Mệnh Phượng Hoàng

Chương 42

Hắn mang vết thương đến Cảnh Thái cung đợi ta, còn ta lại vì giận dỗi nên tới dịch quá trước, cho nên khi nhìn thấy ta, hắn mới phẫn nộ nói muốn đến Dao Hoa cung.

Nực cười là ta cũng nổi giận, còn nói biết bao lời không nên nói. Vậy thì lần này, để ta chủ đông một lầm chủ động đi thăm hắn.

Ra tới bên ngoài, thấy Triêu Thần đang tươi cười nghênh đón, dìu ta , nói: “Nương nương, nếu người đi, Hoàng thượng nhất định sẽ vui mà quên hết tức giận.”

Ta im lặng không nói, lần này khác với nhưng lần trước, ta cũng không biết hắn có thật sự nguôi giận không. Thở dài một tiếng, ta bước lên loan kiệu.

Tới Thiên Dận cung, ta xuống loan kiệu, liền thấy các cung nhân đều đang đợi ở bên ngoài. Ta bước lên, Lưu Phúc nhìn thấy ta, vội vàng hành lễ. “Nô tài tham kiến Đàn phi nương nương.”

Ta kêu ông ấy đứng lên, cất tiếng hỏi: “Hoàng thượng đâu.”

Lưu Phúc nhìn qua cánh cửa rồi nói; “Người đang nghỉ ngơi ở bên trong ạ!”

Ta gật đầu, nói: “Ngươi vào trong thông báo một tiếng, nói bản cung đến thăm Hoàng thượng.”

“Vâng, xin nương nương đợi một lát.” Lưu Phúc quay người đẩy cửa đi vào.

Ta và Triêu Thần đứng ở bên ngoài, lúc này trời đã tối, nhìn ra xa, cả hoàng cung rải rác những ngọn đèn nhỏ li ti, các hành lang đều vô cùng sáng sủa. Đột nhiên ta nhớ đến lần đầu tiên ta và hắn gặp mặt, chính là trên hành lang. Nhớ đến chuyện ta đối cử với hắn khi đó, lại không kìm được muốn bật cười.

Lại đợi một lát mới thấy Lưu Phúc nhẹ nhàng đi ra, thấy ta, vẻ mặt y lúng túng, cúi đầu nói: “Xin nương nương về đi ạ, Hoàng thượng nói không gặp.”

Triêu Thần đứng bên nôn nóng nói: “Công công, sao Hoàng thượng có thể không gặp nương nương của chúng ta chứ?”

Vì sao hắn không gặp ta, e rằng lúc này không ai rõ hơn ta. Lần này không phải hắn tức giận mà là đau lòng.

Hít một hơi thật sâu, ta nói với Lưu Phúc: “Phiền công công đi thông báo lại một lần nữa.”

“Nương nương, điều này…” Lưu Phúc càng khó xử, thở dài một tiếng rồi nói “Theo nô tài thấy, hôm nay nương nương nên trở về đi, đợi hôm khác tâm trạng của Hoàng thượng khá hơn thì người lại đến.”

Ta không đi, chỉ nói: “Công công c vào thông báo lại một tiếng, bản cung đợi ở ngoài.”

Thấy ta kiên trì, Lưu Phúc cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Vậy … nô tài lại vào thử xem, xin nương nương đợi một lát.” Dứt lời ông ta lại đi vào.

Triêu Thần không kìm được hỏi: “Nương nương, người đã đến rồi, sao Hoàng thượng còn…”

“Triêu Thần!” Ta ngắt lời nàng ta, trầm giọng nói: “Hoàng thượng cũng là người để ngươi có thể nói ư?”

Nàng ta thấy ta sắc mặt không tốt, mới biết điều im miệng.

Khi Lưu Phúc bước ra lần nữa, ông ta vẫn không có vẻ mặt tươi cười, ta đã biết kết quả rồi.

Quả nhiên ông ta bước lên, lắc đầu, nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng nói không gặp người.” Ông ta dừng một lát rồi mới thở dài một tiếng, nói: “Đêm khuya rồi, nương nương nên hồi cung sớm đi.”

Đang nói thì thấy một người bưng đồ từ xa chạy đến, ta nhìn kĩ thì ra là Lý công công. Y chạy lên, cũng thấy ta, sững sờ giây lát rồi mới hành lễ. “Nô tài tham kiến Đàn phi nương nương?” Có điều, trong ngữ khí của y không còn vẻ cung kính như trước.

Y cũng không đợi ta cho đứng lên đã đi thẳng vào tẩm cung của Hạ Hầu Tử Khâm.

Lưu Phúc nói: “Tiểu Lý Tử, thái y có tới không?”

Lý công công lắc đầu, nói ‘Hoàng thượng nói thái y không cần đến, chỉ kêu nô tài đi lấy thuốc.”

Lưu Phúc lại nói: “Vậy… vậy bây giờ ngươi vào hả? Hoàng thượng đang giận dữ đấy.”

Lý công công ngẩn người trong giây lát rồi nói: “Vào chứ ạ, Hoàng thượng phải thay thuốc.” Nói xong không để ý đến sắc mặt của Lưu Phúc, y đẩy cửa tiến vào.

Ta do dự một lát rồi xoay người đi vào tẩm cung.

“Nương nương!” Triêu Thần giật mình, vội đuổi theo.

Lưu Phúc cũng ngạc nhiên, vừa định bước lên, ta đã đẩy cửa đi thẳng vào.

“Nương nương!” Lưu Phúc ở phía sau gọi ta nhưng không dám theo vào, Triêu Thần muốn vào nhưng bị ông ta kéo tay, nói “Muốn mất đầu à?”

Ta cười nhạt nhưng không ngoảnh đầu lại, vẫn bước lên phía trước. Bên trong vang lên giọng nói của Lý công công. “Hoàng thượng, Hoàng thượng…” Y gọi với giọng rất cẩn trọng, nhưng từ đầu đến cuối ta không hề nghe thấy giọng của Hạ Hầu Tử Khâm.

Ta hơi tò mò, bước nhanh hơn một chút nhưng không biết vì sao, giống như đang làm việc xấu, bước chân ta bỗng rón rén. Đưa tay vén rèm, mùi long diên hương trong phòng càng lúc càng nồng.

Xuyên qua tấm bình phong, ta thoáng thấy Lý công công đang quỳ bên long sàng gọi hắn hết lần này đến lần khác. Lách qua bình phong đó, ta thấy hắn nằm nghiêng, giống như chưa hề nghe thấy lời của Lý công công, từ đầu đến cuối không nói câu nào, thậm chí đến động đậy cũng không.

Lý công công vẫn đang gọi: “Hoàng thượng, nên thay thuốc đi, Hoàng thượng…”

Ta còn tưởng Lý công công cứ gọi hắn như vậy, hắn sẽ tức giận nhưng không ngờ hắn lại khẽ nói: “Tiểu Lý Tử, trẫm mệt rồi.”

Nghe hắn nói, dường như Lý công công rất vui mừng, vội nói: “Vậy Hoàng thượng nằm đi, nô tài gọi cung tỳ vào thay thuốc cho người! Nô tài kêu họ làm nhẹ một chút, Hoàng thượng cứ nghỉ đi!”

Lúc y quay người, thấy ta đứng đằng sau thì giật nẩy mình, buột miệng nói ; “Nương…” Chưa nói xong, y đã đưa tay bịt chặt miệng, có điều ánh mắt vẫn thảng thốt.

Ta nhìn y, ra hiệu cho y không cần lên tiếng. Nghĩ một lát, ta bước thẳng lên trước, quỳ bên giường hắn. Ngập ngừng giây lát, ta đưa tay cởi áo cho hắn. Hắn vẫn không nhúc nhích, nằm quay lưng lại với ta.

Ta thấy Lý công công ở bên cạnh sợ tới mức toàn thân run tẩy, song cũng không dám tiến lên ngăn cản ta.

Ta lặng im, nhẹ nhàng cởi y phục của hắn, có thể thấy mảnh vải xô quấn từ đầu vai phải đến thắt lưng. Trong lòng trở nên căng thẳng, ta cũng không biết vết thương dưới lớp vải xô ấy sẽ nghiêm trọng và đáng sợ như thế nào.

Hít một hơi thật sâu, ta nghiến răng, khom người. Nút thắt buộc miếng vải trước ngực hắn, ta ở đằng sau hoàn toàn không nhìn thấy. Lông mày hắn nhíu chặt nhưng hắn không hề mở mắt.

Ta cẩn thận cởi nút thắt , tháo mảnh vải xô trên người hắn, vết thương không sâu nhưng vẫn khiến ta cảm thấy đau đớn. Một vệt rất dài, kéo đến tận thắt lưng mới dừng lại. Ta nhớ tới lời Tấn Vương nói, y đưa tay ra kéo hắn, vì vậy đoạn đó cắt lên cánh tay y. Ta không thể tưởng tượng được nếu Tấn Vương không kéo hắn, nếu nhát đao đó chém sâu thêm chút nữa, hắn sẽ thế nào?

Lý công công bưng chậu nước đến, vắt khô chiếc khăn, rửa sạch vết thương cho hắn. Khi bôi thuốc, cảm thấy lưng hắn co chặt, ta bàng hoàng, nhưng hắn vẫn không quay lại, chỉ gọi: “Lưu Phúc!”

Lý công công sững người, rất nhanh liền nghe thấy tiếng Lưu Phúc chạy vào. Ông ta bước đến đầu giường, nói nhỏ: “Nô tài có mặt!”

Nhưng y lại im lặng, hồi lâu mới khẽ nói: “Nàng ấy đi rồi à?”

Ta chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, nàng ấy phải nói ta?

Lưu Phúc nhìn ta với vẻ khó xử. Đối với ông ta, bất kể nói ta đã vào hay đi đều là chống lại mệnh lệnh của Hoàng thượng. Lý công công cũng sợ tới nỗi mặt biến sắc, chần chừ nhìn ta, không biết nên làm thế nào.

Đột nhiên hắn cười, nói: “Trẫm biết rồi, lui xuống đi!”

“Vâng, Hoàng thượng.”

Hai công công dạ vâng rồi cùng nhìn ta. Ta nháy mắt ra hiệu cho họ đi ra ngoài. Lúc này, bọn họ cũng không dám nói lung tung, chỉ vội vàng đi ra.

Ta lấy một miếng vải xô sạch sẽ ở bên cạnh quấn lên vết thương cho hắn, lại thắt nút trước ngực rồi mới cẩn thận giúp hắn mặc quần áo. Làm xong tất cả, hắn vẫn không hề mở mắt.

Ta cảm thấy hắn quá bất thường, bất thường tới nỗi khiến ta thấy không giống hắn. Trong lòng bất giác muốn cười, hóa ra ta vẫn thích một Hạ Hầu Tử Khâm bá đạo, ngang ngược, vô lý, bởi hắn như thế này đem lại cho ta cảm giác rất cô đơn, lẻ loi. Cô đơn, lẻ loi đến nỗi khiến ta đau lòng.

Đứng ngẩn ngơ rất lâu trước giường hắn, ta tưởng hắn đã ngủ. Lúc đưa tay đắp chăn cho hắn, đột nhiên nghe hắn nói: “Trẫm không cần người hầu hạ, lui xuống.”

Ta giật mình, hắn lại nói: “Lui xuống!”

Sững sờ giây lát, cuối cùng ta hít sâu một hơi, nói “Hoàng thượng.”

Quả nhiên cơ thể hắn hơi run rẩy, ngồi bật dậy nhưng lại động vào vết thương sau lưng. Hắn nhíu chặt lông mày, đưa tay đỡ lấy bả vai, lạnh lùng nói: “Ai cho nàng vào? Trẫm nói không muốn gặp nàng, sao bây giờ lời của trẫm không ai nghe hả!” Hắn dừng một lát, gào ra bên ngoài; “Tiểu Lý…”

Giây phút ấy, ta cũng không biết bản thân lấy đâu ra dũng khí, nhào lên ôm lấy hắn.

Người hắn hơi cứng lại nhưng cũng không đẩy ta ra, chỉ cười lạnh lùng: “Bây giờ nàng định làm gì?”

Ta biết, hắn vẫn trách ta không hồi cung trước mà tới dịch quán. Trách ta hồi cung rồi nhưng lại không đi thăm hắn, rồi còn nói những lời quá đáng chọc giận hắn. Ha, tính khí hắn như vậy đấy, thích nhất là nổi cáu, tức giận, có điều không biết vì sao, thấy hắn như thế này, khác với lúc ta vừa bước vào, lại khiến ta yên lòng.

“Buông tay!” Giọng nói của hắn nặng nề.

Ta nghiến răng, đáp: “Không buông!”

Dường như hắn sững người, lại nói “Trẫm bảo nàng buông tay.”

Lần này tuy hắn hét lớn nhưng sức lực lại không bằng lần trước. Ta thầm vui mừng, hắn luôn cơn giận dữ đến nhanh, đi cũng nhanh, cho nên ta mới không sợ hắn.

Ngước mắt nhìn gương mặt trắng bệch và mệt mỏi của hắn, tuy hắn không ra ngoài tìm ta nhưng cả đêm đó chắc chắn không được ngon giấc. Hắn bị thương mà không thể nói với người khác, còn phải mang theo vết thương đi xử lý chính sự. Diêu Hành Niên đã trở về, chuyện của Diêu gia chắc chắn vẫn là hắn chống đỡ.

Còn ta lại nói với hắn cái gì mà Hàn Vương cứu ta xuất phát từ bản năng, giống như khi đó ở Trữ Lương cung, hắn thay ta nhận một đòn của Diêu thục phi cũng là vì bản năng, không liên quan đến tình yêu. Như vậy, hắn thấy ta rơi xuống , trong tình thế cấp bách vẫn xông lên thì gọi là cái gì? Biết rõ không thể kéo ta lại còn gấp gáp xông lên… Như vậy ta còn không hiểu ư?

Cổ họng hơi nghẹn, ta vẫn ngước mắt nhìn hắn, cất lời: “Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi.”

Hắn hơi lộ vẻ xúc động nhưng vẫn bướng bỉnh không nhìn ta, ‘hừ’ một tiếng: “Trẫm trước nay không biết nàng cũng biết nhận sai.”

Ta không kìm được muốn bật cười, chẳng phải hắn đợi ta đến hận sai ư? Bây giờ ta đã đến, hắn còn muốn làm bộ cao ngạo. Tay ta ôm hắn vẫn không buông lỏng nhưng lại phải cẩn thận tránh vết thương, đầu tựa vào lồng ngực hắn, ta khẽ nói: “Vậy thần thiếp tự đến nhận sai.”

Hắn im lặng không nói, tiếng hít thở dần bình ổn. Hồi lâu sau, cuối cùng hắn hít thật sâu, trầm giọng nói: “Trẫm trước nay chưa từng gặp nữ tử nào giống nàng.”

Ta ngước nhìn hắn, cười nói: “Giống như thần thiếp là thế nào?”

Đột nhiên hắn mím môi, tủm tỉm cười, nhả ra hai chữ từ kẽ răng: “Vô lại.”

Ta bật cười khanh khách, hắn nói ta vô lại? Ai vô lại hơn ai, còn cần ta nói ư?

Ta định lên tiếng thì đột nhiên hắn lại nói: “Hôm qua trẫm đợi nàng rất lâu ở Cảnh Thái cung, sau đó nghe nói nàng đến dịch quán, trẫm còn tưởng nàng sẽ ở dịch quán hồi lâu rồi mới về.

Ta hơi sững người, ta vốn thật sự muốn ở đó lâu hơn một chút nhưng đại phu mà Hàn Vương đưa đi theo nói, khi ông ấy chẩn bệnh thì không quen có người bên cạnh. Nhớ đến điều này, mới nhớ ra mấy lời Thanh Dương nói lúc ở trong Cảnh Thái cung. Không biết vì sao, mỗi lần nhớ đến điều đó, ta lại cảm thấy không thoải mái, giống như đã xảy ra chuyện gì.

Hắn cúi đầu nhìn ta, sắc mặt hơi thay đổi: “Sao nàng không nói chuyện? Ôm trẫm còn nghĩ đến hắn à?”

Trong lòng ta kinh ngạc, nhìn nam tử trước mặt với ánh mắt sắc bén, khẽ cảm thán, nếu ta nói không, hắn sẽ biết ta đang lừa gạt hắn. Ta cắn môi, nói thẳngVì Hàn Vương cứu thần thiếp nên thần thiếp mới lo lắng cho y. Nếu Hoàng thượng hiểu và thông cảm với thần thiếp thì hãy cho thần thiếp biết, y thế nào?”

Hắn không giận dữ, chỉ khẽ ‘hừ’ một tiếng. “Trẫm còn tưởng nàng sẽ xin trẫm cho ra ngoài thăm hắn.”

Ta lắc đầu: “Không đi!”

Phi tần không thể một mình xuất cung, càng không thể lấy lý do như thế để ra ngoài gặp nam nhân khác.

Lông mày của hắn hơi nhếch lên như cười như không, nhìn ta. Ta lại nói: “Thần thiếp là phi tử của Hoàng thượng, y là vương gia của Bắc Tề, trong lòng thần thiếp biết rõ, Hoàng thượng có thể yên tâm.”

Hắn sững người giây lát rồi đột nhiên đưa tay ra ôm lấy ta, khẽ nói: “Trẫm thật sự không yên tâm về nàng.”

Ta giật mình, lập tức cười, nói: “Vậy thì Hoàng thượng nhìn vết thủ cung sa trên tay thần thiếp một lần nữa nhé?” Nghĩ tới đêm đó hắn giận dữ vén tay áo ta lên, ta còn ra sức cho hắn một cái bạt tai.

Hắn hơi ngẩn người nhưng không trả lời, chỉ nói: “Thái y của trẫm vẫn bị cự tuyệt đứng ngoài cửa, Tấn Vương và Hiển Vương cũng vậy.”

Mấy chuyện này ta đều biết, Vãn Lương đã kể với ta, cho nên ta càng cảm thấy lo lắng. Không cần thái y thì thôi, vì bọn họ có đưa đại phu đi cùng, nhưng từ chối viếng thăm thì chẳng phải coi thường hoàng đế của thiên triều ư?

Ta nhìn hắn, khẽ nói: “Vậy Hoàng thượng có tức giận không?”

Hắn trầm giọng, nói: “Trẫm nghĩ, chẳng lẽ Bắc Tề bọn họ muốn trẫm phải đích thân đến thì mới chịu tiếp ư?”

Ta kinh hãi kêu lên: “Hoàng thượng muốn đi sao? Không, Hoàng thượng đang bị thương.” Lúc này, sao hắn có thể đi? Chẳng may lại có người gây bất lợi cho hắn, vậy phải làm thế nào? Huống chi, Hàn Vương chưa chắc đã chịu gặp hắn. Nghĩ tới đây, trong lòng ta không khỏi kinh ngạc, thật là lùng, ta có suy nghĩ như vậy.

Hắn nhìn ta, ánh mắt sắc bén dần trở nên dịu dàng, nói: “Trẫm không đi, Dao phi đi rồi. Tuy nàng ta là quận chúa của Bắc Tề nhưng bây giờ cũng là phi tử của thiên triều, nàng ta đi thay trẫm thì cũng vậy thôi. Gặp hay không thì tùy bọn họ.”

Ta mới nhớ ra Thanh Dương nói vào cung để gặp Dao phi, xem ra Dao phi đã đến xin chỉ thị của Hạ Hầu Tử Khâm, xuất cung thăm Hàn Vương. Dù sao Hàn Vương cũng là nghĩa huynh của nàng ta, về tình về lý, nàng ta đều nên đi thăm y một chuyến.

Vừa định nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng Lưu Phúc ở bên ngoài truyền vào: “Hoàng thượng, Thái hậu sai người mang canh hạt sen tới.

Ta vội buông tay, không ôm hắn nữa, dọn dẹp đồ đạc bên cạnh, thấy hắn khẽ ho một tiếng rồi nói: “Mang vào đi!”

Người đi vào quả nhiên là Thiển nhi, thấy ta cũng ở đây, nàng ta hơi ngạc nhiên, vội nói: “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, nương nương!”

Hắn gật đầu, nói: “Mẫu hậu vẫn chưa nghỉ ngơi à?”

Thiển nhi cười, đáp: “Thục phi nương nương đang nói chuyện với Thái hậu, còn làm canh hạt sen, Thái hậu liền kêu nô tỳ mang một ít đến cho Hoàng thượng nếm thử.”

Hắn ‘ừ’ một tiếng, lại nói: “Đặt xuống đi, thay trẫm tạ ơn mẫu hậu!”

“Vâng, vậy nô tỳ xin cáo lui!” Dứt lời, nàng ta cung cung kinh lui xuống.

Ta nhìn lên bàn, hỏi hắn: “Hoàng thượng ăn bây giờ nhé?” Nói xong định đứng lên bưng qua.

Nhưng hắn nói: “Trẫm không ăn nổi, nàng ăn đi!”

Ta nhíu mày nhìn hắn. “Hoàng thượng sao thế?”

Hắn khẽ lắc đầu, nói “Trẫm chỉ mệt thôi!”

Ta đỡ hắn. “Vậy Hoàng thượng nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai còn buổi triều sớm.”

Hắn không từ chối, nghiêng người nằm xuống. Ta đắp chăn cho hắn , chợt nghe hắn nói: “Trẫm đã hạ chỉ nói Diêu Chấn Nguyên hy sinh vì cứu giá, còn ban thưởng cho Diêu gia nhiều tặng phẩm. Lão hồ ly Diêu Hành Niên đó lại nói lão ta sẽ giúp trẫm lựa chọn một kẻ có năng lực để thế vào vị trí của Diêu Chấn Nguyên!”

Ta sững người, chợt nhớ ra khi ấy hắn nói muốn Cố Khanh Hằng tạm thay chức vị của Diêu Chấn Nguyên, chỉ bởi khi ấy còn chưa phát tang, về tình về lý đều không nên thẳng tay cướp chức vị đó. Xem ra khi trở về hoàng đó, Diêu Hành Niên thực sự đã chuẩn bị một cách vẹn toàn, đến người cũng đã chọn xong.

Cái gì mà kẻ có năng lực, rõ ràng là người của ông ta. Bây giờ con trai đã chết, ông ta vẫn không muốn giao lại binh quyền ở hoàng đô. Thật đáng ghét!

Ta nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Người mà Diêu Tướng quân tìm chắc chắn là tâm phúc của ông ta, vậy chỉ cần trừ bỏ hắn ta, có lẽ ông ta không thể tìm ra kẻ thứ hai trong chốc lát.”

Hạ Hầu Tử Khâm khẽ ‘hừ’ một tiếng, nói: “Diêu Chấn Nguyên vừa chết, nếu người mà Diêu Hành Niên đưa đến lại chết nữa, khó tránh việc ông ta sẽ hoài nghi. Hơn nữa, đối với người ngoài, cái chết của Diêu Chấn Nguyên đã đổ cho thích khách ở Nam Sơn, đối với Diêu gia thì đổ lên đầu Thư Cảnh Trình, bây giờ thêm một người chết nữa, ai sẽ mang tiếng oan

Xem ra hắn đã suy nghĩ rất thấu đáo.

Ta lại hỏi: “Người ông ta tìm là người thế nào?”

“Là thuộc hạ cũ của ông ta, Trương Lăng.” Giọng nói của hắn lạnh lùng, bất mãn.

Ta vội nói: “Vậy người đó ham mê thứ gì?” Hắn nhìn ta, ta lại nói: “Ví dụ , thích mỹ nhân…”

Hắn nặng nề ‘hừ’ một tiếng: “Nàng cho rằng ai cũng như Diêu Chấn Nguyên à?” Theo trẫm được biết, Trương Lăng đó ở bên ngoài thì hung hăng, hống hách, nhưng ở trước mặt phu nhân hắn thì lại nhũn như con chi chi, một câu nặng lời cũng không dám nói. Muốn hắn tìm nữ nhân khác, cho hắn mười lá gan cũng chẳng dám.”

Ta bật cười, hóa ra tên Trương Lăng đó lại nhát gan đến vậy?

Ta cười, nói: “Nhưng Hoàng thượng, thần thiếp cho rằng nữ tử sai bảo nam nhân nhà của mình chưa chắc thật sự là kẻ lớn mật to gan.” Nghĩ đến Trương Lăng ở ngoài thì hung hăng hống hách, ai có thể ngờ về nhà hắn sẽ như thế?

Hắn liếc ta một cái, lên tiếng: “Nàng lại có chủ ý gì?”

Ta nói: “Dù sao người cũng định tấn phong cho tên Trương Lăng đó làm tướng trấn thủ hoàng đi, vậy hãy ban thêm chút long ân, tấn phong cho Trương phu nhân đó làm cáo mệnh phu nhân là được rồi.”

Hắn không hề trách mắng, thậm chí còn hào hứng, chăm chú nhìn ta, tỏ ý ta cứ nói tiếp. Ta cười nói: “Như vậy, Trương phu nhân nhất định sẽ phải tiến cung tạ ơn. Hoàng thượng ban ơn lớn như vậy cho Trương gia, Trương phu nhân lẽ nào không muốn vào cung để tặng chút gì đó? Tới khi ấy, Hoàng thượng tìm đại một người, đến Trương phủ để lộ chút tin tức về thứ đồ Hoàng thượng thích, ví dụ, người thích đồ ăn có mùi bạc hà…”

Hắn dị ứng với bạc hà, chỉ ngửi thôi cũng nôn, tin rằng việc này chỉ có người trong cung biết, người bên ngoài không thể biết được. Ta cũng phải vào cung rồi mới biết.

Ánh mắt hắn lóe sáng, hắn lập tức nghiến răng, nói: “Trẫm không biết hóa ra Đàn phi của trẫm cũng có thể ngấm ngầm mưu tính người khác như vậy.”

Ta cười, nhìn hắn nói: “Tới lúc đó, Hoàng thượng giả vờ cho giống một chút. Trương phu nhân hại người long thể bất an, cho dù là cố ý hay vô tình thì về lý đều phải xử phạt nặng. Điều này đương nhiên sẽ liên lụy đến chức quan của Trương Lăng. Cũng không cần chặt đầu, chỉ cần nể mặt Diêu Tướng quân, đày hắn tới vùng xa xôi là được.”

Như vậy, vừa trừ bỏ được người của Diêu Hành Niên, vừa cho lão nợ một ân huệ. E rằng, dù lão muốn thế nào đi nữa, thì cũng không thể vịn cớ

Hắn nắm lấy tay ta, ánh mắt đầy vẻ hài lòng nhưng lại nói “Nàng vì Cố Khanh Hằng, kế sách nào cũng có thể nghĩ ra.”

Nắm lại tay hắn, ta chớp chớp mắt, nói “Thần thiếp không dám nói dối, dĩ nhiên có vài phần vì huynh ấy, nhưng thần thiếp cũng là vì Hoàng thượng.”

Diêu Hành Niên biết con trai mình chết, ngay lập tức có Cố Khanh Hằng thay vị trí của con trai ông ta, mà Cố Khanh Hằng là con trai của Cố đại nhân, trong triều đình, Diêu Hành Niên và Cố Địch Vân từ trước đến nay luôn bất hòa, lần này Cố Khanh Hằng nhậm chức tuy không liên quan đến Cố đại nhân nhưng sự thật huynh ấy là con trai của Cố đại nhân thì không thể thay đổi. Đương nhiên ta cũng sợ một khi Cố Khanh Hằng bước lên vị trí đó sẽ có người gây bất lợi cho huynh ấy.

Huynh ấy chỉ cần ngồi lên vị trí tướng trấn thủ hoàng đô, như vậy, hoàng đô thực sự là thiên hạ của Hạ Hầu Tử Khâm. Còn lòng trung thành của Khanh Hằng, có lẽ không cần ta nói thì trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm cũng biết rõ, bằng không , cho dù ta làm nhiều hơn nữa, vị trí tướng trấn thủ ấy cũng không đến lượt huynh ấy.

Hắn cười nhạo một tiếng: “Nàng rất thành thật.”

Ta cười: “Thần thiếp xưa nay luôn thành thật.”

Hắn khẽ ‘hừ’ một tiếng nhưng lại nhắm mắt, im lặng.

Ta ngồi bên giường hắn một lát, thấy hắn không định mở mắt bèn nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng muốn ngủ không?”

Song hắn nói: “Không ngủ được, trẫm còn có lời muốn hỏi nàng.”

Trong lòng có chút kinh ngạc, ta đành nói: “Hoàng thượng muốn hỏi thần thiếp điều gì?”

Hắn khẽ cựa mình, có lẽ đã động vào vết thương, lông mày của hắn hơi nhíu lại, ta định đưa tay ra nhưng hắn đột nhiên hỏi: “Trẫm muốn biết, cả đêm nàng và Hàn Vương ở bên nhau đã làm những gì?”

Tay ta buông thõng. Thực ra ta nên nghĩ đến việc sớm muộn gì hắn cũng hỏi về chuyện đêm đó. Thế nhưng khi ta tới Hy Ninh cung, sợ Thái hậu nghi ngờ liền thuận miệng nói Hàn Vương bị thương nặng đến mức hôn mê. Nếu bây giờ ta lại nói khác đi, chẳng may Thái hậu nhắc đến chuyện này với hắn, hắn sẽ nhanh chóng phát hiện những lời ta nói trước sau bất nhất, như vậy việc này sẽ biến khéo thành vụng. Huống hồ đối với Hàn Vương, hắn vốn dĩ rất nhạy cảm. Song bây giờ ta không thể nói khi ấy đã lừa gạt Thái hậu, bằng không đa nghi như hắn, e rằng ta nói thật hắn cũng sẽ không tin. Cho nên ta đành tránh nói vào trọng tâm nhưng cũng không sai sự thực.

Nghĩ một lát, ta bèn nói: “Hàn Vương bị gãy tay, y phục của thần thiếp và y đều bị ướt nên một sơn động để sưởi ấm. Sau đó y bị sốt cao, hôn mê cho đến khi Thanh Dương và Cố Phó tướng tìm thấy.” Về chuyện có người đến trước muốn tìm giết chúng ta, ta vẫn không nói với hắn.

Việc ta rơi xuống vách núi quả thật có liên quan tới Diêu thục phi, nhưng ta không có chứng cứ. Mà người đi trước Cố Khanh Hằng một bước đó rốt cuộc có phải người của Diêu thục phi hay không, ta càng không có cách nào kiểm chứng, cho nên thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Hắn đột nhiên mở mắt nhìn ta, nói: “Hắn sốt cao đến mức hôn mê? Vậy nàng có tháo mặt nạ của hắn không?”

Ta sững sờ, kinh ngạc nhìn hắn.

Ta đã tháo. Nhưng vì sao hắn đột nhiên có hứng thú với tướng mạo của Hàn Vương vậy? Còn nhớ khi đó, Thanh Dương tưởng ta đã nhìn thấy gương mặt của Hàn Vương nên muốn giết ta. Hàn Vương ngăn cản nàng ta, còn nói ta chưa từng nhìn thấy dung nhan thật của y. Tuy ta không biết vì sao phải đuổi cùng giết tận người nhìn thấy dung mạo của y, song ta biết Hàn Vương chắc không muốn để Hạ Hầu Tử Khâm biết, bởi khi đó Thanh Dương đã nói, ta là người của thiên triều nên không thể giữ ta lại. Vậy Hạ Hầu Tử Khâm, hắn còn là hoàng đến của thiên triều. Hơn nữa, gương mặt ta còn là một bí mật, làm sao ta có thể bán đứng Hàn Vương? Nhưng bây giờ Hạ Hầu Tử Khâm lại hỏi ta.

Trong lòng hơi căng thằng nhưng ta vẫn bình tĩnh trả lời “Thần thiếp muốn nhìn nhưng trước khi Hàn Vương hôn mê đã dùng dao găm uy hiếp thần thiếp. Y nói nếu thần thiếp nhìn thấy, y… y sẽ giết thần thiếp.”

Hắn nhìn ta, hé môi nói: “Vậy ư?”

“Vâng!” Ta trả lời một cách quả quyết.

Hắn lại nhìn ta nhưng lặng im không nói.

“Hoàng thượng…” Ta thấp thỏm gọi hắn.

Hắn trầm giọng, nói: “Nàng không lừa trẫm đấy chứ?”

Ta vội lắc đầu. “Không có.”

Nghe thấy vậy, hắn mới hài lòng ‘ừ’ một tiếng. Thấy sắc mặt hắn dần dịu xuống, ta thử hỏi dò một câu: “Hoàng thượng, nếu thần thiếp lừa dối người, người sẽ như thế nào?”

Lúc hỏi câu này, trong lòng ta nghĩ đến rất nhiều chuyện. Ví như gương mặt của ta. Ví như chuyện giết chết Diêu Chấn Nguyên. Ví như đêm ta và Hàn Vương ở bên nhau… Y không hề hôn mê, chúng ta còn ôm nhau cả đêm…

Hóa ra ta đã nói dối hắn nhiều đến vậy?

Hắn không nhìn ta, lại nhắm mắt, nói: ‘Trẫm đã từng nói với nàng từ rất lâu, vĩnh viễn đừng lừa gạt trẫm! Nếu nàng không ghi nhớ trong lòng, trẫm sẽ hận nàng.”

Lần này hắn không nói sẽ trừng phạt ta như thế nào mà nói thẳng sẽ hận ta… Không biết vì sao , khi nghe hắn nói từ này, nơi nào đó trong trái tim ta bỗng đau nhói. Bây giờ ta không muốn gạt hắn nhưng ta nên nói thế nào?

Đơn giản là chuyện thuốc nước trên mặt ta cũng khó giải thích. Tới lúc ấy, nói dudng nước có thể rửa sạch, thế thì khi ta và Hàn Vương rơi xuống sông Vụ Hà, nói thuốc nước không trôi đi, ai sẽ tin? Như vậy, hắn chưa từng nhìn thấy mà Hàn Vương đã thấy, với tính cách của hắn, ta sẽ không thể ứng phó được.

Còn chuyện của Diêu Chấn Nguyên lại liên quan đến Hàn Vương.

Chẳng phải hắn từng hoài nghi ta và Hàn Vương có quen biết nhau ư? Nếu như vậy, cho dù ta có trăm miệng cũng khó biện bạch. Hắn sẽ không tin ta chưa từng nhìn thấy dung mạo của Hàn Vương. Ôi, tất cả mọi thứ bất giác đã trở nên vô cùng phức tạp, nghĩ lại thì thấy ta đã không thể dự liệu được mọi điều.

Lúc ta đang nghĩ đến rất nhiều chuyện, đột nhiên hắn nói: “Đợi chuyện của Trương Lăng giải quyết xong, trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho nàng.”

Trong lòng cảm động, ta vội nói: “Hoàng thượng thực sự muốn ban thưởng cho thần thiếp ư?”

Hắn hé mắt: “Sao, trẫm thấy nàng rất mong đợi nhỉ?”

Ta vui vẻ nói: “Hiếm khi Hoàng thượng nói muốn ban thưởng cho thần thiếp, thần thiếp đương nhiên vui mừng rồi.”

Hắn ‘ừ’ một tiếng rồi nói: “Tới khi đó nàng muốn gì thì tùy chọn.”

Ta khẽ thở phào, có lẽ đây là một cơ hội tốt.

Hắn không nhìn ta, lại nhắm mắt, một lát sau mới lên tiếng: “Nàng về đi, nói với Lưu Phúc dọn đồ trên bàn, trẫm không muốn ăn.”

Ngẩn người giây lát, cuối cùng ta gật đầu, đứng lên: “Vâng, vậy thần thiếp về đây, Hoàng thượng nghỉ ngơi sớm đi nhé!”

Hắn chỉ ‘ừ’ một tiếng, không mở mắt. Ta đứng một lát rồi xoay người ra ngoài.

Người ở bên ngoài thấy ta đi ra thì nghênh đón, bọn họ ai nấy đều có vẻ nóng ruột giống như lần này ta vào rồi thì sẽ không thể ra được ấy.

“Nương nương!” Triêu Thần lo lắng nhìn ta.

Ta cười, lắc đầu nói: “Không sao! Lưu công công!” Ta nhìn Lưu Phúc, nói: “Hoàng thượng nói dọn canh hạt sen trên bàn đi, người không muốn ăn.”

Lưu Phúc sững người, vội đáp: “Vâng, lão nô đi ngay!”

Thấy ông ta xoay người, ta vội nói: “Chỉ vào ấy ra là được, đừng quấy rầy Hoàng thượng.”

“Nô tài biết rồi!”

Nhìn Lưu Phúc đi vào, Lý công công mới thở phào nhẹ nhõm.

Ta liếc y một cái, thấy y quỳ ‘phịch’ xuống, nói: “Lúc trước nô tài bất kính với nương nương, mong nương nương thứ tội.”

Ta nhìn y, cảm thấy buồn cười: “Lý công công bất kính với bản cung cũng không phải lần đầu, còn quỳ với bản cung làm gì?”

Quả nhiên thấy y run rẩy, vẫn cúi đầu, nói: “Sau này nô tài không dám nữa.”

Ta khẽ cười một tiếng rồi không nhìn y, chỉ vịn vào tay của Triêu Thần, đi ra ngoài.

Tở về Cảnh Thái cung cũng rất muộn, Phương Hàm vẫn đang đợi ta, nhìn thấy ta thì vội chạy ra, nói: “Sao nương nương đi lâu thế? Nô tỳ rất sốt ruột nhưng lại không dám sai người đi hỏi.”

Ta lắc đầu, nói: “Không có chuyện gì đau, chẳng phải ta đã khỏe mạnh trở về sao?”

Nàng ta mỉm cười nhưng không nói gì.

Theo ta vào tẩm cung, nhân lúc Triêu Thần đi lấy nước cho ta rửa mặt, Phương Hàm nói: “Nương nương, Vãn Lương đi rồi, bên cạnh người chỉ có một cung tỳ là Triêu Thần thì không ổn.”

Ta hiểu ý nàng ta, Cảnh Thái cung cần thêm người, nhưng sau chuyện của Sơ Tuyết lần trước, e là nàng ta cũng không dám tùy tiện chọn lấy một người. Sơ Tuyết là do nàng ta dạy dỗ nhưng đã bị người khác mua chuộc.

Nghĩ một lát, ta liền nói: “Lần này cô cô không cần chọn người nữa, cứ để phủ Nội vụ điều người đi!” Người mình chọn cũng có khả năng bị người khác mua chuộc, chi bằng cứ để phủ Nội vụ điều động người, có sơ sở ngầm gì thì cứ sắp xếp vào thôi. Tang Tử ta muốn xem xem, kẻ nào đang nhòm ngó Cảnh Thái cung của ta!

Không nói đến chuyện này, Dao Hoa cung bây giờ chẳng phải cũng rất dễ làm người khác chú ý ư? Nhớ đến Dao phi, ha, nàng ta đã tới dịch quán, cũng không biết hôm nay có hồi cung hay không. Hậu cung có biết bao đôi mắt đang nhìn chằm chằm nàng ta, ta muốn xem xem, nàng ta có thể ứng phó được đến khi nào.

Hôm sau, ta liền nghe tin Hạ Hầu Tử Khâm đồng ý với đề nghị của Diêu Hành Niên, tấn phong Trương Lăng làm tướng trấn thủ hoàng đô, thống lĩnh tất cả ngự lâm quân của hoàng đô. Sau đó, hắn lại tấn phong Trương phu nhân làm cáo mệnh phu nhân.

Lúc nghe được tin này, các phi tần trong hậu cung đều đang thỉnh an Thái hậu tại Hy Ninh cung.

Nét mặt Thái hậu có vẻ không vui, bà khẽ nhấp ngụm trà rồi nói: “Kim thị kia cũng có ngày hôm nay? Ha, ai gia quả thật không ngờ! Nhớ năm đó, Trương Lăng vẫn chỉ là một hộ vệ của Thượng Lâm uyển, bà ta đến đâu cũng nịnh bợ mấy vương công quý tộc, một lòng muốn Trương Lăng có thể thăng quan phát tài! Thật không ngờ, Hoàng thượng còn có thể phong cho bà ta tước vị cáo mệnh phu nhân, hừ, ai gia thật không hiểu, nữ nhân như vậy…”

Ta không biết hoắ ra Thái hậu quen biết Trương phu nhân, nhưng lúc này, Diêu thục phi cũng ở bên, nghe Thái hậu nói như vậy, sắc mặt nàng ta đương nhiên có chút khó coi.

Thái hậu nhìn nàng ta một cái rồi nói: “Thục phi à, con đừng trách ai gia nói thẳng. Ai gia biết cha con đã đề bạt Trương Lăng, thế nhưng loại người chỉ biết nịnh bợ, bám lấy quyền quý như vậy, sớm muộn cũng có ngày xảy ra chuyện!

Sắc mặt Diêu thục phi thay đổi, nàng ta lung túng nói: “Thái hậu yên tâm, chuyện bảo vệ hoàng đô, tin rằng Trương đại nhân không dám sơ suất.”

Trương Lăng đó có lẽ là một kẻ có thể dùng nhưng đáng tiếc, cuộc đời hắn sẽ bại trong tay phu nhân hắn. Đúng là thành công bởi Tiêu Hà, bại cũng bởi Tiêu Hà1.

Thái hậu không cố chấp với chuyện này nữa, chỉ ngước mắt nhìn một cái, buột miệng hỏi: “Dao phi đâu?”

Lúc ta vào đã để ý không thấy Dao phi, tối qua Hạ Hầu Tử Khâm nói nàng ta đến dịch quán, ta có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ đến giờ nàng ta vẫn chưa về?

Ta đang suy nghĩ thì nghe Thiển nhi nhi nói: “Bẩm Thái hậu, Hoàng thượng ân chuẩn cho Dao phi nương nương tới dịch quán thăm Hàn Vương, còn chưa hồi cung.”

Đầu ngón tay ta run run, quả nhiên là…

Vì sao nàng ta đi lâu thế vẫn chưa về? Lẽ nào thương thế của Hàn Vương bất thường? Nếu không, vì sao nàng ta vẫn chưa về? Nếu nói huynh muội y có lời muốn nói lúc sắp chia tay thì chỉ là lừa người, rõ ràng Hàn Vương đã nói với ta, nghĩa muội này của y chỉ mới nhận khi sắp tấn phong quận chúa. Mối quan hệ giữa họ chắc cũng chỉ sơ sơ.

Thái hậu nghe Thiển nhi nói xong, sắc mặt nặng nề, tức giận nói: “Nàng ta bây giờ là phi tử của thiên triều, đến dịch quán một đêm không về, còn ra thể thống gì! Người đâu, đến dịch quán mời Dao phi trở về cho ai gia.”

Bà nói từ ‘mời’ nhưng lại nghiến răng nghiến lợi.

Năm năm trước , vì tiền đồ của Hạ Hầu Tử Khâm, bà đã ép nàng ta ra đi, năm năm sau, cho dù nàng ta đã trở lại, Thái hậu vẫn còn đầy thái độ thù địch với nàng ta.

Bên ngoài có người lên tiếng trả lời rồi vội vã lui xuống.

Mọi người đều sợ tới mức không dám thở. Không biết có phải chuyện của vợ chồng Trương Lăng vừa nãy, sắc mặt Diêu thục phi lúc này không nhìn ra chút hưng phấn nào. Thiên Lục đột nhiên nhìn về phía ta, khóe miệng lộ ra nét cười như có như không.

Trong lòng cười khẩy, chẳng lẽ vì chân thân gặp họa, kẻ thế thân là nàng ta mới vui mừng đến vây?

Một lát sau, Toàn công công vội vàng chạy vào, quỳ xuống nói “Thái hậu, Thái hậu, không hay rồi…” Ông ta nặng nề thở hổn hển, nói: “Hoàng thượng lỡ ăn phải bánh điểm tâm có bạc hà…”

Thái hậu đứng bật dậy, vội nói: “Cái gì? Vậy Hoàng thượng thế nào rồi?”

“Hoàng… Hoàng thượng không ngừng nôn mửa, lúc này đã mời thái y đến Thiên Dận cung rồi ạ.” Toàn công công lau mồ hôi, lại nói: “Thái hậu có muốn qua xem không?

Ông ta vừa dứt, Thái hậu đã sải bước đi ra ngoài. Thiển nhi vội đi theo, đỡ tay bà, nói khẽ: “Thái hậu, người đi chậm thôi!”

Các phi tần đều lộ vẻ sửng sốt, Diêu thục phi cũng cuống quýt đứng lên đuổi theo.

Ta cũng đứng lên đi ra ngoài, trong lòng cười khẩy. Xem ra Trương phu nhân đó thực sự đã chuẩn bị từ lâu, nếu không, tại sao Trương Lăng vừa được phong chức quan sáng nay, bây giờ đồ điểm tâm của bà ta đã được đưa đến? Quả đúng như Thái hậu nói, nữ nhân chỉ biết nịnh bợ!

Thái hậu vừa sải bước ra ngoài vừa giận dữ nói: “Trong cung sao có thể có thứ đồ đó? Mấy người của Ngự thiện phòng ai nấy đều không muốn sống hả?”

Ta không nén được khẽ cười, xem ra Thái hậu đã thực sự nổi giận . Ha, như vậy cũng tốt, Thái hậu không phải giả vờ, vả lại, trong lời nói của bà ban nãy cũng rất không thích Trương phu nhân đó. Nếu ta đoán không sai, Thái hậu khi ấy vẫn chưa lên làm Thái hậu, vẫn chỉ là vương phi trong Hạ Hầu phủ nhỉ? Có lẽ Trương phu nhân ấy còn từng đến Hạ Hầu phủ nịnh nọt lão vương gia, e là bà ta đã để lại ấn tượng không tốt đối với Thái hậu.

Ta thầm than một tiếng, Trương phu nhân à, bà tự cầu phúc cho mình đi!

Ban đầu, ta khuyên Hạ Hầu Tử Khâm không giết người, chỉ giáng chức quan, bây giờ xem ra… Ha, chung quy kế hoạch vẫn không theo kịp sự thay đổi.

Toàn công công lại lau mồ hôi, nói: “Không phải đồ trong cung, nghe nói là phu nhân của Trương Lăng đại nhân mang đến.”

“Cái gì?” Thái hậu hét lên, ánh mắt nhìn Toàn công công đầy phẫn nộ. Bà nặng nề ‘hừ’ một tiếng, bước nhanh hơn, nghiến răng nói: “Nữ nhân đó quả thật không muốn sống.”

Rõ ràng nhìn thấy Diêu thục phi nắm chặt tay, bước chân có chút loạng choạng, lên đỡ nàng ta, cười nói: “Nương nương đi cẩn thận.”

Nàng ta giận dữ nhìn ta, ra sức hất tay ta ra.

Ta không tức tối, lại cười nói: “Tần thiếp cho rằng nương nương nên trở về nói cho Diêu Tướng quân biết, sau này nhìn người thì phải nhìn cho rõ.” Dứt lời, ta không nhìn gương mặt xám ngoét của nàng ta, chỉ xoay người đi theo Thái hậu.

Nàng ta nghiến răng nói: “Người cho rằng chỉ dựa vào một Trương Lăng là có thể làm lung lay Diêu gia chúng ta ư?”

Ta không quay đầu lại, cũng không đáp lời.

Đến Diêu Chấn Nguyên còn không thể, một Trương Lăng thì sao có thể? Thế nhưng Diêu thục phi đã trở nên ngu ngốc rồi sao? Bất kể chuyện gì cũng không thể làm một lần là xong! Hạ Hầu Tử Khâm sẽ từng chút, từng chút phá tan Diêu gia, từng chút, từng chút thu hồi binh quyền của Diêu gia.

Ta im lặng không nói nhưng thấy Thiên Lục đi bên cạnh nói: “Thục phi nương nương, thật đáng tiếc, lần này e rằng Diêu Tướng quân phải phí công môt chuyến rồi!”

Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy Thiên Lục ngông nghênh, càn rỡ đến vậy, dám nói thế với Diêu thục phi, không khỏi có chút kinh ngạc nhìn nàng ta, nhưng nàng ta thản nhiên đỡ Thiên Phi, đi qua ta, sau đó nói với ta: “Chắn hẳn trong lòng Đàn phi nương nương cũng đang vui mừng giống như tần thiếp vậy.”

Đột nhiên ta ý thức được, hóa ra vẫn là vì Cố Khanh Hằng.

Diêu thục phi tức tới nỗi sắc mặt trắng bệch, còn ta rất thản nhiên. Bây giờ đã không giống trước kia, những người Diêu thục phi phải đề phòng ở hậu dung không chỉ có Thiên Phi , nàng ta còn phải đề phòng ta, đề phòng Dao phi. Ta muốn xem xem, nàng ta còn có bản lĩnh gì?

Mọi người đến Thiên Dận cung liền nhìn thấy vợ chồng Trương Lăng đang run rẩy bên ngoài. Lúc này Thái hậu cũng không quan tâm đến hai phu thế bọn họ, chỉ vội vàng đi vào trong.

Ta theo vào, thấy Lý công công lo lắng kêu lên: “Hoàng thượng! Hoàng thượng…”

Thái hậu vội sải bước tới bên giường, nắm tay hắn, nói “Hoàng thượng…” Bà lại nhìn thái y rồi hỏi: “Hoàng thượng thế nào rồi?”

Thái y vội quỳ xuống, trả lời: “Hoàng thượng nôn rất lâu rồi, vừa mới đỡ một chút. Thái hậu, chúng thần cũng không biết lúc nào Hoàng thượng mới dứt cơn buồn nôn.”

Thái y vừa nói xong, thấy hắn định chống người ngồi dậy, ta giật mình, nôn mửa là giả nhưng vết thương sau lưng hắn là thật. Ta vội lao lên, đỡ người hắn, gọi: “Hoàng thượng.”

Sắt mặt hắn yếu ớt nhưng vẫn ra sức véo ta. Ta cười thầm, lén lút nói: “Hoàng thượng, người giả vờ rất giống đấy.”

Lúc này, bên ngoài có người nói: “Thái hậu, Diêu Tướng quân xin cầu kiến.”

Diêu thục phi hơi hoảng sợ, ánh mắt của mọi người đều nhìn ra phía cửa.

1.Thành công bởi Tiêu Hà, bại cũng bởi Tiêu Hà: Tiêu Hà vốn là người huyện Bái (Giang Tô ngày nay), là thừa tướng thời nhà Hán. Ông cũng là người có công giúp Hán. Tìm đến với Lưu Bang nhưng đồng thời cũng có phần nào trách nhiệm trong cái chết của Hàn Tín, việc này đã trở thành một ngạn ngữ của Trung Quốc: ‘Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà.”, có nghĩa thành hay bại cũng bởi một người.
Bình Luận (0)
Comment