Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 24

Cũng may, dù đã hỏng hóc, nó vẫn là một cỗ máy mạnh mẽ. Alpha-13 nhanh chóng ngắt mạng và cắt điện, không ngừng nghỉ đi tìm mèo chân ngắn.

“Ối da?” 

Giọng của mèo con vẫn còn ngây thơ: “Sao lại cúp điện? Tối quá, Huân ơi, tớ không tìm thấy cậu.”

Lê Ngạo nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn, đối diện với gương mặt bẹt không chút cảm xúc của người máy. Cậu tự dưng cảm thấy chột dạ, kéo kéo lỗ tai, cảm thấy không khí không ổn, vừa nhấc chân lên đã quay người bỏ chạy.

Chiếc siêu xe dán đất khởi động, nhưng vừa mới chạy được một đoạn đã bị một cánh tay sắt vô tình tóm lấy, cưỡng chế giảm tốc, phanh gấp mà dừng lại.

“Cậu làm gì đấy?” - Alpha-13 véo tai chú mèo con không nghe lời - “Ta đã nói với cậu là không được động vào lung tung phải không?”

Mèo dũng mãnh ban đầu còn chột dạ, nhưng bị véo tai, lập tức nổi tính tình, quay người đấm bồm bộp hai cái: “Tớ mới không có lộn xộn, đồ cơ bắp xấu xí oan uổng mèo!”

Móng vuốt ngắn này mà lực cũng mạnh phết nhỉ? 

Người máy nhất thời sững sờ, trước đây sức của cậu có mạnh đến vậy sao? Trong lúc nó còn đang ngẩn người, mèo nhỏ đã thoát ra.

“Tớ vừa đi vào, cái đó đã tự động sáng lên. Người ta hỏi tên tớ, tất nhiên tớ phải trả lời.” 

Lê Ngạo gân cổ cãi, mặt hổ mèo, móng vuốt bạch bạch gõ xuống đất. “Bà nội nói, đáp lại lời người khác là lễ phép cơ bản!”

“Lê Ngạo.” Tiểu quái vật hóng hớt, không ngại chuyện lớn, lại dùng ngôn ngữ mã hóa mà người khác không thể nghe thấy để trò chuyện khúc khích với chú mèo con.

“Nhưng mà Lê Ngạo đang giận.”

Alpha-13 không để ý đến cậu, nó một lần nữa mở nguồn điện để kiểm tra chương trình Tinh Võng. Sau khi biết đó là một chương trình tự động kích hoạt và mèo nhỏ chỉ vừa mới đăng nhập, vẫn chưa kịp liên lạc với bất kỳ ai, tảng đá lớn đè nặng trong lòng nó mới được gỡ xuống. 

Lúc này, nó mới có thể dành thời gian đi xem chú mèo.

Đôi mắt điện tử liếc nhìn, đúng là một con mèo nhỏ đầy giận dữ.

“…” Đầu nhỏ xíu, gương mặt cũng rất có khí chất. 

Nhưng thực sự là oan uổng cho cậu, người máy nhận lỗi: “Thành thật xin lỗi.”

“Nếu lời xin lỗi mà hữu dụng, vậy cần chú cảnh sát làm gì?” Mèo con tuy nhỏ nhưng xem phim truyền hình không phải là ít, mở miệng ra là lời thoại: “Cậu đã tổn thương tình cảm của tui, tui rất phẫn nộ.”

“…Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Tớ muốn, tớ muốn,” Mèo con tức giận nhìn xung quanh, rồi dừng lại ở những mẩu giấy dán trên người người máy: “Không cho cậu dán.”

Mèo dũng mãnh có chút khí thế, nhưng không nhiều lắm.

Chiều cao không đủ nên cậu dẫm lên Huân, giơ cái móng vuốt nhỏ lên xé một miếng giấy dán màu xám xịt xuống.

Vẫn còn một phần keo dính lại trên lớp vỏ máy móc. Cánh tay máy sờ sờ vào chỗ đó, chương trình có một cảm xúc hơi kỳ quái. Không biết từ lúc nào, nó đã cảm thấy những thứ này xấu chết đi được, vậy mà khi bị xé đi thật, nó lại có chút không nỡ. 

Thấy chú mèo con vẫn còn giận dỗi, định xé thêm, nó nghiêng người một chút để né, rồi thấp giọng thương lượng với cậu: “Không xé nữa nhé.”

Lê Ngạo đầu tiên ngây người ra một chút, sau đó ngước mắt trừng nó: “Vậy, vậy thì…”

Vậy thì tha thứ cho Alpha đi? 

Mèo dũng mãnh sau khi tái sinh mới có được bạn bè, lại không quen giận dỗi nên có chút dao động.

Người máy cũng cảm thấy lời xin lỗi khô khan của mình không hề có thành ý. Nó lướt qua kho vật tư ở khu vực sinh hoạt, xác định vẫn còn một ít đồ ăn, liền nói: “Ta làm canh cà chua cho cậu nhé.”

“Cà chua? Lại còn có canh?” Mèo dũng mãnh rớt nước miếng, mèo dũng mãnh điên cuồng dao động.

“Còn một ít bột làm bánh, có thể nướng cho cậu một cái bánh trứng nhỏ nữa…”

“Thành giao!” Móng vuốt mèo gấp gáp đóng dấu lên cánh tay máy: “Tớ tha thứ cho cậu, cậu mau đi làm đi.”

Đồ tham ăn chính là dễ thỏa hiệp như vậy đấy.

Tiểu quái vật chớp chớp mắt, tính toán xem thử canh cà chua và bánh trứng nhỏ gì đó rốt cuộc làm như thế nào.

[Huân học được rồi, Huân cho máy móc nghỉ việc.]

Quả nhiên là mèo con Lê Ngạo, cách suy nghĩ cũng thật kỳ lạ.

Nguyên liệu có hạn. Cái gọi là canh cà chua, thực chất chính là sốt cà chua thêm nước đun sôi, sau đó cho những viên bột mì nhỏ xíu vào. Mấy thứ này đã để hàng trăm năm, dù thức ăn tổng hợp không có chuyện hết hạn, nhưng rốt cuộc vẫn không ngon và đậm vị như đồ tươi mới.

Nhưng Lê Ngạo trước đây vốn không phải một đứa trẻ kén ăn, có đồ ăn là cậu đã thấy thỏa mãn. Hiện giờ lại phải chịu đựng bánh nén khô đã lâu, cho nên khi uống được canh cà chua, chú mèo con đã vui sướng đến mức không ngừng giậm chân.

“Ngon quá đi, Huân cậu có thích không?” Mèo nhỏ vừa ăn vừa phát ra tiếng gừ gừ thỏa mãn.

Đây là lần đầu tiên Huân nghe thấy âm thanh này. Hắn cẩn thận nhìn chằm chằm chú mèo con để xác nhận, xác định cậu là do vui vẻ mới phát ra tiếng gừ gừ đó.

Hắn bắt đầu bắt chước, cục lông đen cũng phát ra tiếng gừ gừ, rồi gọi: “Lê Ngạo.”

“Cậu cũng thích à?” 

Chú mèo nhỏ vui vẻ lấy đầu cọ cọ hắn: “Lê Ngạo rất biết trồng rau, chờ nhặt được hạt giống rồi, Lê Ngạo sẽ trồng cà chua và nuôi một chú cún con.”

Huân đột nhiên mở to đồng tử màu đỏ tươi, đột ngột đẩy chú mèo đang cọ mình ngã lăn ra đất: “Thích.”

Huân là cún con của Lê Ngạo, còn Lê Ngạo là mèo con của Huân.

Trước khi xác định được liệu có dị loại mới được sinh ra hay không và phạm vi hoạt động của chúng, Alpha-13 không cho mèo chân ngắn  ra ngoài nhặt nhạnh nữa.

【Mèo đâu rồi? Sao mèo lại không ra, không thấy mèo tui chết mất.】

【Đấu trường tạm dừng, giờ đến mèo cũng không ra (cô đơn) (trống rỗng)】

Máy theo dõi có thể ngừng hoạt động trong những khoảng thời gian xuất hiện Thiên Xích, nhưng ban ngày khi khôi phục năng lượng, nó lại dẫn theo một đám người xem, mắt trông mong nhìn xa xa vào căn cứ.

【 Nhớ thầy giáo mèo quá ô ô ô, con trai tui vừa học xong phép cộng trừ trong phạm vi năm, rất cần thầy giáo mèo tiếp tục dạy học!! 】

【 Xin mời thầy giáo mèo! 】

Thầy giáo mèo không dạy được, mà bản thân cậu mèo này học cũng đã quá sức rồi.

Alpha-13 vỗ vỗ vào bảng đen: “Đừng ngẩn người ra nữa, đọc theo ta nào, a, o, e, i, u, ư...” 

Người sáng tạo người máy là người Delphi, trong đó có một phần rất lớn mang huyết thống phương Đông, cho nên Delphi có lẽ là hành tinh mà người máy biết, nơi người ta nói tiếng Trung cổ nhiều nhất.

Mèo con trông như một cây xúc xích bị khứa ra trên chảo nóng, ngồi trên ghế, xìu xìu ỉu ỉu đọc theo.

Cậu rõ ràng không thích học, nhưng con quái vật nhỏ thì lại nghe rất nghiêm túc.

Người máy thấy đôi tai mèo đều cụp xuống, liền xem đồng hồ, tạm dừng việc học: “Nghỉ ngơi một lát đi, chúng ta trò chuyện về quốc gia của cậu nhé.”

Nghe thấy thế, Lê Ngạo liền phấn chấn hẳn lên. Tuy rằng chưa từng đi học, nhưng cậu rất yêu nước. 

Cậu mèo ưỡn cái ngực nhỏ xù lông ra, tự hào nói: “Tổ quốc của tớ tên là Bạch Quả (*)! Có ngôi sao cờ đỏ…” 

Sau đó thì không nói được nữa. Bạn không thể mong chờ một đứa trẻ còn chưa đi mẫu giáo lại biết quá nhiều. “Sau đó, ừm, sau đó, tớ sống cùng bà ở đường Mèo, số XXX…”

Những thông tin này người máy đều đã biết, vì cơ sở dữ liệu của nó vừa mới được cập nhật. Nhưng kết hợp những thông tin này để tìm kiếm, nó vẫn không thể khớp được với hành tinh hay quốc gia tương ứng nào.

Thấy vẻ mong đợi trong mắt mèo con, nó trả lời: “Vũ trụ có hơn một trăm triệu tỷ hành tinh, cho nên để tìm thấy Địa Cầu, sẽ cần rất nhiều thời gian.”

Lê Ngạo đếm quá hai mươi đã nói lắp, thì đừng nói đến một trăm vạn nghìn tỷ - chú mèo con ngơ ngác hỏi: “Thế thì cần bao lâu?”

Người máy không nói dối, nhưng cũng không đành lòng thấy cậu thất vọng: “Có lẽ, cần đến lúc cậu lớn lên.”

Điều này thì Lê Ngạo biết, bà nội cũng nói rất nhiều việc phải đợi lớn lên mới làm được: “Là phải đến khi mười tám tuổi đó!”

“Đúng vậy.”

Chú mèo con có đúng 18 cái móng chân, cậu đếm hết chúng ra: “Lê Ngạo hiện tại sáu tuổi, bớt một, bớt hai... bớt sáu, vậy là cần mười hai năm à?”

Trẻ con vốn không có khái niệm rõ ràng về số năm, chỉ là con số 12 đối với cậu mà nói không quá lớn. Cậu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, bà nội sẽ không phải chờ tớ lâu lắm.”

“Hơn nữa...” - Alpha-13 cũng không hẳn là lừa dối mèo nhỏ - “Cậu học hành chăm chỉ, trở nên giỏi giang, cũng có thể đẩy nhanh quá trình này.”

Lồng ngực chú mèo hơi xẹp xuống, nhưng không lâu sau lại nhanh chóng căng phồng lên: “Cậu nói đúng, tớ sẽ học.”

Bà nội nhất định sẽ đợi Lê Ngạo về nhà, cho nên không thể để bà nội phải chờ lâu.

Cậu đầy hăng hái, thế nhưng Alpha-13 lại không dạy.

Lê Ngạo khó hiểu nhìn nó. Người máy đứng sững một lúc lâu, mặt vẫn bẹt ra, rồi mới hỏi: “Cậu có biết chữ không?”

Đương nhiên rồi! Dù chỉ biết một, hai, ba, thì đó cũng là biết chữ! Chú mèo con tuy không học vấn nhưng tràn đầy tự tin: “Tớ biết nhiều lắm.”

Cậu đang đợi người máy nói tiếp, nhưng Alpha-13 lại ngượng ngùng đến mức không thốt nên lời. Mãi đến khi tiểu quái vật cọ cọ vào chú mèo con, gọi: “Lê Ngạo.”

“Huân, cậu mệt à? Vậy tớ dắt cậu ra ngoài đi dạo một chút.” Cún con thì cần được đi dạo, Lê Ngạo nghĩ.

“Khoan đã.” 

Người máy giữ chặt đuôi mèo con, khó khăn mở miệng: “Cậu… có thể đặt cho ta một cái tên không?”

Tiểu quái vật có tên, thậm chí những dị chủng kia cũng được gọi là Đường Lang Quái, phật thủ đằng cũng được gọi là Hoa Mỹ Mỹ, vậy tại sao không đặt cho nó?

“Hả?” - Lê Ngạo không hiểu lắm - “Cậu chẳng phải có tên rồi sao?”

“Đó chỉ là số hiệu sản xuất, không phải tên.” 

Người máy lại đột nhiên nhận ra: “Vậy nên… cậu vẫn luôn không đặt tên cho ta là vì nghĩ ta đã có tên rồi sao?”

“Chứ còn gì nữa?! Số hiệu sản xuất không phải tên ư? Vậy để tớ nghĩ xem…” Lê Ngạo rụt đuôi lại, đi vòng quanh người máy vài vòng.

Alpha-13 bị một con mèo chân ngắn làm cho lúng túng, cánh tay máy của nó nắm lại rồi buông ra, vừa căng thẳng vừa mong chờ cái tên của mình.

Chú mèo con nhìn lớp vỏ ngoài màu trắng của người máy, đột nhiên đứng thẳng lên, lấy móng vuốt trái vỗ vào lòng bàn tay phải, chắc nịch nói: “Cơ Bạch Bạch!”

“…” Người máy thật sự tức đến hộc máu, hận không thể ấn mông mèo xuống mà đánh cho một trận: “Không được, nghe ghê quá, cậu nghĩ lại đi!”

“Sao lại nghe ghê chứ?” 

Mèo nhỏ bất mãn: “Thế thì, Bạch Cơ Cơ?” 

Sau khi gào lên mấy cái tên mà người máy đều không vừa lòng, chú mèo con cũng không chịu nữa: “Vậy cậu nói xem, cậu muốn được gọi là gì?”

Nếu người máy có thể tự đặt tên cho mình, còn cần phải hỏi một thằng nhóc thất học ư?

Mèo nhỏ mếu máo, cảm thấy cái máy này thật khó chiều, nhưng cậu nghĩ lại, tên của mình cũng là do bà nội nghĩ thật lâu mới đặt.

“Lê Ngạo. Tên này không phải có nghĩa là ‘kéo chân sau’ hay ‘không ai muốn’ gì cả, Lê Ngạo chính là tên chính thức của chú mèo con nhà ta đó.”

Lê Ngạo lấy đuôi lau lau mắt, hít hít cái mũi nói: “Tên rất quan trọng, vậy tớ sẽ đọc sách nhiều hơn, học thêm chữ rồi sẽ đặt cho cậu.”

Alpha-13 rụt rè ừ một tiếng: “Vậy chúng ta tiếp tục học thôi.”

Nó quay người chuẩn bị tài liệu, còn Lê Ngạo lại cọ cọ vào cục hạt dẻ lông đen: “Huân, cậu có thích tên của cậu không?”

Mèo nhỏ có chút lo lắng, rằng mình đã đặt tên cho cún con quá tùy tiện.

“Thích.” 

Cái móng vuốt ngắn ngủn ôm lấy cánh tay mèo ngắn ngủn: “Huân thích.”

Hắn sớm đã biết được từ phim tài liệu, Huân là một loài hoa oải hương màu tím, mùi hương giống hệt với mùi trên người chú mèo con.

Ngôn ngữ của hoa oải hương là chờ đợi hy vọng và hắn cũng đích thực đã đón ánh sáng trong bóng tối.

Hắn thích tên của mình, cũng giống như thích chú mèo con vậy.

...

Người máy vẫn luôn muốn kiểm tra sức khỏe kỹ càng cho mèo chân ngắn, nhưng vì khu vực nuôi cấy trứng thí nghiệm thiếu thiết bị đo lường, nên vẫn luôn không thể thực hiện được. 

Giờ khu sinh hoạt đã mở, cuối cùng nó cũng có thể tiến hành kiểm tra toàn diện cho cậu.

AI thông báo: 【 Đang kiểm tra… 】

【 Chủng loại: Mèo chân ngắn nguyên thủy 】 Có mắt là nhìn ra rồi.

【 Màu lông: Vàng và trắng 】 Hơi giống mèo tam thể.

【 Chiều cao vai: 12cm 】 Rất phù hợp với đặc tính của chủng loại.

【 Chiều dài chân: 4.55cm 】 Quả nhiên, chưa đến 5cm.

【 Thể trọng: 25kg 】

“... Khoan đã, ngươi nói bao nhiêu?” 25kg? Một cục bông nhỏ như vậy mà nặng tới 25kg sao?

Đôi mắt điện tử của người máy chấn động.

Lê Ngạo nghe thấy giọng nói thông báo, liền kiêu ngạo nhếch cái đuôi lên. Cậu còn nhớ rõ bà nội trước đây cân cậu nặng 24 phẩy mấy. 

“Không hề gầy đi! Bà nội nhất định sẽ khen tớ biết tự chăm sóc bản thân rất tốt!”

Alpha-13 ấn cái đuôi mèo đang kiêu hãnh vểnh lên của cậu xuống, chuẩn bị xác nhận phỏng đoán: “Cậu có thể biến trở lại thành người không?”

“Cái đó tớ sao mà biết?” 

Mèo chân ngắn nói lý không thẳng nhưng khí thế vẫn rất hùng hồn. Người máy quả thực cảm thấy CPU của mình đau nhói. 

Trong cơ sở dữ liệu của nó, những ghi chép về thể tiến hóa hoàn toàn vốn đã rất ít, càng không nói đến thể tiến hóa hoàn toàn của họ nhà mèo hiện tại chỉ còn lại dòng dõi hoàng tộc Delphi, Leganes.

Mà tất cả ghi chép về Delphi lại đều là tuyệt mật, từ cơ sở dữ liệu mã nguồn mở căn bản không thể nào biết được. Nó chỉ có thể suy đoán và nói: “Cậu hãy thử tưởng tượng, tưởng tượng mình biến thành người đi.”

Mèo dũng mãnh suy nghĩ, mào dũng mãnh đã rất nỗ lực, nhưng mèo dũng mãnh không thể nào nghĩ ra được.

Đúng lúc người máy bó tay không có cách nào khác, con quái vật nhỏ nhảy đến bên cạnh mèo con: “Lê Ngạo.”

“A? Muốn xem hình tham khảo à?” 

Lê Ngạo ngẩng đầu: “Có, có người để tham khảo không?”

“...” Alpha-13 sợ rằng “hình tham khảo” sẽ làm hỏng cậu, nó cẩn thận chọn một video về một đứa trẻ có tuổi tác xấp xỉ, phù hợp với thẩm mỹ của người máy để cho chú mèo xem.

Lê Ngạo nhìn hình ảnh nhăn mặt, hít sâu một hơi, quả nhiên cậu đã biến trở lại thành người.

“Oaaa”

Cậu vui vẻ lắc lắc tay, nhúc nhích chân: “Tớ biến thành người rồi!”

Phía trước là một tấm gương, cậu cũng không hề cảm thấy xấu hổ. Cậu cứ thế bò qua, tr*n tr**ng nhìn vào gương. 

Đôi tay nhỏ sờ sờ mặt mình, hài lòng nói: “Giống y hệt trước kia, chỉ là màu mắt đã thay đổi.” 

Đôi mắt vốn dĩ đen tuyền của cậu giờ đã biến thành màu xanh lam.

Trong lúc đứa trẻ hưng phấn soi mình trong gương, Huân cũng đang chăm chú nhìn cậu nghiên cứu.

[Tay, dài.]

Tay chân của một đứa trẻ có thể dài bao nhiêu? Nhưng so với móng vuốt 4.55cm của Mèo chân ngắn thì đã dài hơn rất nhiều rồi.

Huân đã sớm phiền não vì tay ngắn không thể ôm mèo, lại ghét bỏ Đường Lang Quái và người máy xấu xí, không muốn hóa hình thành chúng. Giờ thấy thân người của đứa trẻ, trong nháy mắt mắt hắn sáng lên.

[Thích, cứ như vậy biến thành.]

Vì thế, đợi đến khi người máy cầm quần áo quay lại, đập vào mắt nó là một đứa trẻ tr*n tr**ng đang nghiên cứu tiểu quái vật mọc ra hai cánh tay người.

Cảnh tượng này, thật sự, quá sốc đến mất hết lý trí.

Người máy kẹt cứng, động tác cứng đờ mặc áo thun trắng cho cậu bé. Cuối cùng, nó vẫn không chịu nổi mà nhắm mắt nói với tiểu quái vật: “Biến trở về đi!”

Huân chẳng thèm để ý đến nó, nhưng nghe chú mèo con cũng nói rằng nó trông “kỳ lạ”, Huân liền biến trở lại.

“Thế này đẹp hơn.” 

Cậu bé vỗ vỗ đầu Huân: “Vừa nãy cậu mọc tay dài kỳ lạ lắm.”

Tiểu quái vật chớp chớp mắt, vẫn muốn có đôi tay dài, nó định tự mình thay đổi rồi biến hóa, đợi đến khi trông giống mèo con thì sẽ cho cậu xem.

Alpha-13 cũng thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho Lê Ngạo đến tiếp tục kiểm tra cơ thể.

【 Đang cân trọng lượng, thể trọng của ngài là 25 kg. 】

Quả nhiên, sau lần biến thân trong cơn nguy hiểm, chú mèo con đã đột phá giới hạn về mặt thể chất. Mặc dù vẻ ngoài vẫn là thân hình mèo, nhưng cân nặng lại duy trì trọng lượng của con người. Hèn chi hai cái móng vuốt nhỏ đấm vào người lại có lực mạnh đến vậy...

Alpha-13 thu lại những suy nghĩ mông lung, tiếp tục tiến hành kiểm tra. 

Các chỉ số đều rất bình thường, tình trạng sức khỏe cũng rất tốt. Trên thực tế, số liệu cơ thể của cậu không chỉ phù hợp với tiêu chuẩn tuổi tác, thậm chí có thể nói là hoàn hảo. 

Điều này có lẽ là do bản thân quả trứng thí nghiệm được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn hoàn hảo, nhưng cũng có khả năng là do ý thức của cậu đã vô tình can thiệp tạo nên. 

Dù sao, cậu cũng nói rằng vẻ ngoài hiện tại giống hệt với trước đây.

Người máy muốn thí nghiệm giá trị tinh thần của Lê Ngạo, nhưng công cụ đo lường giá trị tinh thần rất đắt đỏ, sớm đã bị con người mang đi khỏi Ngải Thụy Lí Ngang, bất đắc dĩ, cuộc kiểm tra này chỉ có thể tạm gác lại.

AI tiếp tục báo cáo: 【  Chỉ số ô nhiễm: 0 】

Điều này nên là bình thường, nhưng kỳ thực lại không bình thường.

Bởi vì trong gen của con người vốn dĩ đã mang theo virus Dum, chỉ là có phát tác hay không mà thôi. Thông thường, chỉ số ô nhiễm của trẻ sơ sinh sẽ ở dưới 5, việc hoàn toàn không có chỉ số này thực sự không thể coi là bình thường được.

Người máy lại tiến hành kiểm tra tiểu quái vật, phát hiện chỉ số ô nhiễm của hắn đã giảm từ 100 lần quét trước xuống còn 90.

Chỉ số ô nhiễm của hắn thế nhưng lại thoái hóa. Đây là một điều càng không thể xảy ra. Nhưng kỳ tích này đã thật sự diễn ra.

“Lê Ngạo, tuyệt đối không được nói cho người khác biết, rằng cậu có thể thấy những sợi dây và có thể kéo những sợi dây đó.”

Cậu bé ngẩng đầu lên, kỳ lạ nói: “Tớ vốn dĩ đâu có nói cho ai.”

Người máy nhìn cái bộ dạng ra vẻ đúng lý hợp tình của cậu liền muốn cười lạnh. Cậu chưa hề nói mình có thể nhìn thấy, nhưng móng vuốt nhỏ của cậu kéo những sợi dây đó còn nhanh hơn bất kỳ ai.

Thôi, cái đầu óc đó chỉ nhớ ăn uống, vẫn là nên lặp lại lời dặn dò với cậu.

...

Hình thái con người của Lê Ngạo không thể duy trì quá lâu, nhiều nhất là nửa tiếng, cậu sẽ lại biến trở về làm mèo con. Hơn nữa việc biến thân tiêu hao rất nhiều sức lực, cơm trưa cậu còn chưa ăn đã ngáy khò khè mà ngủ mất rồi.

Alpha-13 ôm mèo bỏ vào ổ, đôi chân ngắn nhỏ của cậu tự động duỗi ra, lấp đầy cái hộp giấy nhỏ.

Huân vẫn muốn cuộn tròn bên cạnh chú mèo con, nhưng người máy lại ngăn hắn lại và nói: “Có thể dẫn ta đi tìm Kricks được không? Chính là nhóm Đường Lang Quái đã được mèo con chải lông ấy.”

“Cậu ấy muốn về nhà thì cần phải liên lạc với thế giới bên ngoài. Mà ta phải nắm rõ tình hình thì mới có thể bảo vệ cậu ấy tốt hơn.”

Tiểu quái vật chớp chớp mắt, đồng ý.

【 Có hình ảnh, thấy người máy này. Ủa? Sao lại chỉ có quả bóng hạt dẻ lông đen cùng với người máy vậy? Mèo của tôi đâu rồi, trời ơi! 】

Cả Alpha-13 và Huân đều không phải là mục tiêu đã được khóa của thiết bị theo dõi, nên nó vẫn lơ lửng tại chỗ và không thể đuổi kịp.

Tới một cồn cát, Huân dừng lại và phát ra một tần số đặc biệt mà chỉ có dị chủng mới có thể cảm nhận được. 

Vài phút sau, những hạt cát khẽ rung lên, tiếng sột soạt vang lên từ bốn phương tám hướng. Alpha-13 nhìn xung quanh, phát hiện mình đã bị dị chủng bao vây.

Khi chú mèo con không ở bên cạnh, những dị chủng này không còn kiêng dè gì nữa, bản tính hoàn toàn lộ rõ. Miệng chúng sắc bén hơi đóng mở, đôi mắt kép đáng sợ khóa chặt người máy. Nếu không phải bị uy áp của Huân bao trùm, e rằng chúng đã sớm nhào tới rồi.

Huân đứng trên đỉnh cồn cát, lặng lẽ nhìn xuống. Đôi mắt thú hoang của hắn tựa như vực sâu đỏ như máu.

Cuối cùng, một con dị chủng chậm rãi tiến lên, cong người cúi đầu trước Huân. Tiếp theo, càng nhiều dị chủng khác đi theo sau. Chúng thoạt nhìn mạnh mẽ và đáng sợ hơn con quái vật nhỏ, thế nhưng lại chọn thần phục hắn.

“Quét đi.” Huân nói.

Alpha-13 tiến lên, lần lượt quét qua từng con dị chủng. Không một con nào may mắn thoát khỏi, tất cả đều bị nhiễm virus ở những mức độ khác nhau.

Cần biết rằng trong hàng ngàn năm qua, giá trị ô nhiễm của dị chủng luôn bằng không, chưa từng kiểm tra đo lường được điều bất thường nào. Thế nhưng hiện tại, đúng như lời con quái vật nhỏ đã nói, những dị chủng này đã bị lây nhiễm.

“Nếu cứ mặc kệ, cuối cùng chúng sẽ đều biến thành dị loại?”

“Đúng vậy.” 

Huân đáp: “Thời gian có nhanh có chậm, nhưng chỉ cần bị lây nhiễm là sẽ bắt đầu dị hóa.”

“Ngươi hiện tại vẫn có thể khống chế chúng, nhưng khi dị hóa hoàn toàn xong, ngươi sẽ mất đi uy h**p đối với chúng sao?”

Kiểu nói chuyện này khiến kẻ chi phối ngày xưa cảm thấy khó chịu. Huân nheo mắt lại: “Ta có thể g**t ch*t chúng.”

Nhưng Alpha-13 đã hiểu rõ. Nó lướt mắt qua những dị chủng từng được chú mèo con mang về, nói ra sự thật: “Lê Ngạo có thể giúp các ngươi duy trì bản ngã.”

Mối quan hệ giữa trùng tộc và con người là mối thù không đội trời chung, nhưng không thể phủ nhận, chúng đều chỉ chiến đấu vì sự sống còn. 

Đối với dị chủng, con người chỉ là thức ăn, giống như hổ đối với con mồi, bản năng hoang dã quyết định lập trường của chúng.

Sự đấu tranh của chúng bắt nguồn từ bản tính. Giống như kiến và ong mật - những loài côn trùng có tính xã hội cực cao - phục tùng chúa tể, những dị chủng cấp thấp cũng sẽ phục tùng những kẻ cấp cao hơn.

Nhưng dị loại thì khác. Dị loại đã hoàn toàn đánh mất ý thức cá nhân. Chúng không có giai cấp, không có nhận thức, thậm chí không thể duy trì cách sinh tồn cơ bản nhất. 

Chúng giống như một loại virus mất kiểm soát, chỉ biết nuốt chửng một cách bừa bãi và khuếch trương, cho đến khi cạn kiệt tất cả, ngay cả bản thân cũng không thể tồn tại.

Người máy nói: “Chúng phục tùng ngươi, là vì cấp bậc. Chúng đối xử thân thiện với Lê Ngạo, là vì lợi ích.”

Huân phát ra một từ: “Giao dịch.”

Đây là từ mà chú mèo con thích, cũng là từ mà Huân thích: “Chúng giúp đỡ mèo con, mèo con cũng giúp đỡ chúng, đây là giao dịch.”

Người máy nhìn xung quanh một lượt đám dị chủng đông đảo, phát hiện trong đó không ít dị chủng khổng lồ cấp C giống như Tá Lạp Khắc Tư.

“Mặc dù mèo con có thể giúp đỡ, nhưng cậu ấy chỉ là một con mèo với bốn chân. Làm thế nào để cậu ấy có thể chăm sóc nhiều con như vậy?”

Đây cũng chính là điều mà Huân đang băn khoăn.

“Trước tiên, ra lệnh cho chúng không được nuốt chửng những xác chết bị lây nhiễm, để tránh làm tăng ô nhiễm. Đồng thời, bảo chúng tuần tra xung quanh, đảm bảo dị loại không thể đến gần phạm vi trường năng lượng. Đổi lại, mèo con có thể chia lượt thanh tẩy ô nhiễm cho chúng, phần còn lại, giao cho ta thí nghiệm.”

Tiểu quái vật vẫn chưa tiếp thu xong ký ức truyền thừa suy ngẫm lời người máy nói, không phát hiện ra điều gì bất lợi, hơn nữa việc này cũng tốt cho sự an toàn của mèo nhỏ, liền đồng ý.

Bị mèo chân ngắn yêu thích thì sao chứ? Cái đầu cũng giống như mèo, có một chút nhưng không nhiều. 

Lời hứa của nó không phải là lời hứa của mèo nhỏ. Đến lúc đó, nếu mèo nhỏ không thể làm xuể, cứ để chúng tự giải quyết với nhau đi.

Với dữ liệu và tài liệu được kế thừa qua hàng nghìn năm, Alpha-13 đối phó với một con quái vật ngốc nghếch vừa mới tái sinh không lâu, giống hệt mèo chân ngắn, thật sự là dễ như trở bàn tay.

“Người máy hư!” Trong CPU của người máy bỗng vang lên lời nói ồn ào mà mèo chân ngắn từng nói, khiến nó khựng lại một chút. Quay đầu lại xem nhưng không thấy mèo đâu, lúc này nó mới thả lỏng chương trình.

Mèo nhỏ không biết người máy hư đang mượn danh cậu để tay không làm việc nặng nhọc, mèo nhỏ đang nằm mơ.

Cậu mơ thấy một ngọn núi băng, chính là ngọn núi mà mấy ngày trước họ đã leo lên. Ánh nắng chiếu rọi đỉnh tuyết, ngọn núi đó lại mở miệng nói chuyện: “Lê Ngạo… xin hãy cứu ta… Lê Ngạo… xin hãy đến bên ta…”

...

Chú thích (*): “Tổ quốc của tớ tên là Bạch Quả”

“Bạch quả” ở đây có thể được hiểu theo hai nghĩa:

Nghĩa đen: Cây bạch quả, với hình ảnh lá vàng óng ả vào mùa thu, có thể được sử dụng như một biểu tượng về vẻ đẹp, sự trường tồn, hoặc sự gắn kết với quê hương.

Nghĩa bóng: "Bạch quả" có thể là một từ tượng trưng, một hình ảnh ẩn dụ cho một cái gì đó thiêng liêng, cao quý, hoặc một điều gì đó đặc biệt của Tổ quốc mà tác giả muốn nhấn mạnh.

Bình Luận (0)
Comment