Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 4

Bóng tối dần dần tan đi, trời xanh như được ánh sáng dịu dàng v**t v*, trở nên trong trẻo, rõ ràng.

Quả cầu lông màu nâu hạt dẻ kia vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cậu, không chớp mắt.

“Tớ, Lê Ngạo, không có khóc!” - Mèo nhỏ gạt nước mắt, cố gắng chứng minh mình không yếu đuối tí nào - “Chỉ là cát bay vào mắt thôi!”

Là một con quái mèo nhỏ được sinh ra giữa tro tàn, quả cầu lông đương nhiên không hiểu được cái gọi là tự trọng của nam miêu mạnh mẽ. Cho dù sau này có hiểu, hắn cũng sẽ không lôi chuyện ấy ra trêu chọc.

Đôi đồng tử đỏ như máu nhìn thẳng vào Lê Ngạo. Hắn bỗng nhiên bật người, nhảy phốc tới, quật cậu ngã xuống đất, rồi không khách khí mà dụi dụi đầu vào ngực bông trắng nõn của mèo nhỏ.

[Thơm quá.]

[Mềm quá.]

[Thích quá.]

Lê Ngạo bị mấy cái gì đó không biết là xúc tu hay lông tơ trên người hắn cọ tới cọ lui, buồn buồn nhột nhột, vừa lăn vừa cười khanh khách: “Ngứa quá ngứa quá! Đừng cọ tớ nữa!”

Cậu phải khó khăn lắm mới bật người dậy được, quả cầu lông thì theo quán tính lăn cục một vòng, nằm lăn quay ra đất. Lê Ngạo cúi đầu ngắm nghía, nhìn kỹ hình thể lạ lùng của hắn. Không tay không chân, vừa đen vừa tròn, nhìn thì tưởng lông xù, mà sờ vào lại vừa trơn vừa lạnh, xúc cảm kỳ quái chẳng biết tả sao cho trọn.

Nếu không phải hắn có đôi mắt đỏ giống y hệt đại quái vật trước đó, cậu thật sự nghi ngờ toàn bộ mấy chuyện vừa rồi là do mình uống say nên mơ ra.

Lê Ngạo đưa hai chân trước ra ôm thử, phát hiện hắn nhẹ tênh như không có trọng lượng gì.

Quả cầu lông ngoan ngoãn để mặc cho cậu lăn tới lăn lui xem xét. Mỗi khi được móng vuốt mèo nhỏ v**t v*, đôi đồng tử đỏ rực của hắn lại hơi co giãn, hoàn toàn rút đi vẻ nguy hiểm đáng sợ ban đầu, phát ra tiếng “meo” rất sung sướng.

“Xì hì, tiếng kêu của cậu kỳ cục thật đó.”

Cậu cười. Hắn nghe cậu cười, cũng bắt chước cười theo. Đôi mắt nheo lại hạnh phúc, hắn lại muốn nhào lên ngực cậu dụi tiếp. Lê Ngạo giơ hai chân ra đẩy, nhưng móng ngắn không cản được, lại bị hắn đè ra đất, lăn lăn thêm một trận rối tung cả sa mạc.

“Thôi thôi, chơi đủ rồi.” Mèo nhỏ trưởng thành nghiêm mặt, đứng lên phủi sạch lớp cát bụi trên người, xách quả cầu lông lên lắc lắc, “Tớ đói bụng quá, tụi mình đi kiếm đồ ăn đi.”

Túi hành lý đặt ở phía không xa. Lê Ngạo chạy tới, quả cầu lông lập tức nhảy theo sau như cún con. Cậu ngồi xuống, hắn cũng dính sát vào cạnh cậu, một bước không rời.

Cậu mở túi, moi ra một ít đồ ăn do người máy chuẩn bị. Thấy hắn ngoan thế, cậu tiện tay sờ sờ đầu hắn.

Quả cầu lông tức khắc nheo mắt kêu liên tục, lông tơ lạ lùng trên người khẽ run rẩy, như đang tận hưởng.

[Thích!]

Mèo con cười toét miệng, cảm giác hắn giống y như một chú cún con biết kêu “meo”.

“Cho cậu nè.” Cậu lấy một khối thịt nướng đưa đến trước mặt quả cầu lông, rồi như nhớ ra gì đó, nghi hoặc s* s**ng mặt hắn: “Cậu không có miệng, vậy ăn kiểu gì đây?”

Miệng là gì?

Hắn không biết khái niệm đó, nhưng học nhanh lắm. Không tốn bao nhiêu thời gian, ngay lúc cậu còn đang ngơ ngác suy nghĩ, ngay trước mắt hắn đã hé ra một khe hở thật sâu, mọc ra một cái miệng theo đúng hình dung trong đầu cậu.

“Oa, miệng của cậu to ghê luôn á! Giống y đậu tham ăn!”

Cậu ném thịt vào cái miệng đen như động không đáy kia, rồi tự mình ăn một khối. Cậu một miếng, hắn một miếng. Miếng thịt vừa vào miệng quả cầu lông liền “xoẹt” một tiếng biến mất tiêu, đến nhai cũng không nghe thấy. Lê Ngạo lo lắng liền dòm kỹ hắn.

“Cậu phải nhai chứ! Không nhai thì không tiêu nổi đâu đó!”

Cậu nghiêm túc đứng lên kiểm tra, quả cầu lông rất phối hợp mà mở to miệng ra liên tục cho cậu nhìn.

Một con mèo con hai chân chổng vó dòm vào cái miệng hố đen của sinh vật kỳ lạ, nếu để người máy thấy được chắc cũng đến mức cháy bảng mạch luôn rồi.

Dạ dày bên trong đầy màu sắc rực rỡ? Lê Ngạo không chắc đó là cái gì, nhưng thấy thịt thật sự đã nằm ở cái chỗ kia, cậu cũng bình thản ngồi xuống thu dọn hành lý, không hề cảm thấy có gì sai sai.

“Lần sau nhớ nhai nha, không thì đau bụng đó.”

Cậu từng đói đến mức bụng quặn, lại từng ăn quá nhanh mà đau bụng, mèo nhỏ có kinh nghiệm sâu sắc, bèn dạy dỗ rất nghiêm túc.

Quả cầu lông chăm chú nhìn cậu, tựa như mọi thứ trên đời này không quan trọng bằng cậu.

Cậu là sinh vật đáng yêu nhất mà hắn từng thấy.

[Rất thích.]

Thích đến mức chẳng biết phải làm sao mới tốt.

“À đúng rồi.” - Lê Ngạo quay người đeo lại cái túi nhỏ - “Tên tớ là Lê Ngạo, còn cậu tên gì?”

Hắn không hiểu từ “tên” có ý nghĩa gì. Hắn chỉ là một sinh vật nguyên thủy sinh ra trong đau đớn, ngoài cắn nuốt ra chẳng biết gì khác. Nhưng hắn muốn làm cậu vui, muốn ánh sáng của cậu chiếu lên hắn, vì thế bắt đầu học. Học phát âm, học nói, học giống cậu.

“Lý… Ngao…”

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời dài dòng đau đớn của hắn phát ra âm thanh có ý nghĩa rõ ràng. Ngôn ngữ loài người quá khó, hắn chưa từng học qua, phát âm khúc khích như tiếng quỷ.

“Lý… Ngạo…”

“Lý… Lõm…”

Tiếng nói của hắn kỳ dị, vặn vẹo, như một giai điệu kì quái khiến người thường nghe thấy là muốn phát điên. Nhưng Lê Ngạo chỉ thấy hắn dễ thương, giống cún con học nói.

“Không phải vậy rồi. Đến đây, đọc theo tớ.” Mèo nhỏ hắng giọng, rõ ràng mà đọc: “Lê! Ngạo!”

“Lê… Áo…”

“Cũng gần gần rồi đó! Ha ha, cậu biết tên tớ có ý nghĩa gì không?”

Cậu chưa từng có bạn bè để kể chuyện, bây giờ có một sinh vật có thể chia sẻ, liền vui vẻ giải thích: “Là bà nội đặt cho tớ đó! ‘Lê’ là bóng tối, ‘Ngạo’ là dũng cảm. ‘Lê Ngạo’ là dũng cảm trong bóng tối!”

Cậu cũng không chắc nghĩa đó đúng không, nhưng quả cầu lông thì hoàn toàn không hiểu, cứ cậu nói gì là hắn nghe nấy, gật như gà mổ thóc.

Học trò ngoan ngoãn như vậy khiến mèo nhỏ thầy giáo càng thêm hăng say giảng bài. Giảng mệt còn biết uống nước, còn đổ cho quả cầu lông một ngụm.

“Vậy tên cậu là gì?”

Qua một hồi, Lê Ngạo nhận ra bạn nhỏ tròn vo này không có tên. Trong lòng sinh ra chút thương cảm vì cậu từng cũng không có tên như vậy.

Khi ba mẹ còn, họ từng nói “tên tiện dễ nuôi”, trước khi gặp bà nội, cậu không có tên chính thức. Mới đầu bị gọi là “mèo con”, sau đó vì cái chân sau kéo lê mà bị đặt tên theo luôn.

“Tớ đặt tên cho cậu được không?” 

Hai mắt cậu sáng lấp lánh, cậu từng rất muốn nuôi cún con. Giờ nhìn quả cầu này, ý xấu nổi lên, cậu nghiêm túc dụ dỗ: “Tớ có thể nuôi cậu, còn lăn len nhiều màu chơi với cậu, cậu đồng ý thì cậu chính là cún con của tớ!”

Tuy không hiểu lời đó là gì, nhưng quả cầu lông đâu có phản đối? Hắn kêu một tiếng kỳ lạ, Lê Ngạo liền cho là đồng ý rồi.

Nhưng mà cậu chẳng học nhiều chữ, cũng chẳng đọc sách, nghĩ nát óc cũng chưa nghĩ ra cái tên nào cho hay.

Đột nhiên, cậu cúi sát vào hắn, ngửi ngửi.

Đôi mắt đỏ của quả cầu lông khẽ co lại, căng thẳng như lính sắp bị kiểm tra quân phục. Hắn chỉ thích mùi của cậu, nên đã bắt chước hương thơm ấy lan tỏa quanh mình.

Dù chưa giống hoàn toàn, nhưng cũng không đến mức khó ngửi. Lê Ngạo ngửi tới ngửi lui một hồi, khẽ lẩm bẩm: “Hình như là mùi hoa oải hương?”

Bột giặt bà nội dùng chính là mùi oải hương đó, quần áo phơi khô luôn thơm thơm như vậy.

Đèn trong đầu vụt sáng, mèo nhỏ lập tức đập tay: “Huân! Đây là tên cậu! Là mùi hương dễ chịu, là cái tên đẹp tuyệt luôn!”

Cậu cảm thấy mình quả thật rất giỏi đặt tên, càng nghĩ càng thấy hài lòng. Cái đuôi sau lưng vui sướng mà quét qua quét lại trên mặt đất.

Mèo con vừa mới có được cái tên kia, đôi mắt tròn xoe nhìn cái đuôi đang tung bay ấy, nghe thấy hắn gọi: “Huân.”

Đúng rồi, cái tên ấy chính là dành cho hắn. Do cậu đặt, mang ý nghĩa đẹp đẽ nhất giữa vũ trụ này.

Lê Ngạo thật sự là một người bạn nhỏ rất lắm lời. Một mình thôi cũng có thể tự trò chuyện vui vẻ cả buổi, bây giờ lại có thêm đồng bọn, cái miệng nhỏ cứ thế mà bô bô suốt, không dừng lấy một khắc.

“Cái này là hạt giống sao?” - Cậu ngậm túi nhỏ nhặt dưới đất, lắc lắc nhìn kỹ rồi gật đầu xác nhận - “Đúng rồi, hạt giống! Mình mang về trồng, mọc lên sẽ có đồ ăn, như vậy là có thể no bụng rồi!”

Huân học dáng cậu cúi xuống nhìn túi hạt giống, sau đó tỏ vẻ không mấy hứng thú, dính trở lại người cậu như một đám mây đen nhẹ nhàng.

Hắn ngửi ngửi.

[Thơm thơm.]

So với hạt giống gì đó, hắn hiển nhiên cảm thấy lông mèo của Lê Ngạo thú vị hơn nhiều. Huân vẫn chưa mọc răng hay đầu lưỡi, không thể l**m lông mèo, chỉ có thể há miệng trống trơn, ánh mắt nóng lòng chằm chằm nhìn đầu Lê Ngạo.

“?” - Lê Ngạo còn đang cúi người nhặt đồ, trước mắt đột nhiên tối sầm - “???”

“Huân! Không được ăn đầu của Lê Ngạo!”

Cậu túm Huân từ trên đầu mình xuống, ôm trong tay nghiêm túc dạy dỗ mấy phút. Cuối cùng, mèo nhỏ cũng chịu yên tĩnh lại.

Trong túi có vật gì đó kêu lách cách. Lê Ngạo mở ra xem thử, phát hiện là một mặt đồng hồ tròn, hiển thị thời gian: 16:30.

Cậu còn khá quen với thời gian này. Bởi vì 17 giờ là lúc tivi bắt đầu chiếu Đông Hi Hi, mà địa cầu cũng nhanh chóng bước vào chạng vạng.

Lê Ngạo nhớ lại lời dặn dò của người máy.Phải quay về căn cứ trước khi Thiên Xích bắt đầu.

Ban đầu cậu còn không hiểu Thiên Xích là gì, nhưng khi ánh đỏ bắt đầu nhuộm lên bầu trời, cậu mơ hồ hiểu được. Nhiệt độ tụt xuống, đến cả lớp lông dày của mèo cũng không chống lại nổi cái lạnh đột ngột.

Cậu không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng. Dù gì thì cậu cũng chỉ là một bé mèo sáu tuổi, làm sao từng thấy qua loại tình cảnh này?

“Meo… meo hạt dẻ cầu, chúng ta phải đi về rồi.” Cậu thậm chí còn chưa kịp gọi đúng cái tên đã vội vàng nhét đồ vào túi, bế Huân lên, hai chân nhỏ cố gắng chạy về hướng căn cứ hình cầu màu trắng ở phía xa.

Dù chân cậu chỉ dài khoảng 5 centimet, nhưng tần suất bước chân đảo động phải nói là cực cao. Người máy còn từng lo cậu không thể đi nổi qua sa mạc, vậy mà giờ hoàn toàn là đánh giá thấp rồi.

Huân được ôm trước ngực, có thể nghe thấy nhịp tim dồn dập của Lê Ngạo. Tất cả mọi chuyển động của cậu hắn đều yêu thích, nhưng cảm xúc từ cơ thể truyền đến lúc này khiến hắn khẽ nghiêng đầu.

Cậu đang bất an.

Cậu đang sợ hãi.

Huân cẩn thận cảm nhận, rất nhanh liền phân tích được nguyên nhân khiến Lê Ngạo hoảng hốt. Biết cậu muốn chạy về phía kiến trúc trước mắt, lại cúi xuống nhìn, chạy cả buổi trời mà chẳng được mấy bước.

Huân hiểu rồi.

Hắn từ trước ngực Lê Ngạo nhảy ra, chưa kịp để cậu phản ứng, đã nhanh chóng búng mình lên, đỡ lấy cậu rồi nhấc bổng đặt l*n đ*nh đầu.

Lê Ngạo há miệng ăn một ngụm cát, hai mắt trợn tròn ngơ ngác nhìn căn cứ mỗi lúc một gần.

“Oa! Tớ, tớ chạy nhanh quá luôn đó nha!!”

Cục bột đen không nói gì, chỉ một mạch nhảy nhảy bắn bắn, vì đôi chân ngắn của mèo nhỏ mà thêm một phần sức mạnh.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Lê Ngạo: Cậu làm cún con của tớ được không? (vẫy đuôi dụ dỗ)

Huân: Gâu!

 
Bình Luận (0)
Comment