Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 28

Mười sáu năm. 

Kể từ khi Điện hạ Ryan ra đời, suốt 16 năm liền vương thất không có thêm bất kỳ bé con nào chào đời. 

Hơn nữa, vì Điện hạ Ryan thể chất yếu ớt, gần như không bao giờ xuất hiện trước công chúng, nên sự kỳ vọng của người dân đối với vị tiểu vương tử mới sinh quả thực đã lên đến đỉnh điểm. 

“Sao lại không phải là sư tử?”  

Một người đàn ông vạm vỡ, ăn nói thẳng thắn gãi đầu bối rối. “Sao lại giống một con mèo thế này? Chân đâu? Chân chạy đi đâu rồi?” 

Người phụ nữ uy phong bên cạnh vỗ vào tay ông ta, hào sảng nói: “Con cái không thể giống mẹ sao? Tôi chẳng thèm để ý cậu ấy có phải sư tử con hay không, chỉ cần dòng máu Leganes chảy trong cơ thể của cậu ấy, thì đây chính là đứa con mà tôi nhận nuôi.” 

“Ai dà, đó là đương nhiên rồi, nhưng tôi chỉ cảm thấy cậu nhóc này yếu ớt quá. Haiz, sẽ không lại giống với Điện hạ Ryan chứ?” 

Điều đó tất nhiên là không. Sau khi nhìn thấy chú mèo nhỏ vác đá đập quái vật rồi nhảy lên trèo xuống, leo cả núi tuyết, trái tim của người dân Delphi đều tan chảy. 

Lại nhìn thấy tương tác giữa bệ hạ và tiểu điện hạ. Khi bệ hạ hỏi cậu bé mấy tuổi, cậu đưa măng cụt tròn xoe ra nói mình 6 tuổi, người đàn ông vạm vỡ ban đầu che ngực: “Tôi ngất, tôi ngất mất thôi!” 

Nhưng có người lại phát hiện ra điều không ổn: “Mèo con nói cậu bé 6 tuổi?” 

“6 tuổi thì sao?” 

“Nhưng Điện hạ Tán Ân đã ngã xuống mười năm rồi.” 

Isilis nói: “E rằng các ngươi đã phát hiện ra vấn đề. Có thể Tán Ân vẫn còn một tia sinh cơ, hoặc có thể có điều gì đó sai sót đã xảy ra, nhưng bất kể thế nào, chúng ta sẽ lên đường đến nơi mèo con ở.” 

Mệnh lệnh của đế vương đã ban ra, họ đương nhiên cúi đầu thần phục, dùng lòng trung thành và tín ngưỡng để cầu mong quân chủ chiến thắng trở về. 

“Tôi tên là Bạch Vân Quân.”  

Thanh niên gầy yếu cười với mèo nhỏ, vẻ mặt có chút mệt mỏi do bệnh: “Có thể bò lên đầu gối tôi không? Tôi rất muốn ôm cậu, nhưng…” 

Lê Ngạo sững sờ, không phải vì tay chân anh ta đều bị trói chặt, mà là bởi vì… cậu nhìn thấy rất nhiều sợi chỉ đỏ trên người anh ta, lằn sâu vào da thịt, gần như quấn anh ta thành một cái kén. 

Chú mèo con quay đầu tìm người máy, cậu nhớ người máy đã nói không thể kéo sợi tơ trước mặt người khác, cũng nhớ nó nói không được gọi nó là Alpha. Thế là, cậu cụp tai, vẫy đuôi rồi nói với anh ta: “Anh chờ một chút nha, Lê Ngạo phải đi hỏi đã.” 

Bạch Vân Quân không hiểu ý cậu, nhưng đối với cháu trai của Isilis, anh  rõ ràng có sự kiên nhẫn cực lớn. Dù sao thì anh sắp chết rồi, cũng không thể đi đâu khác. 

“Được.” 

Lê Ngạo nhảy xuống sân khấu, chạy đến chỗ tối phía sau nói với người máy: “Tớ nhìn thấy trên người anh ấy có rất nhiều sợi len.”  

Rồi lại nói với Huân bên cạnh: “Cậu có nhìn thấy không?” 

Huân lắc đầu. Trước mặt hắn còn không thể nhìn rõ sợi tơ trên người những sinh vật cấp thấp, càng không nói đến một cơ thể ảo được tinh thể chiếu ra. 

Alpha-13 liếc nhìn người trên livestream, cũng không thể thấy, nhưng nó đại khái hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó nói với Lê Ngạo: “Người kia có thể sắp chết rồi.” 

Ánh mắt mèo nhỏ có chút ngây ngô, “Giống như Đường Lang Quái số 7 sao?” Mặc dù Huân nói nguyên nhân Đường Lang Quái chết là do ăn đồ bẩn, nhưng mèo nhỏ vẫn có chút tự trách. 

Cậu ghét điều này một cách khó hiểu, vô cùng ghét. Cứ như là, cậu đã từng trải qua một trận sinh tử nào đó. 

“Lê Ngạo.”  

Huân dụi dụi vào người cậu: “Không phải lỗi của cậu.”  

Nếu không phải vì sự tồn tại của Lê Ngạo, bọn họ chỉ có thể c‌hết nhanh hơn. 

Con mèo này rõ ràng nhỏ như vậy, lại có một trái tim đồng cảm vô cùng mạnh mẽ. Người máy thông báo AI mở chế độ riêng tư, không cho phép công chúng xem trong suốt quá trình chiếu này.  

Lúc này, nó mới xoa đầu nhỏ của cậu: “Nếu cậu muốn làm, cứ đi mà làm đi.” 

Nếu Leganes cũng không thể bảo vệ cậu, vậy thì cậu ở bất kỳ ngóc ngách nào trên thế giới này có lẽ đều không an toàn. 

Huống chi, bản thân sự tồn tại của cậu chính là một kỳ tích. Loài người nếu biết trân trọng kỳ tích, đó là điều tốt nhất, nếu không biết… 

Alpha-13 nghĩ đến món quà mà người kiến tạo đã tặng cho mình, có lẽ, cũng đã đến lúc mở ra rồi. 

Cái đuôi vốn đang rũ xuống của Lê Ngạo sau khi nghe người máy nói xong lại cong lên. Cậu cọ cọ vào người nó, vừa cọ được hai cái thì ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Lê Ngạo không phải ngứa chân ngứa tay!” 

“…Ta biết, cậu là đang mọc cánh.” 

Mèo con muốn nói rằng không phải vì ngứa ngáy trong lòng... nhưng suy cho cùng, cậu chỉ là một con mèo "nửa chừng", không có mẹ mèo dẫn dắt, nên vẻ mặt ngơ ngác, không biết hành động của mình rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì. 

Người máy đẩy mông cậu để đẩy cậu trở lại. Đợi đến khi chú mèo con đi xa, nó mới đưa cánh tay máy lên sờ vào chỗ bị cậu cọ xát. Nơi đó ấm áp, hơi ấm cơ thể của cậu vẫn còn lưu lại. 

Huân chớp mắt rồi đột nhiên nheo lại. 

Alpha-13 nhìn thấy: “…Ánh mắt đó của ngươi là có ý gì?” 

Quả cầu hạt dẻ lông đen không nói gì, chỉ nheo mắt trừng nó. 

“Ngươi lại đây, ngươi có ý gì?” Người máy định bắt lấy hắn, nó tức đến mức muốn hộc máu mà tăng nhiệt độ. 

Lê Ngạo trở lại bên sân khấu, nghe thấy AI nhắc nhở rằng tinh thể phát ra đã được nạp đầy. Cậu đi đến dưới chân người đàn ông và hỏi: “Anh có phải rất đau không?” 

Gương mặt tái nhợt của Bạch Vân Quân hơi cứng đờ, một giây sau mới gượng cười yếu ớt hỏi: “Cái gì?” 

Lê Ngạo đưa móng vuốt chạm vào cổ chân bị dây theo dõi trói chặt của anh: “Chỗ này.” 

Thực thể được tạo ra là bản sao 1:1 của bản thể gốc. Chú mèo nhỏ thấy nơi đó bị bó chặt đến bầm tím. “Cả chỗ này nữa.”  

Cậu dùng móng vuốt gạt đi một chút sợi chỉ đỏ, “Có phải rất đau không?” 

Khoảnh khắc đó, Bạch Vân Quân không thể nào tả được cảm giác ấy. Toàn thân anh như bị cắt thành hai phần, nơi bị móng vuốt của mèo chạm vào chính là phần linh hồn đang được xoa dịu của anh, tàn nhẫn tách ra khỏi cơ thể đau khổ. 

Có thứ gì đó chảy ra từ bộ não như bị kim đâm của anh, giống như một cơn xuất huyết não. Toàn thân anh túa mồ hôi lạnh, mất đi sức lực để duy trì nụ cười ngụy trang. “Rất đau…” 

Trên con đường báo thù dài đằng đẵng, anh chỉ có thể dựa vào nỗi nhớ mẹ và lòng biết ơn đối với người đó để kiên trì đi tiếp. Anh chỉ có một mình, đơn độc bước đi trong đêm dài thăm thẳm.  

Anh rất đau, đau đến muốn gào thét, đau đến muốn rơi lệ, nhưng anh không thể. Ngay cả khi bản án đã tuyên bố anh sẽ chết sau bảy ngày, anh cũng chỉ có thể mỉm cười để người khác trói mình lại. 

Ngoài mẹ ra, chưa bao giờ có người hỏi anh rằng có đau không?. 

“Mèo nhỏ.”  

Anh đau đến phát run: “Tôi thực sự, thực sự, đau quá…”  

Thật nực cười. Sau bao nhiêu năm chịu đựng nỗi đau, anh chỉ có thể kể ra nỗi đau của mình với một bé mèo con. 

Mèo dũng mãnh không thích vẻ mặt này của anh, mèo dũng mãnh quyết định giúp anh. 

“Em, em có thể giúp anh kéo sợi len, nhưng anh phải cho em một đồng tiền.” 

Bạch Vân Quân gần như phải dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể nặn ra âm thanh giữa cái cảm giác bị xé vụn đến muốn mạng này: “Cái… gì…?” 

“Một đồng, đây là giao dịch.” 

“Được… được, tôi cho cậu.” 

Lê Ngạo thấy anh đồng ý, xoẹt một tiếng lộ ra móng vuốt trắng tuyết sáng bóng của mình: “Vậy em bắt đầu kéo nha.” 

Đây chỉ là một cơ thể ảo được tinh thể chiếu ra chứ không phải bản thể, việc chải chuốt xuyên không gian và thời gian là hoàn toàn không thể thực hiện được. Nhưng Lê Ngạo chỉ cảm thấy kéo có chút tốn sức. 

“Mấy cái sợi len này còn khó kéo hơn cả Huân nữa.”  

Mèo nhỏ làm đến mức thở hổn hển: “Huân là cún con của Lê Ngạo, Lê Ngạo kéo nhiều cũng không sao. Còn cái này của anh, cái này…” 

Mèo dũng mãnh loay hoay vài cái, rồi vẫn đầy khí phách mà tuyên bố: “Phải thêm tiền!” 

“Ít nhất phải thêm ba đồng!” 

Bạch Vân Quân đã hoàn toàn không thốt nên lời. Đôi mắt anh thất thần, cả người như bị hút vào chiếc ghế, ướt sũng. 

【 ! Ghét quá, người này đang làm gì mèo con thế kia, òa òa, sao không bật âm thanh! 】 

【 Trời đất ơi, cho tui xem các người đang làm gì thế (lách khe cửa) (rình rập) 】 

Lê Ngạo bò lên bò xuống cơ thể người đàn ông, tìm đến chỗ cuối cùng bị quấn chặt nhất ở ngực. Cậu dẫm bốn chân lên người anh ta, nhếch mông, cúi thấp người xuống, rồi ra móng! 

Miếng "bàn cào" này có cảm giác không tồi, mèo nhỏ cào cào chục nhát rồi hài lòng kết thúc công việc. 

“Anh tỉnh lại đi.” Chiếc móng vuốt mèo vỗ vỗ vào mặt người đàn ông, “Em kéo xong rồi, đến lượt anh trả tiền.” 

Não Bạch Vân Quân hoàn toàn choáng váng, cảm giác nhẹ nhàng, sảng khoái đến mức mất cả khả năng phản ứng. Mãi sau, ánh mắt anh mới từ trạng thái hỗn loạn khôi phục sự tỉnh táo: “Đầu… tôi không đau nữa?” 

Trên thực tế, anh chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm đến thế. Anh muốn ngồi dậy, nhưng tứ chi vẫn bị trói, nên chưa thành công. 

“Cậu đã làm gì?” Rốt cuộc là một nhân vật lớn đã trải qua sóng gió, chỉ trong thời gian ngắn, anh đã nhận ra sự thay đổi trên cơ thể có liên quan đến con mèo nhỏ trước mắt. 

Lê Ngạo ngẩng khuôn mặt tròn vô tội nhìn anh ta: “Kéo sợi len mà.” 

“Ý cậu là… cơ thể tôi bị sợi len bao bọc, cậu đã giúp tôi gỡ ra?” 

“Đúng vậy.” Mèo nhỏ mệt mỏi, không muốn nói thêm nữa. Cậu bĩu môi, vỗ vỗ ngực anh giục: “Ba đồng!” 

Bạch Vân Quân ngơ ngác nhìn bộ dạng của cậu, rồi đột nhiên không thể nhịn mà bật cười. 

“Thật là…”  

Anh ta ngửa mặt lên trời cười lớn: “Ha ha ha. Tôi đã được một con mèo cứu mạng.”  

Anh lập tức cúi đầu, nhìn chằm chằm vào con mèo, ánh mắt sáng đến dọa người: “Cảm ơn cậu.” 

20 năm trước, Isilis đã ném cho anh ta một con dao. 20 năm sau, một con non mang huyết mạch Leganes đã cứu mạng anh ta. 

“Bạch Vân Quân hứa với cậu, từ nay về sau, gia tộc họ Bạch ở Thủ đô tinh sẽ do cậu sai khiến.” 

Lê Ngạo ngơ ngác nhìn anh ta, cảm thấy người này thật kỳ lạ. Đôi tai mèo của cậu cụp về sau, cậu yếu ớt nhưng kiên định lặp lại quan điểm của mình: “…Ba đồng.” 

Nói nhiều như vậy không được, thiếu một đồng cũng không được! 

“Được.” Bạch Vân Quân bảo AI chuyển tiền cho mèo. 

Kết thúc buổi chiếu tinh thể đã là một giờ sau đó. Lê Ngạo bận rộn cả một ngày, nằm rạp trên mặt đất, chiếc đuôi rũ xuống một cách vô lực. 

“AI, kết thúc phát sóng trực tiếp.” Người máy nói. 

[Được, đã đăng xuất cho ngài.] 

Mèo nhỏ miễn cưỡng nhấc đuôi lên một chút: “Cảm ơn bạn nha, tớ muốn đi ngủ, bạn cũng nghỉ ngơi đi.” 

[Chúc ngủ ngon, Lê Ngạo.] 

Huân đã sớm chạy đến bên mèo con ngay khi kết thúc buổi phát sóng, len vào dưới bụng cậu, rồi đội cậu lên đầu nhảy ra ngoài. 

Alpha-13 đi theo hai tiểu gia hỏa bên cạnh, hỏi: “Cậu có muốn tiếp tục liên kết vậy nữa không?” 

“…” Lê Ngạo bĩu môi - “Tớ muốn kiếm tiền.” 

Nói như vậy tức là không thích. Người máy xoa đầu cậu: “Vậy chúng ta không làm nữa.” 

“Thế thì không kiếm tiền sao?” 

“Không, còn có cách tốt hơn.” 

Một lần liên kết chỉ kiếm được một nghìn tinh tệ. Dù có mở chế độ chiếu tinh thể, tiền cũng chỉ vào túi của nền tảng, còn khiến mèo con mệt mỏi như vậy, thực sự không đáng. 

“Ngủ đi.” Nó dọn chỗ ngủ cho mèo, rồi quay người đi thương lượng với AI về phương pháp tốt hơn. 

Lê Ngạo chui vào hộp giấy, ôm lấy cục hạt dẻ lông đen tự động cuộn mình lại. 

Cái “động cơ kỳ lạ khò khè” bắt đầu khởi động, hai cái chân nhỏ của cậu vô thức bắt đầu vừa dẫm sữa trên người Huân vừa kéo sợi chỉ. 

Huân chớp chớp mắt, cũng phát ra tiếng sột soạt. Hai cái xúc tu ngắn ngủn ôm lấy bụng chú mèo con, xoa xoa bóp bóp. 

Ngày hôm sau trời sáng, người máy mở cửa lớn ra liền thấy hai con Kricks đứng ở cửa. 

Hai con này được dán nhãn là dị chủng số 1 và số 2, theo đúng nghĩa đen, chúng duỗi dài đầu vào trong cửa. 

Cảnh tượng khủng khiếp này khiến CPU của người máy bị loạn. 

“…Lê Ngạo à.”  

Nó kìm nén sự thôi thúc muốn giật điện hai con dị chủng này lại: “Đường Lang Quái đến đón cậu kìa.” 

Nghe thấy tiếng, mò nhỏ vẫn còn vùi đầu trong bát cơm. Cậu ăn nhanh hai miếng đồ khô rồi xách cái xô nhỏ chạy ra ngoài: “Tớ đến đây, tớ đến đây.” 

Những con dị chủng này giống hệt các bậc phụ huynh đang đợi đón con tan học ở nhà trẻ vậy. Sau khi thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện, đôi mắt kép khổng lồ của chúng chợt sáng lên. 

[Đáng yêu quá.]  

Lê Ngạo lấy một miếng vải từ trong xô ra, bảo bọ ngựa quái số 1 cúi người xuống, rồi buộc nó vào hai tấm gai nhọn trên bụng nó như một chiếc xích đu. Sau đó, cậu tự mình chui vào, móng vuốt nhỏ chỉ vào vườn rau: “Xuất phát!” 

“…Cậu cũng có nhiều ý tưởng đấy…” Người máy cạn lời. 

Tiểu quái vật cũng nhảy vào, Alpha-13 nhìn con dị chủng kia giống như chuột túi cõng hai đứa nhỏ đi mất. Con dị chủng bên cạnh có đôi mắt kép rưng rưng như muốn hỏi mèo nhỏ tại sao không làm cho nó một cái. 

Con số 1 đi vững vàng, rồi nhấc một chân lên đá vào con số 2. 

[Ta nữa.] 

Con số 2 đứng dậy, tiếp tục vừa khóc rưng rưng vừa rướn người đến gần. 

[Ta cũng muốn.] 

“…” Không, không, không, chuyện này không thể nào. Alpha-13 che mặt, cảm thấy mình đã tưởng tượng quá nhiều. 

【 Aaa — (gào thét lên trời) Mọi người mau vào xem mèo kìa!! 】 

【 Chào buổi sáng, mọi người đã đến làm việc rồi à. 】 

【 Ca làm này không phí hoài rồi, vừa vào công ty là tớ cúp tiết vào phòng live stream đợi liền, hì hì. 】 

【 Mèo đến rồi! Mèo ngoan hôm nay đi làm đúng giờ quá! 】 

Hệ thống theo dõi phát hiện mục tiêu xuất hiện, làm mới hiển thị điểm tích lũy : [Điểm tích lũy  +1, điểm tích lũy  hiện tại 5, xếp hạng hiện tại 300.] 

【 Tỉ số khôi phục à? Trận đấu lại tiếp tục rồi sao? 】 

【 Đúng vậy, bên phía chính thức có bài PR rồi. 】 

【 Không, cái này bị lỗi à? Tôi nhớ đại cả mèo trước đó có hơn 110 điểm mà, sao bây giờ tổng cộng có 5 điểm thôi? 】 

【 Đúng thế, cái quái gì vậy? Tiểu miêu trước đó xếp hạng đầu tiên, bây giờ lại rớt xuống cuối bảng là có ý gì? 】 

Do sự xuất hiện của dị loại, số lượng tuyển thủ chủ động bỏ cuộc tăng lên đáng kể, kể cả mèo con, cuối cùng chỉ còn lại 300 người. Và điểm tích lũy của Lê Ngạo hiện tại, vừa vặn là người cuối cùng. 

Từ vị trí số một, Lê Ngạo tụt xuống áp chót. Bản thân cậu không biết, vẫn đang dắt theo cái thùng nhỏ đi gieo hạt giống, nhưng khán giả thì nóng ruột. 

【 Dựa vào cái gì! @Ban Tổ Chức ra đây cho một lời giải thích đi!!! Ra đây cho một lời giải thích!! 】 

【 Sửa bug, trả lại ngôi vị quán quân cho mèo nhỏ của tôi! 】 

【 Ê, lầu trên là anh fan cuồng à? Sao hôm nay không (mặt fan cuồng đỏ ửng cười) nữa thế? 】 

Ban Tổ Chức giải đấu đã sớm chuẩn bị lời giải thích: [Vì sự xuất hiện của dị loại, hiện tại quy tắc tính điểm sẽ được điều chỉnh. “Đánh chết” một dị chủng cấp E được 1 điểm, cấp D 10 điểm, cấp C 100 điểm. Đánh chết một dị loại được 100 điểm. Ngoài việc đánh chết ra, mỗi ngày sinh tồn sẽ được cộng 1 điểm.] 

【 Có ý gì? 】 

【 Ý là, chỉ có đánh chết mới được tính điểm, thuần phục thì không. 】 

【 Dựa vào gì thế? Thuần phục không phải khó hơn đánh chết sao? Dựa vào cái gì không cho cộng điểm? 】 

【 Lầu trên đừng đề cao con mèo quá, thế giới này không phải xoay quanh mỗi con mèo đó đâu. Đối với các tuyển thủ khác mà nói, nếu thuần phục cũng tính điểm tích lũy  thì quá bất công. 】 

【 Cũng có lý. 】 

【 Lý lẽ vớ vẩn gì thế. Thế còn dị loại thì sao? Mèo con của chúng ta cũng g‌iết một con dị loại tại sao không được cộng điểm?? 】 

Ban Tổ Chức: [Về vị trí số một trên bảng xếp hạng ban đầu, con dị loại đó không phải do cậu ấy đánh chết, vì thế không thể cộng điểm.] 

【 TÔI! KHÔNG! PHỤC! 】 

【 Dựa vào cái gì! Đồng đội của mèo con chúng tôi g‌iết chẳng phải cũng là mèo con chúng tôi g‌iết sao? 】 

【 Mọi người bình tĩnh một chút, đúng là không thể tính như vậy. Dù sao thì các tuyển thủ khác khi tổ đội đánh chết điểm cũng được chia đều. Bên mèo con, đồng đội của nó không phải là tuyển thủ dự thi, tự nhiên không thể được cộng điểm. 】 

【 Đúng vậy. Nếu như vậy cũng có thể tính điểm, thế thì công trạng của anh trai tôi ở tiền tuyến sát trùng có phải cũng có thể tính là điểm để chia cho tôi không? 】 

【 Lầu trên là tuyển thủ dự thi đúng không, cái lý lẽ ngụy biện quái quỷ gì vậy? Đánh không lại mèo con của chúng tôi nên bày ra trò bẩn này đúng không? 】 

Khán giả dù có kích động cũng vô ích, dù sao thì cách làm của Ban Tổ Chức cũng có lý. Bạn có thể thích mèo con, nhưng bạn không thể bất chấp sự công bằng cho các tuyển thủ khác. 

Và con mèo nhỏ đội sổ chỉ còn điểm sinh tồn, đang nằm trên hố đất, làm phép với mầm nhỏ ở dưới đáy hố: “Meo ô li li bùm, cà chua mau lớn lớn.” 

Mầm nhỏ dưới đáy hố dường như đã thực sự nhận được ma thuật của cậu, uốn éo cái eo duyên dáng một chút. 

Lê Ngạo hài lòng vẫy vẫy cái đuôi, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. 

“Lê Ngạo.”  

Đôi mắt thú màu đỏ tươi đột nhiên co lại, Huân áp sát vào người mèo, ra hiệu: “Về thôi.” 

Hai con Kricks canh giữ bên cạnh cậu cũng căng thẳng, tiếng th* d*c nứt ra từ hai mắt kép, nước dãi tí tách rơi xuống, nhìn về phía xa xa. 

“Gô… Gừ…” 

Âm thanh cọ xát màng thịt quen thuộc dần dần đến gần. Lê Ngạo đứng thẳng lên như một con cầy mangut(*) nhạy bén: “Là quái vật đáng sợ kia nữa sao?” 

“Lê Ngạo, về đi.” Huân bắt đầu biến dị, xúc tu kéo dài ra, bọc lấy chú mèo và đặt cậu vào chiếc bàn đu dây của Đường Lang Quái số 1. 

[Mang cậu ấy đi!] 

“Tớ không đi!”  

Mèo nhỏ giãy giụa chui ra: “Nếu phải đi thì chúng ta cùng nhau đi!” 

Huân nheo mắt lại. Hắn phải đánh chết thứ đó. Dù có trốn về căn cứ, thứ đó cũng sẽ dây dưa đến chết mới thôi. 

[Đi mau!] 

“Cậu dám!”  

Mèo dũng mãnh không thể nào vứt bỏ đồng đội. Cậu quay người từ trong lòng  ngã xuống. Mặt cậu úp xuống đất nhưng vẫn cố nhịn đau, thở phì phò đứng dậy bò đến bên cạnh Huân, "bang bang" đấm hai cái: “Cậu là cún con, cún con không được cãi lời chủ nhân!” 

Đây là lần đầu tiên Huân bị mèo nhỏ đấm. Quái vật nhỏ sững sờ. 

【 Sao lại cãi nhau? 】 

【 Bạch tuộc nhỏ biến dị à? Nhìn giống như mọc thêm rất nhiều xúc tu… 】 

【 Ghê tởm quá, nhìn một cái thôi mà đau đầu quá. 】 

【 Không phải, mọi người không nhận ra điều bất thường sao? Tôi lại nhìn thấy sự căng thẳng trên mặt hai con dị chủng kia? 】 

【 Đằng, đằng trước! Đằng trước có một con dị loại! 】 

Con dị loại này rõ ràng khác với loài dị loại mà con người đã tiếp xúc. Thể tích của nó co lại, nhưng động tác lại vô cùng linh hoạt, nhìn giống như một người không đầu bị màng thịt bao bọc. 

Bốn chi thon dài như tay chân con người, ở giữa toàn bộ thân hình có một vết nứt dọc lớn có hình răng cưa. 

“Huân…” Ngay khi mèo con thốt lên lời nói, Huân đã ra tay. 

Mèo dũng mãnh sẽ trốn sau lưng bọ ngựa quái số 1 để xem Huân một mình chiến đấu sao? Không. Cậu dùng mọi vật thể bên cạnh ném về phía con dị loại đang dây dưa với Huân. 

Mặc dù c** nh*, nhưng cậu ném rất chuẩn xác. Cậu dựa vào bản năng mà biết được điểm yếu của những thứ này ở đâu. 

Mỗi một lần tấn công đều có thể chuẩn xác mà đánh trúng. Đá vụn và cát sỏi luôn có thể rơi vào khe hở mà con dị loại mở ra vào thời khắc mấu chốt, khiến nó gào rống đau đớn, mất kiểm soát trong chốc lát. 

Lại một lần nữa, khi Huân và con dị loại đang giằng co, Lê Ngạo túm lấy cái xô nhỏ bên cạnh, hung hăng ném về phía cái miệng khổng lồ đầy răng nhọn. Nhưng lần này, con dị loại dường như đã nhận ra đòn tấn công của cậu. Cái miệng nứt toác bỗng nhiên khép lại, thế mà lại hất văng cái xô ra. Chiếc xô lăn lóc trên mặt đất, phát ra tiếng động nặng nề. 

Chi trước của con dị loại có phần đầu giống như một lưỡi dao. Nó đột ngột vươn dài ra, lao đến bổ vào mèo nhỏ. Ngọn gió mang theo tiếng xé gió sắc nhọn, nguy hiểm và chí mạng. 

Lê Ngạo chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi. Cậu có dũng khí phi thường và bản năng được trao bởi quy tắc, nhưng xét cho cùng cậu không hề có kinh nghiệm chiến đấu. Cậu sững sờ tại chỗ. 

Vào khoảnh khắc mấu chốt, có một thứ gì đó chắn trước mặt cậu. 

Đồng tử của Lê Ngạo đột nhiên co rút lại, lồng ngực như bị một tảng đá lớn đập mạnh. 

Đường Lang Quái số 1 chắn trước mặt cậu, cơ thể to lớn của nó như một cái bóng đen, che chắn cậu ở phía sau. Ngay trong khoảnh khắc đó, chiếc chi chính của con dị loại đã hung hăng giáng xuống, va chạm với chi trước của bọ ngựa quái, phát ra một tiếng xé rách sắc nhọn. 

“Xì ——” 

Máu đỏ sẫm bắn tung tóe trong không khí. Nửa thân trên của Đường Lang Quái đột nhiên chấn động, ba chiếc chi hình kim cứng rắn đã bị lưỡi dao chặt đứt! Các chi gãy mang theo những sợi máu chưa khô rơi xuống mặt đất. Lực tác động cực lớn hất văng cơ thể nó xuống đất, và khi ngã xuống, nó vẫn cố gắng nghiêng người sang một bên để tránh đè trúng mèo nhỏ.  

Lê Ngạo sững sờ tại chỗ, bên tai cậu là tiếng tim đập dồn dập vào lồng ngực. Cậu thấy Đường Lang Quái số 1 ngã xuống, máu từ các khớp gãy tuôn trào, nhuộm bùn đất thành một màu đen sẫm. 

Tiếp theo cậu lại thấy Đường Lang Quái  số 2 gào thét, không chút do dự xông lên, cũng chắn trước người bọn họ. 

Rõ ràng, rõ ràng bọn họ chỉ là mối quan hệ giao dịch. Chúng nó xách đồ cho Lê Ngạo, Lê Ngạo kéo sợi len cho chúng nó, chỉ có vậy mà thôi. 

Nhưng chúng nó lại chắn trước người cậu, đổ máu vì cậu. 

Huân cũng vậy… Huân cũng đang liều mạng vì cậu. 

Trong không khí tràn ngập mùi tanh của sắt gỉ. Tiếng gầm gừ chiến đấu và tiếng xé rách đan xen thành một khung cảnh ồn ào. Nhưng Lê Ngạo dường như không nghe thấy những điều đó. 

Lồng ngực cậu như bị một ngọn lửa nóng bỏng đốt cháy, cháy hừng hực, không thể kiềm chế. 

Cơ thể cậu đang xảy ra biến hóa — xương cốt đang kéo dài, cột sống đang sinh trưởng, độ dài tay chân đang lặng lẽ thay đổi. Đôi chân mèo lông xù dần dần hóa thành bàn tay và chân của con người. 

Cậu đang trưởng thành, đang biến thành hình dáng của một con người. 

Tiếng gào thét nổ tung bên tai, gió lướt qua kẽ tay. Cậu chậm rãi nâng tay lên, đầu ngón tay vẫn còn giữ lại độ ấm của máu. Sau đó, cậu mở mắt.  

Đồng tử màu vàng kim bốc cháy trong gió. 

Mọi hành động đều do bản năng điều khiển. Cậu nhấc chiếc chi trước bị gãy của Đường Lang Quái số 1 lên, xì một tiếng, dứt khoát đâm thẳng vào tim con dị loại. 

Tiểu quái vật với các xúc tu giận dữ đang vung loạn sững sờ tại chỗ. Hân chớp chớp mắt, đôi đồng tử đỏ tươi trở nên trong suốt: “Lê Ngạo?” 

Cùng với tiếng kêu của hắn, cơ thể con dị loại ầm ầm đổ xuống đất. Đứa trẻ cũng mất hết sức lực, bịch một tiếng, ngã xuống người Huân. 

Máy theo dõi: [Đã thỏa mãn điều kiện tiêu diệt, điểm tích lũy  +100, điểm tích lũy  hiện tại 105, xếp hạng hiện tại 1.] 

【 !!! Bên tổ chức thi đấu ra đây nói chuyện với bố mèo con của chúng mày ngay!!! 】 

...  

Lời tác giả: 

Cái gì mà người máy, gì mà sư tử đại ca, gì mà ác long vực sâu, mèo nhỏ của tui, mới là Long Ngạo Thiên đích thực! 

Bình Luận (0)
Comment