Mệnh Phượng Hoàng

Chương 13

Ngọc Dung hoa ngước mắt nhìn ta, mãi sau mới khẽ hỏi: “Nương nương thật sự muốn giúp tần thiếp sao?”

Ánh mắt nàng ta đột nhiên sáng lên, tràn ngập sự chờ mong. Lẳng lặng sống trong chốn cung cấm này ba năm, rốt cuộc nàng ta vẫn không thể quên được Hạ Hầu Tử Khâm.

Nam nhân lúc nào cũng có thể có mới nới cũ, đứng núi này trông núi nọ, nhưng là phụ nữ thì cả đời này chỉ yêu thương một người. Trái tim phụ nữ bé lắm, trong ấy chỉ có chỗ cho một người, không thể nhiều hơn.

Ta cười nhạt, xoay người bước đi.

Nàng ta do dự giây lát, cuối cùng cũng cất bước theo sau.

Tường Hòa, Tường Thụy đang đợi ở cửa, thấy bọn ta vào thì vội ra đón. Ánh mắt bọn họ đều nhất loạt hướng ra phía sau ta, có lẽ không thấy bóng dáng Hạ Hầu Tử Khâm nên niềm vui thoắt cái đã nhạt đi. Nhưng khi chạm phải ánh mắt của ta thì nét cười lại dâng lên, Tường Hòa đón lấy chiếc đèn lồng trên tay Vãn Lương, cười nói: “Nương nương về rồi, chúng nô tài đang đợi người quay về ăn bữa cơm tất niên đấy!”

“Đúng đấy nương nương, Triêu Thần đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ đợi người về thôi!” Tường Hòa vội vã tiếp lời. Y bỗng nhìn thấy Ngọc Dung hoa sau lưng ta, sắc mặt có chút thay đổi, vội nói: “Xin thỉnh an Ngọc tiểu chủ!”

Tường Hòa cũng phản ứng kịp, vội thỉnh an.

Ngọc Dung hoa có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn ta. Nói thật, ta cũng có vài phần ngạc nhiên, mười lăm năm qua, ta chưa từng được đón một đêm Giao thừa yên ổn. Bữa cơm tất niên này cũng thế, chưa bao giờ được vui vẻ.

Viền mắt hơi nóng lên, ta khịt mũi, nói với nàng ta: “Ngọc Dung hoa cũng cùng ăn đi, càng đông càng vui.”

Lúc này nàng ta mới gật đầu. “Tần thiếp xin tạ ơn thịnh tình của nương nương trước”, nói xong bèn theo mọi người vào.

Vào phòng, ta và Ngọc Dung hoa cùng ngồi nhưng mọi người vẫn còn đứng. Ta bèn nói: “Hôm nay là Giao thừa, không cần giữ lễ, các ngươi ngồi cả đi!”

Đám cung nhân vẫn không động đậy, Phương Hàm bước tới, ghé tai ta nói nhỏ: “Nương nương, chuyện này không hợp lẽ. Chủ nhân và chúng hạ nhân không giống nhau. Nương nương và Ngọc tiểu chủ cứ ngồi đi, chúng cung tỳ chỉ cần đứng, để khỏi bị người ta bàn ra tán vào.”

Phương Hàm lúc nào cũng suy nghĩ thấu đáo, không để ta đi sai nửa bước. Ta gật đầu, không ép mọi người nữa.

Mọi người chỉ uống rượu, nói chuyện nhưng ta phát hiện, lúc này còn thoải mái, náo nhiệt hơn dạ yến ở Hy Ninh cung lúc nãy. Có thể cười tự nhiên, nói tự do, không cần lo lắng xem liệu có ai không vui không.

Vui vẻ một lúc lâu, ta mới để mọi người lui xuống.

Dường như Ngọc Dung hoa uống hơi nhiều, trên gương mặt gầy gò được phủ một màu đỏ ửng. Nàng ta nhìn ta một cái, cúi đầu tự mỉa: “Nương nương, người nói có đáng cười không, chuyện của Phất Hy, rõ ràng ta là người hiểu rõ nhất, cuối cùng lại để Lục Mỹ nhân đoạt mất sủng ái. Ta thật ngốc, bao nhiêu năm như vậy cũng chưa từng nghĩ đến!”

Rượu vào, nàng ta càng có dũng khí kể chuyện. Ta không ngắt lời, cứ để nàng ta nói tiếp.

“Năm ấy, hoàng thượng vẫn là thế tử, Phất Hy là thiên kim nhà họ Liễu, Liễu phu nhân là em ruột của Thái hậu…”

Khi nàng ta nhắc tới thái hậu, ta có chút cảm giác hoảng hốt. Hôm nay, khi Thiên Lục đàn khúc nhạc kia, sắc mặt của thái hậu không hề vui vẻ, có điều, nếu là con gái của em ruột mình thì chẳng phải là cháu ruột đằng ngoại của bà sao?

“Liễu phu nhân khi xuất giá được gả cho một thương gia người Bắc Tề.”

Người Bắc Tề, thế nên mới có “giai nhân Bắc quốc” trong vế đối của Thiên Phi.

“Khi ấy, Liễu lão gia đi buôn bán khắp nơi nhưng Phất Hy sống trong vương phủ khá lâu. Hoàng Thượng và nàng ta là thanh mai trúc mã, hai bên lưỡng tình tương duyệt. Hoàng thượng khăng khăng không lập chính thất, một lòng một dạ muốn giữ vị trí ấy cho Phất Hy nhưng Thái hậu không thích Phất Hy, vì sao thì ta không rõ, sau mới biết, Liễu lão gia muốn Phất Hy vào hậu cung Bắc Tề tuyển tú. Đương nhiên, ông ta thích con gái mình được làm phi tử của hoàng đế hơn là phu nhân của thế tử rồi.”

Nghe nàng ta nói vậy, ta không khỏi cười khẩy, nếu Liễu lão gia kia có thể nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm của hôm nay, vậy thì năm xưa hẳn có chết cũng muốn gả con gái cho hắn nhỉ?

Ngọc Dung hoa mỉm cười với ta, nói tiếp: “Vừa hay khi ấy, Bắc Tề có sứ thần đến đây, nói rằng nguyện kết thông gia với thiên triều ta mãi mãi. Hoàng đế Gia Thịnh năm ấy chỉ có mình Công chúa Chiêu Dương, nhưng đã gả cho hoàng đế Nam Chiếu làm hoàng hậu. Thái hậu bèn khuyên lão vương gia nhận Phất Hy làm nghĩa nữ, lại thỉnh cầu Hoàng đế Gia Thịnh ban hôn. Dẫu sao sớm hay muộn cũng là người của hoàng đế Bắc Tề, thái hậu muốn nhân dịp này cắt đứt tình cảm của hoàng thượng.”

“Ban con gái của vương gia cho hoàng đế Bắc Tề làm phi tử, đương nhiên cũng không thể xem là mất thể diện, mà Liễu lão gia cũng rất vui mừng. Hoàng đế Gia Thịnh lại càng vui hơn, hôm sau bèn hạ thánh chỉ, muốn gả Phất Hy tới Bắc Tề. Trước khi đi, nàng ta vẫn chẳng hay biết gì, cứ nghĩ là quay về để chuẩn bị cho hôn sự của mình và hoàng thượng, lúc lên đường còn rất vui vẻ.”

Không hiểu sao khi nghe Ngọc Dung hoa kể chuyện, trong lòng ta vừa thấp thỏm vừa thấy may mắn. Phất Hy không thể trở thành người của Hạ Hầu Tử Khâm, những nàng ta vẫn còn sống trên cõi đời này.

Ha, hóa ra ta cũng ác độc đến thế, còn hy vọng Phất Hy đã chết.

Khẽ vuốt chiếc vòng ngọc trên cổ tay trắng nõn, ta nói: “Hoàng đế Bắc Tề đã ngoài sáu mươi, Hoàng đế Gia Thịnh gả Phất Hy trẻ trung xinh đẹp tới đó, có lẽ Hoàng Thượng phải ghi hận trong lòng.”

Có lẽ, việc thay đổi triều đại cách đây ba năm cũng có ẩn tình khác, nhưng những chuyện này cũng không phải là chuyện ta phải quan tâm.

Trong đáy mắt Ngọc Dung hoa lóe lên chút u ám, cười mỉa: “Chuyện khiến hoàng thượng căm hận nào chỉ có những chuyện này thôi! Phất Hy tới Bắc Tề chưa được bao lâu thì có tin rằng, nàng ta đã mang long thai.”

Ta cả kinh, từ trước tới nay nào có nghe tin hoàng đế của Bắc Tề có con! Ta chỉ biết, Bắc Tề chỉ có một vị vương gia, nhưng cũng không phải do hoàng đế Bắc Tề sinh, mà là nghĩa tử, vậy mà Ngọc Dung hoa lại nói rằng Phất Hy đã mang long thai.

“Đứa bé ấy…” Ta bất giác hỏi thành tiếng.

Nàng ta chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, đứa bé ấy không bao giờ được chào đời. Phất Hy mang thai không được bao lâu thì bị bệnh. Bên ấy truyền tin rằng, cơ thể Phất Hy yếu ớt, bị nhiễm phong hàn, ốm nặng không qua khỏi.” Đột nhiên nàng ta bật cười, nhìn ta. “Dù là Bắc Tề nhưng cũng là chốn hòang cung, nương nương nói xem, chuyện ở trong cung, có ai nói rõ được không?”

Trong lòng ta hơi chùng xuống, chuyện này cũng như Thiên Phi bây giờ. Nữ nhân mang thai trong chốn cung cấm, mỗi bước đi đều vô cùng nguy hiểm. Phất Hy.. đã chết trong cuộc đấu nơi hậu cung Bắc Tề. Nàng ta là dấu ấn mãi được khắc ghi trong tim Hạ Hầu Tử Khâm. Hắn chắc chắn rất hận, nếu ngày đó hắn đã là thiên tử, sao có thể để người con gái mình yêu phải tha hương nơi đất khách!

Cho nên đêm nay hắn trông thấy bóng dáng của Phất Hy trên người Thiên Lục, dù chỉ là phù hoa, hắn cũng nguyện lòng, thật cẩn thận chạm vào nó. Mà những hành động kỳ lạ của Hạ Hầu Tử Khâm với ta, dường như ta đã hiểu được một chút rồi. Hắn sợ… giẫm vào vết xe đổ.

Một nơi nào đó trong lòng ta dần được mở ra. Khi nhớ lại, trong chốn hậu cung đầy rẫy hiểm nguy này, ta lại có thể thấy vui vẻ.

Khi Vãn Lương đưa Ngọc Dung hoa về thì đã rất khuya, nhưng ta không hề buồn ngủ. Phương Hàm khoác thêm áo choàng cho ta, khuyên nhủ: “Nương nương đi nghỉ ngơi đi, ngoài kia lạnh lắm!”

Ta lắc đầu, đêm nay nghe chuyện Ngọc Dung hoa kể khiến ta có thêm chút thương cảm với Hạ Hầu Tử Khâm. Ha, nếu hắn biết trong lòng ta đang nghĩ gì, nhất định sẽ tức giận. Cũng phải thôi, hắn là một người cao ngạo biết bao!

Ta chậm rãi đi ra giữa sân với Phương Hàm, ngồi xuống một chiếc ghế đá. Chẳng trông thấy vì sao nào giữa bầu trời đêm nhưng gió thì thật sự rất lạnh. Phương Hàm yên lặng đứng bên cạnh ta, không nói câu nào.

Ngồi một lát, đột nhiên không biết từ đâu vẳng lại tiếng tiêu.

Ta nghe mà giật mình, lại thấy sắc mặt Phương Hàm hơi thay đổi, khẽ nói: “Đêm đã khuya, chắc là cung nhân nào đó ăn không ngồi rồi lấy tiêu ra thổi bừa. Nô tỳ gọi Tường Hòa ra ngoài xem thử”, nói xong nàng ta xoay người định đi.

Ta đột nhiên gọi nàng ta lại, trong tiếng tiêu dường như có thổ lộ tâm tư. Đêm nay là đêm Giao thừa, có lẽ người thổi tiêu kia đang nhớ nhà.

Cung nhân cả đời không được phép xuất cung, dẫu có chết cũng không được mang thi thể ra ngoài.

Khúc nhạc này, thật sự là tiêu thanh yết, âm trần tuyệt.[1]

[1] Tiêu thanh yết, âm trần tuyệt: Tiêu vừa ngắt, âm trần bặt. Hai câu thơ trong bài Ức Tân Nga của Lý Bạch. (Người dịch: Nguyễn Chí Viễn, nguồn: Thi viện)

Nghe một lát lại khiến người ta muốn rơi lệ. Đương nhiên ta không nhớ nhà, ta chỉ chợt nhớ tới tiên sinh, rồi lại nhớ tới Cố Khanh Hằng. Năm ấy, hai người là nam tử quan trọng nhất trong lòng ta, bây giờ, họ đang ở nơi đâu?

“Sao nương nương lại khóc?”

Lúc bình tĩnh lại mới thấy Phương Hàm đang khẽ nhíu mày, cầm một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng chấm lệ nơi khóe mắt ta. Ta cũng thôi khóc mà cười, có điều mỏi mắt, cần rửa một chút mà thôi.

Không biết ta ngồi bao lâu, đến khi tiếng tiêu kia nhỏ dần rồi biến mất hẳn. Đợi thêm một lát nhưng không còn nghe thấy tiếng tiêu nữa, ta khẽ lắc đầu, người thổi tiêu kia mệt, ta cũng mệt rồi.

Về tẩm cung, Phương Hàm hầu ta đi ngủ mới thổi tắt đèn, lặng lẽ lui ra ngoài. Ta nằm nghiêng người, mở mắt nhìn ra cửa phòng, tưởng tượng có phải đêm nay hắn lại thình lình tới lúc nửa đêm như hôm nọ. Nghĩ tới đây, đôi môi ta bất giác cong lên.

Ta bắt đầu nhớ nhung nụ cười gian xảo, mê hoặc của hắn, nhớ mùi long diên hương thân thuộc trên cơ thể hắn… Mang theo nụ cười, ta nhắm mắt lại, ngủ ngon lành.

Trong lúc mơ màng, dường như ta thực sự cảm nhận được vòng tay nam tử ấm áp. Hắn ôm lấy ta, khẽ mỉm cười.

Hắn cười, gọi ta, Đàn Phi, Đàn Phi, nàng có biết tại sao trẫm lại ban cho nàng chữ “Đàn” không? Ta cũng cười, đương nhiên ta biết ý nghĩa sâu xa của chữ Đàn Phi rồi.

Sáng hôm sau thức dậy, thấy bên cạnh chẳng có một ai, trong lòng ta lại có chút trống rỗng. Nhớ lại đêm qua, hắn ở bên Thiên Lục, ta không khỏi cảm thấy đố kỵ. Ta ghét Thiên Lục.

Khi dùng bữa sáng, nghe Tường Hòa nói, đêm qua Thiên Lục được lâm hạnh, sáng sớm nay được tấn phong làm quý nhân, Hạ Hầu Tử Khâm ban cho nàng ta một chữ -Tích.

Tích- đồng âm với chữ “Hy”, ta vừa thấy thất vọng lại cảm thấy thật đáng buồn. Người thông minh như Thiên Lục cũng mong muốn được nhìn thấy cục diện như thế này thật sao? Hắn ban chữ “Tích”, phải chăng là vì quý trọng, thương yêu nàng ta?

Chỉ vì khi ấy không giữ được Phất Hy ở lại bên mình…

Trên đường tới Hy Ninh cung thỉnh an thái hậu, từ xa ta đã nghe thấy tiếng nói cười náo nhiệt. Ta vừa bước vào thì bốn bề lặng ngắt như tờ. Trong lòng ta cười lạnh, còn cho rằng ta không biết bọn họ đang nói gì sao?

Có điều ngay sau đó đã thấy cung tỳ dìu thái hậu vào phòng, mọi người đều hành lễ, thái hậu khẽ bảo chúng ta ngồi xuống, rồi cũng vịn vào tay cung tỳ ngồi xuống. Ánh mắt quét một lượt xuống dưới, chưa được nửa khắc, nụ cười trên gương mặt bà dần biến mất.

Ta đã sớm đoán được vẻ mặt của bà sẽ như vậy mà.

Thư Quý tần cười, nói: “Dù Tích Quý nhân vẫn chưa phải là chính ngũ phẩm phi tần trở lên nhưng sau đêm được lâm hạnh đầu tiên cũng phải tới Hy Ninh cung thỉnh an thái hậu, chẳng lẽ chuyện lớn như thế này mà cung nhân cũng không nói cho nàng ta biết sao?”

Diêu Chiêu nghi nhăn mặt, hạ giọng nói: “Ta sợ nàng ta quên, đêm qua còn cố ý sai người đi báo cho biết mà!”

Bên dưới lập tức có người thì thầm bàn tán: “Vinh Phi nương nương được thái hậu đặc biệt ân chuẩn, chẳng lẽ người nhà họ Tang đều được cả sao?”

“Mới chỉ là một quý nhân mà đã không coi thái hậu ra gì rồi!”

Ta đưa mắt nhìn hai người kia, được lắm, ngay ngày đầu tiên đã nắm được thóp của Thiên Lục. Diêu Chiêu nghi thật sự phái người đi nói cho Thiên Lục biết sao? Ta rất nghi ngờ, chẳng qua, người cẩn thận như Thiên Lục hẳn không nên để xảy ra sơ suất lớn như thế chứ!

Thái hậu vốn dĩ chỉ không vui, nhưng bị mọi người bàn tán như thế thì trên mặt cũng lộ vẻ giận dữ. Môi mấp máy, vừa định gọi người thì đã có cung nhân ở ngoài bước vào, nhún người nói: “Thái hậu, Tích Quý nhân tới!”

Hay lắm, cuối cùng cũng tới rồi.

Ánh mắt mọi người nhất loạt hướng về phía cửa chính, chỉ thấy Thiên Lục cúi đầu, chậm rãi bước vào, hành lễ. “Tần thiếp xin thỉnh an Thái hậu!”

Thái hậu lạnh lùng “hừ” một tiếng, mỉa mai: “Tích Quý nhân thân thể đáng giá ngàn vàng, ai gia ngồi lâu thế này mới có thể trông thấy ngươi tới.”

Thiên Lục hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống. “Xin Thái hậu bớt giận, tần thiếp chỉ là… chỉ là…” Nàng ta lặng lẽ đưa mắt nhìn Diêu Chiêu nghi và Thư Quý Tần, lại cúi đầu nói: “… là dậy muộn…”

Dậy muộn? Ta nhìn nàng ta có chút nghi ngờ, người như Thiên Lục mà cũng dậy muộn sao?

Vẻ bực tức trên khuôn mặt thái hậu vẫn không giảm đi, đứng dậy, nói: “Nếu đã biết sai thì cứ quỳ ở đó đi! Hôm nay ai gia không phạt ngươi, mà để ngươi nhớ cho lâu.”

“Vâng, Thái hậu dạy phải!” Thiên Lục cúi đầu, nhẹ giọng thưa.

Gọi cung tỳ tới dìu, thái hậu mới đi được vài bước bỗng dừng lại, nói: “Ra ngoài quỳ đi, đừng cản trở bọn họ nói chuyện.” Dứt lời, bà không nhìn nàng ta, đi thẳng ra ngoài.

“Vâng!” Thiên Lục vâng lời, đứng dậy ra ngoài rồi nghiêm chỉnh quỳ xuống.

Hôm nay nắng gắt, chỉ đáng tiếc, ngoài kia không nóng, gió thổi qua vẫn lạnh thấu xương. Thái hậu sai nàng ta ra ngoài quỳ, thật sự muốn áp chế nhuệ khí của nàng ta. Còn lại đám phi tần ở trong phòng, mấy người không được sủng ái ném cho Thiên Lục những cái nhìn thông cảm nhưng phần lớn đều vui sướng khi người khác gặp họa.

Bọn ta ngồi trong phòng khẽ nói chuyện, nàng ta quỳ một mình ở bên ngoài. Thiên Lục cúi gằm mặt, ta không nhìn rõ sắc mặt của nàng ta.

Rất lâu sau đó cũng không thấy thái hậu trở về nhưng cung tỳ hầu hạ bên cạnh thái hậu lại vào phòng, cúi đầu nói: “Các vị nương nương, tiểu chủ, lát nữa thái hậu sẽ xuất cung tới chùa Phúc Nghiêm cầu phúc nên không qua đây nữa.” Nàng ta ngừng một lát, lại nói với Diêu Chiêu nghi: “Diêu Chiêu nghi, thái hậu bảo người cùng đi với thái hậu.”

“Ừ.” Diêu Chiêu nghi thong thả đứng dậy, theo cung tỳ kia ra ngoài. Trên gương mặt nàng ta là nụ cười chiến thắng. Thử hỏi xem, có phi tần nào được thái hậu thích đến vậy? Dẫu nàng ta không phải nữ tử được hoàng thượng sủng ái nhất nhưng vẫn có thể giữ được một chỗ trong chốn hậu cung không tầm thường này.

Diêu Chiêu nghi rời đi, để lại trên gương mặt chúng phi tần vẻ ngưỡng mộ không thể che giấu.

Lúc này ta mới nhớ ra, hôm nay mùng Một, một năm nữa lại đến thái hậu tín Phật, chắc chắn sẽ đi chùa cầu phúc cho hoàng thượng. Ta bất giác đứng dậy, có lẽ trong thâm tâm ta cũng có chút ngưỡng mộ Diêu Chiêu nghi, chỉ vì nàng ta có thể xuất cung, đi cùng ai không quan trọng.

Ta bỗng rất muốn tới thăm ngôi chùa Tô Mộ Hàn đã ở, dù y không còn ở đó nhưng chắc chắn vẫn còn lưu lại mùi hương của y. Thứ cảm giác nhẹ bẫng này là nhớ mong… Song giờ thân là hậu phi, ta không có cơ hội ra ngoài. Dẫu hoàng thượng có ân chuẩn, ta cũng không thể tới một nơi cũ nát, nhỏ bé như thế.

Bước ra ngoài, tiếng nói chuyện phía sau chỉ trong thoáng chốc đã tan trong gió. Ta mới phát hiện, gió bên ngoài còn lạnh hơn trong tưởng tượng, lạnh buốt. Có lẽ tâm trạng ta bây giờ cũng khác nên cảm thấy lạnh hơn.

Lạnh lùng nhìn Thiên Lục đang quỳ trên đất, thấy đôi tay đang đặt trên đầu gối của nàng ta đã trở nên tím tái, xem ra đúng là rất lạnh.

Ta khẽ nhướn mày, hôm nay gió lớn, dù nàng ta không ngờ thái hậu sẽ phạt quỳ ở ngoài song cũng không tới nỗi chỉ ăn mặc phong phanh như thế chứ, thậm chí trên người nàng ta còn không khoác áo choàng dày một chút.

Bàn tay cầm chiếc khăn khẽ siết lại. Khổ nhục kế… Thừa lúc hoàng thượng ân sủng, nàng ta muốn rèn thép khi còn nóng.

Quay phắt lại, nhìn thấy nụ cười nhạt của Thư Quý tần, trong lòng lại nhớ tới Diêu Chiêu nghi đã xuất cung cùng thái hậu, ta dần hiểu ra tất cả. Thiên Lục thật sự không bỏ qua bất cứ cơ hội nào. Vừa qua đêm Giao thừa, nàng ta đã bắt đầu ra tay.

Ha, ta thầm cười lạnh, chỉ vì muốn bảo vệ Thiên Phi. Quả đúng là tỷ muội tình thâm, vì Thiên Phi, nàng ta sẵn lòng mạo hiểm.

Biết được chuyện của Phất Hy, vậy thì ắt hẳn nàng ta cũng biết mối quan hệ của thái hậu và hoàng thượng. Giữa họ chắc chắn vẫn còn vướng mắc vì Phất Hy. Cho nên nàng ta không sợ thái hậu không ưa mình, chỉ bởi vừa bắt đầu, nàng ta đã không nghĩ tới việc phải làm thái hậu vui lòng. Nàng ta biết rõ mình không thể thay thế được vị trí của Diêu Chiêu nghi trong lòng thái hậu.

Từng trận gió thổi qua, lướt qua gò má khiến ta lạnh buốt đến thấu xương.

Đột nhiên Thiên Lục ngước nhìn ta, gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp kia đã lạnh tới mức xanh tím, ngay cả cánh môi cũng hơi run. Nàng ta cũng là thiên kim tiểu thư yếu ớt, thời tiết thế này không sợ không chịu nổi sao?

Thấy ta đang đứng trước mặt, trong ánh mắt nàng ta thoáng chút kinh ngạc rồi biến mất. Ha, nàng ta sợ ta.

Đúng thôi, ngày trước nàng ta chẳng qua chỉ là một mỹ nhân không được chú ý, có thể không coi ta ra gì. Nhưng chuyện đã tới nước này, Thiên Lục chọn ra mặt, lại bắt đầu sợ ta.

Ta cười thầm, chậm rãi bước tới, cởi chiếc áo choàng của mình, khoác lên người nàng ta.

“Nương nương!” Giọng Thiên Lục không giấu nổi sự run rẩy, vẻ kinh ngạc trong đáy mắt còn pha chút căm phẫn.

Ta cười nhạt. “Ngươi thế này bảo bản cung nhẫn tâm làm sao đây?”

Thiên Lục à, đừng diễn trò như thế này trước mặt ta! Khổ nhục kế à, ta còn diễn tốt hơn ngươi đấy!

Đám người sau lưng ta đứng bật dậy, nhất định bọn họ đang rất kinh ngạc…

Hơi ngoái đầu lại, ta trông thấy bàn tay đang bám lấy mép bàn của Thư Quý tần trắng bệch, xem ra nàng ta đã không còn tâm trạng vui sướng khi thấy người khác gặp họa cùng Diêu Chiêu nghi rồi. Nàng ta cũng biết tính nghiêm trọng của việc này.

An Uyển nghi vội vã chạy ra ngoài, muốn cởi áo choàng của mình cho ta nhưng ta ngăn lại: “Không cần, bản cung vẫn chịu được”

Ta không phải Thiên Lục, ta là nha đầu hoang dã của nhà họ Tang. Nếu phải diễn tiếp vở kịch này, ta cũng sẽ không lấy thân thể mình ra đùa giỡn như Thiên Lục.

“Nương nương, người có ý gì?” Trong giọng nói của Thiên Lục lộ ra vẻ chê trách.

Ta cười khẽ. “Ngươi nói đi! Ngươi đang được thánh sủng, bản cung không nên lấy lòng ngươi chút sao?” Một cơn gió thổi qua, quét qua lưng ta, thật lạnh quá! Ta không kìm được mà khẽ run lên.

Hạ Hầu Tử Khâm hẳn phải tới rồi chứ?

Thiên Lục hơi giãy giụa song ta càng siết chặt chiếc áo choàng trên người nàng ta. Lấy cách nàng ta để mở đường cho ta, cũng không tồi.

Mọi người đều có chút ngượng ngùng, đám cung nhân trong Hy Ninh cung định bước tới khuyên nhủ nhưng mặt ai nấy đều trắng bệch, không biết phải làm gì.

Lúc sau mới nghe thấy giọng nói cao vút của Lý công công: “Hoàng thượng giá đáo…”

Thật tốt quá, cuối cùng cũng đã tới rồi.

Ta run cầm cập, ngoảnh lại nhìn, thấy bóng người màu vàng đang bước đi rất lo lắng. Lý công công theo sau hắn gần như không đuổi kịp, đành nhấc áo chạy theo.

Mọi người vội vã quỳ xuống. “Hoàng thượng vạn tuế!”

Hắn không nhìn bọn họ, ánh mắt nhìn thẳng qua hướng này. Khi thấy ta thì giật mình, hắn rảo bước tới, cởi chiếc áo lông chồn ra, choàng lên người ta, cau mày nói: “Chuyện gì thế? Lúc nãy trẫm hạ triều ghé qua Khánh Vinh cung, Vinh phi nói Tích Nhi đã tới Hy Ninh cung thỉnh an mẫu hậu, sao tới giờ còn chưa về?”

Hắn nhìn ta, chân mày anh tuấn khẽ nhíu lại.

Ta bỗng thấy buồn cười, hóa ra là diễn kịch chung với Thiên Phi.

Ta cựa quậy, thấp giọng đáp: “Hoàng thượng mau khoác chiếc áo lông chồn này lại đi, thần thiếp ốm thì chỉ cần về nằm nghỉ ngơi thôi, nếu người bị bệnh thì sao được!”

“Hồ đồ!” Hắn khẽ quở trách, mày kiếm nhíu lại, nói với Lý công công đang đứng bên cạnh: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Không mau đỡ Tích Qúy nhân đứng dậy!”

Lý công công giật mình, vội đi tới dìu Thiên Lục, nói: “Tiểu chủ từ từ thôi!”

Sắc mặt Thiên Lục rất xấu, chỉ nói: “Hôm nay thần thiếp phạm phải cung quy…”

Hạ Hầu Tử Khâm thoáng sầm nét mặt, người thông minh như hắn hẳn phải biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Ta được hắn ôm nhưng cơ thể vẫn run rẩy không ngừng, nghe hắn tức giận quát: “Không ai trông thấy Đàn Phi phong phanh đứng trong gió sao?”

Vừa dứt lời, đám cung nhân trong Hy Ninh cung liền quỳ sụp xuống, dập đầu nói: ‘Xin hoàng thượng thứ tội! Xin hoàng thượng thứ tội!”

Ta khẽ cười, ngoài mặt hắn vẫn còn nể nang thái hậu nên mới lôi ta ra nói.

Không ngờ An Uyển nghi lại can đảm nói: “Thưa Hoàng thượng, nương nương nhân từ, không đành lòng nhìn Tích Quý nhân quỳ trong gió nên đã lấy áo choàng của mình khoác cho Tích Quý nhân.”

Ta liếc mắt nhìn An Uyển nghi một cái, nàng ta rất nhanh trí, trước nay ta chưa từng nhận ra.

Hắn nhìn An Uyển nghi, lại nhìn ta, trong ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc. Thật đáng ghét, còn không quên nghi ngờ ta!

Tuy rằng ta đã động lòng.

Ta chột dạ cúi đầu, nghe hắn trầm giọng nói: “Người đâu, ra ngoài gọi người của Cảnh Thái cung vào đây, đưa chủ nhân về cung.”

“Vâng!” Lập tức có cung tỳ vâng lời, quay người chạy ra ngoài.

Ta lặng lẽ nhìn hắn, sắc mặt hắn âm u, hình như đang giận. Là giận thái hậu phạt Thiên Lục quỳ hay giận ta và Thiên Lục giành nhau diễn khổ nhục kế đây? Thông minh như hắn, nhất định đã nhận ra.

Mới nghĩ tới đây, ta liền trông thấy Vãn Lương và Triêu Thần cuống quýt chạy vào, hành lễ với Hạ Hầu Tử Khâm rồi vừa hoảng hốt đỡ lấy ta vừa lo lắng hỏi: “Nương nương sao thế? A, sao tay lạnh thế này!”

Ta định đáp, hắn đã nói: “Đưa nương nương của các ngươi về cung đi, truyền thái y tới Cảnh Thái cung xem thế nào.”

“Vâng!”

Hai cung tỳ thưa vâng, mỗi người một bên dìu ta rời khỏi Hy Ninh cung.

Ta ngoái đầu, trông thấy hắn cẩn thận đỡ lấy Thiên Lục. Đột nhiên nghe Lý công công hoảng sợ kêu lên một tiếng: “Quý nhân tiểu chủ!”

Chỉ thấy người Thiên Lục mềm rũ, ngã vào lòng Hạ Hầu Tử Khâm, còn hắn đã bế thốc nàng ta lên, đi thẳng vào phòng, cao giọng gọi: “Truyền thái y tới!”

Ta nhìn, bao nhiêu phi tần như thế, vậy mà ai cũng có ánh mắt ghen tỵ.

“Nương nương…” Triêu Thần nhíu mày bực bội.

Ta mỉm cười, ta đâu có ghen tỵ, hắn đã cho ta thứ tốt nhất rồi.

Khẽ kéo chặt chiếc áo lông chồn trên người, nắm lấy tay hai cung tỳ, ta rời khỏi Hy Ninh cung.

Thái y tới, bắt mạch cho ta, cung kính nói: “Nương nương bị nhiễm phong hàn, không nghiêm trọng, thần sẽ kê một đơn thuốc, bảo cung tỳ đi sắc, một ngày uống ba lần, uống hai ngày nhất định sẽ khỏe lại.”

Ta gật đầu, Phương Hàm gọi Vãn Lương vào lấy đơn thuốc rồi mới ngồi xuống bên giường ta, khẽ nói: “Hoàng thượng đích thân đưa Tích Quý nhân về Úc Phúc quán, nghe nói còn hạ khẩu dụ, cấm túc Thư Quý tần, có lẽ lúc ở Hy Ninh cung đã bị phi tần nào đó nhanh mồm nhanh miệng mách lẻo rồi.”

Ta không nói, không ai nói, Thiên Lục cũng không nói. Nhưng hắn đích thân đưa Thiên Lục về, hẳn Thiên Phi phải rất vui mừng đúng không?

Ta cúi đầu ho vài tiếng. Phương Hàm vội đỡ ta nằm xuống, nói: “Nương nương cứ nghỉ ngơi trước đi, chờ thuốc sắc xong, nô tỳ lại gọi người dậy.”

Ta gật đầu, nghe lời nàng ta, nhắm mắt lại. Sau đó, khi Vãn Lương vào đưa thuốc, kể rằng sau khi thái hậu quay về đã tới Ngự thư phòng của hoàng thượng, lúc đi ra thì sắc mặt tái mét, không hề vui vẻ.

Ta không biết bà đã nói gì với Hạ Hầu Tử Khâm nhưng hẳn là chuyện không vui vẻ gì. Có lẽ có liên quan tới Thiên Lục, hoặc có lẽ liên quan tới Phất Hy. Cũng có thể là cả hai.

Uống thuốc xong, chợp mắt một lát lại thấy người đổ mồ hôi, ta trở mình một cái, thấy có chút khó chịu. Thái y nói, một ngày uống thuốc ba lần, vậy đêm nay còn phải uống nữa.

Thở một hơi dài thườn thượt, khổ nhục kế, đúng là phải chịu khổ.

Đến đêm, nghe thấy có tiếng bước chân vào phòng, còn chưa đến gần nhưng mùi thuốc nhàn nhạt đã thoảng qua. Ta khẽ nhíu mày, vừa xoay người đã bị giật mình.

Bóng người màu vàng đang đứng ngay ngắn trước mặt ta, trên tay còn bưng một bát thuốc đầy.

Ta kinh ngạc, vội ngồi dậy, xuống giường nhưng lại không kìm được mà ho khan một tiếng, rồi nói: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!”

Hắn gần như ôm ta đặt lại lên giường, cau mày đưa bát thuốc trên tay: “Uống thuốc đi!”

Ta ngập ngừng đón lấy bát thuốc, hắn hơi giận dỗi, ngồi bên cạnh ta, nói: “Trẫm còn nghĩ rằng nàng lợi hại như thế thì hẳn không cần lãng phí thuốc thang chứ!”

Ngụm thuốc vừa uống vào miệng suýt chút nữa đã phun ra ngoài, đúng là hắn đã biết nhưng sao còn phải nói năng kỳ cục như thế!

Ta đánh bạo, không để tâm tới lời của hắn, ngửa cổ uống cạn bát thuốc.

Hắn bực bội ôm lấy eo ta, ấn mạnh vào ngực hắn: “Sao nàng không giải thích chuyện hôm nay hả?”

Ta sững người, hóa ra hắn đã biết hết rồi, thế còn cần ta giải thích làm gì?

Hắn nhìn ta, ở gần nhau như thế, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn phản chiếu gương mặt ta. Ta đột nhiên kinh hãi, vội vàng giãy giụa, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng mau buông thần thiếp ra, thần thiếp sợ lây bệnh cho người!”

Hắn “hừ” một tiếng song cũng buông tay ra, lạnh lùng nói: “Nàng cũng có lúc sợ nhỉ! Còn dám diễn trò trước mặt trẫm!”

Ta giật mình, hắn giận sao?

Lén nhìn hắn, thấy đôi môi mỏng của hắn mím chặt, ánh mắt đang nhìn ta lóe lên tia sáng. Ta chợt muốn cười, nếu hắn giận thật, đêm nay hắn đã không tới.

Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Hôm nay trẫm bế Tích Quý nhân về Hy Ninh cung, không ngờ Đàn Phi chẳng thèm ghen. Đàn Phi không mong chờ gì ở trẫm sao?”

Hay thật đấy, hắn giận xong lại muốn thử lòng ta.

Đặt bát thuốc xuống, ta quay lại nhìn hắn, khẽ nở nụ cười xinh đẹp, đáp: “Hoàng thượng đã cho thần thiếp thứ tốt nhất rồi, thần thiếp không còn chờ mong gì.”

Hôm nay, Thiên Lục công khai đối nghịch với thái hậu, dù ta muốn diễn khổ nhục kế với Hạ Hầu Tử Khâm cũng đã phạm tới thái hậu. Hắn sai người đưa ta về Cảnh Thái cung trước rồi quay lại đỡ Thiên Lục vào trong, khéo léo giúp ta thoát thân như thế, ta còn cầu mong gì nữa? Thậm chí, hắn còn đích thân đưa Thiên Lục về, khắp hậu cung bao người trông thấy, có lẽ bọn họ đều cho rằng, Thiên Lục được thánh sủng hơn ta.

Ta không đoán được vì sao hắn làm thế nhưng ta thật sự cảm kích hắn.

Trong mắt hắn lấp lánh nét cười song không để lộ ra, vẫn nghiêm mặt nói: “Nếu trẫm làm ngược lại thì hôm nay nàng ra sao hả?”

Nếu hắn giận tới mức làm ngược lại thì vở kịch này ta đã thua, thua Thiên Lục và Thiên Phi, thua Hạ Hầu Tử Khâm. Có điều hắn không đợi ta trả lời đã đứng dậy đi ra ngoài.

“Hoàng thượng…” Ta đuổi theo, gọi hắn.

Hắn vẫn không dừng bước, chỉ nói: “Nghỉ ngơi đi, trẫm qua Úc Phúc quán với Tích Quý nhân đây. Nàng bị bệnh thì mai không cần tới Hy Ninh cung thỉnh an thái hậu.” Hắn vừa nói vừa đi, thật đúng là … còn chẳng thèm ngoảnh lại một cái.

Trong lòng ta rối rắm, có đau đớn, có hạnh phúc, cũng có cả bất đắc dĩ…

Lát sau, Triêu Thần vào phòng, thấy ta vẫn còn đứng, liền nhanh chóng đỡ ta về giường, tự tay dém kín góc chăn, lại dặn dò: “Nương nương đừng ra ngoài, ngoài kia lạnh lắm, nương nương cứ nằm nghỉ ngơi đi! Có chuyện gì thì người cứ kêu một tiếng, nô tỳ chờ ngoài kia.”

Nàng ta nói xong rồi thu dọn bát thuốc đã uống hết, định ra khỏi phòng thì ta đột nhiên gọi lại: “Triêu Thần, ngươi cứ lui xuống nghỉ đi! Bản cung không sao, chỉ cần để cung tỳ đi tuần đêm cách quãng tới đây thăm ta là được rồi”

“Nương nương…”

“Lui xuống đi!” Ta không nhìn nàng ta nữa, nhắm mắt ngủ.

Trong lúc mơ màng, chỉ thấy người dường như càng lúc càng nóng.

Xoay người lại, mơ hồ như có ai đó vươn tay nhẹ nhàng chạm vào trán ta, sau đó là một tiếng thở dài khe khẽ, như có như không.

Là mơ sao? Nếu không, sao ta cảm thấy như có người đang đứng trước giường chứ?

Không phải hắn, hắn đang ở Úc Phúc quán mà.

Ta nghĩ, rồi đột nhiên cười khổ. Nỗi khổ tâm của hắn, ta hiểu, nhưng vẫn luôn hy vọng hắn sẽ ở đây.

Ta nóng quá, bàn tay kia dường như mang theo hơi lạnh, chầm chậm, chầm chậm lướt qua gương mặt ta…

Thật thoải mái! Ta nghiêng người, từ từ co người lại, an tâm ngủ.

Hôm sau, nghe thấy tiếng cung tỳ đặt các thứ lên bàn, ta khẽ mở mắt, trông thấy bóng cung tỳ đã đi ra ngoài, nằm thêm một lát rồi ngồi dậy. Cảm giác khỏe hơn đêm qua rất nhiều, đầu cũng không còn nặng như trước, xem ra đơn thuốc của thái y kia cũng hữu dụng thật. Ta đưa tay chạm nhẹ lên trán, nở nụ cười nhạt rồi xuống giường.

Ta nhúng ngón tay vào nước, âm ấm, rất dễ chịu. Cúi người xuống, tạt nước lên mặt, lại lấy khăn bông khẽ lau qua, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của mình qua làn nước, ta bất giác bật cười. Thực ra bây giờ ta vẫn rất hài lòng.

Lúc đứng thẳng dậy, ta lờ mờ nhìn thấy một lớp gì đó đang nổi trên mặt nước. Nghĩ mình nhìn nhầm, ta lại nghiêng người, cẩn thận nhìn lại một lần nữa, quả thực là có một lớp gì đó đang nổi lên.

Ta bỗng giật mình, đang định lên tiếng gọi người, lại nghĩ, mình như thế này sao có thể gọi người vào?

Cúi người, căng thẳng xem xét, hình như ta ngửi thấy một thứ mùi nhàn nhạt, ngọt nhẹ, còn mang theo vị đắng. Trong lòng như bị thứ gì đè nén, ta luống cuống cầm lấy chiếc khăn bông để bên cạnh, ngửi thử, mùi trên khăn còn đậm hơn, mơ hồ nhận ra mùi phục linh và tiên hà, chắc chắn còn có thứ khác, chỉ tiếc ta không rành về các vị thuốc, nhưng cũng biết, những thứ này đều dùng để làm giảm đau đầu.

Bàn tay đang cầm khăn hơi siết lại, thuốc này không tan trong nước, mùi trên chiếc khăn còn đậm hơn, vậy thì… là ở trên mặt ta!

Ta giật mình, bất giác sờ lên má.

Đêm qua… đêm qua… thật sự có người tới phòng ta.

Vội nhắm chặt mắt, cố gắng nhớ lại, đêm qua ta còn tưởng tất cả chỉ là mơ, đột nhiên thấy kinh hãi. Bất an rửa mặt xong, ta liền gọi Vãn Lương vào.

Vãn Lương sai cung tỳ mang những thứ trên bàn xuống rồi mới bước tới, cầm lược chải mái tóc đen huyền cho ta, khẽ hỏi: “Hôm nay nương nương có thấy khỏe hơn không? Lát nữa ăn gì đó rồi hãy uống thuốc. Thái y đã dặn rồi, uống hết hôm nay là bệnh của nương nương sẽ khỏi thôi.”

Ta “ừ” một tiếng, thản nhiên nói: “Đêm qua cung nhân nào canh ngoài cửa?”

Động tác hơi khựng lại, Vãn Lương mơ hồ đáp: “Nương nương quên rồi sao, đêm qua người cho Triêu Thần lui xuống, nói không cần canh cửa, chỉ bảo cung nhân tuần đêm cách quãng tới xem thôi.”

Như vậy không có ai. Không phải người trong Cảnh Thái cung của ta… Chẳng lẽ… là Hạ Hầu Tử Khâm sao? Không biết tại sao, nhớ đến hắn, trong lòng ta lại cảm thấy vui sướng. Nhưng thật sự không giống hắn.

Ta khẽ lắc đầu, giống hay không giống thì có liên quan gì? Hắn có thể tới thì ta thật sự rất vui.

“Nương nương…” Vãn Lương nghi hoặc nhìn ta, đột nhiên khẽ cười: “Sao nương nương lại vui như thế? Chẳng lẽ có chuyện tốt gì sao? Chi bằng người nói ra, cho nô tỳ vui lây một chút.”

Ta không khỏi giật mình, trông ta vui vẻ lắm sao?

Vãn Lương cài chiếc trâm Tơ huyền vũ vào búi tóc của ta, nhẹ nhàng chỉnh lên rồi mới đỡ ta đứng dậy.

Ta nói: “Lát nữa bảo Triêu Thần chuẩn bị ấm trà đưa tới Ngự thư phòng.” Nửa đêm canh ba còn không ngủ, không biết mệt sao ?

Vãn Lương sững người, khẽ nói: “Nương nương, chỗ hoàng thượng có Lý công công chuẩn bị trà…” Mới nói một nửa, nàng ta nhận ra mình đã lắm lời, bèn vội ngậm miệng lại, quỳ xuống nói: “Nương nương tha tội, nô tỳ lắm lời!”

Ta khẽ cười. “Đứng lên đi!”

Đương nhiên ta biết hắn không thiếu trà, chỉ là muốn pha cho hắn một ấm trà, vậy thôi.

Ra khỏi phòng, thấy Phương Hàm đang đi tới, nàng ta đỡ ta, nói: “Nô tỳ bảo người mang bữa sáng tới đình ngoài kia rồi, tuy nương nương bị bệnh nhưng cứ ở trong phòng mãi cũng chán, ra ngoài cho thoáng.”

Ta gật đầu, cùng đi với nàng ta. Nàng ta lại hỏi ta có thấy khỏe hơn chút nào không, thật ra ta đã khỏe từ lâu rồi.

Ăn xong bữa sáng, ngồi một lát thì Triêu Thần bưng bát thuốc lại. Khi đang định uống thuốc thì nhìn thấy Tường Hòa cuống cuồng chạy tới, nói: “Nương nương, Vinh Phi nương nương tới!”

Thiên Phi? Mới sang sớm, tỷ ta tới đây làm gì?

“Mời vào!” Đặt bát thuốc xuống, ta hạ giọng đáp.

Phương Hàm ra đứng sau lưng ta, Triêu Thần cũng lùi lại phía sau.

Không bao lâu đã thấy Thiên Phi vịn vào tay Nhuận Vũ, chầm chậm đi vào, chiếc áo khoác lông chồn trên người tỷ ta rất dày khiến ta chỉ nhìn thấy mặt.

“Nô tỳ thỉnh an Vinh Phi nương!” Phương Hàm và Triêu Thần đứng sau lưng ta hành lễ.

“Đàn Phi nương nương cát tường!” Nhuận Vũ cũng nhún người hành lễ với ta.

Ta không nhìn tỷ ta, cúi gập người, húng hắng ho khan.

“Nương nương!” Triêu Thần kinh hãi, vừa vội vàng cúi xuống xem vừa vỗ lên lưng ta. “Nương nương sao rồi?”

“Người đâu, thuốc lạnh rồi, đi lấy bát khác lên đây!” Phương Hàm ra lệnh rồi tới đỡ ta.

Ta giả vờ ho, chẳng phải Thiên Phi tới đây là muốn xem ta bệnh nặng tới mức nào, rồi sau đó lại mỉa mai ta một phen sao?

Quả nhiên, tỷ ta cười cười rồi ngồi xuống, nhíu mày nói: “Ôi chao, Đàn Phi đã ốm đau như thế này thì sao có thể ngồi ở ngoài được chứ? Xem xem, đúng là khiến người ta phải đau lòng. Dù Tích Quý nhân cũng bị bệnh nhưng tốt xấu gì cũng được hoàng thượng chăm nom cả đêm. Người làm tỷ tỷ như bản cung đây phải sớm tới thăm ngươi mới đúng.”

Ta khẽ cười một tiếng, đáp: “Khụ, bản cung ốm nặng như thế này, sao Vinh Phi còn dám tới đây? Chẳng lẽ không sợ bản cung lây bệnh cho ngươi sao?”

Tỷ ta vẫn cười, đắc ý nói: “Ngươi bị bệnh cũng vì Tích Quý nhân mà, chẳng lẽ bản cung không nên tới?”

Ta nhướn mày. “Thế thì Vinh Phi tới cảm ơn bản cung sao?”

“Đương nhiên phải cảm ơn ngươi rồi!” Tỷ ta đứng bật dậy, nói: “Còn nữa, bản cung tới nói cho ngươi biết, đêm nay hoàng thượng sẽ tới Trữ Lương cung, sợ là lại không thể ghé qua Cảnh Thái cung đâu!”

Ta sững người, còn tưởng tỷ ta sẽ nói đêm nay Hạ Hầu Tử Khâm sẽ tới Khánh Vinh cung chứ, không ngờ… trong lòng ta thoáng động, lúc này mà hắn lại tới Trữ Lương cung à?

“Nương nương!” Phương Hàm thì thầm bên tai ta. “Khi thái hậu xuất cung cầu phúc bị trượt chân, Diêu Chiêu nghi vì cứu thái hậu mà trượt ngã bị thương.” Sắc mặt nàng ta có chút khó coi, xem ra còn chưa kịp nói cho ta hay.

Ta vốn nghĩ Hạ Hầu Tử Khâm phạt Thư Quý tần cấm túc thì cũng phải phạt Diêu Chiêu nghi như thế chứ!

Ha, Diêu Chiêu nghi à, ta thật sự đã xem thường nàng ta rồi!

Với tính tình của Thiên Phi, Hạ Hầu Tử Khâm tới Trữ Lương cung, hẳn tỷ ta phải hận tới cùng cực. Bây giờ lại có thể vui vẻ, tự đắc chạy tới Cảnh Thái cung nói cho ta biết thực không giống chuyện tỷ ta có thể làm.

Ta chậm rãi đứng dậy, nhìn theo bóng lưng nữ tử đang dần đi xa, bật cười.

Là Thiên Lục.

Nàng ta muốn nói cho ta biết, vở kịch này nàng ta đã thua, còn ta, cũng không hề thắng. Màn cứu giá của Diêu Chiêu nghi còn cao minh hơn hai người chúng ta rất nhiều.

Cung tỳ đổi bát thuốc khác tới, cung kính đưa cho Phương Hàm rồi mới lui xuống.

Vãn Lương kéo kín áo lại cho ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương, người vào trong đi! Uống thuốc xong rồi về nằm nghỉ thôi! Hay lát nữa lại truyền thái y tới xem thử, không phải đã nói uống thuốc hai ngày thì sẽ khỏe lên sao, sao còn ho nặng thế chứ? Nếu tổn thương tới phổi thì phải làm sao đây?”

Ta không đáp, chỉ nhận lấy bát thuốc từ tay Phương Hàm, uống một hơi cạn sạch.

Vẻ lo lắng trên mặt Phương Hàm vẫn chưa tan, nàng ta chỉ hạ giọng nói: “Nương nương có cần truyền thái y tới xem thật không?” Nàng ta biết lúc nãy ta giả bộ nhưng vẫn nói như thế, ta cũng biết ý nàng ta.

Nghĩ một lát, ta lắc đầu. Vở khổ nhục kế này đã diễn đủ rồi, còn diễn nữa sẽ hỏng mất.

Vịn vào tay Vãn Lương về phòng, nàng ta lưỡng lự hồi lâu rồi mới nói: “Nương nương, nô tỳ trông sắc mặt Vinh Phi vẫn luôn không khỏe.”

Ta cũng nhận ra, bắt đầu từ đêm Giao thừa, dường như tỷ ta luôn có vẻ mệt mỏi. Lúc đầu ta còn cho rằng tỷ ta giả bộ trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm, nhưng hôm nay tới Cảnh Thái cung của ta vẫn thế…

Khẽ “hừ” một tiếng, ta không hề lo lắng cho tỷ ta, mà lo cho đứa bé trong bụng của tỷ ta hơn.

Ta nằm lên nhuyễn tháp[2] nghỉ một lát, lại nghe báo Ngọc Dung hoa tới.

[2] Nhuyễn tháp: làm bằng gỗ, trúc, mây, có hình dạng giống như một chiếc giường nhỏ, dài.

Vãn Lương dẫn nàng ta vào. Nàng ta hành lễ với ta rồi vội vàng bước tới. “Nương nương, tần thiếp nghe nói hôm qua…” Nàng ta định nói rồi lại thôi, nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt ta.

Ta cười khẽ, nói: “Sao tỷ tỷ lại cho rằng bản cung là người không biết chừng mực?”

Dường như bị kinh ngạc, nàng ta cuống quýt đáp: “Tần thiếp nào có ý đó. Tần thiếp lo lắng cho thân thể của nương, lúc nãy còn thấy Vinh Phi tới Cảnh Thái cung, tần thiếp chỉ có thể đợi một lát mới vào.”

Ta gật đầu, để Thiên Phi nhìn thấy ta và Ngọc Dung hoa qua lại với nhau cũng không phải là việc hay.

Ta nói: “Tỷ tỷ yên tâm, chuyện của tỷ, bản cung vẫn còn nhớ. Chỉ là hoàng thượng không tới Cảnh Thái cung, tạm thời bản cung cũng không có cơ hội nói chuyện với người.”

Trong mắt nàng ta lóe lên sự vui mừng, vội đáp: “Tần thiếp xin tạ ơn nương nương trước, chỉ là chuyện này… tần thiếp cũng không gấp. Tần thiếp chỉ cầu có một chỗ đứng trong cung này, được cùng với nương nương như bây giờ đã là vô cùng may mắn rồi. Những thứ khác… tần thiếp chưa từng nghĩ tới.”

Ngọc Dung hoa thật sự thông minh, biết tiến thoái đúng lúc.

Ta khẽ cười, lại nghe nàng ta nói: “Tới giờ hoàng thượng vẫn còn nhớ nhung bóng hình của Phất Hy, đương nhiên sẽ sủng ái Tích Quý nhân.”

“Tỷ muốn bản cung không được đụng vào Tích Quý nhân?” Ta liếc mắt nhìn nàng ta.

“Tần thiếp không dám!” Nàng ta cúi đầu, thong thả nói: “Thực ra dựa vào sự thông tuệ của nương nương, chẳng khó để biết được tâm tư của hoàng thượng.”

Ta hơi sững người, nàng ta lại nói: “Tần thiếp từng nói cho nương nương biết cái chết của Phất Hy.”

Ta kinh ngạc đứng bật dậy, nhìn thẳng vào nữ tử đang ở trước mặt, nàng ta càng cúi thấp đầu. Nàng ta gấp gáp tới đây không phải vì Thiên Lục, mà muốn nói cho ta biết, nhất định không được đụng tới Thiên Phi. Ta không khỏi có chút bồn chồn, Ngọc Dung hoa dốc lòng giúp ta như thế, thật sự chỉ để tìm được một chỗ dựa rồi xin một địa vị trong cung này sao?

Nàng ta đứng trước mặt ta, dường như đang chờ đợi ta nói điều gì đấy. Ta ngẫm nghĩ hồi lâu, phát hiện mình bỗng không biết phải nói gì.

Ngọc Dung hoa hiểu chuyện giữa Phất Hy và Hạ Hầu Tử Khâm rõ như lòng bàn tay, thế nên mới để tâm tới Thiên Phi trong lúc Thiên Lục nhận được thánh sủng. Nếu sự lo lắng của nàng ta là thật, vậy…

Hạ Hầu Tử Khâm…

Ai mà ngờ được, Thiên Lục chẳng qua cũng chỉ là tấm chắn trong tay hắn chứ? Nếu nói tâm tư, ai có thể sâu sắc được bằng hắn đây?

Vậy thì Thiên Lục kia là tự nguyện, hay nàng ta cũng bị che mắt?

Hắn có thể quan tâm tới đứa bé trong bụng Thiên Phi như thế, thật sự khiến ta phải thán phục. Chưa nói hắn có thực sự sủng ái Thiên Phi không, có điều cái thai trong bụng Thiên Phi chung quy cũng là cốt nhục của hắn.

Đương nhiên ta không mong đợi đứa trẻ kia được sinh hạ bình an, song ta sẽ không ra tay giết nó. Ta có thể tha cho Thiên Phi, chỉ vì ta biết, đó là con của hắn.

Ha, ta cười một cách thê lương, nếu Ngọc Dung hoa không tới nói cho ta hay, ta cũng sẽ không hạ thủ giết đứa bé ấy. Tang Tử ta không phải người lương thiện nhưng cũng không phải loại người có thể ra tay với bào thai trong bụng.

Thật lâu sau ta mới nhìn nàng ta, khẽ cười, đáp: “Bản cung đa tạ tỷ tỷ đã chỉ bảo!”

Nàng ta hoảng sợ, nói: “Tần thiếp không dám, nương nương có tốt thì tần thiếp mới yên. Tần thiếp và nương nương đã ở trên cùng một chiếc thuyền rồi.”

Ta đưa tay kéo nàng ta ngồi xuống, cười nói: “Thế thì sau này, tỷ tỷ cũng không cần câu nệ như thế. Tỷ còn hỏi thăm sức khỏe của bản cung thế nào, bản cung thấy tỷ còn gầy ốm hơn đấy.”

Lúc này nàng ta mới cười, nói: “Tần thiếp xưa nay vẫn vậy.”

Ta nhớ ra lát nữa phải bảo Triêu Thần pha ấm trà đưa tới Ngự thư phòng, nhìn người trước mặt, chi bằng cứ thuận nước dong thuyền.

“Bản cung sợ hoàng thượng gần đây vất vả, muốn pha một ấm trà đưa tới cho người, nhưng thật xui xẻo, lại bị ốm. Chi bằng để Triêu Thần đi cùng tỷ tỷ, lát nữa bản cung dặn bọn họ cho thêm ít lá bạc hà vào trà, giúp tập trung tinh thần.”

Ta nói với giọng thản nhiên nhưng lại thấy trên gương mặt Ngọc Dung hoa có vẻ khó coi, đang nghĩ chẳng lẽ nàng ta không muốn gặp Hạ Hầu Tử Khâm sao?

Vừa định hỏi thì đã nghe nàng ta nói: “Nương nương, hoàng thượng bị dị ứng mùi bạc hà, ngửi thôi cũng bị nôn. Cứ gặp phải những thứ thơm mát là không chịu được. Cũng chẳng trách nương ngương không biết, hồi hoàng thượng còn ở phủ thế tử chưa bao giờ đụng vào những thứ có mùi thơm mát, thái y trong cung và ngự trù đều biết. Nếu nương nương hỏi chúng cung tỳ, bọn họ cũng biết.”

Mùi bạc hà, thứ thơm mát…

Ta chỉ thấy đầu ngón tay run rẩy, vậy thì người tối qua tới phòng ta… không phải là hắn!

“Nương nương, người sao thế?” Ngọc Dung hoa thấy ta im lặng, chân mày khẽ nhíu lại, nhìn ta có chút hoài nghi.

Giật mình tỉnh lại, ta miễn cưỡng cười, đáp: “À, không sao, ta chỉ thấy hơi mệt thôi.”

Nàng ta vội vàng đứng dậy. “Là tần thiếp làm phiền nương nương nghỉ ngơi, tần thiếp xin lui trước. Lát nữa tần thiếp sẽ tự tay đưa trà tới Ngự thư phòng, nương nương cứ yên tâm nghỉ ngơi.”

Tâm tư của ta sớm đã không còn ở đây, chỉ mơ hồ đáp một tiếng.

Ngọc Dung hoa ra khỏi phòng.

Ta chậm rãi đứng dậy, tới bên cửa sổ, thời tiết hôm nay rất đẹp, chỉ là gió vẫn lạnh lẽo như thế.

Không phải là hắn. Ta có chút thất vọng, lại có chút tò mò. Rốt cuộc là ai, bí mật tới nhưng không làm hại ta.

Khẽ cắn môi, ta nghĩ, đã tới lúc người bí ẩn kia phải lộ mặt rồi.
Bình Luận (0)
Comment