Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 48

Chú mèo con giật mình tỉnh ngủ, hoảng hốt bởi cơn ác mộng mà bật dậy, hai sợi lông ngốc trên đầu cứ rung rinh như ăng-ten.

Huân cũng bị tiếng động của cậu làm cho tỉnh giấc, mơ màng chớp mắt. Hắn nhìn bầu trời bên ngoài vẫn còn tối mịt, rồi vươn chân nhỏ định ấn hai sợi ăng-ten kia xuống, nhưng khi buông tay ra, chúng lại quật cường bật trở lại.

Người máy đang cố bắt chước thói quen sinh hoạt của con người để ‘ngủ đông”, nó dựa tường thì bỗng nhiên chương trình kích hoạt khi phát hiện sự bất thường. Đèn ở mắt nó sáng lên, giọng điện tử bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lê Ngạo vẫn còn đội chiếc mũ hình cún con, ánh mắt ngơ ngác nói: “Tớ mơ thấy ba ba.”

Con người đều nói “ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó”, người máy cố gắng phân tích: “Đó là vì cậu quá nhớ bệ hạ.”

Mèo con ngốc nghếch chớp mắt, cái đuôi cuộn lại một chút, đồng tình với lời giải thích này, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

“Nhưng mà…” Cậu do dự, hai chân nhỏ xoa xoa mặt: “Tớ còn mơ thấy… một đám sương đen, giống như rất nhiều sợi len đen đang cựa quậy, rồi bên trong có một đôi mắt màu xanh lam lóe ra.”

Nếu là một phụ huynh bình thường, có lẽ họ sẽ nhẹ nhàng an ủi: “Chỉ là mơ thôi, đừng sợ”, hoặc trách móc “Ban ngày ham chơi quá nên mới nghĩ vẩn vơ.”

Nhưng người máy thì không. Nó biết mèo con chân ngắn này đặc biệt đến nhường nào, vì thế nó bước tới, xách tiểu quái vật trên đầu mèo ra, rồi ấn cậu vào lại trong ổ: “Ngủ thêm một chút đi. Khi trời sáng, ta sẽ đưa cậu đi tìm con người.”

Nhưng Lê Ngạo không ngủ được. Thân mèo cứ lăn qua lộn lại trong hộp, không tài nào ngủ được. Trong bóng tối, một đôi mắt mèo xanh biếc sáng lên, ngay sau đó lại là một đôi mắt cỡ lớn khác.

“…” Hai nhóc con đồng loạt bật đèn pha, người máy lại bật đèn lên: “Được rồi, đi thôi. Bây giờ đi tìm.”

Trong lâu đài có các thị vệ luân phiên tuần tra ngày đêm. Khi nhìn thấy người máy đưa hai nhóc con ra ngoài, họ lập tức tiến lên hành lễ: “Điện hạ, ngài cần gì ạ?”

Lê Ngạo ngẩng đầu: “Em nằm mơ, thấy ba ba và chú Tán Ân.”

Thị vệ chỉ sững sờ một giây, ngay sau đó liền triệu tập nhân lực: “Xin đợi một chút, chúng thần sẽ mời người đến.”

Viện trưởng viện nghiên cứu của Đế quốc, Shelby, bị người ta lôi ra khỏi chăn. Ông vẫn còn mặc quần áo xộc xệch, ngáp ngủ và hỏi bác sĩ Cố Luân: “Sao ông cũng tới đây?”

Cố Luân thu ống nghe bệnh từ trên người mèo nhỏ lại, tiện tay sờ đầu cậu, bóc một viên kẹo sữa nhét vào miệng cậu, rồi đứng dậy đáp: “Không tới thì làm sao?”

Thực ra, các thị vệ tuần tra đêm không biết trong trường hợp này nên tìm ai, nên cứ thế gọi tất cả các đại thần ở gần lâu đài đến.

Chỗ của Cố Luân gần nhất, sau khi nhận được tin, phản ứng đầu tiên là lo lắng tiểu điện hạ có phải vì quá nhớ nhung mà mắc chứng lo âu, dẫn đến khó ngủ. Cũng may, sau khi kiểm tra đơn giản thì thấy nhóc con ăn ngon ngủ tốt, cơ thể không có gì đáng ngại.

“Sư phụ, sao ngài cũng tới?” Cố Luân nhét ống nghe bệnh vào túi áo ngoài, vội vàng tiến lên đỡ lấy ông lão.

Các đại thần đến đông đủ đứng thành một vòng, nghe ông lão hỏi: “Tiểu điện hạ, kể cho ta nghe về giấc mơ của ngài được không?”

Mèo nhỏ vẫn còn ngậm kẹo sữa trong miệng, giọng nói nũng nịu kể lại cảnh tượng mình đã thấy.

“Mộng hành giả.” Ông lão ngồi trên ghế, đưa ra kết luận: “Giống với ngài Ariya, cậu bé có thể nhìn thấy quá khứ, hiện tại và tương lai đang xảy ra trong giấc mơ.”

Năng lực của đứa trẻ này, lớn đến mức vượt quá sức tưởng tượng của con người.

“Ngài Tán Ân, khả năng cao là chưa chết.”

“Nếu còn sống, vậy vì sao điện hạ không quay về quê hương của mình?” Đám đông ồn ào kinh ngạc, có người đột nhiên đứng dậy, chiếc ghế cọ xát xuống sàn nhà phát ra tiếng chói tai.

Keng! 

Tiếng va chạm kim loại sắc bén vang lên trong sương tuyết. Kiếm của Thần Mặt Trời và trường kiếm xanh lam bạc va vào nhau dữ dội, những tia lửa b*n r* khi mũi kiếm đan xen.

Mũi kiếm chạm nhau, kiếm khí đan xen, tiếng “keng keng” vang lên liên tục và dày đặc.

“Tán Ân.” Isilis lạnh lùng lên tiếng trong lúc giao chiến: “Ta là ai?”

Cái bóng đen đau đớn đỡ lấy nhát kiếm, dưới quán tính, hắn đột nhiên chấn động, bước chân bị ép lùi liên tục.

Thế công vừa hung lại gấp, kiếm quang như mưa rào trút xuống. Mỗi lần chống đỡ của hắn đều có vẻ gắng gượng. Những sợi đen như sương mù cuồng loạn cuộn trào, vặn vẹo, cố gắng hết sức chống cự lại kiếm khí chém tới từ mọi hướng.

Chính nhờ sự phòng thủ điên cuồng này, cái bóng đen mới có một chút không gian để th* d*c.

Giọng nói đó, giọng nói quen thuộc và lạnh lùng đó, trực tiếp xuyên thẳng vào sâu thẳm ý thức của hắn.

Hắn là ai?

Ý thức của bóng đen không ngừng bị xé rách, giãy giụa. Đầu hắn đau như muốn nứt ra. Những mảnh ký ức muốn phá vỡ sự phong tỏa, nhưng lại bị làn sương đen mạnh mẽ đè nén, nghiền nát ngay lập tức.

Hắn là ai!

Hắn là ai!!

Hắn là ai!!!

Đôi mắt xanh lam sâu thẳm mở to, nhìn chằm chằm vào bóng hình vàng kim kia.

“Ba ba!” Mèo nhỏ đứng bật dậy giữa tiếng ồ lên của đám đông: “Con muốn đi tìm ba ba!”

Cậu không muốn chờ đợi tại chỗ, ngay cả hai ngày cũng không muốn. 

“Lê Ngạo có thể cảm nhận được…” Cậu có thể cảm nhận được, người tên Tán Ân chưa từng gặp mặt đang cần cậu: “Con muốn đi cứu chú!”

Hai chân nhỏ của Lê Ngạo đặt lên người robot. Gương mặt mèo nghiêm túc hẳn lên, hai vạch nâu sẫm trên má trông có vẻ nghiêm nghị. “Cơ, tớ muốn đi tìm ba ba!”

“Làm vậy có khiến cậu vui không?” Ngân Dực hỏi.

Cậu mèo nhỏ sững sờ một chút, sau đó kiên quyết gật đầu.

“Được.” Tay trái người máy xách mèo con chân ngắn lên, tay phải xách tiểu quái vật: “Chúng ta đi lên Ai Ai Ngang Ngang lấy cơ giáp của ta.”

“Chờ đã!” Một vị đại thần dở khóc dở cười nói: “Cho dù ngươi có cơ giáp, điện hạ cũng không thể đi theo ngươi du hành giữa các vì sao, quá nguy hiểm...”

“Ta đương nhiên biết.” Cơ giáp là một cơ thể hoàn chỉnh, không có khoang điều khiển thừa, tất nhiên không thể mang theo mèo nhỏ vào vũ trụ. Ngân Dực ngắt lời: “Vậy các người còn không khởi động phi hạm?”

...

“Mạn Kiệt Đặc, mở lớp giáp năng lượng!” Hạm trưởng đột nhiên vỗ mạnh vào đài điều khiển. Một lớp giáp năng lượng lộng lẫy mở ra từ bề mặt chiến hạm, chặn những dị chủng cấp thấp đang lao tới.

Cuộc chiến giữa vị hoàng đế tóc vàng và bóng đen đang diễn ra ác liệt, hiệp sĩ mắt tím và dị chủng cao cấp đang chiến đấu không ngừng nghỉ. 

Các binh sĩ tản ra giao chiến với những dị loại khác. Trên cầu hạm, hạm trưởng nghiến chặt răng: “Tìm kiếm khe hở của cơn lốc xoáy, truyền tọa độ hệ sao ra ngoài!”

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc mệnh lệnh được phát ra, con thú khổng lồ ở đằng xa dường như nghe thấy những lời này.

Một cái quất đuôi hất văng kiếm sĩ, nó ngửa mặt lên trời gào rống. Ánh sáng trong cổ họng chợt tụ lại, sau đó, một hơi thở xanh lam như thủy triều ầm ầm bùng nổ.

Ánh sáng mãnh liệt xông thẳng lên bầu trời, năng lượng như sóng thần cuộn trào, bao phủ toàn bộ không trung. Màn đêm xanh thẫm buông xuống, nuốt chửng tất cả các sóng thông tin, cắt đứt hoàn toàn kết nối tín hiệu của Mạn Kiệt Đặc.

“Thẩm Xác.”

Isilis chém một nhát kiếm ngang, kiếm phong vẽ ra một vệt sáng trong không khí, ngay sau đó nhấc chân đá mạnh.

Phanh!

Bóng đen bị đá bay ra xa, nện mạnh xuống mặt băng nứt vỡ. Sương đen cuộn trào, hắn giãy giụa đứng dậy ngay lập tức.

Nghe thấy Isilis gọi, Thẩm Xác không chút do dự nhảy đến bên cạnh quân chủ. Ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi đao chợt lóe, chính xác chặn lại đòn phản công của bóng đen.

Isilis hạ thấp người, mũi kiếm hơi nghiêng, đôi cánh sau lưng xòe ra, lập tức bay lên không trung.

Trường kiếm mang theo sức gió, lao thẳng lên bầu trời.

Kiếm quang vàng kim giáng xuống từ không trung, chém thẳng vào tấm màn năng lượng của con thú khổng lồ.

Phanh!

[Kết nối thành công. Đã truyền tọa độ hệ sao ra ngoài.]

Hai sợi ăng-ten trên đầu Lê Ngạo run rẩy vài cái, cậu nói: “Con mơ thấy, đó là một hành tinh băng màu xanh lam.”

Hàng chục phi hạm của quân đoàn đầu tiên của Delphi đang bay trong ngân hà, men theo tuyến hàng không cao tốc nơi tín hiệu Mạn Kiệt Đặc từng bị gián đoạn mà tiến lên. 

“Tìm kiếm những tinh cầu có đặc trưng phù hợp trong tinh vực lân cận.” Nhưng dù vậy, tiến độ vẫn quá chậm. Khi mọi người cau mày, đài thông tin bỗng phát ra một tiếng "xẹt", tín hiệu dao động dữ dội. Ngay sau đó, có người đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói gấp gáp: “Đã nhận được thông tin truyền về từ Mạn Kiệt Đặc!”

Có tọa độ vị trí cụ thể. Chiến hạm ngay lập tức tiến vào hệ sao mục tiêu chỉ trong nháy mắt.

“Ở kia!”

Lê Ngạo nhìn theo hướng tay người nọ chỉ. Năng lượng xanh lam bao vây lấy tinh cầu, giống như một cái kén khổng lồ. Tia chớp len lỏi, từng luồng hồ quang du tẩu trên cái kén, khóa chặt toàn bộ hành tinh trong một trận bão sấm sét màu xanh lam.

“Hèn gì tín hiệu không thể truyền ra ngoài.”

Brenna, người tận tâm ở bên cạnh cậu mèo nhỏ, hỏi: “Có thể dùng pháo năng lượng bắn vỡ lớp giáp không?”

“Chắc chắn không được.” Shelby tặc lưỡi: “Nếu có thể bắn vỡ, Mạn Kiệt Đặc đã sớm làm rồi. Cái thứ này giống như trường năng lượng của dị loại. Va chạm năng lượng tốc độ cao sẽ trực tiếp kích nổ toàn bộ hành tinh.”

Khi đó, tất cả sinh vật trên hành tinh đó sẽ cùng bị nổ tung thành mảnh nhỏ.

Con dị chủng cấp A kia bị Isilis khóa chặt bằng tinh thần lực không thể nhúc nhích. Cái bóng đen do sương đen kiểm soát cũng bị kiếm của Thần Mặt Trời xuyên qua vai, đóng chặt vào vách băng.

Người đàn ông với vết sẹo kiếm ngang mặt và đôi mắt tím lau đi máu tươi, nhìn về phía quân chủ của mình: “Bây giờ phải làm gì đây?”

“Đợi.” Isilis ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy bão tố, đôi mắt vàng kim rực rỡ như lửa cháy: “Đợi Rio của ta đến.”

Chú mèo con úp sấp lên cửa sổ phi hạm, khuôn mặt lông xù áp vào cửa kính nén thành một cái bánh tròn. Cậu lặng lẽ nghe người lớn tranh luận gay gắt về các phương pháp, đột nhiên lên tiếng: “Con muốn xuống dưới.”

“Không được!” Phản ứng của Ngân Dực gần như ngay lập tức. Giọng điện tử mang theo sự phản đối chân thật: “Quá nguy hiểm!”

Thông tin kiểm tra cho thấy những năng lượng du tẩu trên bề mặt tinh cầu khủng khiếp đến mức, ngay khoảnh khắc tiếp xúc sẽ xé nát kẻ đến gần thành từng mảnh.

“Ta đi.” Mặc dù đã thu nhỏ cơ thể, nhưng cơ giáp vẫn cao lớn đứng lên: “Ta sẽ thử dùng kiếm chém một khe hở.”

“Như vậy cũng không được!” Lập tức có một nhà nghiên cứu phản đối: “Quang kiếm của cơ giáp Alpha cũng có thể gây ra xung đột năng lượng.”

Họ cứ tranh cãi mãi vì không có cách nào. Lê Ngạo nhìn chằm chằm vào hành tinh bên dưới, đôi mắt mèo có chút vội vàng.

Cậu có thể cảm nhận được, có thứ gì đó sắp chết! Phải nhanh lên, nếu không nhanh lên, thì sẽ không thể cứu vãn!

“Lê Ngạo.” Huân cọ đến bên cạnh cậu mèo nhỏ, dùng cách giao tiếp chỉ thuộc về riêng hai đứa.

Sợi lông ngốc trên đầu mèo nhúc nhích. Bốn chân cùng lúc leo l*n đ*nh đầu Huân. Đôi cánh nhỏ tròn vo lẳng lặng giương lên. Ngay dưới thân cậu, từ lớp bụi mờ của ngày cũ, một sinh linh mới mẻ đang từ từ thức dậy — một tiểu quái vật trẻ tuổi, cuối cùng cũng xòe ra đôi cốt dực màu đen của nó.

Khoảnh khắc đôi cốt dực kia duỗi rộng, bức tường của hiện thực liền bị xé toang

“Điện hạ!”

“Lê Ngạo!”

Brenna và cơ giáp đều chợt nhận ra điều bất thường, ánh mắt lập tức thay đổi.

Nhưng mà, ngay khoảnh khắc họ lên tiếng...

Oong---!

Một tiếng xé gió xuyên qua chiều không gian vang lên trong không khí. Giây tiếp theo, bóng dáng của mèo con và Huân đã biến mất khỏi phi hạm, chợt xuất hiện trên hành tinh đầy sấm sét kia.

Hơi thở của Huân bao phủ mèo con, ngăn cản bức xạ vũ trụ, nhưng hắn cũng không thể trực tiếp xuyên qua luồng năng lượng này để hạ xuống.

Mèo nhỏ cưỡi trên lưng cún con, khuôn mặt lông xù được năng lượng xanh lam chiếu sáng lên: “Huân, tớ muốn đến gần chỗ đó.”

Ngay khi Lê Ngạo vừa nói xong, Huân đã chở cậu đến gần mặt kén.

“Điện hạ!” Khóe mắt mọi người trên phi hạm nứt ra, sợ rằng giây tiếp theo sẽ thấy một thân thể bị đốt cháy.

Nhưng, tình huống đó đã không xảy ra.

Hai chân nhỏ của Lê Ngạo áp lên bề mặt hành tinh, diện tích tiếp xúc nhỏ bé, thậm chí có thể coi như không tồn tại. Nhưng chính sự bé nhỏ không đáng kể này, năng lượng vàng kim từ lòng bàn chân cậu lan tỏa ra, như những đốm lửa bay khắp bầu trời.

Tấm màn trời xanh lam vỡ ra từng khe hở, hàng vạn luồng sáng xuyên qua tầng mây, đổ xuống như hiệu ứng Tyndall(*).

“Xem kìa.” Trên khuôn mặt uy nghiêm tựa thần linh khắc họa lộ ra một nụ cười mỉm: “Miêu Miêu Thần của ta đã đến rồi.”

...

Tác giả có lời muốn nói:

Cậu mèo nhỏ (lắc sợi lông ngốc): Nè! Cơm trưa!

Chú thích: Hiệu ứng Tyndall là hiện tượng tán xạ ánh sáng khi chùm sáng đi qua dung dịch keo hoặc huyền phù. 

Mình không chèn hình minh họa được, mấy bạn lên tìm trên gg nha. 

Bình Luận (0)
Comment