Mệnh Phượng Hoàng

Chương 57

Dao phi bị ám sát?

“Ngươi nói gì!” Hạ Hầu Tử Khâm tức giận gầm lên một tiếng, xông ra ngoài!

“Hoàng thượng!” Lý công công vội vàng lấy y phục đuổi theo, hầu hạ hắn mặc xong, nghe hắn mắng ‘khốn khiếp’ rồi sải bước ra ngoài.

Ta vẫn ngồi ngây người trên giường, không phản ứng.

Trong cung xuất hiện thích khách, mục tiêu không phải nên là Hạ Hầu Tử Khâm sao? Đúng thế, cho nên Thiên Dận cung mới có thích khách. Nghĩ như vậy, ta hoảng loạn bò dậy mặc y phục, song phát hiện ra toàn thân nhức mỏi vô cùng, nghiến răng đứng lên nhưng khi ta ra tới bên ngoài liền có thị vệ bước lên ngăn cả. “Nương nương, xin dừng bước! Hoàng thượng nói, muốn nương nương đợiẩm cung. Đêm nay bên ngoài không an toàn, nương nương không nên đi lung tung thì tốt hơn!”

Ta trông thấy rất nhiều thị vệ đang xử lý các thi thể bên ngoài Thiên Dận cung. Bao nhiêu máu nhuộm đỏ cả mặt đất. Trong lòng vô cùng lo lắng nhưng ta cũng biết lúc này ta không thể khinh suất đi ra ngoài. Lai lịch của thích khách còn chưa rõ ràng.

Khi ngoái đầu ra, ta nhìn thấy Lưu Phúc, liền sửng sốt gọi: “Lưu công công!”

Ánh mắt Lưu công công nhìn về phía ta, vội vàng bước nhanh tới, hành lễ với ta. “Nương nương có gì sai bảo?”

Ta quay người, nói: “Lưu công công vào trước đi, bản cung có việc muốn hỏi.”

Lưu Phúc ngập ngừng giây lát, cuối cùng cũng bước vào.

Quay người, ta nhìn ông ta rồi lên tiếng: “Trong cung, ngoài nơi này của Hoàng thượng và Dao Hoa cung thì còn có chủ tử nào khác bị ám sát không?”

Lưu Phúc ngây người giây lát rồi lắc đầu: “Nô tài không biết, chắc là không, bằng không bây giờ ắt hẳn đã có tin tức đưa tới.”

Quả nhiên…

Thiên Dận cung được canh gác nghiêm ngặt, muốn tới đây hành thích Hoàng thượng là điều vô cùng khó khăn, thế nhưng những thích khách này vẫn đến được…

Ta giật mình sửng sốt, không, mục tiêu của bọn họ không phải là Hạ Hầu Tử Khâm… Là Dao phi!

Đến Thiên Dận cung giả vờ ám sát Hoàng thượng, như vậy các thị vệ đi tuần gần đây chắc chắn sẽ vội vàng chạy tới cứu giá. Bọn thích khách thu hút toàn bộ binh lực tới đây khiến thị vệ nới lỏng cảnh giác bên Dao Hoa cung. Đúng thế, ai có thể ngờ bọn chúng muốn hành thích Dao phi chứ? Ngoài Hoàng thượng, trong cung còn rất nhiều người có thể trở thành mục tiêu bị hành thích, không phải sao? Ví dụ như Thái hậu, ví dụ như tiểu hoàng tử…

Giật mình hoảng hốt, thanh đoản kiếm xuất hiện trong Dao Hoa cung hôm nay hóa ra là chuẩn bị cho Hạ Hầu Tử Khâm?

Đầu ngón tay ta run run, Lưu Phúc lập tức nhận ra sự khác thường của ta, nhíu mày hỏi: “Nương nương, người sao thế?”

Giơ tay xoa ngực, bây giờ nhớ ra ta vẫn cảm thấy kinh hãi. Nếu Dao phi không nghĩ tới những ngày tháng xưa, nếu nàng ta thật sự mất lý trí, dùng thanh đoản kiếm đâm vào cơ thể hắn, vậy thì sẽ như thế nào?

Thảo nào ta không nghĩ ra được vì sao có người biết ta tới Dao Hoa cung để chuẩn bị cho Dao phi thanh đoản kiếm? Hóa ra mục tiêu của đối phương vốn không phải ta!

Xem ra đối phương đã sớm biết Hạ Hầu Tử Khâm không còn yêu Dao phi, bọn chúng hy vọng Dao phi mất ki soát sẽ dùng đoản kiếm giết hắn. Thế nhưng ngàn vạn lần tính toán cũng không tính được ta cũng tới, cơn giận dữ của Dao phi chuyển từ Hạ Hầu Tử Khâm sang ta, thanh đoản kiếm đó lại trở thành hung khí ám sát ta.

Dao phi vẫn không thể giết Hạ Hầu Tử Khâm nên mới có màn kịch tối nay. Thị vệ nói Dao phi bị ám sát.

Bị ám sát… Vậy thì đã chết chưa?

Tim ta như bị ai đó bóp chặt, không, nàng ta không thể chết vào lúc này! Hạ Hầu Tử Khâm còn chưa hạ thánh chỉ, chuyện phi tần chết trong thời gian đợi xử tội, nếu để người Bắc Tề biết thì bọn họ sẽ nghĩ thế nào?

Toàn thân ta run rẩy. Bắc Tề…

Ta tròn mắt nhìn ra bên ngoài, chuyện này có liên quan tới Bắc Tề…

Hạ Hầu Tử Khâm không chết, bọn họ liền muốn khơi dậy cuộc chiến tranh giữa hai nước. Nhất định là thế, nhất định là thế…

Nhưng bọn họ là ai?

“Nương nương…” Lưu Phúc lo lắng nhìn ta, vội nói: “Sắc mặt nương nương tệ quá, hay nô tài truyền thái y tới xem cho người nhé?” Nói xong, ông ta quay người định đi.

Ta vội gọi ông ta lại: “Không, Lưu công công, ngươi mau phái thêm người bảo vệ Hoàng thượng!” Ta sợ trong cung còn thích khách ẩn nấp, muốn chờ thời cơ hành thích lần nữa.

Đầu óc ta đang vô cùng hỗn loạn, những chuyện này đều chỉ là phán đoán của ta mà thôi, còn chưa có bất cứ chứng cớ nào, không phải sao?

Lưu Phúc do dự giây lát, ta lại nói: “Còn không đi mau? Nếu Hoàng thượng có mệnh hệ gì, mười cái mạng của nu cũng không đền đủ!”

Nghe ta nói vậy, mặt Lưu Phúc biến sắc, cuống quýt dạ vâng rồi vội vàng quay người chạy ra ngoài.

Ta ngây người nhìn bóng lưng của ông ta, đến thất thần. Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, trong lòng ta vô cùng rối loạn, quá nhiều manh mối, tất thảy đều xoắn bện vào nhau khiến ta nhất thời không thể phân tích rõ ràng.

Mục tiêu là Dao phi. Chắc chắn là muốn gây chiến tranh giữa hai nước, vậy kẻ đó là ai?

Đầu ngón tay ta run rẩy. Là Nam Chiếu? Hay chính là Bắc Tề tự biên tự diễn màn kịch này?

Không biết vì sao ta lại nhớ tới Hoàng đế của Đại Tuyên. Y luôn là người mà ta không thể nhìn thấu. Có điều Hạ Hầu Tử Khâm từng nói, Quân Ngạn sẽ không cùng chiến tuyến với Nam Chiếu. Là thật hay Hạ Hầu Tử Khâm cũng bị lừa?

Ta mím môi, dù thế nào đi nữa thì thích khách làm sao mà vào được hoàng cung

Hoàng cung được cảnh giới nghiêm ngặt, vừa nãy ta thấy chỉ tính riêng thích khách nằm dưới đất bên ngoài Thiên Dận cung đã là con số không nhỏ, bao nhiều người như vậy, xuất hiện trong hậu cung của thiên triều trong thời gian ngắn không phải rất đáng ngờ sao? Vũ lâm quân trong cung đâu? Bọn họ đều không có mắt à?

Ta giật mình sửng sốt, bọn họ không có mắt hay bị… che mắt?

Nội gián!

Nghĩ tới đây, ta gần như không đứng vững, vịn vào mép bàn theo phản xạ nhưng ta không nhớ tới cánh tay đang bị thương, đau đớn vô cùng. Ta vội đi ra phía cửa. Thị vệ thấy ta lại ra ngoài thì giật mình sợ hãi, bước lên nói với ta: “Nương nương, xin nương nương hãy về tẩm cung nghỉ ngơi.”

Ta nhìn gã, chỉ nói: “Bản cung không ra ngoài, nếu người không yên tâm thì đi theo sau bản cung. Bản cung chỉ muốn xem xem những thích khách kia rốt cuộc là người thế nào?” Nói xong, ta không nhìn gã, đi thẳng ra ngoài.

Thị vệ đó do dự giây lát, cuối cùng vừa cất bước đi theo vừa nói: “Nhưng nương nương, những thích khách đó đều đã chết rồi,”

Ta không quay đầu, bước thẳng xuống bậc thềm, hỏi hắn: “Vì sao không giữ lại một kẻ còn sống?”

“Bẩm nương nương, không phải không giữ lại mà còn ba thích khách bị bắt sống, nhưng bọn họ đều uống thuộc độc tự tử.” Thị vệ đó lên tiếng.

Bước chân hơi khựng lại nhưng chỉ chần chừ giây lát, ta lại tiến lên. Uống thuốc độc tự sát? Ha, xem ra đúng là kẻ đã được huấn luyện.

Đám thị vệ phía dưới thấy ta đi xuống, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc, vội hành lễ. Ta ra hiệu cho bọn họ không cần đa lễ, thi thể đã xử lý gần hết, chỉ còn lại hai người.

Bọn chúng vẫn che mặt, một kẻ bị vũ lâm quân giết bằng kiếm, kẻ kia không hề có vết thương trên người, có lẽ như thị vệ đó vừa nói, hắn đã uống thuốc độc chết ư?

Ta hít thật sâu rồi bước lên, ánh mắt nhìn chằm chằm hai thi thể dưới đất, trầm giọng nói: “Gỡ mảnh vải đen trên mặt hắn ta.”

Một thị vệ vâng lời, cúi xuống, đưa tay ra kéo tấm vải đen che mặt thích khách.

Khuôn mặt hoàn toàn lộ ra, đều là tráng sĩ trẻ tuổi, khuôn mặt cương nghị. Trên gương mặt của kẻ uống thuốc độc tự sát đó không hề thấy vẻ đau đớn. Ta không biết phải là niềm tin thế nào mới có thể sai khiến bọn họ làm như vậy.

Trầm ngâm một lúc, ta lên tiếng: “Lục soát cho bản cung, xem trên người bọn họ có để lại chút manh mối nào

Thị vệ nói: “Bẩm nương nương, chúng thuộc hạ đều đã lục soát, không có bất kỳ thứ gì để chứng minh thân phận của bọn chúng.”

Ta im lặng, đúng thế, bọn chúng đều là những tử sĩ tinh nhuệ nên chắc chắn đã có sự chuẩn bị. Ta cũng không cảm thấy kỳ lạ, những thích khách kia đã chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp không thể sống sót trở về, sẽ không phạm phải sai lầm lớn như việc để lại đồ vật chứng minh thân phận bọn chúng.

Ta hỏi: “Những thi thể khác đâu?”

Thị vệ kia đáp: “Đều là những người lạ, nương nương không biết mặt đâu ạ!”

Ngập ngừng giây lát, ta gật đầu, xoay người rồi nói: “Ngự tiền thị vệ phụ trách Thiên Dận cung tối nay là ai?”

“Là thuộc hạ, thưa nương nương.” Một người đứng ra.

Ta không nhìn y, chỉ đi thẳng về phía trước, khẽ nói: “Ngươi đi theo bản cung, bản cung có lời muốn hỏi.”

“Vâng!” Y ‘vâng’ một tiếng rồi đi theo ta.

Vượt qua bậc cửa cao ngất, ta không vào trong, chỉ ngồi bên bàn, ngước mắt nhìn người trước mặt, hỏi: “Ngươi tên gì?”

Y cúi đầu. “Thuộc hạ Lý Văn Vũ.”

Ta gật đầu hỏi tiếp: “Làm thế nào mà phát hiện ra thích khách?”

“Vũ lâm quân đi tuần bên ngoài phát hiện ra ạ.”

Bên ngoài? Nói như vậy tức là bọn chúng chưa kịp vào trong đã bị phát hiện? Bọn chúng còn gây ầm ĩ như vậy, trong khoảng thời gian một khắc đã đánh nhau thu hút không ít vũ lâm quân. Xem ra phán đoán của ta đã đúng.

Nhìn người trước mặt, ta nghĩ một lát rồi hỏi: “Hôm sinh nhật Hoàng thượng, ngươi có tới Thượng Lâm uyển không?”

Y điềm đạm trả lời với thái độ đúng mực. “Bẩm nương nương, ngự tiền thị vệ đều đi, chức trách của bọn thuộc hạ là bảo vệ sự an toàn của Hoàng thượng.”

Rất tốt, ta gật đầu. “Vậy thì lần xuất hiện thích khách ở Nam Sơn chắc ngươi cũng có mặt. Bản cung muốn hỏi, hai lần giao đấu, ngươi có phát hiện điều gì không?” Ý của ta rất rõ ràng, ta nghi ngờ những thích khách này là cùng một nhóm.

Lý Văn Vũ kinh ngạc nhìn ta, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ kính phục, gật đầu nói: “Nương nương anh minh, thuộc hạ cho rằng võ công của bọn họ giống hệt nhau.”

Tuy đoán đúng vài phần nhưng khi nghe y nói, ta vẫn có chút ngạc nhiên. Nhớ tới lần ở Nam Sơn, mục tiêu của những thích khách kia có vẻ là hai ngườiHạ Hầu Tử Khâm và Dao phi. Bất luận là ai chết cũng được, đúng không?

Thích khách rốt cuộc là người của thiên triều hay bị người trong cung điều khiển, xúi giục?

Lúc này ta đã không nghĩ ra được điều gì khác.

Lý Văn Vũ thấy ta im lặng hồi lâu bèn lên tiếng: “Nếu nương nương không còn việc gì khác, thuộc hạ xin cáo lui. Thuộc hạ còn phải thám thính điều tra việc bên ngoài.”

Ta gật đầu, y mới quay người đi ra.

Ta nhớ khi ấy, Hạ Hầu Tử Khâm nói chưa thấy Bắc Tề có bất kỳ hành động nào, trái lại, Nam Chiếu đã bố trí rất nhiều binh lực ở vùng tiếp giáp với thiên triều.

Nam Chiếu…

Một mình thấp thỏm ngồi trong tẩm cung, không biết bao lâu sau, ta cảm thấy vết thương trên cánh tay bắt đầu đau đớn. Đưa tay lên xoa theo phản xạ, trước mắt dường như lại nhìn thấy Dao phi cầm thanh đoản kiếm đâm về phía ta, cảnh tượng đó vẫn chân thực biết bao.

Ta cắn môi, ngồi ngây người, bỗng nghe thấy bên ngoài có người tới, vừa kinh ngạc vừa vui mừng ngước mắt. Hạ Hầu Tử Khâm trở về rồi sao?

Hơi siết chặt hai tay, nếu hắn về sớm như vậy thì có thể chứng minh bên phía Dao Hoa cung không xảy ra vấn đề gì lớn. Lúc đó, tất thảy lo lắng của ta đều có thể được tháo gỡ, không phải ư?

Nghĩ như vậy, ta vội vàng đứng lên, đi ra ngoài, thấy có người chạy tới, nói với ta: “Nương nương!”

Ta có chút thất vọng, đó là Tình Hòa.

Nàng ta thấy sắc mặt ta hơi khác, đỡ ta rồi nói: “Nương nương sao thế?”

Ta sững người, cố tình kéo tay áo thấp xuống, không biết vì sao, ta không muốn để người khác biết chuyện ta bị thương. Quay người vào trong, ta buột miệng hỏi: “Sao ngươi đến đây?”

Tình Hòa vội đáp: “Lý công công đã tới Cảnh Thái cung nói nô tỳ qua Thiên Dận cung hầu hạ nương nương.”

Hóa ra là như vậy!

Ta im lặng không nói, Tình Hòa lại nói: “Nghe nói Thiên Dận cung xuất hiện thích khách, nương nương, người không sao chứ?”

Ta ngây người, có vẻ hậu cung đã biết chuyện này. Ta gật đầu, đột nhiên nàng ta kinh hãi kêu lên: “A, nương nương, người bị thương à?”

Cúi đầu nhìn cánh tay mình, ta mới nhớ ra vì trời nóng, y phục rất mỏng, cho dù giấu cánh tay đi thì vẫn có thể nhìn thấy lớp vài xô mỏng quấn bên trong.

Ta xoa xoa lên cánh tay theo bản năng, thấy Tình Hòa nói: “Những tên thích khách đó có thể xông vào đây ạ?” Nàng ta nghiến răng. “Vũ lâm quân trong cung thật sự nên bị kéo ra ngoài chém chết!”

Hóa ra nàng ta tưởng vết thương của ta là do thích khách tối nay gây ra. Ha, cứ cho là vậy đi!

Ta không nói, nàng ta dìu ta vào phòng, ngồi xuống mép giường, lúc này mới lên tiếng: “Chi bằng nương nương nghỉ ngơi trước đi, đêm nay Hoàng thượng sẽ không quay về đâu.”

Ta kinh hãi, vội hỏi: “Sao ngươi biết?”

Ta chỉ cảm thấy nặng nề, túm tay nàng ta, nghiến răng hỏi: “Lý công công đã nói gì?” Nàng ta không thể tới Dao Hoa cung, có lẽ nghe được chuyện này từ Lý công công.

Tình Hòa giật mình sợ hãi nhưng không rút tay ra, chỉ khẽ nói: “Nương nương, cẩn thận vết thương!”

Ta nào quan tâm tới vết thương, chỉ hỏi: “Phía Dao Hoa cung thế nào?”

Nàng ta cúi đầu, mãi sau mới lên tiếng: “Dao phi chết rồi!”

Ngón tay ta run lẩy bẩy, chết rồi…

“Nương nương!” Tình Hòa vội đỡ ta, sợ hãi kêu lên: “Nương nương, người không sao chứ?”

Ha, tất cả mọi việc ta lo lắng cuối cùng đều đã xảy ra. Thánh chỉ ban chết còn chưa hạ xuống, phi tần đã chết trong cung, dẫu là do thích khách nhưng nếu người Bắc Tề muốn nhân cơ hội này xuất binh thì bọn họ hoàn toàn có đủ lý do.

Ta hít thở một cách nặng nề. Dao phi đã chết, Hạ Hầu Tử Khâm cũng không phải khó xử khi hạ thánh chỉ nữa, nhưng kết quả như vậy còn khiến hắn đau lòng hơn cả khó xử, không phải sao?

Hắn lúc này đang có mặt ở Dao Hoa cung, tâm trạng của hắn thế nào?

Ta đứng dậy. Tình Hòa khẽ gọi: “Nương nương, người muốn đi đâu?”

Đúng thế, ta muốn đi đâu?

Đứng hồi lâu, ta lại từ từ ngồi xuống. Không, đêm nay ta không thể đi đâu, hắn đã đủ loạn rồi, sao ta còn có thể gây thêm phiền phức cho hắn?

Cũng không biết bên Thái hậu đã biết tin này chưa. Thái hậu muốn Dao phi chết, nhưng chết như thế này là điều bà không muốn thấy. Có lẽ thích khách là người của thiên triều, song mục đích của bọn họ làm như vậy không phải vì thiên triều. Nếu không, ta quả thực không nghĩ ra có người nào của thiên triều được lợi khi giết Dao phi.

Không, không có, tuyệt đối không có?

Những văn võ bá quan kia khuyên can, nói phải ban chết cho yêu nữ của Bắc Tề nhưng bọn họ cũng không định sử dụng cách thức như thế này.

Ta chỉ có thể chờ ở đây tới lúc bình minh. Khi trời sáng, ta mới có thể ra ngoài.

Buổi triều sớm mai, tin rằng tất cả văn võ bá quan trong triều sẽ nhanh chóng biết chuyện này. Tin tức cũng sẽ nhanh chóng truyền tới tai Hoàng đế Bắc Tề, vậy thì, chiến sự chỉ là chuyện sớm muộn.

Thiên triều và Bắc Tề khai chiến, kẻ nào có lợi nhất?

Ta siết chặt tay thành nắm đấm. Nam Chiếu…

Sau đó, ta bỗng nhớ tới khuôn mặt của Hoàng Hậu Nguyên Trinh. Ngày đó ở Thượng Lâm uyển, nàng ta vô cùng ngạo mạn, nàng ta vẫn đang mơ ước đây là giang sơn của Tuân gia ư?

Trận cung biến năm năm trước, nghe nói người của Nam Chiếu cũng tham gia. Nói thế nào nàng ta cũng là công chúa tiền triều, lịch sử tuy chưa từng xuất hiện nữ hoàng nhưng cũng khó bảo đảm nàng ta không muốn Hoàng đế Nam Chiếu tiếp nhận giang sơn của tiền triều.

Nàng ta thù hận người của Hạ Hầu gia, vậy thì Nam Chiếu chờ khi Bắc Tề và thiên triều khai chiến, sẽ làm ngư ông đắc lợi.

Nếu thật sự có liên quan tới Hoàng Hậu Nguyên Trinh thì cũng có thể giải thích vì sao thích khách lại dễ dàng vào cung đến vậy. Người có thể giúp nàng ta ở thiên triều chắc là lão thần của tiền triều. Những kẻ đó bề ngoài là thần tử của Hạ Hầu Tử Khâm nhưng vẫn âm thầm trung thành, toàn tâm toàn ý với người của Tuân gia.

Là ai?

Nhưng điều tra một nhóm tử sĩ không phải là quân đội thật sự rất khó. Ai cũng có khả năng.

Tình Hòa nói nhỏ: “Nương nương, người nên đi nghỉ ngơi đi người đang bị thương.” Lúc nàng ta nói, ánh mắt đặt trên cạnh tay ta đầy lo lắng.

Ngủ, sao ta ngủ được chứ?

Ta lại ngồi một lúc, thấy bên ngoài trời đã tờ mờ sáng.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng của Lý công công: “Hoàng thượng! Hoàng thượng, người đi chậm thôi! Hoàng thượng…”

Trong lòng ta kinh hãi, hắn đã trở về?

Tình Hòa đỡ ta đứng dậy, vòng qua bức bình phong đi ra ngoài, trông thấy hắn nổi giận đùng đùng sải bước vào trong. Lý công công cũng thở hổn hển đuổi theo. Ta thấy sắc mặt hắn vô cùng khó coi, một tay chống lên mép bàn, đột nhiên dừng bước. Hắn đúng nghiêng người, lồng ngực phập phồng dữ dội, bàn tay hắn nắm lấy mép bàn đã trắng bệch.

Tình Hòa định hành lễ nhưng bị ta kéo lại, lúc này tốt nhất là không ai nói gì.

Lý công công đứng ngây người một lát rồi mới phản ứng, nói vọng ra ngoài: “Người đâu, thay y phục cho Hoàng thượng.”

Vài cung tỳ cúi đầu bước vào, khom người chào hắn rồi vội vàng đi vào trong. Ta mới biết hóa ra hắn trở về thay triều phục. Nhìn sắc trời, sắp tới thời gian thượng triều rồi.

Đứng cách hắn một trượng, ta không biết có nên tiến lên không. Nhìn dáng vẻ của hắn, ta biết Tình Hòa nói thật. Dao phi thực sự đã chết rồi, bằng không hắn sẽ không trầm mặc như vậy.

Lý công công lau mồ hôi, ta thấy lưng áo y ướt đầm. Ta không biết y toát mồ hôi là do thời tiết nóng nực hay vì sợ hãi. Còn ta cũng đã cảm thấy lòng bàn tay nắm chặt đang đầm đìa mồ hôi.

Cung tỳ cẩn thận mang y phục ra, có chút hoảng sợ nhìn Hạ Hầu Tử Khâm.

Lý công công nhỏ giọng quở trách: “Muốn chết à, để Hoàng thượng thay y phục bên ngoài?”

Cung tỳ bị y mắng, sợ tới nỗi tay run lẩy bẩy, nhất thời không biết phải làm thế nào với đống đồ trong tay. Lý công công sững người, bước lên, khẽ nói: “Hoàng thượng! Hoàng thượng vào trong thay y phục nhé!” Thấy hắn bất động, y lại cắn răng gọi nhỏ: “Hoàng thượng…”

Hạ Hầu Tử Khâm bỗng đứng thẳng người, quay ngoắt người đi vào trong.

Lý công công liếc cung tỳ bên cạnh một cái, nghiêm giọng nói: “Ngây ra đó làm gì, còn không mau vào theo!”

“Vâng!” Các cung tỳ vội vã trả lời rồi quay người bước vào.

Lý công công cũng đi theo. Ta không kiềm chế được, gọi y lại: “Công công… Hoàng thượng… người…” Khi nói chuyện, ta không khỏi ngoái đầu nhìn vào phía trong. Lúc này hắn đứng sau bức bình phong, ta chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn.

Đám cung tỳ cẩn thận, e dè thay y phục giúp hắn.

Lý công công thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Nương nương, chính người cũng trông thấy rồi đấy, nô tài không tiện nói.” Y nói xong, vòng qua ta, đi thẳng vào trong.

Tình Hòa nhìn ta. Ta lắc lắc đầu, bây giờ vẫn chưa nên vào.

Nghe nói buổi triều sớm hôm qua rất náo nhiệt nhưng có lẽ hôm nay còn náo nhiệt hơn.

Cung tỳ nhanh chóng thay triều phục cho hắn, lại thấy mấy cung tỳ khác tiến vào, hầu hạ hắn chải đầu. Lý công công im lặng đứng sau hắn.

Một lát sau hắn mới đi ra. Lúc đi qua ta, hắn bỗng dừng lại giây lát, nhìn ta một cái, trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy hằn lên nỗi đau. Hít một hơi thật sâu, hắn lên tiếng: “Đàn phi, trẫm…” Hắn đang nói bỗng im lặng. Ta thấy hai bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm, nghiến răng sải ra ngoài.

Ta gọi hắn theo bản năng: “Hoàng thượng!”

Hắn không dừng lại, bước chân dường như càng nhanh hơn. Ta bước đến cửa phòng nhưng không ra ngoài, chỉ đứng ngây người nhìn cho tới khi bóng dáng màu vàng ấy biến mất khỏi tầm mắt.

Một lúc sau, có cung nữ vào hầu hạ ta rửa mặt, chải đầu. Ta kêu bọn họ để chậu nước lại rồi đi ra ngoài. Tình Hòa cầm khăn mặt định tiến lên, ta vội nói: “Ngươi cũng ra ngoài đi, lúc bản cung rửa mặt không quen có người ở bên.”

Nàng ta hơi sững người nhưng vẫn gật đầu: “Vâng, chờ nương nương xong, nô tài lại vào.”

Lúc lấy lọ sứ ra, ta mới phát hiện thuốc nước bên trong chẳng còn lại bao nhiêu. Ta thở dài một tiếng, đến lúc phải sai người đi lấy lọ mới rồi, nhưng bây giờ ta có thể sai ai? Trước đây đều là Vãn Lương.

Nhớ tới Vãn Lương, ta bỗng hoảng hốt, đúng thế, sao ta có thể quên? Vãn Lương là người của Phương Hàm, như vậy Phương Hàm chắc chắn biết trong tay ta có một lọ thuốc nước, mặc dù không biết công dụng của nó nhưng nàng ta ắt hẳn đã biết việc này.

Lắc đầu, nàng ta đã nói Tô Mộ Hàn sẽ không hại Hoàng thượng, vậy thì ta còn lo lắng điều gì?

Nhớ tới Triêu Thần, lúc này chắc nàng ta vẫn ở phía sau chờ đợi. Có lẽ ta nên tìm cơ hội nói với Hạ Hầu Tử Khâm, lén để Triêu Thần đi ra ngoài. Suy cho cùng, nàng ta có thể tín nhiệm lúc này cũng chỉ có nàng ta.

Rửa mặt xong, ta gọi Tình Hòa vào chải tóc cho ta rồi đi ra.

Lưu Phúc vẫn đợi bên ngoài, thấy ta ra liền vội tiến lên: “Nương nương muốn đi đâu?”

Ta nói: “Bản cung tới Hy Ninh cung thỉnh an Thái hậu.” Tuy Hạ Hầu Tử Khâm đã nói không cần tới Hy Ninh cung vì muốn che giấu việc ta bị thương nhưng việc tối qua Thiên Dận cung xuất hiện thích khách đã cho ta một cái cớ rất tốt. Chẳng phải Tình Hòa cũng tưởng ta vì thế mà bị thương sao?

Lưu Phúc ngập ngừng giây lát rồi mới gật đầu, nói: “Vậy lã nô sai người chuẩn bị kiệu cho nương nương.”

Loan kiệu nhanh chóng được đưa tới, ta lên kiệu, tựa lưng vào tấm đệm mềm rồi nhắm mắt tĩnh dưỡng.

Chẳng mấy chốc đã tới Hy Ninh cung. Tình Hòa đỡ ta xuống kiệu, lúc ngoái đầu, ta trông thấy kiệu của Thiên Lục. Đúng lúc nàng ta cũng bước ra, thấy ta liền khom người chào: “Tần thiếp thỉnh an nương nương!” Cung tỳ bên cạnh nàng ta không phải là Cúc Vận.

Ta thấy kỳ lạ, bèn hỏi: “Cúc Vận đâu?”

Nàng ta thoáng ngạc nhiên, tiến lên nói: “ần thiếp sai nàng ta tới Khánh Vinh cung chăm sóc Đức phi nương nương rồi, không ngờ nương nương vẫn có hứng thú với cung tỳ của tần thiếp.”

Ta cười nhạt, chỉ là buột miệng hỏi mà thôi.

Vịn lên tay Tình Hòa tiến vào, ta trông thấy Diêu thục phi đang đi phía trước. Ta do dự có nên tiến lên hay không thì thấy nàng ta đột nhiên ngoái đầu, trông thấy ta và Thiên Lục phía sau, sắc mắt không hề thay đổi, chỉ dừng bước, chờ chúng ta đi qua. Như vậy không cần phải tránh nữa, ta bước lên cùng Thiên Lục, hành lễ với nàng ta.

Nàng ta bỗng bật cười, nhìn ta rồi nói: “Bây giờ Đàn phi chắc đắc ý rồi, Hoàng thượng có thể cùng ngươi vui vẻ hằng đêm.”

Ta cười nhạt, nói: “Tần thiếp thấy hôm nay nương nương bận như vậy mà vẫn có thể quan tâm tới tần thiếp.” Chẳng phải sao, bận hãm hại người khác còn quan tâm đến ta, nàng ta quả thật rất bận.

Nghe thấy vậy, nét mặt nàng ta biến sắc nhưng không hề tức giận, chỉ nghiến răng nói: “Bây giờ Dao phi chết, e là ngươi càng đắc ý nhỉ?”

Ta thản nhiên nhìn nàng ta, hé môi nói: “Lẽ nào nương nương không vui?” Nói xong, ta không khỏi ngoái đầu nhìn Thiên Lục, khóe miệng nhếch lên cười. “Tích Quý tần hẳn cũng đang vui, có khi Đức phi nương nương còn vui hơn ấy!”

Thiên Phi là người thế nào, nghe được tin Dao phi chết, e là cả hậu cung này, người vui mừng nhất, hưng phấn nhất chính là tỷ ta. Suy nghĩ của tỷ ta xưa nay rất đơn giản, trong thế giới của tỷ ta chỉ có người chết ta sống.

Thiên Lục mím môi, im lặng không nói một lời.

Diêu thục phi khẽ ‘hừ’ một tiếng, nghiến răng nói: “Đàn phi…”

Ta khẽ cười, bây giờ còn hận cái gì, đã chết cả rồi.

Lúc này đã tới tiền viện, ta trông thấy trong sảnh đã có rất nhiều người đến. Vào trong, không thấy bóng dáng Ngọc Tiệp dư, ta không khỏi cảm thấy mất mát. Vẻ mặt An Uyển nghi vẫn luôn lãnh đạm, chỉ ngồi một mình trong góc.

Rất nhiều người đang ríu rít trò chuyện, thấy chúng ta bước vào thì thoáng kinh ngạc, vội im bặt.

Ngồi một lát liền thấy Thái hậu đến.

Một người đứng dậy hành lễ, ta thấy sắc mặt Thái hậu tái mét, vịn tay Thiển nhi ngồi xuống rồi khẽ nói: “Đều ngồi cả đi!” Ánh mắt bà nhìn xuống dưới, mãi sau mới nói: “Mấy ngày này các ngươi không cần tới thỉnh an nữa, ai gia muốn tới Phật đường.”

Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, ta cũng ngạc nhiên, Thái hậu tới Phật đường làm gì? Tụng kinh cho Dao phi chăng? Ha, tuy Dao phi vị ám sát dựa vào mối quan hệ giữa Thái hậu và nàng ta trước đây, sao bà có thể làm chuyện này nhỉ? Có điều Thái hậu đã nói vậy thì chúng phi tần chỉ có thể tuân theo.

Tất cả mọi người đều đứng dậy, ta cũng định đứng lên thì thấy Thái hậu đưa mắt nhìn về phía ta, bất ngờ hỏi: “Tay của Đàn phi sao thế?”

Vừa nãy vì có Tình Hòa dìu ta nên Diêu thục phi mới không nhìn thấy, bây giờ nàng ta nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Ta vừa định cất tiếng thì nghe thấy Tình Hòa nói: “Bẩm Thái hậu, hôm qua ở Thiên Dận cung xuất hiện thích khách, tên thích khách đó suýt đả thương Hoàng thượng, may mà nương nương dũng cảm đỡ thay Hoàng thượng nhát dao.” Nàng ta điềm đạm trả lời.

Ta kinh ngạc nhìn nàng ta, nàng ta thực sự cho rằng vết thương của ta là do thích khách gây ra, nhưng sao nàng ta có thể nói như vậy? Nói ta có công cứu giá!

Diêu thục phi tức tới nỗi mặt trắng bệch, nói: “Đàn phi thật dũng cảm!”

Đã nói tới nước này rồi, ta còn có thể làm gì, đành cười, nói: “Hôm qua đổi lại là nương nương, nương nương cũng sẽ vì Hoàng thượng mà bất chấp tất cả.”

Diêu thục phi bị ta chặn họng, không nói được gì nữa.

Thái hậu lại nói: “Vết thương có nặng không? Ngươi phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”

Ta gật đầu ‘vâng’ một tiếng. Thái hậu nói tiếp: “Không có gì để nói thì về hết đi, Thục phi, con tới đây với ai gia, ai gia có lời muốn nói.”

Diêu thục phi rõ ràng hơi kinh ngạc, vội đứng dậy.

Ta vịn vào tay Tình Hòa, ra tới bên ngoài mới hỏi nhỏ: “Vừa nãy sao ngươi có thể nói như vậy?”

Tình Hòa khẽ đáp: “Nương nương giận ư? Nhưng nô tỳ cho rằng đây là cơ hội rất tốt để thăng tước vị chứ? Bây giờ Hoàng thượng sủng ái nương nương, chỉ cần cho Hoàng thượng một cái cớ thì đúng là lúc nương nương được thăng tước vị rồi.”

Thăng tước vị? Ha…

Ta lạnh lùng cười một tiếng rồi nói: “Bây giờ là lúc nào rồi? Hoàng thượng sẽ không thể thăng tước vị cho bản cung.” Ban nãy Thái hậu gọi riêng Diêu thục phi ở lại không phải đã chứng minh sự thật rồi sao?

Sắp khai chiến, Hạ Hầu Tử Khâm sao có thể mặt kệ Diêu thục phi mà thăng tước vị cho ta?

Ta biết trong lòng Diêu thục phi có Hạ Hầu Tử Khâm nên nàng ta sẽ đứng về phía hắn. Cũng may Diêu Chấn Nguyên đã chết, Diêu gia chỉ có thể trông chờ vào Diêu thục phi, không phải sao? Lúc này, Diêu Hành Niên chắc sẽ không có hành động nào khác.

cúi đầu, nói: “Nô tỳ biết sai rồi!”

Ta im lặng, bước lên trước, lúc lên loan kiệu thì nghe thấy Tình Hòa hỏi: “Nương nương, tới Thiên Dận cung hay trở về Cảnh Thái cung?”

Ta sững người, đúng thế, bây giờ ta đi đâu?

Vừa định lên tiếng thì nghe thấy bên ngoài có người nói: “Nương nương! Đàn phi nương nương!”

Vén rèm kiệu lên, ta trông thấy Toàn công công, liền nhíu mày hỏi: “Công công, có chuyện gì?”

Toàn công công chạy lên, nói: “Nương nương, xin dừng bước! Thái hậu nói người rất hài lòng với kinh Phật mà lần trước nương nương chép, người nói nương nương một lòng thành kính ghi chép kinh Phật nên kêu nô tài lại mời nương nương qua Hiên các giúp người chép kinh Phật.”

Giật mình kinh ngạc, ta lại nghe thấy Toàn công công nói: “Mời nương nương xuống kiệu!”

Ta nhìn Tình Hòa một cái rồi nói: “Ngươi về…” Dừng một lát, cuối cùng ta nói: “…về Thiên Dận cung.”

Tình Hòa cũng mơ hồ không hiểu, mãi sau mới có phản ứng, vội gật đầu, nói: “Vâng, nô tỳ đã biết!”

“Nương nương, mời đi bên này!” Toàn công công đi trước dẫn đường.

Chần chừ giây lát, ta đi theo ông ta. Sao bỗng nhiên Thái hậu lại gọi ta tới chép kinh Phật vào lúc này? Cúi đầu nhìn, lần này ta bị thương ở tay trái, nếu cố ý viết để nét chữ khác với trước kia e rằng rất khó. Hơn nữa, lần trước kinh thư ta chép chắc vẫn còn, vậy thì Thái hậu chỉ nhìn là có thể nhận ra, nét chữ này hoàn toàn khác với nét chữ lần trước.

Mặc dù Phương Hàm nói Tô Mộ Hàn không hề có ác ý nhưng lần trước Thái hậu muốn thăm dò, ta đã nhận ra, dù thế nào đi nữa, trước mặt Thái hậu, ta vẫn không thể để bà biết mối quan hệ giữa ta và Tô Mộ Hàn. Mặc kệ thân phận thật sự của Tô Mộ Hàn là gì, điểm này, ta nhất định phải giấu.

Theo sau Toàn công công, ta không ngừng suy nghĩ. Đầu tiên Thái hậu giữ Diêu thục phi lại, sau đó lại kêu Toàn công công gọi ta tới…

Có lẽ chép kinh Phật chỉ là cái cớ, Thái hậu có lời muốn nói với ta. Nhất định là thế!

Tin là như vậy, ta như trút bỏ được tảng đá trong lòng. Lúc này thật sự không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào nữa. Mấy hôm rồi ta đã bị vu oan bao nhiêu chuyện, nếu để Thái hậu nhìn thấy chữ viết của ta, cho dù ta có lý do gì đi nữa cũng sẽ khiến sự việc trở nên tồi tệ.

Toàn công công đưa ta tới Hiên các, để ta lại một mình, lúc ra ngoài, ông ta nói: “Nương nương cứ đợi ở đây

Quả nhiên ông ta nói ta đợi.

Ta nhìn căn phòng, chỉ có hai tấm đệm hương bồ, bên cạnh là chiếc bàn thấp, cũng không nhìn thấy tứ bảo1.

Nếu vậy, ta càng yên tâm

1. Tứ bảo hay còn gọi là Văn phòng tứ bảo gồm bút, mực, giấy, nghiên.

Nghĩ thế ta thư thái mỉm cười. Có lẽ do ta quá căng thẳng, bây giờ là lúc nào rồi mà Thái hậu còn có thời gian quan tâm tới chữ viết của ta? Huống hồ ta nghĩ không có chuyện gì khiến bà nghi ngờ ta thêm lần nữa.

Trong phòng đang đốt vài nén hương vòng, cửa sổ đều đóng, mùi huân hương hơi nồng nhưng không hề khiến người ta cảm thấy phiền muộn. Ta đã đứng chờ rất lâu, người ta nói kinh Phật có thể khiến con người tịnh tâm, ta cảm thấy chỉ đứng ở nơi này thôi, lòng ta cũng trở nên tĩnh lặng.

Nghĩ một chút, ta liền bước lên quỳ trên đệm hương bồ, ánh mắt đặt trên chiếc mõ phía trước, chần chừ giây lát, ta đưa tay ra lấy, vừa định gõ xuống liền nghe thấy tiếng bước chân người đi tới. Ta giật mình, vội buông xuống, lúc quay đầu liền thấy Thái hậu một mình bước vào.

Ta vội đứng dậy hành lễ. “Thần thiếp tham kiến Thái hậu!”

Thái hậu ‘ừ’ một tiếng, bước lên nói: “Không cần đa lễ, ngươi thông minh như vậy, hẳn đã biết vì sao ai gia tìm ngươi.”

Trong lòng ta cả kinh, hôm nay chắc bà muốn nói với ta rất nhiều điều, ta nhất thời không dám nói lung tung, bèn cúi đầu, nói: “Thần thiếp ngu muội.”

Nhưng Thái hậu không hề tức giận, chỉ khẽ cười, nói: “Nghe nói hôm qua ngươi ngủ lại Thiên Dận cung?”

Ta cảm thấy có chút lúng túng, từ ‘ngủ lại’ của Thái hậu lúc này có ý gì, ta tất nhiên hiểu rõ. Khẽ gật đầu, ta nhỏ giọng nói: “Vâng!”

Vẻ mặt Thái hậu dường như rất hài lòng, sau đó thoáng thu lại nét cười, bà nói: “Theo ý Hoàng Thượng, chắc sẽ thăng tước vị cho ngươi, huống chi tối qua ngươi còn có công cứu giá, nói một cách công bằng, thăng tước vị cho ngươi quả thật không hề quá đáng, thế nhưng…” Bà thở dài một tiếng.

Ta tiếp lời: “Chuyện này không cần Thái hậu nói, trong lòng thần thiếp hiểu. Lúc này thăng tước vị cho thần thiếp e rằng không ổn.” Không để ý đến Diêu thục phi thì vẫn phải nghĩ tới Dao phi vừa chết, đêm qua vì bị ám sát, với Hạ Hầu Tử Khâm, đây đương nhiên là chuyện bi thương.

Thái hậu gật đầu, chậm rãi nói: “Thiệt thòi cho ngươi

Ta chỉ cảm thấy trong lòng kinh hãi, có phần kinh ngạc nhìn người trước mặt, mãi sau mới phản ứng được, vội lắc đầu, nói: “Thái hậu người nói vậy khiến thần thiếp giảm thọ mất.”

Nhưng bà im lặng, rất lâu sau mới khẽ lắc đầu. Bà đưa mắt nhìn ta, dường như có lời muốn nói song lại thôi. Không biết vì sao, nhìn dáng vẻ này của bà, ta đột nhiên có dự cảm không lành.

Thái hậu bỗng lên tiếng: “Việc xảy ra ở Dao Hoa cung ngày hôm qua…”

Giọng nói của bà thấp dần, bà ghé sát lại gần ta, nói một hồi. Còn ta chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, bất giác lui lại một bước, phải chống người lên chiếc bàn phía sau mới gượng đứng vững được.

Thái hậu nói hôm qua thích khách xông vào Dao Hoa cung, chém tứ tung vào Dao phi khi nàng ta đang nằm trên giường. Lúc thị vệ tiến vào, người trên giường đã máu thịt bê bết, ruột rơi xuống đất, tắt thở từ lâu.

Thủ đoạn tàn nhẫn xiết bao!

Bọn họ không phân biệt phải trái, mục đích chỉ có một, chính là muốn Dao phi phải chết, hơn nữa càng thê thảm càng tốt.

Tay ta càng lúc càng túm chặt mép bàn, thở gấp, thảo nào Hạ Hầu Tử Khâm mới có vẻ mặt như vậy. Ta thật sự không biết khi hắn tiến vào, trông thấy cảnh tượng đó sẽ đau lòng thế nào. Hắn vốn không muốn giết nàng ta, bây giờ lại để nàng ta trở thành quân cờ cho kẻ khác gây chiến.

Dao phi chết thê thảm như vậy, nếu truyền ra ngoài, nói bị thích khách hành thích, e là chẳng ai tin. Làm gì có thích khách nào lại giết người như vậy?

“Việc này ai gia nói rồi, phong tỏa toàn bộ tin tức. Những người biết chuyện trong cung không nhiều.” Giọng nói của Thái hậu rất nhỏ, ta thấy đôi tay bà đã siết chặt thành nắm đấm.

Lời bà nói là ý tại ngôn ngoại, ta không phải không nghe ra. Mặc dù có thể phong tỏa tin tức trong cung nhưng quan trọng là tin tức bên ngoài. Những thích khách đó đã có thể làm ra chuyện như vậy thì tin tức này cũng có thể được truyền tới Bắc Tề với tốc độ nhanh nhất. Đó là điều không phải nghi ngờ.

Điều mà mọi người lo lắng nhất cũng chính là việc này.

Đã không thể nào giấu diếm.

Thực ra, nếu Hoàng đế nàng ta đưa Phất Hy sang hòa thân là có ý đồ khác, vậy thì lần này chắc chắn là một cơ hội vô cùng tốt. Khai chiến chẳng qua chỉ cần tìm một cái cớ.

Càng lúc ta càng cảm thấy mơ hồ, chuyện này rốt cuộc là do Nam Chiếu làm hay là vở kịch do người Bắc Tề tự biên tự diễn?

Nghĩ tới Bắc Tề trước mắt ta lại hiện lên khuôn mặt của Hàn Vương. Nếu là do người Bắc Tề làm thì y có biết không? Tuy y nói trước khi lên đường mới nhận Phất Dao làm nghĩa muội nhưng ta luôn tin rằng chuyện tàn nhẫn như vậy không phải là điều y có thể làm.

Ta không cảm nhận thấy mùi giết choc hay sát khí trên người y.

Hít sâu một hơi, ta run giọng hỏi: “Vì sao Thái hậu muốn nói cho thần thiếp biết?” Lúc hỏi câu này, tay ta không kìm được cơn run rẩy.

Thật kỳ lạ, ta cũng gặp rất nhiều người chết nhưng hóa ra ta vẫn là một kẻ nhát gan. Đối diện với cảnh tượng tanh máu, ta vẫn không chịu được.

Thái hậu hơi nghiêng người, mãi sau mới lên tiếng: “Về phía Hoàng thượng, ngươi hãy khuyên người một câu. Bây giờ đang lúc rối ren, ai gia lo Hoàng thượng không chống đỡ nổi.”

Ta cúi đầu im lặng, cho dù những người trong hậu cung căm hận Dao phi tới tận xương tủy, khi nghe được tin này còn cảm thấy hoảng sợ, huống chi là Hạ Hầu Tử Khâm?

Đột nhiên nhớ tới hôm nay, lúc hắn sắp rời Thiên Dận cung, hắn định nói gì đó nhưng chỉ nói nửa chừng, lòng ta bỗng trở nên khó chịu.

Ta và Thái hậu đều im lặng, cũng không biết bao lâu sau mới cảm thấy cơn ớn lạnh dần biến mất. Hít sâu vài hơi, ta nói nhỏ: “Việc này trong lòng thần thiếp hiểu rõ. Thái hậu, phải đề phòng trước khi mọi chuyện xảy ra, biên cương cần được cảnh giới nghiêm ngặt.”

Bà quay lại nhìn ta, gật đầu nói: “Chuyện này dĩ nhiên ai gia biết, đã phái người thông báo cho Tấn Vương và Hiển Vương rồi.”

Ta thoáng yên tâm, cho dù tâm trí Hạ Hầu Tử Khâm lúc này đang rối loạn thì vẫn còn có Thái hậu, bà luôn rất tỉnh táo.

Bà lại nói tiếp: “Sau này ở trong cung, nói năng phải cẩn thận. Chuyện hôm qua, ai gia cho rằng những thích khách đó không thuộc địa hình trong cung, e là người bên cạnh.” Ta kinh ngạc nhìn bà, bà cũng nghĩ như vậy.

“Trước hôm ngươi được khôi phục tước vị, ta nhận được tin đã phát hiện ra địa điểm huấn luyện bí mật ở ngoại thành hoàng đô, chắc là nơi huấn luyện tử sĩ.” Thái hậu nghiến răng nói. Ta chỉ cảm thấy sững sờ, chính hôm đó Hạ Hầu Tử Khâm nhận được mật báo nên mới rời Dao Hoa cung sớm?
Bình Luận (0)
Comment