Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 42

“Em cũng không thèm anh.”

Bởi vì một câu nói của con mèo có răng sún, Ryan đã mất ngủ.

Rõ ràng sự đau đớn trong cơ thể đã biến mất, rõ ràng mười sáu năm qua anh chưa bao giờ nhẹ nhàng đến thế. Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, trong giấc mơ lại là khuôn mặt tức giận của mèo nhỏ.

“Điện hạ.” Thị nữ chăm sóc Ryan từ nhỏ cầm một cành đào, do dự một lát rồi khẽ nói: “Đây là hoa đào trong sân nhà thần. Ngài… có muốn không ạ?”

Vừa thốt ra lời, cô đã có chút thấp thỏm. Những đóa hoa rực rỡ nở rộ vào mùa xuân, với người khác là hơi thở của mùa xuân, nhưng với điện hạ Ryan, lại là một sự tra tấn không thể chịu đựng được. Dị ứng phấn hoa có thể khiến anh ho ra máu.

Ngón tay gầy guộc của Ryan lơ lửng trong không trung một lúc, khẽ hướng về phía cành hoa, rồi lại nhẹ nhàng rụt về, đặt lên đầu gối. Đầu ngón tay khẽ cuộn tròn, vừa sợ hãi, lại vừa có chút khát vọng.

Em cũng không thèm anh.

Câu nói đó lại vang lên trong đầu anh. Mèo con hẳn là rất thích hoa nhỉ? Hôm nay có phải cậu ấy cũng đang đón Tết Nghênh Xuân?

Tết Nghênh Xuân của Delphi, người lớn bận rộn gieo trồng mùa xuân, trẻ con thì tận hưởng mùa xuân một cách trọn vẹn.

Đất nước này không tôn trọng khoa học kỹ thuật, nhưng cũng tuyệt đối không lạc hậu. Dân chúng có cơm ăn áo mặc, cuộc sống giàu có an ổn. Quốc khố mỗi năm phát cho mỗi gia đình một khoản tiền đủ để tiêu xài đến mức gần như không hết. Dù cả đời họ không làm gì, cũng không thiếu thốn. Vị quân chủ của họ đã ban cho họ sự tự tin để sống tùy ý. Việc trồng trọt với họ, chỉ đơn thuần là sự yêu thích.

“Mặt trời lại sắp mọc rồi à?” Lão nông lôi thôi dựa vào cái cuốc, ngẩng đầu nhìn Mạn Kiệt Đặc sắp xuất phát, cầm chiếc khăn trên cổ lau mồ hôi: "Lần này sao lại sớm thế?"

Mỗi năm, sau Tết Nghênh Xuân hạm đội chiến đấu của đế quốc sẽ đi tuần tra các tinh hệ giới hạn của Delphi, tiêu diệt trùng tộc.

“Tình hình dị loại nghiêm trọng lắm.” Lão già hút thuốc lười biếng, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén: “Quân đoàn thứ ba đã được phái đi chi viện. Tiền tuyến vực sâu đang rục rịch. Chỉ dựa vào những kẻ ngu xuẩn của Liên Bang, không thể trị được.”

“Dị loại mới sinh ra đó lợi hại đến vậy sao? Tôi không tin.” Lão nông lôi thôi nóng lòng muốn thử: “Chờ bận rộn xong vụ gieo trồng mùa xuân này, tôi sẽ ra chiến trường xem sao.”

“Ông thôi đi.” Lão già hút thuốc chế giễu ông: “Ông xem, cơ thể ông đã bị tinh thạch hóa gần hết rồi, đừng nói là tiêu diệt trùng tộc, tôi thấy ông giờ mà vung cái cuốc cũng thấy đau lắm.”

“Nói bậy!” Ánh mắt lão nông lôi thôi không phục, nhổ bọt vào người kia một cái, khi quay người lại lại sờ vào ngực mình.

Sự mạnh mẽ của người Delphi là do dùng tính mạng để đổi lấy. Tuổi thọ trung bình thấp hơn nhiều so với các nền văn minh vũ trụ khác, tỷ lệ sinh sản cực thấp do ảnh hưởng của Delphi Chi Tinh. Đất nước này mạnh mẽ nhưng cũng lung lay sắp đổ.

Chín mươi nghìn dân, 70% đều phục vụ trong quân đội. Thế nhân đều nói sự cai trị sắt đá độc đoán của Isilis cuối cùng sẽ dẫn đến sự diệt vong của đất nước này. Nhưng họ không biết, nếu không phải vị vua mạnh mẽ ra lệnh tu dưỡng, 100% người Delphi đều sẽ ra chiến trường.

Nhưng lão nông lôi thôi lại không thể làm được. Delphi Chi Tinh ban đầu ban cho họ sức mạnh vô song, nhưng đến giai đoạn cuối lại đòi hỏi một cái giá nặng nề tương đương. Giờ đây, ông ngay cả giơ cái cuốc cũng thấy khó khăn, thậm chí sắp mất đi tư cách để v**t v* mảnh đất này.

“Thật là khó chịu.” Người làm biếng lẩm bẩm: “Tôi còn chưa nhìn thấy tiểu bệ hạ lớn lên.”

Tiểu bệ hạ mới sinh của đế quốc, đang nghiêm túc với khuôn mặt đầy lông tơ để làm bài tập. Hai vuốt nhỏ nắm bút chì, viết nguệch ngoạc.

“Rio.” Vị vua tóc vàng đứng trước cửa.

Mèo con sững sờ, bỏ bút chì xuống, toe miệng chạy về phía người đó. "Ba ba ơi." 

Đến bên đùi người đó, cậu đứng lên, cào cào vuốt lên đùi thẳng tắp của y, rồi vươn vai lười biếng.

Lê Ngạo nhìn bộ quân phục thẳng thớm của y, ý thức được điều gì đó: “Ba ba muốn đi đâu?”

Isilis hơi khom lưng, nhấc cậu vào lòng: “Ta sẽ đi tiêu diệt dị loại.”

Đôi tai của Lê Ngạo cụp xuống, cậu nhớ đến những kẻ xấu xa bị bọc trong lớp thịt: “Rất nguy hiểm…” 

Cậu có chút gấp gáp bám vào cánh tay người đàn ông, lắc lắc: “Rất nguy hiểm…” Vậy thì, ở lại đây không tốt sao?

“Với con thì là vậy.” Isilis chạm vào trán cậu: “Với ta thì không.” 

Y lạnh lùng và kiêu ngạo nhưng cũng có chút vướng bận: “Brenna sẽ ở bên cạnh con, chờ mùa hè của Delphi đến, ta sẽ trở về.”

Mới vừa tìm thấy ba ba, lại phải đi xa. Cậu mèo con bĩu môi, đôi mắt muốn khóc mà không khóc được.

“Ở đây con không cần phải ngoan ngoãn như vậy.” Isilis nói: “Nhưng phải đợi ta trở về.”

Lê Ngạo bị đặt xuống, mắt ngóng theo, chạy theo cha vài bước, rồi ngồi xổm trước khung cửa, nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông biến mất.

“Điện hạ.” Brenna ngồi xổm xuống, hai tay đỡ đầu gối an ủi mèo nhỏ: “Bệ hạ sẽ trở về rất nhanh thôi.”

Nước mắt Lê Ngạo long lanh, nhưng không rơi xuống. Cái đuôi to kéo lê trên mặt đất, cậu nhớ lại những lần bị bỏ lại trước đây. Họ đều nói sẽ trở về rất nhanh, nhưng họ đều không trở về.

Mèo nhỏ rũ mắt xuống, nhìn đôi chân ngắn cũn của mình. Khi cậu định cụp tai quay người đi, thì lại thấy một đôi chân không dính chút bụi trần nào.

Lê Ngạo ngẩn người ngẩng đầu, thấy một bóng người được ánh sáng phác họa, với dáng vẻ lạnh lùng, kiềm chế nhưng đầy áp lực.

“Ta không phải là muốn vứt bỏ con.” Isilis quỳ một gối xuống, một tay chống trên đầu gối, tay kia sờ đầu mèo nhỏ: “Chỉ là không thể không đi.”

Nước mắt trong mắt Lê Ngạo chực trào, cuối cùng vẫn không kìm được. Cậu đứng lên nhào vào lòng người đàn ông, thân hình nhỏ bé đến độ không cao bằng đầu gối của y khi y ngồi xổm xuống, nhưng lại khiến người ta thật sự thương xót.

Môi của Isilis vốn sắc nét, thiếu những đường cong mềm mại nên trông đặc biệt lạnh lùng. Thế nhưng giờ lại cong lên thành một nụ cười, giọng nói ấm áp hơn. “Không muốn ba ba đi sao?”

Nhóc con không khóc thành tiếng, chỉ đáng thương vùi mặt vào người y, gật đầu.

“Vậy...” Isilis nhấc cậu lên, ôm vào vai: “Ba ba ở lại thêm một ngày nữa nhé? Dạy con lái chiến hạm, như vậy, nếu muốn đi Ai Ai Ngang Ngang, con có thể tự mình đi được.”

“Vâng.” Mèo nhỏ mềm mại áp đầu vào cổ người đàn ông, giọng nói vẫn còn nghẹn lại.

Một chuyện chưa từng có, chiến hạm Mạn Kiệt Đặc đã rời cảng lại ngừng hành trình, quay trở lại vị trí chờ lệnh.

Isilis đi nhanh về phía trước cùng mèo con, chỉ cho cậu đường đi: “Từ sân sau đi qua, là có thể đến bãi đậu chiến hạm của lâu đài.”

“Con thích cái nào?” Isilis hỏi.

Những chiếc chiến hạm này đều trông giống nhau, hình bán cầu tròn vo. Lê Ngạo nhìn không ra sự khác biệt, chỉ dụi dụi mắt.

“Vậy chọn một cái để làm ký hiệu.” Vị vua tóc vàng ngước mắt, ra hiệu cho người hầu mang đến màu sơn, đưa cọ vẽ cho nhóc con: “Tự con vẽ nhé?”

Lê Ngạo hăm hở, ngước mặt lên. Đôi mắt vừa khóc còn đỏ hoe, ngập nước, tiếp nhận cọ vẽ từ tay ba ba. Cậu nhúng màu, bò lên chiến hạm và bắt đầu vẽ.

Sau một hồi bận rộn, cậu chỉ vào bức vẽ nguệch ngoạc theo phong cách mẫu giáo của mình để giới thiệu với Isilis: “Đây là Lê Ngạo!”

Vị vua tóc vàng nhìn hai hình tròn với bốn chấm nhỏ làm chân, khuyến khích nói: "Vẽ rất đẹp." Ít nhất, độ dài của chân thì rất chân thực.

"Đây là cún con." Một cục than tròn, với đôi mắt đỏ lớn.

"Đây là Cơ." Có thể thấy cậu đã rất cố gắng để vẽ một "người máy".

"Đây là bà nội." Một "người" với khăn đội có hoa văn.

Và cuối cùng, cậu chỉ vào mặt trời vàng kim, lồng ngực đầy lông tơ ưỡn lên, trông rất tự hào: "Đây là ba ba của Lê Ngạo."

Nói xong, cậu có vẻ ngượng ngùng, bỏ luôn cọ vẽ xuống, hai vuốt nhỏ xoa xoa bộ lông của mình, không dám nhìn người đó.

“Đúng vậy.” Isilis chạm vào đầu nhỏ của cậu: “Ta là ba ba của Lê Ngạo.”

“Đi thôi, ba ba sẽ dạy con điều khiển chiến hạm.”

Nói là điều khiển, kỳ thực chỉ là điều chỉnh chương trình tự động của AI. Người Delphi vốn luôn dựa vào khả năng thao tác của bản thân, rất ít khi sử dụng điều khiển AI. Hệ thống hỗ trợ của con chiến hạm này, thậm chí là lần đầu tiên được kích hoạt thực sự.

Sau khi liên kết thông tin chủ sở hữu của chiến hạm với Lê Ngạo, từ nay về sau con tàu này sẽ là của riêng mèo con. Sau khi cài đặt xong chương trình, cậu chỉ cần nhấn nút là có thể tự động bay đến Ai Ai Ngang Ngang.

Isilis ở lại chơi với cậu ở Ai Ai Ngang Ngang cả một ngày, cho đến khi trăng lên cao, y mới trở về Delphi.

Mèo con đã có một ngày vui vẻ, gối đầu lên cún con ngủ say. Cái bụng nhỏ đầy lông tơ khẽ phập phồng theo nhịp thở. Isilis vươn tay, khẽ v**t v*. Thật khó mà tưởng tượng được, một cơ thể nhỏ bé như vậy, lại có một linh hồn dũng cảm và lương thiện đến thế.

“Ngủ ngon, con của ta.” Giọng y rất khẽ.

Khi đứng dậy, y nói với người máy đang canh giữ ở một bên: “Ngân Dực, chăm sóc cậu ấy thật tốt.”

Không đợi người máy đáp lại, y đã quay người rời đi. Bước chân vững vàng và dứt khoát, biến mất trong ánh trăng.

Ngày hôm sau, Lê Ngạo tỉnh dậy, mới biết ba ba thật sự đã đi rồi. Trải qua ngày hôm qua, cậu không quá buồn.

Ba ba khác với bọn họ. Mèo nhỏ đánh răng.

Ba ba và bà nội mới giống nhau. Chú mèo nhỏ phồng má súc miệng.

Ba ba, Cơ và cún con, đều sẽ ở bên Lê Ngạo. Mèo con nhổ nước ra, nhe răng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào gương: “Đợi đến khi răng nanh mọc ra, ba ba sẽ trở về!”

“Lê Ngạo phải cố gắng trồng trọt, cố gắng kiếm tiền, để người khác đi diệt kẻ xấu!” Như vậy ba ba sẽ không cần phải ra ngoài!

Bộ óc nhỏ bé của cậu nghĩ đơn giản, nhưng lại không có bất cứ ai vạch trần. Người máy lau mặt cho cậu; "Có người đến tìm cậu."

“Ai?” Mèo nhỏ chạy ra cửa, thấy thiếu niên tóc bạc đứng ngoài phòng.

Bệnh tật lâu năm không phải một sớm một chiều có thể hồi phục. Anh vẫn gầy gò, ôm một vài cành hoa đào trong lòng. Gương mặt tái nhợt lại có một chút hồng hào rõ rệt: "Em muốn cái này không?"

Lê Ngạo nghi ngờ...

Cậu nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, lâu đến mức Ryan không tự nhiên quay mặt đi.

Mèo nhỏ do dự bước hai bước, nhưng thấy hoa đào thật sự rất đẹp, cậu nói: "Vậy anh chờ một chút nhé."

Ryan hơi sững sờ, nhìn cậu lộc cộc chạy vào phòng, rồi lại lộc cộc chạy trở ra. Cậu đứng lên, trên vuốt cầm một đồng tiền: "Cho anh."

Lấy tiền mua hoa, Lê Ngạo đã quá quen. Chỉ là trước đây cậu chủ động giao dịch với dì bán hoa, bây giờ là người ta tự tìm đến bán hoa cho cậu.

Ryan mím môi, muốn nói đây là tặng cậu chứ không phải bán. Nhưng anh lại không nói ra được. Trong lòng bỗng có một sự bực dọc, anh nhét hoa vào lòng mèo con, cầm lấy đồng tiền rồi quay người bỏ đi.

⊙_⊙? 

Lê Ngạo không biết sự khó chịu của thiếu niên, nhưng cậu thật sự thích những bông hoa đó.

"Cơ!" Cậu giơ hoa lên tìm người máy: "Cắm cái này lên cho tớ đi!"

"Tự mình làm." Robot tuân thủ nghiêm ngặt 《Cẩm nang nuôi dưỡng trẻ sơ sinh》: "Sau này những việc nhỏ này có thể tự làm được thì phải tự làm."

"Ò." Mèo nhỏ kéo một cái bình hoa ra, vui vẻ lôi cún con đi; "Tớ dạy cậu cắm hoa nhé!"

Cậu còn biết phải cắt tỉa cành hoa. Cậu chỉ Huân cầm một cành, còn mình thì nắm lấy kéo.

Rắc! Lưỡi dao phẫu thuật màu bạc cắt gọn gàng sợi chỉ khâu. Quân y trưởng Cố Luân mặt lạnh như tiền: "Đồ già không nên nết, có một việc nhỏ như thế cũng gọi tôi?"

Nhà nghiên cứu Shelby rên lên một tiếng đau đớn: "Ông giết người à! Kéo mạnh như thế!"

"Cần tôi giết ông à?" Cố Luân cười mỉa mai ném cái kéo vào máy khử trùng: "Ông sớm muộn gì cũng tự làm chết mình thôi."

Shelby sờ sờ bả vai bị phật thủ đằng cắn một miếng, vẫn còn hoảng sợ: "Làm sao tôi biết được? Tôi thấy cây phật thủ đằng đó nở hoa, tôi còn tưởng nó ăn chay."

"Mèo nhỏ thì là mèo nhỏ, cái lão già nhà ông còn muốn so sánh với điện hạ sao?" Cố Luân nói giọng hung hăng, nhưng động tác băng bó lại rất nhẹ nhàng: "Chúng được tinh thần lực của mèo nhỏ thúc đẩy mà lớn lên. Mèo nhỏ là chủ nhân của chúng, đương nhiên sẽ tôn thờ cậu ấy là tất cả. Còn ông thì hay rồi, lớn tuổi mà hành động lại không có não. Ông thực sự nghĩ thứ tàn bạo đã bị con người tiêu diệt lại dễ hòa hợp sao?"

Shelby nhún vai: "Tôi muốn cắt một miếng để nghiên cứu xem. Xem tinh thần lực của mèo nhỏ rốt cuộc đã gây ra ảnh hưởng gì lên chúng."

"Nhắc đến chuyện này, cà chua nghiên cứu xong chưa?" Cố Luân hỏi: "Viện nghiên cứu bên kia nói sao?"

"Cũng có manh mối." Shelby đứng dậy, vươn vai, giọng nói mang theo chút ý cười không rõ: "Đó đâu phải là cà chua. Loại cây này giống với phật thủ đằng, xét về phân loại thì thuộc giống loài nguy hiểm và đã tuyệt chủng trong vũ trụ."

Cố Luân nhớ lại những loài thực vật khủng khiếp mọc ở ngoài ruộng cà chua, lại rùng mình: "Chúng biến thành như vậy, cũng là vì mèo nhỏ sao?"

"Đúng vậy." Sắc mặt Shelby có chút trầm: "Ta hỏi người máy đó, nó nói là vì mèo nhỏ ngày nào cũng lẩm bẩm muốn ăn cà chua và miêu tả cho chúng biết cà chua trông như thế nào. Vì vậy chúng đã thực sự kết ra quả mà mèo nhỏ mong muốn."

"Tinh thần lực của con người..." Cố Luân lẩm bẩm: "Thật sự có thể làm được đến mức này sao?"

Thay đổi gen của cả một giống loài, thậm chí có thể khiến cây mẹ chết đi sống lại. Loại sức mạnh này, nói là thần cũng không quá.

"Đế vương đã nói rồi." Shelby vỗ vỗ lưng bạn già: "Đó là Miêu Miêu Thần."

“Sao lại có chuyện đó được.” Cố Luân trừng mắt nhìn ông: “Tôi lo lắng một sức mạnh mạnh mẽ như vậy sẽ phải trả một cái giá tương xứng.” 

Khóe miệng của ông mím chặt, mơ hồ có thể thấy được vẻ anh tuấn khi còn trẻ: “Giống như Delphi Chi Tinh, vận mệnh sẽ không ban cho con người sức mạnh lớn lao mà không đòi hỏi bất cứ cái giá nào.”

“Cậu ấy còn nhỏ như vậy…” Cố Luân lại từ ngăn kéo lấy ra một con mèo nhỏ bằng vải nỉ: “Chúng ta, những người phàm nhân này, phải bảo vệ cậu ấy như thế nào?”

Shelby thì không lo lắng vô cớ như vậy, ông an ủi: ‘Không phải còn có bệ hạ ở đây sao. Chỉ cần mặt trời còn ở đó, sẽ không có bóng tối nào bao trùm lên tiểu điện hạ. Nếu thật sự đến lúc mặt trời cũng không thể chăm sóc được nữa, thì con người cũng sẽ diệt vong thôi, nghĩ nhiều làm gì?” 

Ông tranh đoạt đồ chơi: “Đưa đây cho tôi.”

Cố Luân tức giận đứng dậy đuổi theo: “Lão già không nên nết, trả lại mèo nhỏ cho tôi!”

Khi hai người tranh giành, con mèo vải nỉ rơi xuống đất, được một bàn tay gầy guộc nhặt lên.

“Điện hạ Rayna, điện hạ Ryan” Cố Luân đá Shelby một cái, vẻ mặt ôn hòa: “Các ngài đến rồi. Mau, các thủ tục kiểm tra đã sẵn sàng rồi.”

Ryan khẽ ho một tiếng, như thể tìm khăn tay, quay lưng lại và giấu con mèo nhỏ bằng vải nỉ vào túi áo.

“Bác sĩ Cố Luân, ông Shelby.” Rayna đối xử rất tôn kính với hai vị lão giả cùng thế hệ với phụ vương: “Ryan bây giờ có thể làm tất cả các xét nghiệm không ạ?”

Vì cơ thể đứa trẻ khá yếu, trước đây nhiều hạng mục kiểm tra có độ phóng xạ cao không thể thực hiện.

“Ngài đừng lo.” Đội ngũ trợ lý của Cố Luân lần lượt đến: “Chúng ta sẽ làm từ từ.”

Việc chỉ phục vụ một người để kiểm tra sức khỏe, kết quả ra rất nhanh.

Liên quan đến huyết mạch hoàng gia, thầy Cố Luân - vị lão giả uy tín nhất Delphi hiện nay cũng đã đến.

“Thưa thầy.” Cố Luân nhường chỗ ngồi cho ông: “Mời thầy xem kết quả này.”

Rayna ôm lấy Ryan, vẻ mặt lo lắng không thôi.

“Rayna.” Vị trưởng giả đang dần già đi lên tiếng: “Yên tâm đi, bệnh di truyền của thằng bé đã được chữa khỏi. Sau này, cuộc sống và luyện tập bình thường, thằng bé sẽ khỏe mạnh như các chú của nó.”

Rayna thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt rưng rưng hôn l*n đ*nh đầu của Ryan.

Shelby hỏi: “Thưa thầy, bệnh di truyền của điện hạ Ryan đã được chữa khỏi, điều này có nghĩa là, hoàng gia cũng có thể tiếp tục truyền thừa sao?”

“Khó nói…” Đôi mắt của lão nhân sáng ngời, trong trẻo minh mẫn: “Hiện tại điều quan trọng nhất, là sự trưởng thành của điện hạ Rio.” 

Như thể biết Cố Luân đang lo lắng điều gì, vị lão giả đã trải qua nhiều sóng gió này nhìn thấu tất cả: “Không có sự ban ơn nào là vô cớ. Chắc chắn có một điều gì đó đang xảy ra. Nhưng nếu mèo nhỏ khỏe mạnh, chúng ta chỉ cần bảo vệ cậu ấy và kiên nhẫn chờ đợi là được.”

Mèo con hoàn toàn quên mất giao dịch mình đã làm với các quy luật, đang bận làm một giao dịch khác.

Lê Ngạo ngồi trên ghế, đối diện là một vị chú râu xồm. Ông ta cười tươi và lên tiếng: “Điện hạ Rio, tôi là trưởng bộ phận giao dịch của Delphi. Chúng tôi hy vọng sẽ mua số cà chua mà ngài đã trồng.”

Những quả cà chua đó chứa đựng tinh thần lực đặc biệt, có thể trì hoãn hiệu quả quá trình tinh thể hóa của Delphi Chi Tinh. Các bộ phận đã sớm đưa việc thu thập cà chua vào nhiệm vụ trọng điểm. Giờ đây, họ chính thức đến để nói chuyện thu mua.

“Mua rau ạ?” Đôi mắt mèo con sáng lấp lánh. Buổi sáng còn nói muốn kiếm tiền nuôi gia đình, giờ cơ hội đến rồi!

Lê Ngạo trước đây cũng từng cùng bà nội bán rau. Rau củ trên ban công nhỏ luôn ra quả quá nhiều, ăn không hết, bà nội sẽ đưa cậu đi bán ở vỉa hè. Cậu vẫn nhớ những buổi sáng se lạnh ấy, bà nội trải một tấm vải sạch sẽ, sắp xếp từng bó rau tươi một cách ngay ngắn, còn cậu thì ngồi một bên, vung vẩy chân phơi nắng, giúp bà nội rao hàng.

“Đúng vậy.” Chú râu xồm nói: “Ngài nguyện ý bán bao nhiêu chúng tôi sẽ mua bấy nhiêu, tất cả đều cần.”

Dù mèo con không bán, thì cũng không sao. Dù sao, chín mươi nghìn người Delphi đã chịu đựng tháng năm dài đằng đẵng, quen với việc sống trên lưỡi dao của số phận. Niềm tin của họ chưa bao giờ dao động. Dù không có sự cứu rỗi, họ vẫn sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng, cho đến khi hóa thành tro bụi.

Họ nghĩ rằng Lê Ngạo còn nhỏ. Dù cậu là điện hạ của Delphi, là quân chủ tương lai của Delphi, nhưng hiện tại cậu chỉ là một bé con, thậm chí không thể giữ được hình dáng biến thân lâu dài.

Một nhóc con nhỏ như thế, làm sao hiểu được trách nhiệm?

Nhưng cậu lại nói: “Không cần tiền.”

Trong quá khứ của Lê Ngạo, ngoài bà nội ra, tiền là thứ quan trọng nhất. Cuộc sống của cậu và bà nội không giàu có, bà nội đã phải chịu áp lực lớn đến thế nào để nuôi cậu, cậu đều biết. Cậu cố gắng hết sức nhặt chai lọ, đi bán lấy tiền, để bà nội có thể nhẹ nhàng hơn một chút.

Tiền, thực sự là rất rất quan trọng. Nhưng cậu dương khuôn mặt tròn lên, nói: “Cháu tặng cà chua cho các chú, không lấy tiền.”

"Cháu thật sự còn nhỏ, nhưng cảm xúc và tình cảm của cháu lại đầy đủ hơn rất nhiều người lớn. Các chú là gia đình của Cơ, vậy nên cũng là gia đình của cháu. Các chú còn chăm sóc cháu, cháu, Lê Ngạo, sẽ không lấy tiền của các chú."

Họ là người dân của Delphi, dưới sự chiếu rọi của vị đế vương, họ có thể có được cuộc sống bình an. Chỉ cần trả một niềm tin bé nhỏ, họ có thể nhận được sự bảo hộ từ quân chủ. Thế nhưng, vị quân chủ tương lai của họ, lại gọi họ là gia đình.

“Điện hạ!” Chú râu xồm, dù có vẻ ngoài thô kệch, nhưng thực sự là người giàu cảm xúc, ngay lập tức quỳ xuống đất và bật khóc. Một người đàn ông cao lớn như thế, tiếng khóc lại rung trời, khiến các đại thần đến cùng phải ngỡ ngàng.

“Điện hạ nói chúng ta là gia đình của ngài!”

“Điện hạ!”

“Điện hạ Rio!”

Sau khi hiểu rõ ngọn ngành, trong phút chốc, một đám đại thần cùng nhau òa khóc.

Mèo con cụp tai, há hốc miệng, vẻ mặt ngơ ngác nhìn hết người này đến người khác.

Họ vừa khóc, vừa lấy ra những món quà đã mang theo, gào khóc thảm thiết. Lời nói thành khẩn, cảm xúc kích động, cho đến khi Brenna dẫn một đội thị vệ đến và đẩy từng người ra.

“Các vị.” Brenna chịu đựng sự run rẩy trước điện hạ, cố nặn ra lời. “Xin hãy giữ thái độ, đừng làm tiểu điện hạ sợ hãi.”

Chú râu xồm nức nở, đôi mắt nhắm chặt giờ đã mở to, tràn đầy sự cảm động. “Tiểu điện hạ, chúng tôi không thể nhận không của ngài. Ngài nói một con số, bao nhiêu cũng được.”

Lê Ngạo do dự… ngẩng đầu nhìn người máy.

“Đó là cà chua cậu trồng.” Ngân Dực xoa đầu cậu: “Tự cậu quyết định.”

Chú mèo lại cúi đầu nhìn Huân. Lần trước nói muốn tặng một cái vòng cổ cho Huân, nhưng chưa tặng được. Cún con vẫn chưa có… Cậu phải chăm sóc cún con thật tốt!

Lê Ngạo vươn vuốt ra, vạch ra một móng vuốt: "Một đồng một quả."

Thế là, giá cả được chốt như vậy. Mèo con không hề ngốc, đầu óc cậu linh lợi vô cùng. 

Cậu đột nhiên gọi mọi người lại: “Cái kia, mọi người có thể giúp cháu cùng trồng cà chua không? Chỉ có Lê Ngạo và Ngưu Ngưu, cày ruộng chậm lắm. Các chú giúp thì có thể trồng được nhiều hơn.”

Cậu nhảy xuống ghế, chạy vào phòng lấy ra chiếc ba lô nhỏ chuyên dụng của mình: “Số tiền này có thể mua hạt giống không ạ?”

Cái ba lô nhỏ tổng cộng có năm đồng, sáng mua hoa đào mất một đồng, cái vuốt nhỏ nâng lên bốn đồng: "Được không ạ?"

Tim chú râu xồm như tan chảy, chú ta quẹt mũi: "Đương nhiên là được rồi." 

Chú ta nhận lấy tiền: “Ngài yên tâm, đảm bảo sẽ mua đủ hạt giống để trồng đầy cả Ai Ai Ngang Ngang!”

Các đại thần đến ào ạt, đi ào ạt. Từ xa, mèo nhỏ vẫn có thể nghe thấy một người đang cãi vã: "Mau đưa cho ta một đồng!"

"Của ta! Đó là tiểu điện hạ cho ta!"

"Ngươi nói bậy! Đó là điện hạ cho mọi người!"

Hành tinh Delphi này rất cực đoan trong việc bài ngoại. Cuộc sống của họ tự cung tự cấp, rất ít khi mua sắm trực tuyến. Thế nhưng vào ngày này, đất nước này đã gửi một đơn hàng ra bên ngoài, mua hàng triệu tấn hạt giống.

“Gì cơ? Điên rồi sao?” Bộ phận thương mại của Liên Bang, ôm đơn hàng khổng lồ này, hoàn toàn ngơ ngác.

...

Lời tác giả:

Đại ba ba ra ngoài đánh giặc, kế hoạch làm ruộng của mèo nhỏ — khởi động!

Bình Luận (0)
Comment