Ma ma quản sự tú phòng ( phòng thêu) Vương phủ mang theo tiểu nha hoàn lại đây, đo dáng người cho chủ tử các phòng, chuẩn bị khâu vá bốn bộ trang phục mùa đông cùng bộ đồ mới ăn tết tân niên.
Đây là phân lệ, nếu chủ tử cảm thấy bốn bộ bộ đồ mới không đủ mặc, cũng có thể tự xuất tiền túi làm xiêm y, chỉ cần không phải quá mức xa xỉ, ai cũng sẽ không quản.“Tam phu nhân lại cao hơn.” Ma ma tú phòng đo cho Ân Huệ xong, cười khen tặng nói, “Dáng người cũng càng tốt hơn.”Ân Huệ cũng có thể cảm giác được, những xiêm y tùy gả ( mang theo khi gả đến) hiện tại mặc vào tới cũng không vừa người như trước, váy còn tốt, áo trên ngực hoặc nhiều hoặc ít đều có chút chặt, mà đi thu đông năm trước ở vương phủ làm bộ đồ mới lại đều là cho thai phụ mặc, giờ phút này mặc vào tới lại quá mức rộng thùng thình.Trước Tết Trùng Dương, Ân Huệ lại ra ngoài cửa một chuyến.Thăm tổ phụ là thật sự nhưng cũng là lý do, lần này tổ tôn hai không nói không được bao lâu, Ân Dung có việc muốn xử lý, Ân Huệ cũng không lưu tại Ân gia dùng cơm, cùng tổ phụ tách ra, nàng đi Cẩm Tú Lâu.Cẩm Tú Lâu là cửa hàng tơ lụa số một Bình Thành, nơi này bán các loại lăng la tơ lụa quý báu, cũng có các loại tú nương am hiểu tinh mỹ thêu thùa thay kẻ có tiền khâu vá trang phục.Cẩm Tú Lâu nguyên lai là sản nghiệp Ân gia, khi Ân Huệ xuất giá, Ân Dung đem toàn bộ Cẩm Tú Lâu làm của hồi môn đưa cho tiểu cháu gái, bao gồm quản sự cùng các thợ thêu bên trong, trừ cái này ra, Ân lão gia còn chuyên môn từ Hàng Châu, Phúc Châu, đất Thục, Sơn Tây chọn bốn phường nhuộm đưa cho cháu gái nhỏ , chẳng những có thể bảo đảm Cẩm Tú Lâu của Ân Huệ có thể tự cấp tự cung, còn có thể làm sinh ý tơ lụa khác.Tuy rằng Ân gia còn có nhiều phường nhuộm cùng cửa hàng tơ lụa hơn, nhưng Ân Dung đưa cho cháu gái nhỏ phân của hồi môn này, chính là chọn sản nghiệp sinh ý tốt nhất trong mấy nhà.
Nhị thúc nhị thẩm Ân Huệ từng vì thế cùng lão gia tử náo loạn một hồi, cho rằng lão gia tử quá mức thiên vị Ân Huệ.
Lý do của hai vợ chồng là, từ xưa đến nay, gia sản đều là để lại cho nhi tử tôn tử, nữ nhi cháu gái gả đi ra ngoài chính là bát nước hắt đi, cấp phân của hồi môn vậy là đủ rồi, nào có phân cho căn cơ gia nghiệp?Ân Dung lại kiên trì tặng sản nghiệp này đó cho Ân Huệ.Ân Cảnh Thiện phản đối nữa, Ân Dung liền nói: “Gia nghiệp nhà chúng ta, chờ sau khi ta chết, vốn nên là ngươi cùng đại ca ngươi mỗi người một phần, đại ca ngươi mệnh khổ sớm không còn, chỉ chừa lại một cái huyết mạch là A Huệ, ta chỉ là đem một bộ phận nhỏ vốn nên thuộc về đại ca ngươi cho A Huệ, để lại cho ngươi càng nhiều, nơi nào không công bằng?”Ân Cảnh Thiện lúc này mới không hé răng.Đời trước Ân Huệ một lòng đều nhào vào trên người Ngụy Chiêm cùng nhi tử, bạc trong tay quá nhiều, từ nhỏ không cần vì tiền bạc mà phiền não, đối với tổ phụ đưa cho nàng bất luận cái cửa hàng gì đều chưa từng để bụng, hoàn toàn giao cho Chu thúc xử lý.
Cũng may Chu thúc đối với nàng cũng đủ trung tâm, hơn nữa sau lưng dựa cây đại thụ Yến Vương phủ này, không có làm sản nghiệp này đó xuất hiện vấn đề gì.
Lại sau này, hai cha con Ân Cảnh Thiện, Ân Văn bại hết sản nghiệp Ân gia, thế nhưng còn chạy tới năn nỉ nàng, hy vọng nàng có thể đem bốn phường nhuộm kia đưa cho bọn hắn, làm cho bọn họ trọng chấn gia nghiệp Ân gia.Ân Huệ tự nhiên không để ý đến.Trọng sinh một hồi, Ân Huệ thu hồi tâm đối Ngụy Chiêm, tự nhiên cũng có tâm lực đặt ở sự tình khác.Chu thúc lại đáng tin cậy, năm nay cũng đã 50, nàng có thể lại dùng Chu thúc mười năm thậm chí 20 năm, nhưng Chu thúc luôn có thời điểm bất lực, vạn nhất tân quản sự năng lực không được, nàng chính mình lại cái gì cũng đều không hiểu, chẳng phải là muốn bước vết xe đổ một nhà nhị thúc, làm sản nghiệp tổ phụ khổ tâm phân cho nàng cũng suy tàn?Cho nên, nàng cần thiết phải hiểu biết quen thuộc sản nghiệp này đó, cần thiết nhân khi tổ phụ Chu thúc bọn họ còn đó, bồi dưỡng quản sự đời sau..