Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 22

Chương 22: Mời mèo con, làm trung gian!

Thông qua việc nghiên cứu trận chiến giữa Huân và Dị Loại, bộ đội của Liên Bang đã xác định được điểm yếu của quái vật.

Tần Miện cười tự giễu: “Thật nực cười, nhân loại đã phát triển đến mức này, vậy mà hôm nay mới phát hiện ra rằng biết bao nhiêu vũ khí tối tân đều hoàn toàn vô dụng khi đối phó với dị loại.”

Dị chủng thì dù sao cũng có thể dùng hỏa lực để áp chế, cho dù là khi trùng tộc tấn công ồ ạt, việc xả súng điên cuồng cũng có thể càn quét một mảng lớn. Nhưng dị loại mang theo trường năng lượng thì phải làm sao bây giờ? 

Ngươi dám dùng pháo laser bắn nó không? Nó có thể chết ngay tại chỗ cho ngươi xem, nhưng sóng xung kích do vụ nổ tạo ra đủ để kéo theo cả nhân loại cùng đi.

Cái gì, ngươi nói phóng đạn hạt nhân à? Vậy còn muốn môi trường sống không? 

Thời đại tinh tế vốn đã trải qua mấy chục lần đại chiến chủng tộc, đặc biệt là sau cuộc cách mạng máy móc, vô số hành tinh bị ô nhiễm hạt nhân đã trở nên cằn cỗi đến mức thảm thực vật hoang dã không thể tự mình sinh trưởng và sinh sôi nảy nở.

Nếu những thứ đó đều không thành vấn đề? Vậy ngươi cứ việc nổ đi, nổ xong thì tất cả mọi người cùng chết.

Tần Miện chỉ huy quân đội điều chỉnh sách lược tác chiến: “Không thể sử dụng vũ khí nóng để tấn công, chỉ có thể dùng vũ khí lạnh.”

Nhưng nền văn minh nhân loại đã phát triển đến tận hôm nay, trừ đám người Delphi gần như sùng bái vũ khí lạnh nguyên thủy, thì còn ai lại vứt bỏ vũ khí công nghệ cao để lựa chọn đao kiếm?

Trong quá khứ, niềm tin vào vũ khí lạnh của Delphi không ít lần bị các quan chức Liên Bang và cả người dân tự xưng là tiến bộ chế giễu. Nhưng bây giờ thì sao?

Tần Miện nhìn máy theo dõi, nơi đang phát ra yêu cầu rút lui của các tuyển thủ từ hành tinh trung ương. 

Thật đáng buồn làm sao, những kẻ được coi là ưu tú, được hưởng nền giáo dục và vật tư tốt nhất của Liên Bang, lại có dũng khí còn không bằng một con mèo chân dài chưa đầy 5 centimet!

Mèo chân ngắn còn biết không thể vứt bỏ bạn bè, dám vác đá ném thẳng vào dị loại. 

Trong khi đó, những người này thậm chí còn chưa đặt chân lên chiến trường đã ầm ĩ đòi quay về cái ổ ấm áp rồi.

...

Chú mèo con Lê Ngạo của chúng ta, chân ngắn nhưng dũng khí cực lớn, không hề hay biết suy nghĩ của người khác, lúc này đang chuyên tâm ăn cơm.

Sau bình minh, nhiệt độ không khí tăng cao, băng tuyết trên vách núi tan chảy nhanh chóng, ngay cả đất đai cũng trở nên khô ráo, không lưu lại một chút dấu vết nào.

Nhưng Lê Ngạo đầu nhỏ chẳng hề để ý đến sự thay đổi kỳ lạ của môi trường. Cậu dùng hai chân ôm lấy chậu cơm, cắm đầu cắm cổ ăn một cách ngon lành.

“Huân, tớ, tớ muốn nếm thử cơm cơm của cậu nha.”

Rõ ràng là ăn cùng một thứ, nhưng cậu cứ nhất định phải mò sang bát của người khác, l**m một ngụm để nếm thử. Nếm xong rồi, lại vừa lòng bặm môi quay về ăn của mình.

Đối mặt với chú mèo con, con quái vật nhỏ có tính tình vô cùng tốt. Không những không giữ khư khư thức ăn, ngược lại còn đẩy chậu cơm của mình sang bên cạnh chú mèo con, rồi cùng cậu ăn một cách vui vẻ.

Người máy liếc nhìn vị trí của máy theo dõi, rồi lặng lẽ thu lều trại lại.

Bình luận trực tuyến.

【 Haizz, vào xem mèo để thư giãn một chút... 】

【 Tui cũng tới (châm điếu thuốc), bên ngoài giờ loạn như cào cào, vẫn là vào đây nghe mèo điện hạ bịt miệng cho lành. 】

【 Ai mà ngờ, bao nhiêu năm trôi qua, đối mặt với dị loại mới xuất hiện mà con người hiện đại lại chỉ có thể dùng vũ khí lạnh mà đâm... 】

【 Thi đấu tạm dừng rồi, nghe nói phải dọn dẹp chiến trường xong mới được khởi động lại. 】

【 Còn khởi động gì nữa? Mới nãy tôi xem, 5 khu thi đấu có 300 tuyển thủ, gần một phần ba đã chủ động bỏ cuộc! 】

【Một lũ hèn nhát, không bằng một sợi lông mèo của mèo con nhà ta.】

Lê Ngạo đâu hay rằng mình đã có fan trung thành. 

Mèo dũng mãnh ăn xong cơm, đang chuẩn bị vệ sinh thân thể. Rõ ràng là một con mèo "nửa vời", thoạt nhìn không thong thạo, mà thật sự thì cậu cũng chẳng biết làm gì. 

Nhưng một con mèo tốt thì luôn nỗ lực. Cậu ở trong chậu nước vọc vọc chân, rồi giơ lên định chà lên má. Cố lên, cố lên, cố lên nào, với tới, với tới, cố hết sức với tới... nhưng không với tới, móng vuốt quá ngắn, căn bản là không thể với tới.

Nỗ lực vô ích, cậu có chút xấu hổ dẫm dẫm hai chân, ngó ngó người máy và tiểu quái vật, thấy chúng nó đều không chú ý. Lúc này mới từ bỏ việc dùng móng vuốt, vùi mặt vào người Huân cọ cọ vài cái.

【? Mèo nhỏ điện h* th*n yêu của tôi ơi, vậy là cậu chà không tới mặt thì dùng bạn bè làm giẻ lau hả?】

【Thì sao nào? Không thấy cục hạt dẻ lông đen kia mặt vui vẻ ra mặt à?】

【Đúng thế, thì sao nào? Nếu là tôi tôi cũng tình nguyện.】

【Nói gì thì nói, xem lâu rồi tự dưng thấy cục than đen kịt này cũng đáng yêu ghê.】

【Đáng yêu? Cục than này chính là một mình một ngựa giết một con dị loại đấy, tao thấy mắt mày có vấn đề rồi, khuyên mày đi khám đi.】

Tiểu quái vật bị mèo con dùng làm khăn rửa mặt vui vẻ đến mức đồng tử giãn ra, ba cái chân nhảy tâng tâng, rồi kêu: “Lê Ngạo.”

Mèo con ấn hắn xuống, xoa xoa cái chân bị thiếu của hắn: “Được rồi, tớ cho cậu sờ sờ. Sờ sờ là sẽ mọc ra thôi.”

Alpha-13 đã đeo hành lý xong, cứng ngắc đưa cánh tay máy bị tàn khuyết ra. Lê Ngạo ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nó, thấy nó chỉ đứng im ở đó, con mèo chiêu tài liền giơ móng vuốt, dò hỏi: “Cậu cũng muốn sờ sao?”

Người máy rụt rè phát ra một tiếng “Ừm”.

Sờ Huân là hắn có thể mọc lại móng vuốt, vậy người máy, người máy cũng có thể mọc lại tay sao? Mèo con không hiểu, nhưng cậu là một mèo con tốt bụng không keo kiệt, mèo con cũng cho nó sờ một cái vậy.

Huân nheo mắt lại, tính thừa lúc người máy không chú ý mà móc cánh tay máy dự phòng trong ba lô ra tố cáo với mèo con! Mời mèo con, làm trung gian!

【Mắt tao có vấn đề thật rồi, tao nhìn thấy sự ngạo kiều trên mặt người máy.】

【Mày đi khám nhanh đi, chậm trễ nữa là mù thật đấy.】

Đội thám hiểm dưới ánh sáng của hai mặt trời vượt qua ngọn núi này, cuối cùng cũng thấy một ngọn núi sừng sững đồ sộ ở đằng xa.

“Oaaa”

Chú mèo nhỏ đời trước ngay cả khu phố Mèo cũng chưa ra ngoài, mở to miệng, nhìn chằm chằm vào ngọn núi khổng lồ phía trước, đưa móng vuốt khoa tay múa chân: “Ngọn núi này, nó, nó to thế này này!”

Phần lớn ngọn núi có màu nâu sẫm, chỉ có đỉnh núi bao phủ một tầng tuyết trắng tinh. Ánh mặt trời nhuộm vàng cả ngọn núi, gió thổi mang theo sự mát lạnh.

“Đó là tuyết ban ngày sao?” Lê Ngạo phấn khích chỉ tay lên trời hỏi người máy.

“Đúng vậy.” Alpha-13 đã ra đời từ rất lâu, cơ sở dữ liệu của nó có vô số tư liệu về những ngọn núi nổi tiếng trong các tinh hệ, nhưng nhìn bao nhiêu video và thước phim ghi lại cũng không bằng tận mắt chứng kiến sự chấn động này. 

Nếu không gặp được chú mèo con này, nó có lẽ đến khi chết cũng không thể có được cảm xúc như thế.

“Cậu nhanh lên nha!” 

Lê Ngạo cùng Huân chạy ở phía trước, quay đầu lại, vừa nhảy vừa vẫy tay về phía người máy: “Không nhanh lên là Thái dương công công(*) phải tan ca rồi!”

Alpha-13 sờ sờ khóe miệng không hề tồn tại của mình, giọng điện tử nhẹ nhàng: “Tới đây.”

...

【Delphi】

Chiến hạm Đế Vương treo lơ lửng trên bầu trời. Không ít người đang huấn luyện và làm việc dừng lại động tác, nhiệt tình vẫy tay lên phía trên: “Ngài đã về rồi, bệ hạ!”

Isilis bước chân lên thang trời, gật đầu ra hiệu với họ. 

Thang trời từ trên cao hạ xuống, cuối bậc thang, có một bóng dáng xinh đẹp đang chờ đợi. Mái tóc trắng bạc bị gió thổi tung, người phụ nữ đưa tay vén nó ra sau tai, nói: “Hôm nay về muộn một chút đấy.”

Isilis cởi áo khoác, ném cho người tùy tùng trung thành đi sau lưng, nói: “Dị chủng diễn sinh ra một loại dị loại mới, có chút khó nhằn. Hôm nay sao em lại đến đón anh? Ryan không cần em chăm sóc à?”

Nhắc đến đứa trẻ, trên mặt người phụ nữ thoáng hiện nét u sầu, nhưng cô không nói nhiều về tình trạng sức khỏe của con trai mình, mà lấy lại nụ cười, hỏi: “Anh định khi nào nói cho mọi người biết chuyện về chú mèo con?” 

Thấy ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông, cô cũng không bị sự lạnh nhạt đó dọa mà chỉ tiếp tục nói: “Chú mèo con đó có tóc đen mắt xanh lam, chắc mẹ cậu bé là người phương Đông phải không? Thằng nhóc Tán Ân chết tiệt kia vốn lăng nhăng ph*ng đ*ng, có con ở bên ngoài cũng là chuyện bình thường. Một đứa bé nhỏ như vậy mà phải lưu lạc bên ngoài, anh phải mau đưa cậu bé về nhà.”

Isilis liếc nhìn cô một cách hờ hững: “Rayna, em có phải vẫn chưa biết, chuyện của chú mèo con em không cần nhúng tay vào đâu, lo chăm sóc Ryan đi.”

Rayna cười nhún vai: “Anh trai tôi thật là lạnh lùng, được rồi, vậy em đi đây. Đúng rồi, buổi sáng Ryan vẫn còn hỏi khi nào chú về, thế nên, xin vị quốc vương tôn quý của Delphi hãy hạ cố dùng bữa tối cùng chúng tôi nhé ~”

Isilis không hề ngoảnh đầu lại, sải bước đi về phía trước.

Thẩm Xác ôm áo khoác, theo sát bước chân của Đế vương, hỏi: “Nếu Công chúa Rayna đã biết chuyện của chú mèo con, vì sao ngài còn không cho cô ấy nhúng tay vào?”

Với người tùy tùng trung thành của mình, bước chân của Isilis không ngừng, chỉ kiên nhẫn hỏi lại: “Ngươi nghĩ sao?”

Thẩm Xác hơi khựng lại một chút, môi mỏng khẽ mấp máy, đáp lại: “Ngài lo lắng ngài Rayna sẽ làm chuyện không tốt với chú mèo con?”

Isilis nói: “Rayna sẽ không làm hại con non của mình. Nhưng chú mèo con kia lại quá khỏe mạnh, có thể chạy có thể nhảy còn dám lấy đá ném dị chủng, chỉ có điều chân hơi ngắn chút.” 

Nói đến đây, trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng của người đàn ông dường như thoáng qua một nụ cười ẩn chứa sự nhún nhường. 

“Từ khi mẹ khó sinh mà chết, chúng ta đã biết truyền thừa của gia tộc Leganes có vấn đề. Leylia không tin vào tà thuật đã liều chết sinh hạ Ryan ốm yếu, mười mấy năm nay vẫn gầy gò yếu ớt, không thể ra gió. Giờ đây, lại xuất hiện một ấu tể khỏe mạnh.”

Mấy năm nay, vì Ryan, Rayna đã thử mọi loại phương pháp, thậm chí sử dụng cả rất nhiều cấm thuật. 

Những nghi thức đó, nếu ở thời cổ, đều sẽ bị coi là dị đoan mà bị xử lý. Mặc dù toàn bộ vương quốc đều biết rõ những chuyện này, nhưng dân chúng vẫn chấp nhận, chỉ vì họ tín ngưỡng gia tộc Leganes, sùng bái người lãnh đạo của họ.

Hai người bước qua những người hầu đang cúi mình hành lễ, Thẩm Xác khẽ nói: “Rayna điện hạ đặt kỳ vọng quá cao vào chú mèo con, ngài lo lắng nàng sẽ ký thác quá nhiều hy vọng lên chú mèo, một khi thất bại thì sẽ càng…”

Isilis giơ tay ngắt lời người đàn ông đang nói về Rayna: “Một người lớn như vậy, nếu lại làm chuyện hồ đồ, ta sẽ không dung thứ cho nàng. Việc quan trọng nhất trước mắt là tìm được con mèo nhỏ đó.”

Thẩm Xác biết điều chuyển sang chuyện khác: “Nhưng xem ra, phía Liên Bang sẽ không giao ra tọa độ tinh hệ của mèo nhỏ.”

Cho dù chiến hạm của Delphi gây áp lực ở biên giới Liên Bang, họ vẫn tỏ vẻ “lợn chết không sợ nước sôi”. Không có là không có, ngươi dọa ta cũng vô dụng.

Thẩm Xác nói: “Người đã can thiệp vào máy theo dõi cực kỳ tài giỏi, đến cả người chế tạo máy theo dõi cũng không thể phá giải các thủ đoạn chống điều tra mà người đó đã thiết lập. Chính Liên Bang cũng đang đau đầu, không biết nhân tài kỹ thuật hàng đầu như vậy từ đâu xuất hiện.”

Isilis mở màn hình livestream. Trong hình, mèo nhỏ trắng vàng đang nỗ lực trèo lên ngọn núi tuyết. Một người máy bảo mẫu đi theo phía sau cậu, thỉnh thoảng vươn cánh tay máy, n*ng m*ng chú mèo chân ngắn đang cố trèo lên sườn dốc.

“Ai nói đó phải là người?”

Quả đúng là mắt sư tử cha nhìn xa trông rộng.

...

Chú thích: (*) Thái dương công công là một cách nói vui, thân mật của Lê Ngạo để gọi mặt trời.

Bình Luận (0)
Comment