Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 34

Thiên thạch sụp đổ dưới tác động mạnh, hóa thành vô số sao băng nóng bỏng. Đúng là một thác nước hùng vĩ, mang theo dải ngân hà đầy trời rơi xuống thế gian.

"Oa..." Chú mèo nhỏ thất học, kiệt sức, tựa vào chân người máy, thốt lên một câu cảm thán thiếu thốn ngôn từ: "Đẹp quá nha."

Ngân Dực nhìn chằm chằm lên bầu trời, chương trình vận hành hồi lâu mà không chạy được. Đây là lần đầu tiên nó thấy mưa sao băng kể từ khi được sinh ra.

Huân chớp chớp mắt, dời ánh mắt về phía chú mèo nhỏ. Qua hình ảnh phản chiếu trong mắt cậu, hắn cảm nhận được cái gọi là vẻ đẹp.

Mèo đang ngắm cảnh, còn chú cún nhỏ đang ngắm mèo.

"Đẹp." Huân cọ cọ mèo nhỏ.

Bầu trời đầy sao lấp lánh, cơ giáp lặng lẽ đứng sừng sững. Những dị chủng kia cũng đứng lại, chúng không hiểu thế nào là thưởng thức cái gọi là phong cảnh, nhưng chúng rất vui khi được ở bên cạnh mèo con. 

Những bóng dáng cao thấp đứng thành một hàng. Lê Ngạo chỉ vào một ngôi sao băng có cái đuôi thật dài, theo quỹ đạo rơi xuống của nó, móng vuốt của cậu cũng di chuyển theo.

Cứ di chuyển mãi đến điểm thấp nhất, biểu cảm trên mặt Lê Ngạo trở nên ngây người.

"Cơ..." Cậu ngây dại, sững sờ, lông dựng đứng: "Đó là cái gì?"

Ngân Dực đột nhiên nhấc chân, hất hai đứa trẻ đang ở trên chân mình lên, rồi vớt bằng bàn tay lớn, ném cho Đường Lang Quái số 1 phía sau: "Mang theo bọn họ..." 

Nó định nói "đi đi", nhưng lại nghĩ đến chú mèo cứng đầu này chắc chắn sẽ không chịu đi: "Đến nơi an toàn đi."

Huân lập tức nhảy ra, nhưng lại bị Ngân Dực trở tay chụp về bên cạnh mèo nhỏ: "Những đứa trẻ ngoan thì nên ở bên cạnh nhau."

"Trẻ con..." Huân chớp chớp mắt, có chút mơ hồ. Hắn cũng được tính sao?

Tiểu quái vật trông có vẻ có đầu óc, nhưng thực tế đã bị Ngân Dực moi ra rất nhiều thông tin. Hắn biết rằng mình đã ra đời trong vực sâu từ rất lâu, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới bên ngoài, hoàn toàn không biết gì về con người, chỉ đơn độc và đau khổ gặm nhấm sự vô tận. 

Cuộc sống mới của hắn bắt đầu từ khi gặp mèo con, vậy thì tại sao hắn không thể được coi là một đứa trẻ?

Năng lượng của hành tinh này đã cạn kiệt đến giới hạn, không thể duy trì sự kiểm soát vốn có. Điều này khiến những dị loại đã từng bị nó giam cầm dưới vách núi đồng loạt phá vỡ xiềng xích, chạy thoát ra ngoài.

Những dị loại này đã là thể hoàn chỉnh, cơ thể chúng được bao bọc bởi một trường năng lượng, không thể sử dụng vũ khí năng lượng để tấn công.

Ngân Dực rút thanh kiếm trên lưng ra, cơ thể hơi chùng xuống, hai chân cong lại tích lực, phóng lên như một cơn gió mạnh lao về phía kẻ thù.

"Huân..."

Mèo con đứng trên đầu Đường Lang Quái số 1, vẻ mặt có chút buồn bã: "Kia là Đường Lang Quái số 5." 

Không chỉ có nó, các thành viên ban đầu của đội bóng đá mèo con, trừ số 1 và số 2, đều đã biến thành dị loại.

"Số 1 chân rất dài, số 2 đầu rất to, số 3 bụng béo hơn một chút..." Những dị chủng cấp thấp mà Huân thấy đều chẳng có gì khác biệt, nhưng trong mắt mèo nhỏ, cậu có thể tìm thấy những điểm khác nhau.

"Tớ không cứu được chúng nó." Bản năng cho cậu biết, những dị loại đã bị nhiễm bẩn hoàn toàn, không ai có thể cứu được.

"Lê Ngạo." Huân ôm lấy cậu vỗ vỗ: "Lê Ngạo đã rất tuyệt rồi, là do chúng nó quá ngốc nên mới biến chất."

Số lượng dị loại quá nhiều. Ngoài Đường Lang Quái còn có rất nhiều loại mà Lê Ngạo chưa từng gặp.

Ngân Dực di chuyển cực nhanh. Mèo nhỏ chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của quang kiếm vẽ nên những vệt sáng lấp lánh giữa đám dị loại. Nhưng những dị loại kia dù bị đứt tay hay đứt chân vẫn có thể hành động. Chỉ cần không bị đâm xuyên tim, chúng là bất tử.

"Cơ!" Lê Ngạo lớn tiếng nhắc nhở: "Con bên trái kia, đánh vào bụng nó. Con bên phải kia, đánh vào cánh tay gầy gầy đó."

Ngay khi cậu vừa báo điểm yếu cho người máy, cậu bị Đường Lang Quái số 1 ném cho Đường Lang Quái số 2. Số 1 há miệng ra khí, phát ra tiếng rít, lao về phía dị loại phía sau.

Nhưng chú mèo con cũng không thể ở trên người số 2 quá lâu. Dị loại từ bốn phương tám hướng xông đến như xác sống, bao vây họ. Số 2 ném mèo cho Huân, rồi quay người lao vào chiến trường.

Tá Lạp Khắc Tư bị thương nặng, di chuyển không còn linh hoạt nên đã bị hai dị loại bám lên cơ thể gặm xuống một mảng thịt lớn.

"Huân, cậu đi giúp chúng nó đi." Mèo con cọ cọ tiểu quái vật: "Tớ sẽ tự trốn cho tốt."

Huân không yên tâm. Lần này sử dụng năng lượng lớn như vậy mà mèo con vẫn chưa hôn mê, điều này rất không bình thường.

“Lê Ngạo.” 

Hắn muốn đưa cậu về căn cứ, nhưng lại nhớ đến lời hứa lần trước. Đôi mắt đỏ tươi không cam lòng nhắm lại, hắn dùng đầu cọ mạnh vào má mèo con: "Đợi tớ."

Các đồng đội đều đang chiến đấu. Lê Ngạo vừa bò vừa báo điểm yếu cho chúng. Ngân Dực, Huân và các dị chủng, rất ăn ý mà chém giết dị loại xoay quanh chú mèo con. Nhưng số lượng dị loại quá nhiều, khó tránh khỏi có kẻ đột phá phòng tuyến, lao đến trước mặt Lê Ngạo.

Mèo con không chạy kịp, trơ mắt nhìn thân hình vặn vẹo của dị loại hiện ra trước mắt. Đồng tử Huân co lại. Xúc tu rút khỏi người dị loại, hắn xoay người chạy về phía Lê Ngạo. Đúng lúc này, Lê Ngạo phát hiện mọi thứ đều bị tạm dừng. Thời gian ngừng lại.

Thanh kiếm Thần Mặt Trời vàng kim từ trên trời giáng xuống, ghim chặt cái đuôi của dị loại xuống đất. Trong khoảnh khắc, thời gian lại tiếp tục lưu chuyển.

Đôi cánh trắng muốt che khuất ánh mặt trời trên đầu. Lê Ngạo ngây ngốc nhìn người đó hạ xuống trước mặt mình, một cú đá hất văng con dị loại đang giãy giụa gào rống ra xa.

"Chân quá ngắn nên chạy chậm, nhưng dũng khí rất đáng khen." 

Giọng nói sắc bén như rượu gạo của người đàn ông nhàn nhạt. Mái tóc dài màu vàng kim bay trong không trung. Y nghiêng người, rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đang ngước nhìn y: "Nhóc con, nhìn cho kỹ, tinh thần lực không phải là dùng một cách l* m*ng như thế."

Y thậm chí không xoay người, chỉ giơ tay phải lên, lòng bàn tay hướng về phía dị loại đang xông lên. Giữa dòng chảy thời gian, mọi thứ đều bị tạm dừng. Tất cả xảy ra rất nhanh, một giây, hoặc chưa đến một giây, nhưng trong khoảnh khắc đó, thanh kiếm Thần Mặt Trời vàng kim đã xuyên qua trái tim dị loại.

Vô số binh lính từ chiến hạm đáp xuống. Giữa ánh đao kiếm, khi chú mèo nhỏ lấy lại tinh thần, xác chết đã la liệt khắp nơi.

"Ngưu Ngưu! Không được!" 

Dị chủng và con người không phân biệt địch ta. Người lính giơ kiếm định chém Tá Lạp Khắc Tư, Tá Lạp Khắc Tư cũng giơ sừng về phía người đó.

Đồng tử vàng kim của Isilis khẽ lướt qua. Hai bên lập tức đứng im tại chỗ, bắt đầu th* d*c khi đã dừng hành động đánh nhau.

"Người Delphi." Kiếm Thần Mặt Trời chỉ lên không trung: "Dọn dẹp chiến trường."

Huân nhảy trở lại bên cạnh mèo nhỏ. Đồng tử đỏ tươi của dã thú nhìn chằm chằm Isilis.

Người đàn ông múa kiếm một vòng. Mũi kiếm bạc trắng chĩa thẳng vào quái vật nhỏ đen nhánh: "Ngươi là dị chủng gì?"

Từ khi y có thể chiến đấu đến nay, số dị chủng, dị loại chết dưới kiếm của y nhiều không kể xiết. Chỉ cần liếc mắt một cái, y có thể phân biệt được: "Theo bên cạnh mèo con có mục đích gì?"

Đồng tử Huân co lại thành hình kim. Chưa từng có con người nào tạo cho hắn cảm giác uy h**p lớn như vậy. Nếu là thân hình ngày trước, hắn có thể chiến đấu với y, nhưng hiện giờ hắn vừa mới tái sinh, hắn không đánh lại y.

"Cậu ấy tên là Huân." Mèo con giơ móng vuốt ấn lên mũi kiếm, cẩn thận đẩy kiếm ra, bảo vệ đồng đội của mình: "Là cún con mà Lê Ngạo nuôi."

Isilis nhướn mày, thấy con mèo ôm quái vật nhỏ, phủi bụi trên người hắn như phủi tro. Và quái vật nhỏ cũng ngoan ngoãn đợi, mặc cho cậu hành động.

Kiếm Thần Mặt Trời trở lại vỏ. Y xoay người đối mặt với người máy không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng họ.

Ngân Dực cúi người, tóm hai đứa trẻ vào lòng bàn tay. Khi đứng thẳng lên, rõ ràng là đang nhìn xuống người đàn ông tóc vàng kim, nhưng lại sinh ra cảm giác phải ngước nhìn.

"Mèo con đã mọc cánh." Người máy nói: "Ngài đã nói, nợ ta một lời hứa, có giữ lời không?"

"Đó là lẽ dĩ nhiên." Đôi cánh trắng muốt từ lưng vị đế vương tóc vàng dần dần ẩn đi: "Ta, Isilis, nói là làm."

"Cơ?" Lê Ngạo vùng vẫy muốn đứng lên, không biết nó muốn làm gì.

Ngân Dực nói: "Ta muốn gia nhập Delphi, trở thành con dân của Delphi."

"Bệ hạ!" Tham mưu tóc nâu mở miệng ngăn cản: "Đây là máy móc thế hệ Alpha."

"Caleb." Isilis lại nói: "Ngươi cho rằng ta là đồ ngốc à?" 

Hoàng đế nhàn nhạt liếc anh ta một cái: "Hay cho rằng ta là con mèo thất học?"

Mèo nhỏ vô cớ bị nhắc đến cũng không biết mình bị nhắc đến, lông dựng lộn xộn, mờ mịt chớp mắt.

Isilis hướng về phía cơ giáp lần nữa: "Quỳ xuống, dâng lên lòng trung thành cho quân chủ của ngươi."

Cơ giáp màu bạc nhìn chú mèo con trong lòng bàn tay, không chút do dự, quỳ một gối xuống.

Isilis rút kiếm ra, từ vai trái cơ giáp khẽ chạm đến vai phải, tiến hành nghi thức bổ nhiệm đơn giản cho nó: "Lấy danh nghĩa quân chủ Delphi, ban cho ngươi vinh dự của Delphi. Từ nay về sau, ngươi không còn cô độc một mình. Delphi sẽ trở thành hậu thuẫn của ngươi, ngươi cũng sẽ là lưỡi dao sắc bén của Delphi, dâng hiến lòng trung thành cho Đế quốc."

Đây không phải là một nghi thức nhập tịch đơn giản, mà là một trách nhiệm lớn lao. Sự xuất hiện trở lại của máy móc Alpha, đối với con người đã trải qua cuộc cách mạng máy móc mà nói, cảm giác bị đè nén và uy h**p không cần nói cũng tự hiểu.

Isilis đương nhiên biết, một khi y chấp nhận nó, đồng nghĩa với việc Delphi có thể sẽ đối đầu với loài người.

Không khí trang nghiêm. Chú mèo nhỏ đột nhiên đứng lên: "Giới thiệu với anh, đây là bạn của Lê Ngạo, anh đừng làm hại cậu ấy."

Quá căng thẳng, hàm răng sún lại nói ngọng.

Isilis khẽ cười: "Nó đã được che chở dưới cánh chim của ta." 

Người đàn ông dang hai tay, nói với mèo con: "Xuống đây, ta đỡ ngươi."

Rõ ràng hai chân mình đều đang run rẩy, nhưng vẫn có gan bảo vệ bạn bè. Sự dũng cảm này khiến Isilis vô cùng tán thưởng: "Tiểu sư tử mèo, không hổ với cái tên của ngươi, Leo." (*)

Mèo con không hiểu lắm, nhưng người này, trông rất đẹp, lại còn khen mèo. Mèo con có chút ngại ngùng vặn vặn mông, rồi nhảy vào lòng y.

"Chuẩn bị kiểm tra gen." Isilis ôm mèo con đi lên Mạn Kiệt Đặc. Ngân Dực xách theo tiểu quái vật cũng đi theo sau. Những dị chủng kia không được phép lên, đứng tại chỗ trân trân nhìn theo cậu.

"Chậc. Sống lâu rồi cái gì cũng thấy được." Một người lính kìm lại tay mình theo phản xạ muốn đâm dị chủng: "Hôm nay lại để dị chủng tồn tại trước mặt mình."

Lê Ngạo hai tay ôm lấy cánh tay Isilis, hai chân lơ lửng trong không trung, đôi mắt tròn màu lam tò mò nhìn xung quanh.

Chiến hạm này vô cùng to lớn, chú mèo chân ngắn chưa hiểu sự đời quả thực không thể xem hết được.

“Tiến hành kiểm tra chi tiết.” Isilis giao mèo nhỏ cho người lính y tế. Thấy cậu không chút sợ hãi, y gõ gõ lên đầu mèo: "Vô tri không sợ hãi."

Lê Ngạo quả thực không sợ hãi, cậu rất nhạy cảm với thiện ý và ác ý. Từ người Isilis, cậu không chỉ không cảm nhận được ác ý, ngược lại còn có một sự thân thuộc khó tả.

[Xin hãy đứng yên, không được cựa quậy.]

Mèo con nghe thấy giọng nói bảo mình đứng yên, liền đứng bằng hai chân sau.

"..." Có một nữ quân y còn trẻ tuổi, thấy bộ dạng này của chú mèo thì quay mặt đi che miệng cười.

Đáng yêu quá, rõ ràng có bốn chân, tại sao lại đứng bằng hai chân?

Người lính quân y lớn tuổi hơn cũng mỉm cười, mặc dù kết quả kiểm tra chưa có, nhưng họ đã xác định đây là bé con của Leganes. Rốt cuộc, ngoài Leganes ra, còn ai có thể mọc ra hai cánh?

Nhưng khi kết quả được công bố, tất cả họ đều nín thở.

"Đây là..." Vài người lính quân y thay phiên xác nhận kết quả kiểm tra: "Sao có thể?"

Quân y trưởng cầm lấy báo cáo kiểm tra vội vã xông vào phòng họp.

Isilis đang tìm hiểu tình hình với Ngân Dực. Thấy ông ta kích động như vậy, y có chút không hiểu: "Sao thế?"

"Bệ hạ!" Trái tim của quân y trưởng lớn tuổi đập dữ dội, như sắp nổ tung: "Mèo con không phải là con của điện hạ Tán Ân!"

"Cái gì?" Isilis nhíu mày, vừa định nói không thể nào không phải con của Tán Ân, thì nghe ông ta nói tiếp: "Cậu ấy là con của ngài!"

Căn phòng họp đột nhiên im lặng, rồi bùng lên một tiếng ồ: "Đùa gì vậy, sao có thể là con của bệ hạ?"

Isilis vốn dĩ nổi tiếng là lạnh lùng, cấm dục, cả đế quốc đã chuẩn bị tinh thần sẽ không có một tiểu bệ hạ nào ra đời. Nhưng bây giờ thì sao? Ông ta nói cái gì? Ông nói chú mèo kia là con của Isilis ư?

"Bệ hạ!" Tham mưu tóc nâu Caleb khoa trương lau khóe mắt: "Khi nào thế! Ngài sinh ra một đứa trẻ đáng yêu như vậy từ khi nào?"

Ban đầu, trong mắt Caleb, chú mèo chân ngắn yếu ớt và cái đầu không thông minh kia giờ đều biến thành đáng yêu.

"Ôi, tiểu bệ hạ tội nghiệp của tôi." Caleb giả vờ ôm ngực: "Tiểu bệ hạ của tôi chắc chắn không được ăn no nên mới nhỏ bé như thế này."

Đồng tử tím của Thẩm Xác mở lớn: "Chắc chắn không? Là con của bệ hạ, không phải là của điện hạ Tán Ân?"

"Không sai được." Quân y trưởng gật đầu: "Chúng tôi đã xác nhận vô số lần, gen của mèo con có nguồn gốc từ bệ hạ."

Isilis đưa mắt nhìn người máy, nhàn nhạt nói: "Giải thích đi."

Y chưa bao giờ có quan hệ với ai, vậy làm sao lại có một đứa con?

Máy móc không nói dối, Ngân Dực cũng không thể giải thích. Viên trứng thí nghiệm kia căn bản không thể nở ra một con mèo, càng không thể nở ra một con mèo là con của hoàng đế Delphi.

Isilis không nhận được câu trả lời, đứng dậy bước về phía phòng y tế.

Lê Ngạo vẫn đang được kiểm tra. Nghe thấy giọng nói báo cân nặng 26kg, cậu kiêu ngạo vẫy vẫy đuôi: "Không gầy! Bà nội sẽ khen Lê Ngạo rất giỏi!"

Người lính quân y thực sự bị cậu mê hoặc, vẻ mặt đầy yêu thương chuẩn bị bế cậu ra khỏi máy kiểm tra.

Một khuỷu tay rắn chắc từ phía sau vươn ra. Người lính quân y sững sờ một lúc, nhìn xuyên qua mái tóc vàng kim mới nhận ra đó là ai.

"Bệ hạ!" Cô ấy quỳ xuống, tim đập thình thịch hành lễ với quân chủ.

Isilis bế chú mèo ra, giơ lên dưới ánh đèn cẩn thận nhìn.

"Meo?" Lê Ngạo yếu ớt kêu một tiếng, cái miệng sún thiếu hai chiếc răng nanh nói không rõ: "Anh thả em xuống."

Y thả cậu xuống, nhưng là trên đùi của mình. Isilis véo tai cậu, lắng nghe báo cáo kiểm tra.

"Các chỉ số cơ thể của tiểu điện hạ đều rất bình thường..." Bác sĩ gãi đầu, dường như muốn cười: "Trừ chiều dài chân... không đạt tiêu chuẩn."

Thẩm Xác bưng một đĩa kẹo đi vào, nghe thấy lời nói, vẻ mặt cũng có ý cười. "Điện hạ, ngài có đói bụng không?"

Một chú mèo ham ăn sao lại không đói bụng? Cậu ực một ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn người máy đứng đối diện: "Cơ, Lê Ngạo có được ăn không?"

Trong phút chốc, mấy chục ánh mắt đổ dồn về phía Ngân Dực.

"..." Người máy có chút miễn cưỡng nói: "Chỉ có thể ăn hai viên."

"Ăn nhiều sẽ rụng răng."

Mèo con nghe được nửa câu đầu, vui vẻ định sờ lấy kẹo, nhưng khi nghe đến nửa câu sau, lại do dự mà rụt móng vuốt về, che miệng lại: "Thế, thế thì không lấy nữa đâu."

Trong khoảnh khắc, hàng chục ánh mắt "tử thần" lại đổ dồn về phía nó.

"..." Cơ giáp mặt không biểu cảm nói: "Ăn hai viên không sao đâu."

Mèo nhỏ vẫn còn do dự, nhưng ngón tay thon dài của Isilis đã bóc vỏ socola, đưa đến bên miệng Lê Ngạo.

"Chỉ ăn hai viên thôi." Isilis chấm chấm vào chiếc mũi hồng nhạt của cậu: "Ngậm trong miệng cho nó tan, không cần cắn, răng sẽ không rụng đâu."

Lê Ngạo với đôi mắt ngấn nước nhìn người, rồi nhìn kẹo, ngao một tiếng ăn. Cái miệng nhỏ nhai đi nhai lại, rồi lại lơ mơ vươn móng vuốt: "Muốn ăn thêm một viên nữa."

Trong mắt màu tử đinh hương của Thẩm Xác hiện lên một tia ý cười, nhặt một viên đặt vào móng vuốt nhỏ của cậu.

Lê Ngạo cầm lấy, liền bò lên người quái vật nhỏ, đưa cho hắn: "Huân cũng ăn này."

Isilis ôm lấy thân hình tròn vo của cậu, lại nắm lấy móng vuốt của cậu, nói với Thẩm Xác: "Mang cả đĩa đó cho hắn."

⊙.⊙!

Bóng đèn trên đầu chú mèo nhỏ sáng lên: "Huân có cả một đĩa luôn à." 

Thế thì, thế thì mèo có thể ăn trộm nhiều hơn. Rốt cuộc trong lòng chú mèo nhỏ, đồ của Huân cũng là của mình.

Vừa muốn ăn trộm vừa sợ rụng răng, mèo nhỏ chột dạ nhìn người đàn ông tóc vàng.

Biết rõ bản tính của mèo con, Ngân Dực lập tức trở nên căng thẳng. Thằng nhóc mèo thối này, chỉ cần cậu dẩu mông lên là nó biết cậu muốn làm gì!

"Lê Nga Nga..."

Nó định nói thì chú mèo cũng đồng thời mở miệng: "Lê Ngạo nói cho anh một bí mật nhé..." 

Chẳng có logic gì cả, cậu chỉ cảm thấy người ta cho mình kẹo, như một cuộc giao dịch, thì có thể nói cho người ta một bí mật. Logic này giống hệt như lúc cậu nói chuyện với người máy.

Ngân Dực thực sự muốn xông lên đánh vào mông mèo, nhưng lại bị tham mưu Caleb đang cười tủm tỉm chặn lại.

Lê Ngạo còn không biết mông mình sắp bị ăn đòn, bí ẩn bò đến vai Isilis, ghé sát vào tai y thì thầm: "Lê Ngạo là sau khi chết thì từ người biến thành mèo con đó."

"... Phải không." Isilis nhàn nhạt liếc nhìn người máy: "Ta cũng rất ngạc nhiên."

"Không phải ngạc nhiên." Mèo con bò lại vào lòng người đàn ông. Socola trong miệng tan ra ngọt lịm. Cậu dựa vào cơ bụng rắn chắc của y, vui vẻ đến mức đung đưa đôi chân nhỏ: "Đông Hi Hi cũng thế."

"Đông Hi Hi là ai?"

Mèo nhỏ ăn mà ch** n**c miếng khắp miệng. Isilis nhận lấy khăn từ tay Thẩm Xác, che miệng mèo lại, ánh mắt hướng về phía người máy.

Ngân Dực cảm thấy vô cùng mệt mỏi: "Đông Hi Hi là một con mèo chân ngắn trong một bộ anime, có trải nghiệm rất giống với Lê Ngạo."

Cơ giáp nhìn vào những người trong phòng, giọng Isilis bình tĩnh: "Không sao, cứ nói thẳng ra đi."

Delphi chưa từng có kẻ phản bội, không có gì phải giấu giếm con dân.

Ngân Dực liền kể lại những gì nó biết.

"Bệ hạ." Một tham mưu tra dữ liệu lên tiếng: "Trong tinh tế, chưa từng có một bộ phim hoạt hình nào như vậy."

Tái sinh... 

Chuyện như vậy căn bản không thể xảy ra, bởi đó là một sự tồn tại không được pháp tắc cho phép. Con người vĩ đại, sinh mệnh của họ trở nên quý giá và có ý nghĩa chính là vì nó có giới hạn.

Dù chỉ có tuổi thọ ngắn ngủi, nhưng nhân loại vẫn có thể tạo nên những điều tưởng chừng không thể, thậm chí dùng thân xác bằng máu thịt mà sánh ngang cùng quái vật. Thế nhưng, quy tắc của thế giới luôn cần sự cân bằng, cho nên sự vĩnh hằng sẽ không bao giờ là thứ được trao cho loài người.

"Điều này căn bản không thể giải thích được."

Ngân Dực sao lại không biết? Sớm hơn những người này, nó đã một mình dò hỏi và hoang mang trong một thời gian dài. Nó chợt cảm thấy sợ hãi, lo lắng những người này sẽ làm tổn thương mèo con.

"Khoa học không thể giải thích." Isilis nói: "Vậy thì giao cho vận mệnh." 

Y sờ sờ cái đầu mềm mại của mèo con: "Mệnh đã định, đứa trẻ này sẽ là con của ta."

Đám đông đột nhiên im lặng, sau đó có người nói: "Lời tiên đoán thứ ba của Ariya."

Ariya - Leganes, nữ võ thần vĩ đại nhất trong lịch sử loài người, tay cầm Thần Kiếm Ánh Trăng chinh chiến, danh vọng cao đến mức suýt nữa đã thực hiện được đại thống nhất nhân loại. Nàng là ánh sáng duy nhất của vương quốc Delphi.

Và trong khoảnh khắc năng lượng của nàng sắp cạn kiệt, nàng đã nhận được sự chỉ dẫn của trời cao, để lại ba lời tiên đoán cho người Delphi.

Một, máy móc sẽ xuất hiện ý thức của chính nó.

Hai, sự cân bằng của vũ trụ sẽ bị phá vỡ.

Lời thứ nhất đã được chứng thực bởi chiến tranh máy móc.

Lời thứ hai, mọi người từng nghĩ chiến tranh máy móc đã mang lại những thay đổi. Rốt cuộc sự xuất hiện của máy móc Alpha đã thực sự phá vỡ sự cân bằng của xã hội loài người. Nhưng phát triển đến nay, lời tiên đoán này có lẽ là chỉ sự xuất hiện của dị loại cũng không chừng.

Và lời thứ ba, là nói, pháp tắc sẽ ban cho Leganes một đứa trẻ tồn tại siêu việt phá vỡ lẽ thường. Cậu ấy sẽ dẫn dắt Delphi đi đến vinh quang chân chính.

"Người được vận mệnh ban tặng."

Ánh mắt đám đông đầy cuồng nhiệt, họ đồng loạt đứng dậy, quỳ một gối xuống, dâng lên lòng trung thành của mình cho vị hoàng đế tóc vàng và chú mèo con trong lòng y.

Isilis rũ mắt, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng: "Nhóc con?" 

Y nâng cái đầu mềm mại của mèo con lên, lúc này mới phát hiện cậu đã sớm hôn mê.

...

Lời tác giả muốn nói:

Mèo ngạo thiên hoàn toàn hết pin [móng mèo] [kính râm]

Chú thích: (*) Leo ở đây đơn giản chỉ là cách mà sư tử cha gọi thôi, không phải tên nha.

Nói thêm: vì sư tử cha đã nhận sư tử con, nên từ chương sau sẽ đổi xưng hô. Isilis xưng ta gọi Lê Ngạo là con. Lê Ngạo cũng đã nói ra "bí mật" chấp nhận Isilis nên cũng đổi xưng hô luôn.

Bình Luận (0)
Comment