-Hoàng Miêu, gần đây ngươi biến mất ngày càng nhiều.
Hân Nhu lúc này thấy Hoàng Miêu đi về nhịn không được trách mắng, Hoàng Miêu thả con thỏ rừng xuống meo một tiếng quấn chấn Hân Nhu.
-Thật không ngờ ta được ngươi nuôi đấy.
Hân Nhu bế Hoàng Miêu lên hít hà bộ lông của hắn, nàng không hiểu tại sao Hoàng Miêu có một mùi hương rất dễ chịu, mùi hương chứa sự mạnh mẽ khiến nàng chỉ muốn hít nhiều hơn.
-Meo.
Hoàng Miêu lại tiếp tục liếm lên cánh môi nàng, Hân Nhu không biết nghĩ tới gì khuôn mặt đỏ bừng thả Hoàng Miêu xuống.
-Ta đi làm thịt.
Hân Nhu cầm lấy con thỏ chạy ra sau, Hoàng Miêu lại tiếp tục tu luyện, hắn mấy ngày gần đây có cảm giác sắp đột phá lên luyện hư, nếu ai biết hắn dùng một tháng để đột phá từ phân thần hậu kỳ lên luyện hư chắc sẽ ghen tỵ tới đỏ mắt.
Tà Thần có chứa một vài bộ tâm pháp song tu, chỉ là Tà Thần một lòng một dạ đối với người hắn yêu nên không muốn tu luyện. Hoàng Miêu lại khác, bản chất của hắn là động vật, hắn mới không cần cố kỵ nhiều như vậy. Tà Thần dù làm điều hung ác nhưng vẫn là tu luyện chính đạo, còn hắn, hoàn toàn là ma đạo con đường.
-Tà Thần đại nhân cũng thật tốt, để lại cho ta tất cả mọi thứ,mới hai mươi năm qua đi chắc chắn thần giới chỉ có Nguyệt Thần đại nhân. Ta phải nhanh chóng tu luyện mới được.
Hoàng Miêu căn cơ vững chắc, tốc độ tu luyện cũng khiến người khác đỏ cả mắt, phải gọi là thiên tài trong thiên tài, chỉ là trong kí ức của Tà Thần về nơi này đã là của ngàn năm trước, ngàn năm qua đi, tu tiên giả ngày càng đông, linh khí cũng đã loãng tới mức đáng sợ.
-Hoàng Miêu, ăn cơm thôi.
Hắn suy nghĩ một chút, vẫn là nhanh chóng rời đi nơi này tiến tới các tông môn vơ vét tài nguyên. Hoàng Miêu quyết định nhanh chóng hành động rồi cùng Hân Nhu rời đi thôn trang này.
Buổi tối trăng lên cao, như thường lệ Hân Nhu ôm Hoàng Miêu vào lòng lên giường ngủ. Lúc này ánh sáng phát ra, Hứa Nhu chưa kịp hét lên đôi môi đã bị nam nhân bịt lấy.
-Là ta.
Nam nhân sau một hồi tách ra đôi môi của Hân Nhu nhẹ nhàng nói bên tai nàng.
-Ngươi là ai? Hoàng Miêu??
Nam nhân ậm ừ trầm thấp, Hân Nhu lúc này phát hiện hắn có một đôi tai trên đỉnh đầu.
-Ngươi quả thật là Hoàng Miêu?
Nam nhân không trả lời mà vươn lưỡi liếm lấy môi nàng, chiếc lưỡi nhám quen thuộc làm Hân Nhu trong vô thức đón nhận.
-Nàng đã tin chưa?
Đợi tới khi Hân Nhu toàn thân mềm nhũn thở đầy gấp gáp nằm trong ngực mình Hoàng Miêu mới từ từ tách ra. Hân Nhu khuôn mặt đỏ bừng nép vào trong ngực hắn, nàng biết bản thân phải tức giận nhưng ngửi thấy mùi hương quen thuộc cùng đôi tai mèo kia làm nàng không tài nào tức giận được.
-Giải thích cho ta chuyện này là sao?
-Thực ra ta vốn dĩ đã mở linh trí nhưng vẫn chưa thể hóa hình, ta cầu nguyện được ngày ngày bên nàng, được ôm nàng, được hôn nàng, cuối cùng hôm nay đã trở thành sự thật.
Rõ ràng lời nói dối đầy sơ hở mà Hân Nhu tiểu cô nương ngây thơ lại cảm giác ngọt ngào giống ăn mật, chỉ là Hân Nhu biết rõ nam nữ thụ thụ bất tương thân, nàng vừa định tránh ra lại bị Hoàng Miêu ôm vào trong ngực.
-Buông ta ra.
Hân Nhu giãy dụa muốn thoát nhưng Hoàng Miêu nào cho phép, hắn ôm nàng càng chặt hơn, môi hắn lại một lần nữa dán lấy môi nàng.
Thói quen là một thứ đáng sợ, dù rằng mọi thứ chỉ xảy ra trong giấc ngủ nhưng Hân Nhu vẫn đáp lại, Hoàng Miêu gặp nàng xụi lơ trong lòng mình liền tiến tới. Bàn tay hắn quen thuộc đẩy ra vạt áo, Hân Nhu lý trí quay về, nàng cố gắng đẩy tay Hoàng Miêu trong vô vọng.
-Đừng mà... không phải chỗ này... dừng lại...
Nhìn Hân Nhu ánh mắt long lanh chực khóc, Hoàng Miêu dừng lại trong phút chốc, hắn ôm lấy nàng thì thầm những lời đường mật.
-Hân Nhu, của ta Hân Nhu, tình cảm của ta đến lão thiên còn cảm động cho ta thành người để bên cạnh nàng, chẳng lẽ nàng chán ghét ta đến vậy sao?
-Không phải, ta không có ghét ngươi, nhưng...
-Đừng nhưng, nàng không ghét ta có nghĩa nàng thích ta, Hân Nhu, ta sẽ yêu thương nàng tới suốt cuộc đời của ta, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi không chia lìa.
Tiểu cô nương chưa trải sự đời nghe những lời tình tứ của hắn khuôn mặt đỏ bừng, nhìn nàng đã buông lỏng hắn lại tiến công. Hân Nhu nghĩ rằng dù sao hắn cũng đã hôn nàng, sờ qua thân thể nàng, cả đời này ngoài hắn thì nàng sẽ không thể theo người khác. Quả nhiên thời cổ đại trinh tiết của phụ nữ còn lớn hơn cả mạng sống.
-Hoàng Miêu, ta... ta chưa kịp thích ứng, ngươi để khi khác có được không?
Nhìn nàng mềm nhẹ cầu xin Hoàng Miêu trong lòng sớm nhũn ra, hắn tuy là là một kẻ ác nhưng cũng hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc. Hoàng Miêu nhẹ nhàng ôm Hân Nhu vào ngực, nàng cả tai đều đỏ nằm nép trong lòng hắn.
-Hân Nhu, ngày kia hãy theo ta rời đi nơi này đi.
-Nhưng nơi này là nơi ta lớn lên, ta không có ý định rời đi.
-Hân Nhu, nàng tư chất cực tốt, có thể tu tiên thọ ngang trời đất, sau này thành tiên nàng muốn tới nơi này lúc nào mà chẳng được.
Hoàng Miêu một bên mềm nhẹ vuốt ve lưng nàng, tay đã luôn vào trong vạt áo, Hân Nhu mặt đỏ bừng, chỉ là cũng không giống vừa nãy ngăn cản.
-Nghe lời ta, cùng ta rời đi nơi này tu tiên, hai ta sẽ mãi mãi bên nhau, nếu nàng muốn chúng ta vẫn có thể trở lại nơi này.
Hoàng Miêu hơi thở nam tính nóng bỏng bên tai nàng, bàn tay xoa khỏa mềm mại khiến thân thể Hân Nhu run lên, nàng cố cắn răng kiềm chế tiếng rên rỉ trong cổ họng gật đầu đồng ý.
-Tốt lắm! Nàng là ái nhân của ta, ta hứa sẽ cho nàng hạnh phúc.
-Ân.
Hân Nhu mềm nhẹ đáp ứng, Hoàng Miêu hắn cũng không ép nàng làm chuyện kia, dù sao vừa nãy hắn đã đồng ý sẽ không làm nàng hôm nay nên chỉ nhẹ nhàng xoa bóp nhũ hoa cùng cuốn lấy chiếc lưỡi của nàng. Bước cuối cùng kia, hắn cũng không vội, dù sao bây giờ nàng cũng không thể thoát ra khỏi bàn tay hắn.
-Được rồi ngủ đi, ngày kia ta sẽ dẫn nàng đi.
Nghịch chán chê hai bánh bao của nàng Hoàng Miêu chỉnh trang lại vạt áo ôm nàng vào lòng, Hân Nhu mặt đỏ bừng ân nhẹ một tiếng rất nhanh thì ngủ. Hoàng Miêu lúc này phân ra một phân thân tìm Hoa Khinh bên kia đại chiến 3000 hiệp, tiện thể nói cho nàng chuẩn bị mọi thứ để rời đi. Hai người quấn lấy nhau đến khi trời tờ mờ sáng Hoa Khinh thân thể không chịu nổi hắn mới để phân thân quay về.