Tác giả: Lâm Miên Miên
Edit: Lili
Cả Phương Cảnh Châu và bà nội La đều là lần đầu tiên ngồi máy bay, hai người đều rất hưng phấn.
Từ thành phố này đến địa điểm du lịch cũng có tàu cao tốc, đối với nhiều người thì đi tàu cao tốc tiện hơn đi máy bay, từ nhà La Bối đi đến ga tàu cao tốc nhanh hơn đi sân bay, hơn nữa ngồi máy bay thì phải đến sân bay trước ít nhất một giờ...... Nếu không đến kịp thì coi như bỏ lỡ, nên bây giờ có đôi khi La Bối đi công tác đều tận dụng đi cao tốc, sau khi cô và Cố Khiêm Ngôn thương lượng nghĩ Phương Cảnh Châu và bà La chưa bao giờ đi máy bay nên tốt nhất đi máy bay để bọn họ có một lần trải nghiệm, lúc trở về lại ngồi cao tốc.
Sân bay rất lớn, người tới lui cũng rất nhiều, Phương Cảnh Châu đeo balo nhỏ của bé, hết nhìn đông lại nhìn tây, La Bối biết đưa trẻ con đi chơi xa thì không bao giờ được để bé rời khỏi tầm mắt của mình, nên trước khi ra khỏi cửa, cô còn đi mua một cái dây chuyên dụng phòng trẻ đi lạc còn luôn miệng dặn bé phải đi theo bọn họ, nếu người xa lạ muốn đưa bé đi thì phải kêu to lên.
Ngày nay, lướt Weibo thấy bọn buôn người nào đó phá hoại hết gia đình này đến gia đình khác, La Bối cực kỳ phẫn nộ nhưng cũng rất sợ hãi, tất nhiên cô sẽ không bởi vì sợ hãi mà không đưa Phương Cảnh Châu đi du lịch.
Bà La mặc một bộ váy bằng lụa mà Cố Khiêm Ngôn mua cho, đeo vòng cổ trân châu La Bối mua. Lúc này nhìn cũng giống một bà cụ có phong cách tây, có lẽ là muốn đi du lịch, có lẽ là muốn đi thử máy bay mà trước nay chưa từng đi, trên mặt bà tràn đầy tươi cười, làm người khác cảm thấy vô cùng hiền từ.
Cố Khiêm Ngôn đỡ bà, người ngoài nhìn vào tưởng La Bối giống như cháu dâu còn Cố Khiêm Ngôn mới là cháu trai.
Tuy Cố Khiêm Ngôn là đại phú hào còn La Bối cũng là tiểu phú hào, nhưng hai người nhất trí quyết định đi du lịch kiểu bình dân, ngồi máy bay cũng là ngồi khoang phổ thông.
Bọn họ ngồi cùng hàng nên chỉ có một chỗ ngồi gần cửa sổ, Phương Cảnh Châu không đòi ngồi mà còn rất hiểu chuyện nhường vị trí đó cho bà La.
Phương Cảnh Châu và bà La giống như những học sinh tiểu học ngoan ngoãn, loa trên máy bay bảo làm gì thì họ làm đó.
Lúc tiếp viên hàng không đưa cơm, Phương Cảnh Châu càng hưng phấn, muốn Coca hai lần, bé rất hiểu chuyện, còn nói với tiếp viên hàng không: "Cảm ơn chị, chị vất vả rồi."
Qua hai giờ, máy bay chuẩn bị hạ cánh.
Bà La còn cảm khái, "Trước kia ông nội cháu đến đây công tác phải ngồi xe lửa sơn màu xanh một ngày một đêm, hiện tại chỉ cần hai giờ là đến, đúng là thời đại thay đổi."
"Chờ lúc trở về, chúng ta đi tàu cao tốc còn thoải mái hơn thế này." La Bối dừng một chút, "Nên bà phải giữ gìn sức khỏe, cuối năm nay cháu định đưa bà đi Thái Lan chơi."
Bà La gật đầu liên tục, "Được, bà còn muốn đợi đến khi Bối Bối kết hôn sinh con cơ."
Cố Khiêm Ngôn và La Bối liếc nhìn nhau, hai người đều rất thẹn thùng.
Phương Cảnh Châu cũng nói: "Cháu sẽ chăm con gái của Bối Bối!"
Cố Khiêm Ngôn nhéo nhéo khuôn mặt đầy thịt của bé, "Sao cháu biết chắc chắn là con gái?"
"Cháu biết mà!"
Bà La cười tủm tỉm nói: "Bé gái rất tốt, Bối Bối của chúng ta khi còn nhỏ đã đặc biệt đáng yêu."
Phương Cảnh Châu trả lời: "Bây giờ cũng đặc biệt đáng yêu!"
La Bối bất đắc dĩ, hiện tại đã nói đến việc sinh còn rồi sao, cô và Cố Khiêm Ngôn còn chưa có ý định kết hôn đâu.
Xuống máy bay, đi lấy hành lý, La Bối đặt xe, xe đưa bọn họ trực tiếp đến khách sạn.
La Bối không đặt khách sạn quá sang trọng, vì kế hoạch đã định đi du lịch bình dân, dự toán cũng hạn chế trong vòng một vạn, vé máy bay là Cố Khiêm Ngôn nhắc cô mua được vé đặc biệt, ba người lớn một trẻ con chỉ mất khoảng hơn hai ngàn, vé tàu cao tốc trở về cũng không khác giá vé máy bay mấy, tiền đi lại mất không quá bốn năm ngàn, cũng chỉ thừa một vạn để bọn họ chi tiêu trong cả hành trình.
Đi vào khách sạn, cả trang hoàng hay độ sạch sẽ đều tốt hơn so với trong tưởng tượng của cô, vì đang là nghỉ hè, xem như mùa đắt hàng của du lịch, một phòng lớn giá 400 tệ cũng không quá đắt.
Bà La và La Bối một phòng, Cố Khiêm Ngôn và Phương Cảnh Châu một phòng.
Lúc Cố Khiêm Ngôn lấy chứng minh thư ra đăng kí, La Bối nghĩ đến lần kia, chọc eo anh, thấp giọng cười nói: "Anh còn nhớ lần kia không? Không dám lấy chứng minh thư ra đăng ký, cuối cùng anh ngủ trong xe một đêm."
Cố Khiêm Ngôn một lời khó nói hết: "Cả đời khó quên."
Bởi vì buổi tối hôm đó anh mơ thấy giấc mơ kia, giấc mơ đó coi như bắt đầu cho tình cảm nảy mầm của bọn họ.
Hai gian phòng không ở cạnh nhau nhưng cũng cùng tầng, Phương Cảnh Châu đi theo Cố Khiêm Ngôn vào phòng, oa một tiếng nhanh chóng bò lên giường lớn, bắt đầu lăn lộn, bé rất vui, buổi tối mấy ngày nay toàn nghĩ đến chuyến du lịch này, lúc này thật sự đến đây, bé còn có cảm giác như đang nằm mơ.
Thành phố du lịch đều khá giống nhau, biển người tấp nập, do khí hậu ở đây mát mẻ nên muốn đi đến mấy chỗ thăm quan còn phải xếp hàng, Cố Khiêm Ngôn cũng không bài xích việc này, nếu phải đứng dưới mặt trời chói chang, thời tiết nóng nực thì anh sẽ là người đầu tiên bỏ cuộc.
La Bối cũng đã tìm hiểu rất kỹ, sắp xếp hợp lý mấy ngày nay. Buổi sáng ngủ đến lúc tự tỉnh, có tinh lực mới có thể cảm thấy du lịch là một chuyện tốt đẹp, nếu đi du lịch mà cũng phải đi sớm về trễ thì còn mệt hơn đi làm, vì bọn họ còn mang cả người già và trẻ nhỏ.
***
Buổi tối ngày cuối cùng, bà La cảm thấy có chút mệt mỏi, sau khi ăn cơm chiều thì về khách sạn nghỉ ngơi, bảo La Bối và Cố Khiêm Ngôn đưa Phương Cảnh Châu đi dạo.
Nghe nói hôm nay sẽ có mưa sao băng.
La Bối đã từng nhìn thấy sao băng lúc còn rất nhỏ, tuy Cố Khiêm Ngôn không có hứng thú với chuyện này, nhưng anh vẫn nguyện ý cùng cô đi xem, Phương Cảnh Châu thì không cần phải nói, đối với tất cả những chuyện mới lạ, bé đều cảm thấy hứng thú.
Vì thế, ba người đi vào công viên ở lưng chừng núi gần khách sạn, mua không ít đồ ăn vặt và trái cây, ngồi trên một mặt cỏ rất lớn xem mưa sao băng.
Sự thật chứng minh, vẫn có rất nhiều người muốn xem mưa sao băng.
Trên mặt cỏ của công viên có rất nhiều người, ban đêm mùa hè, tiếng nói tiếng cười, Phương Cảnh Châu rất nhanh đã hòa nhập cùng một đám trẻ con.
Đầu La Bối dựa vào trên vai Cố Khiêm Ngôn, nói: "Em còn nhớ rõ buổi tối hôm kết thúc thi đại học cũng có người nói sẽ có mưa sao băng, em với bạn bè cùng đi xem nhưng mà đợi rất lâu mà không có...... Hôm nay không biết có hay không."
Cố Khiêm Ngôn cười nói: "Bạn bè đó có phải người yêu cũ không?"
Tuy lúc anh nói không có biểu hiện ghen tuông nhưng La Bối vẫn thò tay véo thịt ở phần eo của anh, "Anh không biết lúc yêu đương rất kiêng kị nhắc đến người yêu cũ à?"
"Nếu em đã sớm buông xuống thì anh cũng không ngại, nên không cần kiêng kị cái gì khi nói chuyện cả." Cố Khiêm Ngôn không để ý nói, "Em nghĩ anh sẽ ăn dấm sao? Không đâu."
Cố Khiêm Ngôn đúng là không phải người thích ăn dấm, ví dụ bây giờ La Bối vẫn liên lạc với Tiểu Giang nhưng anh cũng thấy không sao cả, người ở bên La Bối là anh, những người thất bại hoặc đã là chuyện quá khứ thì sao phải để ý chứ? Huống chi, từ đáy lòng, anh tin tưởng bản thân cũng tin tưởng La Bối.
Anh là một người vô cùng tự tin, trước nay sẽ không bao giờ vì những chuyện như vậy mà suy nghĩ.
La Bối than thở, "Em biết anh sẽ không ghen nhưng nói thật nhé, nếu không hiểu anh, thì em cũng không tin anh chưa bao giờ yêu đương đấy."
Cố Khiêm Ngôn liếc mắt nhìn cô, "Ai nói với em anh chưa yêu đương bao giờ?"
"!!!"La Bối ngồi ngay ngắn, nhìn về phía anh, vẻ mặt ngạc nhiên, "Thật vậy á?"
"Thật sự." Cố Khiêm Ngôn nghiêm trang nói, "Đi học thì yêu học tập, đi làm thì yêu công việc, anh cũng trải qua 2 mối tình rồi đấy."
La Bối: "......"
"Bây giờ thì anh yêu tình yêu." Vốn dĩ La Bối chuẩn bị tiếp tục véo anh, đột nhiên nghe được anh nói những lời này, cô không nhịn được phì cười.
Đối với La Bối, yêu đương với Cố Khiêm Ngôn là một trải nghiệm mà trước nay cô chưa từng trải qua.
Cô phân rõ sự khác nhau giữa có cảm tình, thích và yêu.
Tuy bây giờ nói còn hơi sớm, nhưng lần đầu tiên cô có cảm giác ở bên cạnh một người mà nghĩ đến tương lai, không liên quan đến những chuyện cô mơ thấy.
Cô và Cố Khiêm Ngôn không phải tình yêu ngang bằng mà tình yêu tâm đầu ý hợp.
Từ hơn 6 giờ chờ đến gần 9 giờ, người trong công viên đã đi gần một nửa, Phương Cảnh Châu nằm ở trên mặt cỏ, đầu gối lên đùi La Bối đã buồn ngủ. Đang lúc La Bối muốn từ bỏ, chuẩn bị về khách sạn thì có một tiếng kêu, tất cả mọi người nhìn về phía không trung.
La Bối lập tức nói với Phương Cảnh Châu: "Mau hứa nguyện đi, lúc này bất kể có nguyện vọng gì đều có thể thành hiện thực!"
Cố Khiêm Ngôn cười, "Em lại lừa con nít hả."
"Câm miệng."
Phương Cảnh Châu thật sự nghiêm túc học bộ dáng của La Bối, nhìn sao băng, nhắm mắt lại cầu nguyện.
Cố Khiêm Ngôn thấy La Bối và Phương Cảnh Châu đều cầu nguyện, dù sao anh cũng không có chuyện gì nên trộm nhắm mắt lại cầu nguyện một nguyện vọng nhỏ bé không đáng kể —— hy vọng ông nội khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, vẫn luôn có tinh thần để cãi nhau với anh.
Xem xong mưa sao băng, La Bối và Cố Khiêm Ngôn nắm tay Phương Cảnh Châu trở về khách sạn, buổi tối mùa hè, gió nhẹ từng cơn, thổi lên người đặc biệt thoải mái.
La Bối hỏi: "Cảnh Châu, nguyện vọng của em là gì vậy?"
Phương Cảnh Châu nhìn về phía La Bối, "Không phải nếu nói ra nguyện vọng sẽ không linh sao?"
Cố Khiêm Ngôn cười nhạo, "Tin tưởng vào mưa sao băng sẽ thực hiện được nguyện vọng, hai người thật sự quá trẻ con ngây thơ."
Phương Cảnh Châu dỗi lại, "Vốn dĩ cháu là trẻ con mà!"
Bối Bối cũng dỗi anh, "Coi như anh khen em trẻ."
Cố Khiêm Ngôn: "......"
Một bàn tay của Phương Cảnh Châu được La Bối nắm, một bàn tay được Cố Khiêm Ngôn nắm.
Có nhiều sao băng như vậy, bé hy vọng có một ngôi sao băng có thể nghe được nguyện vọng trong lòng bé, bé yêu Bối Bối, cũng yêu chú Tiểu Chu, bé biết bọn họ cũng yêu bé, có người nói bé không có cha, cũng có người nói bé không có mẹ, thật ra đối với bé, không có cha mẹ cũng không quan trọng, bé có Bối Bối và chú Tiểu Chu là đủ rồi.
Ngôi sao nhỏ, hy vọng ngươi có thể thực hiện nguyện vọng của ta, nguyện vọng của ta là, Bối Bối và chú Tiểu Chu mãi mãi vui vẻ.
Nếu còn có ngôi sao nhỏ thứ hai có thể nghe được thì ta hy vọng chờ đến lúc ta lớn lên, Bối Bối và chú Tiểu Chu cũng không già đi, bọn họ vẫn vui vẻ ở bên nhau.