: “Umm, như vậy hình như không tốt lắm…”

Woodrow cũng lén liếc Yuna một cái, lắc đầu nói: “Không ổn không ổn.”

Ta mặc kệ mọi người nói phản đối, chuyển hướng Archie, hỏi thẳng: “Archie, giá trị độc giác thú là bao nhiêu?”

Archie do dự một chút, ngập ngừng nói: “Nghe nói công hội mạo hiểm giả là muốn đem độc giác thú cho Trầm Mặc Chi Ưng của Hỗn Độn Thần Điện, cũng không có ý định lấy đi bán, chẳng qua nếu thật muốn bán, căn cứ vào tin tức của một số hội đấu giá chợ đen, ít nhất, ít nhất…”

Tất cả mọi người đều kéo dài cái lỗ tai, ta cố ý nâng cao âm đuôi, hỏi: “Ít nhất?”

“Ít nhất năm nghìn đồng vàng giá khởi đầu.”

Ta xoay người trong chớp mắt, túm cổ áo Archie, kinh hô: “Năm nghìn đồng tiền vàng?”

Archie hoảng hốt, hỏi ngược lại: “Cậu không phải biết sao?”

Ta nào biết chứ!

Ta chỉ là đoán con ngựa chết tiệt này chắc chắn rất đáng giá, nào ngờ lại đáng giá đến mức này. Năm nghìn đồng tiền vàng đó! Nhiều hơn gấp mười so với mức tiền thưởng của công hội mạo hiểm giả, hơn nữa cái này vẫn là giá tiền “ít nhất” mà thôi!

“Năm nghìn đồng tiền vàng…”

Ta cố gắng ảo tưởng đến dáng vẻ của năm nghìn đồng tiền vàng, nhưng lại phát hiện mình đối với số lượng tiền vàng này hoàn toàn không có chút khái niệm, đừng nói là năm nghìn đồng, ta ngay cả một trăm đồng tiền vàng có dáng dấp gì cũng tưởng tượng không ra!

Chẳng lẽ, ta trước kia là một tên bần cùng sao?

“Năm, năm nghìn đồng tiền vàng… thật nhiều tiền quá!” Sybelle hét ầm lên.

“Năm nghìn đồng… pháp trượng Chiến thần quang huy mình rất muốn cũng chỉ mới ba trăm đồng tiền vàng.” Yuna thì thầm tự nói.

Sau đó mọi người chần chờ không quyết cùng nhau nhìn về phía đội trưởng trên thực tế là Woodrow, người sau cả mặt lại do dự, vừa thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, hắn vội vàng nói: “Đừng nhìn tôi à, cũng đâu phải tôi đưa ra, muốn nhìn thì nhìn Grisia đi!”

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía ta, ta đầu tiên lộ ra một cái nụ cười ôn hòa với bọn họ, trấn an sự căng thẳng bất an của mọi người, sau đó mới chầm chậm mở miệng nói: “Dù sao, đối với độc giác thú mà nói bị bán cho ai cũng chẳng giống nhau sao? Hơn nữa mọi người xem, nó thích tôi như vậy, nhất định thà ở lại bên người tôi, cũng không muốn tới chỗ công hội mạo hiểm giả đó đi? Nếu chúng ta mang nó đi, nó cũng sẽ bởi vì có thể ở lại bên người tôi lâu một chút mà thích thú, như vậy đối với độc giác thú mà nói, không phải cũng là chuyện tốt sao?”

Ta sờ sờ đầu độc giác thú, ngồi xổm xuống, cười cười với nó: “Đúng không? Độc giác thú đáng yêu.”

Con ngựa chết tiệt này không chút khách khí dồn sức liếm mặt ta, để lại nước dãi đầy mặt… không biết nước dãi của độc giác thú có đáng giá tiền hay không? Chiếu theo giá trị thân thể năm nghìn đồng vàng của nó để xem, nói không chừng ngay cả nước dãi cũng có thể bán tới một đồng vàng!

“Nói như vậy cũng phải. Độc giác thú hình như thật sự rất thích cậu.” Woodrow gật đầu nói.

Yuna hung hăng trừng hắn một cái, không vui nói: “Woodrow, đừng nghe Grisia nói bậy!”

Archie đã bắt đầu tính toán: “Năm trăm đồng biến thành năm nghìn đồng, vậy chẳng khác nào mỗi người có thể được chia năm trăm đồng tiền vàng…”

“Cậu là tính như thế nào vậy?” Ta khó chịu nói: “Năm nghìn đồng tiền vàng trừ đi hai phần của tôi, lại trừ đi hai phần làm đội phí, sau đó năm người các cậu chia đều, phải là sáu trăm bốn mươi đồng tiền vàng, nếu như cậu muốn đem một trăm đồng đưa tôi, tôi cũng không phản đối.”

“Một mình cậu đã lấy một ngàn đồng tiền vàng, còn muốn lừa tiền của tôi?” Archie đau lòng nói: “Cậu quả thực còn thích hợp làm đạo tặc hơn so với tôi đấy!”

“Sáu trăm bốn mươi đồng tiền vàng!” Sybelle vẻ mặt đã hoàn toàn đồng ý rồi.

Nghe vậy, Yuna lộ ra biểu tình choáng váng, không ngừng lẩm bẩm: “Pháp trượng Chiến thần quang huy, không thể làm chuyện xấu, pháp trượng Chiến thần…”

Nhìn mọi người khá dao động rồi, ta lại đẩy bọn họ một phát, nói: “Nếu độc giác thú vui vẻ, tôi cũng vui vẻ, các cậu cũng vui vẻ, tất cả mọi người đều vui vẻ. Tại sao lại không làm đây?”

Về phần công hội mạo hiểm giả cùng với Trầm Mặc Chi Ưng lẽ ra sẽ thu được độc giác thú đại khái sẽ không vui vẻ đi? Chẳng qua, đó không liên quan đến chuyện của ta, dù sao ta cũng không biết bọn họ.

Mọi người nhìn ta, biểu tình tuy rất xao động, lại biết rõ đây là sai, cho nên hết sức vùng vẫy, nhất là Yuna, cô không ngừng thì thầm pháp trượng Chiến thần quang huy, chuyện xấu… thì thầm đến cuối, nhưng chỉ còn lại có pháp trượng Chiến thần quang huy, hai chữ chuyện xấu không biết ném đi đâu rồi.

Cuối cùng cô run rẩy nói: “Grisia, cậu, cậu nhất định không phải là tế ti thần Ánh Sáng… là ma quỷ!”

“Làm sao lại nói như thế?”

Ta tuôn ra nụ cười xán lạn nhất, dùng giọng vô tội nhất nói: “Cô xem, ngay cả độc giác thú cũng thích tôi đây! Tôi đối với nó đúng là tế ti thần Ánh Sáng đầy trắc ẩn mà!”

“Chúng ta nhất định là nhìn thấy một gã ma quỷ rồi…”

Woodrow bên cạnh thì thào: “Đẳng cấp ma quỷ còn cao đến nỗi ngay cả độc giác thú cũng không thể không vẫy đuôi cầu xin thương xót với hắn.”

Ta tự động lược bỏ lời của Woodrow, nói với mọi người: “Nếu như mọi người đối với năm trăm đồng tiền vàng không có hứng thú bằng năm ngàn đồng tiền vàng, vậy chúng ta bây giờ nên bắt đầu thảo luận đối sách rồi, dù sao độc giác thú không thể trốn ở chỗ này mãi mà không bị phát hiện.”

Mọi người trầm mặc xuống, nhưng không ai phản đối, xem ra đã khuất phục dưới năm nghìn đồng tiền vàng rồi.

Ta giơ ngón trỏ lên, tiếp tục nói: “Đầu tiên, vấn đề các người phải suy nghĩ là, làm thế nào đưa độc giác thú chuyển ra ngoài.”

“Khoan khoan! Cái gì gọi là vấn đề “các người” phải suy nghĩ?” Sybelle lập tức không phục nói: “Chúng tôi suy nghĩ, vậy cậu muốn làm gì hả?”

Ta xòe hai tay, có điểm bất đắc dĩ nói: “Tôi thế nhưng là một người mất trí nhớ, từ lúc tỉnh lại đến giờ, tôi cũng chưa có dùng qua kỹ năng của tế ti, cho nên muốn kiểm tra năng lực của mình một chút trước, để tránh đến lúc đó không giúp được gì, lại còn kéo chân mọi người.”

Nghe vậy, Sybelle có chút không cam lòng “oh” một tiếng, những người khác cũng gật đầu đồng ý.

“Grisia, cậu thử xem coi, cậu có thể thi triển “thần dực thuật” không, đó dùng để gia tăng tốc độ, đối với trốn ra khỏi thành chắc hẳn rất hữu dụng”. Yuna căn dặn ta, nói: “Công dụng của “Thánh quang hộ thể” với “thần dực thuật” lần lượt là chống đả kích và gia tăng tốc độ, đối với Chiến thần tế ti chú trọng tăng cường chiến lực đều là khá khiếm khuyết. Chẳng qua thần dực thuật là thần thuật tương đối khó, ngoại trừ quang thuộc tính, còn phải dùng chung với phong thuộc tính, cho nên không phải tế ti nào cũng có thể biết, không biết cũng không sao”.

Ta nhún vai nói: “Tôi cố sức thử xem.”

“Như vậy thử tụ tập quang thuộc tính trước đi!” Yuna chỉ đạo như thế.

Điểm này không hề có vấn đề, bởi vì bên người ta luôn tụ tập rất nhiều quang thuộc tính, chỉ tiện tay vẫy một cái, quang thuộc tính liền tụ tập tới tấp đến tay ta rồi.

Lúc này, mọi người hoàn toàn không có thảo luận biện pháp chạy ra khỏi thành, trái lại ngơ ngác nhìn tay ta, ta nhìn trái phải, chọn trúng ngay Igor người dám cho ta leo cây, vừa hô: “Thánh quang hộ thể!”

Yuna thở dài, nói: “Không phải như thế, Grisia, cậu phải đọc chú ngữ trước…”

Sau khi đám quang đó vây quanh Igor, ta tự hỏi, nếu như cần dùng để phòng ngự, chắc hẳn là phải làm cho quang thuộc tính rắn chắc một chút đi? Cho nên ta đem tầng tầng lớp lớp đám quang đó nén lại thành một tấm mỏng lớn, sau đó dùng tấm mỏng lớn này “bao lại” Igor, giống như là hắn mặc một lớp áo giáp mỏng.

Yuna đột nhiên kinh hô: “Trời ơi…”

“Làm sao vậy?” Igor vẻ mặt thảm thiết, vô cùng căng thẳng la: “Yuna? Đừng nói cậu ta làm sai rồi chứ? Grisia! Cậu rốt cuộc lại làm cái quái gì vậy!”

Ta cũng giật nảy mình, không lẽ thật sự làm sai rồi? Nhưng nhìn Igor, hắn hình như cũng đâu có làm sao mà?

Yuna lại không có trả lời Igor, ngược lại đột nhiên la to: “Archie!”

“Vâng!” Đạo tặc cũng giật nảy mình.

Yuna như thể đội trưởng ra lệnh: “Công kích Igor.”

“Hả?” Archie sững sờ cả người. Trên thực tế, là toàn bộ mọi người đều sững sờ.

“Mau!”

Archie đầy mặt không hiểu gì hết, nhưng dưới sự thúc giục liên tục của Yuna, lúc hắn đang định nghe theo vung quyền, Igor cũng cam chịu số phận bị đánh, Yuna lại kêu to: “Đừng dùng nắm đấm, dùng vũ khí công kích!”

“Yuna…” Igor sắp khóc đến nơi rồi.

Archie rốt cục do dự rồi, hắn buông nắm tay, cả mặt như viết “Tôi không dám”.

Lúc này, Woodrow đột nhiên ngửa mặt lên trời rống một tiếng, sau đó, hắn lại có thể bắt đầu biến hóa… trên người hắn mọc ra lông, bàn tay hắn biến thành bàn chân thịt khổng lồ, năm móng vuốt đen dài trên đó khiến cho ta cảm giác da đầu tê dại. Nếu như bị hắn đập một chưởng, chắc chắn sẽ phun ra không ít thứ.

Cuối cùng, Woodrow hoàn toàn biến thành gấu… Một con gấu đen to lớn đứng thẳng, ngực còn có một nhúm lông trắng hình chữ V.

Ta trợn mắt há hốc mồm, đây là chuyện làm sao? Woodrow là người? Hay là gấu?

“Woodrow?”

Igor mặt biến sắc la hoảng, nhưng Woodrow người biến thành gấu đã một vuốt đập xuống hắn, đả kích hắn không kịp trở tay, té xuống mặt đất ngay tại chỗ, Woodrow lại vẫn không chịu buông tha hắn, dùng chân nặng nề giẫm vào đầu hắn…

Miệng ta mở thành chữ O, bây giờ rốt cuộc là chuyện làm sao?

“Các cậu đang làm gì vậy?”

Sybelle mặc dù có chút lo lắng, chẳng qua vẫn là tò mò chiếm đa số, cô nhìn Woodrow chậm rãi biến lại về người, cộng với chiến sĩ từ từ đứng lên, cuối cùng giọng mang chút quan tâm hỏi hắn: “Igor, cậu không sao chứ?”

Igor vươn tay sờ sờ đầu, vẻ mặt mù mịt, sau khi nghe thấy câu hỏi của Sybelle, hắn gãi mặt nói: “Không sao, quái lạ, không hề đau đớn chút nào.”

“Thật chứ? Woodrow lực siêu lớn đó!” Sybelle kinh ngạc xong, lập tức hưng phấn quay đầu nói với ta: “Grisia, tôi cũng muốn.”

Nhìn thấy bộ dạng vẫn có thể sờ đầu cười ngây ngô của Igor, ta cuối cùng coi như yên tâm rồi, sau khi nghe thấy Sybelle nói, thuận tay lại tụ tập quang thuộc tính, nén thành lớp mỏng, sau đó cũng đem bao bọc lấy Sybelle.

“Mau, mau!” Sybelle được bao lại lập tức hưng phấn nói: “Archie, mau đánh tôi… Eh! Trước dùng nắm đấm đánh là được.”

Có tấm gương trước của Igor, Archie lần này không chần chờ nữa, không chút nào thương hoa tiếc ngọc vung một quyền về phía Sybelle, Sybelle mặc dù biết chắc hẳn sẽ không sao, nhưng vẫn không nhịn được nhắm mắt lại, một giây, hai giây…

Cô mở hai mắt ra, nhìn Archie đang không ngừng ra sức vung quyền, cô hưng phấn la lên: “Không đau! Thật sự không đau đó!”

“Đương nhiên không đau rồi.”

Yuna mang giọng như chuyện đương nhiên nói: “Thánh quang thuộc tính dày đặc như thế này, sợ rằng phải dùng “đấu khí” mới có thể phá vỡ nó. Thật khó tin, nếu như Grisia có thể thi triển Thánh quang hộ thể với mọi người, vậy chúng ta hoàn toàn không cần phải nghĩ đối sách gì nữa, trực tiếp lao ra khỏi thành là được, bên trong thành thế nhưng không có bao nhiêu chiến sĩ cấp cao biết đấu khí.”

Woodrow lắc đầu nói: “Không đơn giản như vậy, Yuna, cậu cũng cảm giác được lớp Thánh quang hộ thể này cần đòi hỏi biết bao cường đại chứ? Muốn Grisia tụ tập nhiều quang thuộc tính như vậy, chỉ sợ là chuyện không có khả năng…”

Archie, Yuna, Woodrow, cuối cùng là chính ta… Tất cả đều xong rồi! Toàn bộ đều đã gia tăng Thánh quang hộ thể, tiếp theo là Thần dực thuật, nghe Yuna nói, hình như là quang thuộc tính cộng thêm phong thuộc tính. Mmm! Không biết cần bao nhiêu phong thuộc tính mới đủ?

“…”

Ta đem quang thuộc tính cùng phong thuộc tính “vo” cùng một chỗ, hành động này nhưng lại khiến cho Yuna ré lên cuống quýt, cô la lên: “Cẩn thận một chút, Grisia, đem thuộc tính khác nhau trộn lẫn cùng một chỗ là việc rất nguy hiểm, nếu như làm không tốt sẽ phát nổ!”

Nghe vậy, mọi người đột nhiên toàn bộ chạy đi áp sát cửa, vừa muốn xông cửa mà ra, vừa lại tò mò nhìn ta.

Vo xong rồi! Ta nhìn mọi người, tên áp sát gần cửa nhất là Archie, hắn gần như có nửa người ở bên ngoài phòng rồi.

Tốt lắm! Vật thí nghiệm kế tiếp chính là hắn!

Ta đem đám quang, phong thuộc tính đó ném lên người Archie, hơi chút điều động, làm cho đám đó phần lớn tụ tập lên tay chân hắn. Lúc này, tay chân Archie run rẩy đến nỗi giống như sắp rút gân, sau khi điều chỉnh tốt, ta mở miệng nói: “Archie, cậu chạy thử xem.”

Archie gật đầu, sau đó hắn nói câu: “Nguyện Chiến thần phù hộ con”, làm ra tư thế bắt đầu chạy, rồi cất bước…

Rầm!

Hắn vừa chạy, người đã biến mất tăm, mãi sau khi chúng ta nghe thấy một tiếng nổ không thua gì giọng hắn, mới ở trên vách tường gian phòng tìm thấy một cái lỗ bự hình người.

Miệng của Igor và Sybelle cũng há thành chữ O.

Ta thì mặt vô biểu tình nhìn cái lỗ hình người kia. Thánh quang hộ thể là thần thuật của thần Ánh Sáng, ngươi lại cầu bảo trợ từ Chiến Thần người luôn có quan hệ không tốt với Thần Ánh Sáng… Vậy không phải là muốn chết sao?

“Archie, cậu không sao chứ?” Sybelle la lên.

“Không sao…”

Archie từ phía sau cái lỗ thủng nhô đầu ra, mặt còn cười hì hì trả lời: “Không hề đau đớn chút nào.”

Thấy thế, tất cả mọi người thở phào một hơi, lúc này Yuna quay đầu chỉ đạo ta: “Phong thuộc tính hình như quá nhiều rồi.”

Ta gật đầu.

Dường như là bởi vì phong thuộc tính quá nhiều, khiến cho tốc độ quá nhanh, cho nên hẳn là nên bớt một chút phong mới phải, nhưng không biết làm sao, ta có loại trực giác, phóng nhiều phong thuộc tính như vậy cũng không sai lầm, chỉ là Archie không thể nắm bắt tốc độ nhanh như vậy mà thôi.

Nếu có người có thể nắm bắt loại tốc độ này, vậy nhất định có thể trở nên nhanh như gió. Một người nhanh như gió… đối với kẻ địch của người đó mà nói, đối thủ này nhất định còn đáng sợ hơn một trận gió lốc đi!

Sau khi ta điều chỉnh mấy lần phong thuộc tính, lần lượt tìm được lượng phong thuộc tính thích hợp, Archie và Sybelle vốn là nghề nghiệp dạng tốc độ, cho nên có thể bớt nhiều một ít, Igor, Yuna và Woodrow thì phải tốn thêm một chút, mà chính ta… không khác nhóm sau lắm.

Xem ra tế ti thần Ánh Sáng quả nhiên cũng không phải loại hình tốc độ.

Archie, Sybelle và Igor ở trong phòng chạy qua chạy lại, chơi đùa hết ga.

“Mỗi người chúng ta đều đã gia tăng Thánh quang hộ thể và thần dực thuật, năng lực tụ tập của cậu quá mạnh mẽ rồi… Không! Cậu thậm chí vì để điều chỉnh phong thuộc tính, đã thi triển thần dực thuật lặp lại mấy lần!”

Ta cười một chút, tự hào nói: “Cho dù là mười hai người cũng không có vấn đề!”

Nghe thấy số lượng này, Yuna lặng đi một chút, thì thào: “Tôi thật không dám nói không thể rồi, cậu rốt cuộc là ai? Grisia.”

“Tế ti thần Ánh Sáng.” Ta trả lời xong, ngừng lại một chút rồi hỏi: “Đây không phải cô nói sao?”

Yuna nhỏ giọng thì thầm: “Thật sao? Bây giờ tôi thật sự không dám chắc rồi…”

“Trước hết mặc kệ tôi rốt cuộc là ai đi.” Ta nói với Yuna và Woodrow: “Chúng ta trước hết hẳn là nên mau chóng nghĩ biện pháp chạy ra khỏi thành chứ?”

“Ôi!”

Woodrow thở dài, nhìn ba người đang vui đùa hết mình, từ đáy lòng nói: “Căn bản không cần nghĩ kế hoạch gì nữa, bằng với loại tốc độ và năng lực kháng đả kích này, chỉ cần không gặp phải chức nghiệp cấp cao trở lên, ai có thể cản trở được chúng ta?”

“Nếu gặp phải chức nghiệp cấp cao thì sao?” Ta lại không thể yên tâm, tiếp tục hỏi: “Đây thế nhưng là năm nghìn đồng tiền vàng, chẳng lẽ công hội mạo hiểm giả không tìm chức nghiệp cấp cao đến thủ cổng thành sao?”

Woodrow và Yuna kỳ quái liếc ta một cái, Woodrow lắc đầu nói: “Chức nghiệp cấp cao làm sao có thể lại đi thủ cổng thành, bọn họ mỗi một người đều có thể làm quan chỉ huy tòa thành này rồi, cậu từng gặp qua quan chỉ huy thủ ở cổng thành sao?”

Ta cứng họng không trả lời được, chức nghiệp cấp cao thì ra giỏi như thế sao?

Lúc này, Archie không biết từ khi nào đã ngừng nô đùa, chạy tới chen vào: “Tôi biết, tôi biết! Trong thành chỉ có một đạo tặc cấp cao, những chức nghiệp khác một người cũng không có.”

“Đạo tặc sao?”

Woodrow và Yuna thoáng nhìn nhau một cái, người trước cười nói: “Vậy thật là quá tốt rồi, cho dù đẳng cấp là cấp cao, đạo tặc cũng không phải là nghề có thể chính diện ngăn cản người. Cho nên chúng ta cứ trực tiếp lao ra thôi!”

“Được rồi!” Ta gật đầu, khi quay đầu nhìn thấy độc giác thú, trong lòng đột nhiên có cỗ cảm giác bất an, vừa lại vội vàng hỏi: “Vậy ai phụ trách đi theo bên cạnh độc giác thú?”

Woodrow và Yuna đồng thanh nói: “Đương nhiên là cậu đó!”

“Cái gì? Tôi là tế ti đấy!” Ta đương nhiên cật lực phản đối: “Tế ti là phải ở hậu phương hóng gió!”

“Cậu thật sự mất trí nhớ sao…” Woodrow lại lẩm bẩm tự nói.

“Vốn là như vậy không sai!” Archie vỗ vai ta, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà hả! Grisia, cậu nên biết rằng, trong đội ngũ người vẫn còn có tấm thân trinh khiết cũng chỉ có cậu thôi! Cậu xem, độc giác thú không cho chúng tôi những người không thuần khiết này tiếp cận nó, cho nên cũng chỉ có người thuần khiết không tì vết như cậu mới có thể mang độc giác thú ra khỏi thành.”

Ta mặt vô biểu tình nói: “Có tin tôi một giây sau sẽ tống cậu đi gặp Thần Ánh Sáng, để ngài đem cậu đi gột rửa thành cái người thuần khiết một lần nữa.”

Archie đột nhiên phá lên cười, dưới sự bất ngờ, chấn động đến nỗi lỗ tai ta thiếu chút nữa phát nổ, đầu đau như muốn nứt ra, còn nghe thấy hắn cười ha ha nói: “Grisia, cậu thế nhưng là một tế ti đó! Cho nên tế ti chính là không có năng lực công kích, cho nên hả! Nguy hiểm của cậu hoàn toàn không chút nào kinh khủng.”

… Có lẽ ta thật sự nên thử xem mình có biết ma pháp hay không.

Đoàn người chúng ta lén lén lút lút, thật vất vả ở dưới tình huống không có người nào phát hiện, mang độc giác thú vào trong con hẻm nhỏ gần cửa thành, bắt đầu làm chuẩn bị cuối cùng trước khi tháo chạy.

Đối với tháo chạy mà nói, tốc độ của Yuna và Igor không đủ nhanh, cho nên, sau khi Yuna giúp mọi người gia tăng hết thần thuật, hai người dứt khoát gia nhập hàng ngũ đang xếp hàng ra khỏi thành, chỉ còn lại Sybelle, Archie và Woodrow theo ta. Bình thường, tốc độ của Woodrow cũng không dủ nhanh, nhưng sau khi hắn biến thành một con báo, tốc độ trái lại so với Archie nhanh nhất còn muốn nhanh hơn.

“Cậu rốt cuộc có thể biến thành mấy loại động vật vậy?” Ta tò mò cúi đầu nhìn con báo, nhưng hắn chỉ nhìn ta không có trả lời.

“Woodrow sau khi biến thành báo không thể nói chuyện!” Sybelle cười hì hì nói: “Cậu ta chỉ biết biến thành gấu và báo mà thôi, sau khi biến thành gấu rất có sức lực, biến thành báo sẽ rất nhanh.”

“Như vậy Woodrow phụ trách nhiễu loạn mọi người, Archie và Sybelle phụ trách mở đường, tôi thì cứ xông thẳng lên phía trước, nếu như bị phân tán, cứ toàn lực chạy đến địa điểm tập hợp Woodrow nói.”

Hai người một báo đều gật đầu với ta, sau đó đoàn người chúng ta đeo mặt nạ đã chuẩn bị trước, đây là của Archie chuẩn bị, hắn nói đây là thứ khi làm chuyện xấu nhất định phải mang… Cho nên, che mặt thì ra là một loại tập tục sao?

Sau khi ta cái hiểu cái không mà đeo mặt nạ vào, vừa thuận tay bao phủ trên mặt mọi người một lớp quang thuộc tính lờ mờ, như vậy tướng mạo của mọi người sẽ không bị nhìn thấy nữa.

Đương nhiên, Woodrow biến thành báo sẽ không cần.

Ta kéo độc giác thú lại, nó nhìn ta, ta cũng nhìn nó, lúc này, ta đột nhiên có cỗ cảm giác bất an… Ta biết cưỡi ngựa sao?

Nhìn cái lưng trắng tinh vô khuyết của độc giác thú, trong lòng ta một chút cảm giác yêu thích cũng không có, chỉ có cảm giác căng thẳng, nếu như từ lưng ngựa té xuống…

Ta vẻ mặt đau khổ hỏi: “Nếu như té xuống thì làm sao?”

“Té xuống?” Sybelle không hiểu hỏi: “Té xuống cũng đâu sao? Cậu là tế ti thần Ánh Sáng mà! Tự mình trị thương một cái là được rồi!”

Là như thế sao? Nhưng, ta làm sao lại có loại cảm giác, nếu như té xuống ngựa, tuyệt đối sẽ có hậu quả vô cùng, vô cùng nghiêm trọng!

Có lẽ là thấy ta chậm chạp không lên ngựa, Archie nhíu mày nói: “Grisia, xem ra hình như cậu chưa từng cưỡi ngựa.”

“Tôi là tế ti, vừa lại không phải kỵ sĩ, không biết cưỡi ngựa cũng là bình thường!”

Nghe vậy, Archie gãi đầu, không thể không đồng ý: “Nói cũng phải, nhưng cậu không biết cưỡi ngựa, làm sao cưỡi lên độc giác thú?”

“Dù sao chỉ cần ôm chặt, đừng té xuống độc giác thú là được.” Ta kiên trì nói.

Sybelle tức giận nói: “Cái gì mà chỉ cần ôm chặt! Cậu xác định độc giác thú biết nên đi đâu sao?”

“Độc giác thú!” Ta quay đầu căn dặn độc giác thú: “Lát nữa dù như thế nào, lao ra cửa thành cho ta là được, hiểu không?”

Độc giác thú gật đầu.

“Lại có thể hiểu được tiếng người? Cái này đúng là không có thiên lý… Chẳng lẽ, con độc giác thú này thật ra cũng là druid?” Lẩm bẩm của Archie dẫn tới một cú húc nhẹ của Woodrow, druid chân chính

Ta hít sâu một hơi, sau đó ra sức nhảy một cái, chuẩn xác mà nhảy đến lưng ngựa, lúc này, Archie phì ra cười: “Tư thế không tệ mà! Xem ra không chừng cậu biết cưỡi ngựa đó!”

Thật không? Ta đột nhiên tràn đầy tự tin, gót chân đá bụng ngựa một cái, độc giác thú cũng oai phong hí lên một tiếng, chớp mắt sau đó bắt đầu chạy…

“Ui da!”

Sybelle cười ha ha, quay đầu hỏi: “Archie, làm sao người biết cưỡi ngựa lại sẽ từ trên lưng ngựa té xuống, đã vậy còn té chổng vó nữa hả?”

Ta từ trên mặt đất đứng lên, tức tối nói: “Tôi chỉ nhất thời không bám chắc mà thôi!”

Sau khi đứng lên, ta dùng sức đập xuống đầu độc giác thú, trách mắng: “Phóng nhanh như vậy làm cái gì? Muốn ta ngã chết hả?”

Độc giác thú nhỏ giọng kêu, bộ dạng rất tội nghiệp.

“Được rồi, được rồi!” Thấy nó tội nghiệp như vậy, ta cũng mềm lòng rồi, chỉ là lại nhắc nhở: “Tiếp theo cẩn thận một chút là được.”

Độc giác thú lại vui vẻ liếm liếm ta. Đúng là chỉ có thần Ánh Sáng mới biết được, con ngựa này tại sao lại thích liếm ta như vậy!

Tiếp theo, chờ sau khi ta cưỡi lên ngựa, Woodrow đã biến thành báo dẫn đầu liền xông ra ngoài, hắn vừa xông ra quả nhiên khiến cho mọi người đang xếp hàng đi ra khỏi thành cuống quýt la hoảng, một số người thậm chí còn hét lên.

“Đâu ra con báo này?”

Vệ binh cửa thành hô lớn, hơn nữa mười mấy người đã xếp thành hình quạt, cẩn thận giơ thương, tất cả đầu nhọn đều nhắm ngay Woodrow.

“Chính là bây giờ!”

Ta quay đầu khẽ hô lên với Sybelle và Archie, hai người liền lập tức xông ra ngoài, tiếp đó ta thúc ngựa, độc giác thú theo phía sau hai người lao ra… lần này nó không dám toàn lực chạy rồi, thậm chí chạy hết sức vững vàng, gió nhẹ từ từ thổi tới, ta thoải mái gần như sắp thích cưỡi ngựa rồi.

Ta thở dài: “Đây thế nhưng so với cưỡi trên lưng người thoải mái hơn nhiều.”

Nói xong, cảm giác có điểm kỳ quái, ta làm sao biết cưỡi ngựa thoải mái hơn cưỡi người? Chẳng lẽ ta từng cưỡi người… Điều này làm sao có thể hả!

Mặc kệ đi, bây giờ thế nhưng không phải lúc nghiên cứu cưỡi người hay cưỡi ngựa, Sybelle và Archie đã ở phía trước đụng ngã một đám người, giúp ta mở xong đường rồi, ta vội vàng ôm chặt độc giác thú, sau đó nói bên tai nó: “Nhanh một chút!”

Độc giác thú lập tức tăng nhanh tốc độ, tiếng gió bên tai ta càng lúc càng lớn, cách cửa thành đã không xa nữa, mà lúc này, lực chú ý của mọi người đã từ trên người Woodrow, Archie và Sybelle chuyển tới bên ta và độc giác thú rồi.

“Là độc giác thú!” Có người kêu to.

Mọi người đầu tiên là trợn mắt há mồm, nhưng lập tức phấn chấn lên, ngay cả những người đi đường mới vừa rồi còn la hét né tránh báo cũng trợn lớn hai mắt, sau đó giơ vũ khí đủ loại kiểu dáng tiến lên, thậm chí có người còn cầm cây chổi!

Vệ binh lập tức buông tha con báo, chuyển hướng cản trở đường đi của ta và độc giác thú, nhưng Sybelle, Archie và Woodrow từ sau lưng bắt đầu công kích họ, cho dù đối mặt thương giáo đao kiếm vân vân vũ khí, bọn họ cũng không hề e dè dùng thân thể đột phá thương giáo, hành động này quả nhiên khiến cho đoàn người vây xung quanh đều do dự.

Nhất là sau khi ba người này bị thương đâm trúng, thương bị lệch ra, người lại vẫn đứng thẳng, bước chân mọi người đồng loạt ngừng lại, mắt trợn còn lớn hơn so với vừa rồi nhìn thấy độc giác thú.

Đây đúng là thời cơ tốt đột phá vòng vây… Ta hưng phấn hô lên: “Nhanh! Độc giác thú, nhanh hơn chút nữa!”

Độc giác thú lập tức gia tăng tốc độ, tiếng gió thoải mái không ngừng thổi bên tai ta, cánh cửa đã ngay ở phía trước, ta với độc giác thú cũng sắp lao ra khỏi kiểm soát, mà cạnh cửa hoàn toàn không có người nào đang thủ vệ, không có người nào có thể ngăn cản chúng ta!

Nhưng, tiếng gió thoải mái đột nhiên bị một tiếng nổ cắt ngang.

Không xa phía trước ta và độc giác thú, một bức tường to lớn đột nhiên phá đất mà ra, nhịp tim của độc giác thú nảy mạnh lên một cái, sau đó nó hình như muốn ngừng lại bước chân, nhưng lực phóng trước đó thật sự quá mạnh mẽ, nó thật sự không thể lập tức dừng lại, móng không ngừng cà trên mặt đất, nhưng chúng ta vẫn không ngừng trượt lên phía trước.

Ta cả người đều áp lên cổ độc giác thú, còn bạt mạng nắm bờm nó, mới không có từ trên người nó té văng ra ngoài.

Độc giác thú cuối cùng vẫn đâm phải vách tường, may là lực va đập cũng không lớn, nó loạng choạng vài bước, vẫn ổn định được thân thể.

Nhịp tim ta cũng tăng tốc rồi, vừa rồi thật sự quá hiểm hóc, nếu như không phải độc giác thú lập tức phát hiện mà dừng lại, va chạm dưới loại tốc độ này chắc chắn sẽ khiến ta ngất xỉu, cái ngất xỉu này, khi tỉnh lại có thể là ở nhà giam rồi.

Sau khi ta thở phào nhẹ nhõm, quan sát bức tường đột nhiên xuất hiện trước mặt, bức tường này lại có thể toàn là băng thuộc tính kết cấu thành… Đây là một bức tường băng!

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Sybelle, Archie và Woodrow đã vọt tới, ngơ ngác nhìn tường băng đó.

“Đánh vỡ bức tường này!” Ta rống giận.

“Dùng cái gì đánh vỡ? Bọn tôi là cung thủ với đạo tặc đấy!” Sybelle và Archie bật thốt la lên.

Ai trông cậy vào các ngươi? Ta cho bọn họ một cái kinh khỉnh.

Lúc này, sừng của độc giác thú tuôn ra lượng lớn quang thuộc tính, một đoàn ánh sáng giáng tới tường băng.

“Ầm!”

Độc giác thú lại lớn tiếng hí rống lên, giống như vô cùng bất mãn, mà ta ở một giây sau cũng đã hiểu tại sao nó không vui, bởi vì lượng lớn băng thuộc tính lại lần nữa tụ tập thành một bức tường băng khổng lồ, ta có thể cảm giác ra, bức tường này so với vừa rồi càng dày đặc, sợ rằng độc giác thú không thể lập tức một kích đánh nát nó như vừa rồi.

Nếu như không thể một kích đánh nát nó, nhất định không tránh khỏi công kích của người sau lưng kia… cái người phát ra tường băng này!

Ta vỗ vỗ bên hông cổ độc giác thú, nhẹ hô: “Xoay người.”

Lúc này, những người khác sớm đã xoay người qua rồi, Sybelle lại càng hét lên: “Làm sao có thể? Là, là Thánh kỵ sĩ của Thần Điện Ánh Sáng?”

“Không chỉ…” Archie giọng nói vô cùng run rẩy: “Người đứng trước nhất, dấu hiệu của hắn là… Mười Hai Thánh kỵ sĩ.”

“Là Ice knight!” Yuna rên rỉ nói, giọng nghe lên gần như sắp bất tỉnh rồi.

Ice knight?

Nghe lên làm sao quen tai như thế? Lực chú ý của ta từ băng, quang thuộc tính toàn thân của người trước nhất đó, chuyển sang hình dáng tướng mạo của hắn, biểu tình của hắn ngưng kết như băng, chi thể cứng ngắc như băng, trên tay vậy mà còn cầm que kem!

Thật đúng là “Ice” knight… que kem đó là để hắn ăn dọc đường sao?

Ice knight giơ que kem đó, đối vào chúng ta, giọng lạnh như băng nói: “Đứng lại.”

“Cầm cái que kem, ngươi là muốn hù ai hả?” Để tránh về sau bị nhận ra, ta cố ý đè thấp giọng nói, dùng giọng lạnh lùng đáp lễ hắn.

Ice knight một câu cũng không nói, đối mặt với khiêu khích như vậy, nhưng hắn ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi, làm cho ta bắt đầu có điểm hoài nghi, gã này cơ mặt đơ rồi sao?

Ngược lại là phản ứng của những người ở hiện trường hết sức kịch liệt, ngay cả bạn đội của ta cũng hít mạnh một hơi, mà những kỵ sĩ bên cạnh Ice knight chừng như là bùng nổ cơn giận, bọn họ rống to: “Câm mồm! Đồ lớn mật ngông cuồng, dám sỉ nhục Hàn Băng thần kiếm của kỵ sĩ trưởng bọn ta!”

Thần kiếm?Cái đó nhìn thế nào cũng giống một que kem… Cùng lắm gọi là Thần que chứ?

“Grisia.” Archie hoảng loạn nói năng lộn xộn: “Ice, Ice knight so với chức, chức nghiệp cấp cao mạnh hơn nhiều, làm sao cũng không thể thắng được rồi, đó thế nhưng là Mười Hai Thánh kỵ sĩ, bây giờ nên làm sao đây? Làm sao đây hả!”

Ta thấp giọng nói: “Đừng căng thẳng, chúng ta cũng không phải muốn thắng, chỉ là muốn đào thoát mà thôi.”

Archie vẻ mặt thảm thiết nói: “Dù là chạy trốn cũng không được, Grisia, cậu, cậu mất trí nhớ rồi, cho nên căn bản không nhớ sự đáng sợ của Mười Hai Thánh kỵ sĩ, bọn họ đáng sợ giống như, giống như thần vậy!”

“Bớt nói nhảm đi.” Ta trừng mắt vào hắn, ra lệnh: “Dù hắn là thần hay là quỷ, ngăn cản hắn cho tôi, làm cho độc giác thú có thời gian tụ tập thuộc tính để đánh vỡ tường băng.”

Nghe vậy, sắc mặt Archie trở nên càng khó coi, nhưng hắn vẫn cùng Sybelle, Woodrow ngăn cản ở giữa độc giác thú và Thánh kỵ sĩ, sau đó làm ra tư thế công kích. Thấy thế, Thánh kỵ sĩ đối diện hình như đều có chút kinh ngạc, trừ tên Ice knight kia ra, cơ mặt hắn căn bản ngay cả nhúc nhích một tí cũng không có.

“Phòng ngự.” Ice knight lạnh nhạt nói.

Đám Thánh kỵ sĩ lập tức đồng loạt bày ra tấm khiên, hình thành một bức tường bằng khiên, sau đó từ khe hở giữa các tấm khiên vươn dài kiếm.

Mười mấy Thánh kỵ sĩ bày ra trận tuyến phòng ngự đối vào bốn người chúng ta? Chẳng lẽ bọn họ không định truy kích chúng ta nữa sao?

Lúc này, bức tường khiên đột nhiên xuất hiện ra một cái lỗ hổng, Ice knight từ phía sau trận hình Thánh kỵ sĩ đi ra, sau đó chậm rãi bước về phía chúng ta, chỉ có một mình hắn đi tới.

Lúc này, sừng của độc giác thú phát ra điện thuộc tính cường đại, bầu trời đột nhiên giáng xuống sấm lớn, chính xác đánh vào tường băng phía sau chúng ta. Nhưng ta lại một chút cảm giác vui vẻ cũng không có, bởi vì băng thuộc tính cũng không vì vậy mà tán đi.

Ice knight phía trước ta đang phát ra băng thuộc tính hết sức mãnh liệt về phía tường băng, nếu như không đánh ngã hắn, thì dù đánh vỡ bao nhiêu tường băng cũng vô ích, bởi vì hắn sẽ không ngừng tạo ra tường băng, mãi cho đến khi hắn hoặc là độc giác thú cũng không thể tụ tập bất cứ một chút thuộc tính nào nữa mới thôi.

Độc giác thú tức giận ngửa mặt lên trời hí rống, thậm chí không ngừng cà móng trên mặt đất, rất muốn phóng lên cùng Ice knight quyết đấu một trận kinh thiên động địa…

“Ngoan ngoãn một chút cho ta.” Ta hung hăng kí đầu nó một cái.

Độc giác thú rên rỉ một tiếng, sau đó cúi đầu, thậm chí lại còn phát ra tiếng như thể đang khóc, bộ dạng hình như hết sức tội nghiệp.

Lúc này, Ice knight gần như chỉ cách chúng ta không tới mười bước… một bức tường băng đột nhiên phá đất mà ra, chặn lại đường đi của hắn.

Tiếp theo, sau lưng chúng ta vừa lại đánh xuống một tia sét, cùng với tia sét của độc giác thú vừa rồi đánh xuống giống nhau như đúc.

“Chạy mau!” Ta rống to.

Ba người phía trước đầu tiên ngẩn người, Archie là người đầu tiên phản ứng lại, không nói nhiều lời, lập tức xoay người từ bên cạnh ta và độc giác thú chuồn mất, nhanh như thể một cơn gió. Hành động của hắn cũng làm cho Sybelle và Woodrow hồi thần lại, tới tấp xoay người bắt đầu chạy trốn.

Khi Sybelle chạy qua bên cạnh ta, ta thúc xuống bụng ngựa, độc giác thú lập tức xoay người lao đi.

Trong lúc lao đi, ta cảm giác được tường băng sau lưng đó đã bị đánh nát rồi, nhưng không cần lo, ta vẫn còn chuẩn bị vài tia sét, tất cả đều dùng để quấy nhiễu sự truy kích của Ice knight.

Cuối cùng, chúng ta rốt cục đã trốn ra khỏi thành.
Bình Luận (0)
Comment