Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 44

Dáng người mà Huân biến thành còn cao hơn cả Isilis.

Cẳng chân thon dài và trắng nõn, trơn bóng không tì vết, toát ra một màu lạnh gần như trong suốt. Mèo nhỏ hưng phấn cào nửa ngày, nhưng không để lại một chút dấu vết nào.

[Không thích, muốn trên người có dấu vết của Lê Ngạo.]

Huân nghiêng đầu suy ngẫm một chút, nhớ lại những cảnh tượng đã từng thấy trước đây. 

Những nơi bị móng vuốt mèo cào vô thức hiện lên những vệt đỏ nhàn nhạt, tựa như một vệt son môi đọng lại trên tuyết trắng, những vệt đỏ li ti lan tỏa theo đường vân da, vừa nhợt nhạt lại vừa yếu ớt.

Mèo ngốc chẳng hiểu gì, chột dạ ngừng cào, đôi tai lặng lẽ cụp xuống một chút, đôi mắt tròn xoe liếc nhìn những vệt đỏ đó, thân mình lặng lẽ rụt lại phía sau, móng vuốt dẫm dẫm lên đuôi: "Lê Ngạo không cố ý cào đau cậu."

Mèo còn ngốc nghếch, còn tưởng móng vuốt của mình có thể cào rách da của dị chủng.

"Không sao." Khóe môi Huân từ từ cong lên, đôi đồng tử đỏ tươi phản chiếu dáng vẻ đáng yêu của mèo nhỏ, sâu thẳm như thể bên trong đang chôn giấu một cái bẫy ăn thịt mèo.

Hắn ngồi xổm xuống, tầm mắt dừng trên đôi chân trắng bệch của mình, đầu ngón tay từ từ lướt qua những vệt đỏ nhạt, không đành lòng để nó biến mất quá nhanh. Lòng bàn tay nhẹ nhàng v**t v* dấu vết, hơi dùng lực, để những vệt đỏ đó càng thêm rõ ràng.

"Là Lê Ngạo để lại." Huân rũ mắt, giọng điệu mềm mại, mang theo sự đắm chìm vui sướng: "Mèo nhỏ đã để lại dấu ấn trên người Huân... Huân rất thích."

Cái đuôi của Lê Ngạo run rẩy, đôi tai lặng lẽ dán sát vào đầu. Ánh mắt ngơ ngác nhìn hắn, không biết tại sao, luôn cảm thấy... có gì đó kỳ quái?

"A Cơ." Mèo con nhìn thấy bóng dáng người máy, vừa định giơ móng vuốt lên chào hỏi thì Huân đột nhiên cứng đờ người, như bị sét đánh, cả người run lên bần bật, ngay cả sợi tóc cũng dựng đứng.

Rồi sau đó...

Bốp!

Một cuộn sương đen, thân hình cao lớn "xoẹt" một tiếng thu nhỏ lại. Giây tiếp theo, trên mặt đất chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi và một quả cầu hạt dẻ lông đen bị cháy sém.

Mèo con hít một hơi, cái đuôi xù lên như một bông bồ công anh. Cậu đột nhiên nhào tới, hai vuốt "bạch bạch" ấn ấn, tự động bắt đầu làm hồi sức tim phổi: "Huân? Huân! Cậu sao vậy?"

"Hắn không sao." Người máy mặt không biểu cảm thu lại thiết bị điện giật, bình tĩnh nói một cách vô hồn: "Chỉ là sốt thôi."

"Sốt sao?!" Mèo còn dùng đầu dán vào đầu Huân để thử nhiệt độ: "Không nóng mà..." 

Cái đuôi nghi ngờ vẫy vẫy, vẫn còn lạnh lắm cơ mà!

“Đừng lo cho hắn.” Người máy lên tiếng. Ngay giây tiếp theo, Lê Ngạo chỉ cảm thấy gáy mình căng ra, cả người bị nhấc bổng lên.

“A!” Con mèo nhỏ bốn chân lơ lửng, giãy giụa vặn eo.

“Gọi ta làm gì?” Robot hỏi.

Lúc này mèo nhỏ mới nhớ đến chuyện chính, không rảnh lo vặn vẹo nữa, giữa không trung cậu kích động thông báo: “Đường Lang Quái số 1 có em bé rồi!”

… 

“Dị chủng làm sao có thể thoát khỏi vực sâu để đẻ trứng được?” Nhận được tin, Shelby vội vã đến nơi: “Con dị chủng đó ở đâu?”

Một ông lão nói: “Được tiểu điện hạ đưa xuống dưới cồn cát rồi.”

Shelby sửng sốt, đôi mắt mở to: “Chú Lộ, sao chú lại ở đây?”

Vị viện trưởng viện nghiên cứu của Đế quốc trước đây, ông lão được gọi là chú Lộ, trừng mắt nhìn Shelby: “Gọi ai là chú? Ta chỉ lớn hơn ngươi có mười tuổi thôi!”

“Thì vai vế là vậy mà…” Người hơn 60 tuổi mà bị mắng như cháu nội. 

Shelby chỉ hai ngón tay về phía cồn cát, ra hiệu cho các binh lính theo sau: “Hai người đi tóm con dị chủng đó về kiểm tra.”

“Thưa ngài Shelby!” Brenna trong bộ hầu gái đen trắng cười mỉm cắt ngang lời ông ta: “Đây là thú cưng của điện hạ, không thể tùy tiện xử lý đâu nhé.”

Shelby tặc lưỡi: “Ta chỉ muốn đưa nó đi kiểm tra, chứ có muốn xé xác nó đâu.”

“Vậy thì cũng phải đợi điện hạ trở về đã rồi nói.” 

Brenna khẽ cúi đầu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu giang tay hướng dẫn các cựu chiến binh đến cày ruộng: “Đến đây đi, các chiến binh đã giải ngũ của Đế quốc, xin mời tận hưởng bữa trưa mà “vận mệnh chi tử” đã ban tặng cho mọi người!”

“Cái cô bé này, cũng nhiệt tình ghê…” Nhưng trời thật sự có chút nóng. Lão nông lôi thôi cởi áo khoác, để lộ chiếc áo ba lỗ, không cho là đúng: “Có gì ăn ngon chứ?”

Sau khi cầm được bát cơm… 

“Sao cà chua này lại ngon đến thế?” Lão nông lôi thôi tặc lưỡi: “Sao lại có vị cà chua đậm đà như vậy chứ?”

Brenna lấy khăn tay ra chùi nước mắt, vẻ mặt cảm động, bắt chước giọng nói của chú mèo răng sún: “Có phải không, ngọt quá, ngọt quá? Ôi, mèo con điện h* th*n yêu của chúng tôi, cà chua ngài trồng thật là ngon quá đi mất!”

“Cái cô bé này… con nhà ai thế?” Lão nông kia nổi hết cả da gà.

Ông già hút thuốc tinh ý hơn, ông ta ăn cơm ngấu nghiến, ánh mắt rất thâm trầm. Mãi một lúc sau mới nuốt cơm xuống, trả lời lão nông: “Con gái của lão Taylor, nhà ông ta còn có thằng con trai út tên PJ, đi tham gia cuộc thi đấu rồi, chắc hai hôm nữa cũng về.”

“Vậy thì chẳng trách.” Lão nông điên cuồng húp cơm: “Lão Taylor đó từ nhỏ đầu óc đã không được bình thường… Mà này, cà chua này ăn ngon thật đấy, sao lại ngon thế nhỉ? Đây là cà chua mèo con trồng sao? Lạ thật, lẽ nào là giống này ngon?”

Một bữa cơm ăn đến thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần. Sau khi ăn xong, những cựu binh đó ngồi lại với nhau lười biếng nói chuyện. Shelby cười hỏi: “Các vị, cảm thấy thế nào?”

“Cái gì cảm thấy thế nào?” Lão nông lôi thôi mệt đến mí mắt cứ sụp xuống, tùy tay cắm chiếc cuốc vào đất, dựa vào đó và chuẩn bị chợp mắt một chút.

“Có cảm thấy người không còn đau không?” Shelby hỏi một cách bâng quơ, giọng điệu nhẹ như một hòn đá rơi xuống hồ sâu.

Lời này vừa thốt ra, cả không gian xung quanh tĩnh lặng.

Những người này, từng trải qua chiến trường, dưới tác động kép của vết thương cũ và Delphi Chi Tinh, đã sớm quen với việc sống chung với nỗi đau. Rất nhiều người, việc đầu tiên khi thức dậy vào buổi sáng không phải là mở mắt, mà là chịu đựng cơn đau âm ỉ, cảm nhận xem ranh giới của cái chết đã đến đâu.

Thế nhưng, lúc này, khi Shelby vừa hỏi câu đó, họ mới chợt nhận ra, cái cảm giác đau đớn âm ỉ đi theo họ cả đời kể từ khi cấy Delphi Chi Tinh, dường như thật sự… đã biến mất.

“Chuyện gì thế này?” Họ ngây người.

Chú Lộ vén tay áo lên: “Trước khi đến đây, có học trò nói với tôi rằng cà chua tiểu điện hạ trồng có thể trì hoãn quá trình tinh thể hóa, tôi còn nghi ngờ. Không ngờ lại là thật.”

“Cái gì?” Một đám cựu binh kích động đứng bật dậy, chỉ vào cánh đồng cà chua đang giương nanh múa vuốt ở đằng xa: “Là vì cà chua sao? Là những quả cà chua đó?”

“Không phải vì cà chua.” Shelby giải thích với họ: “Mà là vì điện hạ Rio. Chỉ cần trái cây được tinh thần lực của ngài ấy thúc đẩy, đều sẽ có khả năng chữa lành. Không chỉ đối với tinh thể hóa, mà cả với virus Dum cũng vậy.”

“Các vị chỉ ăn có một bữa, cơn đau chỉ tạm thời giảm bớt. Giống như thuốc giảm đau vậy, khi hết tác dụng, nó sẽ lại xuất hiện.”

“Nhưng thuốc giảm đau đối với quá trình tinh thể hóa và virus Dum vốn không có chút tác dụng nào cả!” Nếu có tác dụng, thì đã không có nhiều người vì không chịu nổi nỗi đau mà chủ động tự sát đến vậy.

“Đúng vậy.” Shelby khẽ mỉm cười: “Bởi vì đây không phải là thuốc giảm đau. Những loại trái cây mang sức mạnh tinh thần lực của điện hạ Rio, chúng không chỉ có thể giảm bớt đau đớn, mà còn có thể thực sự chữa lành cơ thể các vị.”

Shelby đưa một số tài liệu nghiên cứu cho mọi người: “Quá trình này chậm, nhưng tích lũy theo thời gian, đủ để áp chế Delphi Chi Tinh trở về thời điểm vừa mới cấy vào cơ thể.”

Tay của lão nông lôi thôi có chút run rẩy, nhưng không phải vì bản thân được cứu rỗi mà cảm thấy vui sướng. Hốc mắt ông hơi đỏ, giọng nói nghẹn lại: “Cái giá phải trả là gì? Một sức mạnh khổng lồ như vậy, lẽ nào không có cái giá nào sao? Một đứa trẻ nhỏ như vậy, làm sao có thể chịu được cái giá đó?”

Chú Lộ nhìn về phía Shelby, nhận được cái lắc đầu của ông ta: “Bệ hạ lần này ra trận, vừa là để dọn dẹp trùng tộc, vừa là để tìm kiếm phiến đá tiên tri mà điện hạ Ariya đã để lại hàng ngàn năm trước, mong tìm được một chút manh mối.”

Ba lời tiên tri đó được truyền lại thông qua thân tín của Ariya. Tương truyền còn có phiến đá tiên tri do chính tay Ariya viết, nhưng đã bị thất lạc ở chiến trường xưa.

Chú Lộ nói: “Lời tiên tri thứ ba của Ariya nói rằng định mệnh sẽ ban tặng cho Leganes một đứa trẻ, người sẽ dẫn dắt Delphi đến vinh quang thực sự. Xem ra, đó không phải là Ryan, mà là Rio.”

Trước đây, việc Rayna liều mạng để sinh ra một đứa bé, sao lại không phải là ôm ấp hy vọng cứu rỗi Delphi?

Dòng truyền thừa Leganes đã gặp vấn đề, Isilis phải chịu đựng nỗi đau còn nhiều hơn tất cả các thành viên hoàng gia trước đây cộng lại.

Y còn trẻ như vậy, mà quá trình tinh thể hóa đã lan ra khắp ngực. Nếu huyết mạch Leganes bị đứt đoạn, người Delphi cũng sẽ không thể sử dụng sức mạnh của Delphi Chi Tinh nữa. Nếu không tìm được phương pháp phá vỡ cục diện này, mặt trời của Đế quốc sẽ sớm lụi tàn.

Đây cũng là lý do người Delphi bao dung với Rayna đến vậy.

Chỉ tiếc, đứa trẻ cầu được, đến cả sinh mệnh của chính mình cũng lung lay sắp đổ.

Nhưng Định Mệnh cuối cùng cũng đã ban cho Delphi một sự ưu ái khác thường. Ngàn năm trước, nó cho người Delphi có được một thế hệ Leganes. Ngàn năm sau, ngay khi Đế quốc sắp sụp đổ, họ lại đón chào một bình minh mới.

Tinh cầu Delphi chiếu rọi trên bầu trời, dưới bầu trời xanh, giữa sa mạc mênh mông đã xuất hiện một ốc đảo. Và ngay tại nơi tràn đầy hy vọng nảy mầm đó, một bóng dáng non nớt đang chạy vội vã trong ánh sáng. Đó là tia lửa cuối cùng mà Định Mệnh ban cho Delphi - cậu bé tên là Lê Ngạo, là báu vật vô giá của Đế quốc.

Cùng lúc đó, cách đó hàng chục vạn km tại Delphi, mọi người cuối cùng cũng đã nhận được thông báo từ Đế quốc.

“Tinh thần lực của điện hạ Rio có thể chữa lành điện hạ Ryan?”

“Cà chua mèo nhỏ trồng còn có thể trì hoãn quá trình tinh thể hóa?”

“Ngươi nói thẳng cho ta còn có gì là Miêu Miêu Thần không làm được đi!!” 

Một người đàn ông to lớn túm lấy chiếc đinh ba: “Đi! Lên mặt trăng trồng trọt cho mèo!”

“Ruộng đất nhà ngươi còn chưa xới xong đâu?!”

“Không làm nữa, bật phi thuyền của lão tử lên! Ta muốn đi phụng dưỡng Miêu Miêu Thần!”

Đang định dẫn Đường Lang Quái số 1 đi kiểm tra sức khỏe, Lê Ngạo ngây người nhìn đám đông mênh mông trước mắt…

Trên Ai Ai Ngang Ngang, sao lại có nhiều người đến vậy?

...

Lời tác giả:

Bất ngờ không? Vui không?

Nói mau! [Vuốt mèo] [Kính râm]

Bình Luận (0)
Comment