Meo Meo Bá Chủ Ký

Chương 7 - Cao Trào Tới Ngất

Sau một buổi kinh hoàng, khách điếm phải tạm đóng cửa, Hoàng Miêu cùng Hân Nhu, Hoa Khinh hai người tới một khách điếm khác.

-Một gian thượng hạng.

Ba người lên tới phòng mới, so với khách điếm kia càng thêm rộng rãi đẹp đẽ.

-Khách quan, của người mộc dũng cùng thức ăn đem lên.

Hoàng Miêu gật đầu đưa một viên trung phẩm linh thạch, tên tiểu nhị kia vui mừng lui xuống, ánh mắt tuyệt nhiên không nhìn hai vị cô nương trong phòng. Hoàng Miêu đối với tên tiểu nhị này tán thưởng gật đầu, tên này không ngu ngốc như tên kia.

-Các nàng ăn uống tắm rửa cho thoải mái, ngày mai ta sẽ dẫn các nàng đi mua đồ.

Hân Nhu khuôn mặt đỏ lên, nói vậy chẳng phải để Hoàng Miêu nhìn thấy nàng tắm rửa.

-Đúng rồi, suýt nữa ta quên.

Hoàng Miêu thả vào trong nước tắm một vài loại thảo dược.

-Những loại thảo dược này sẽ giúp nàng khai mở kinh mạch nâng cao tốc độ tu luyện, nhớ kỹ những gì ta nói sau đây...

Hoàng Miêu nói cho Hân Nhu công pháp tu luyện, dù sao Hân Nhu cũng là Thuần Âm thân thể, tu luyện sẽ nhanh hơn người bình thường.

Xong xuôi hắn lập một kết giới bảo vệ Hân Nhu, tiện tay kéo Hoa Khinh ra khỏi phòng. Hân Nhu nhìn hai người rời đi trong lòng có chút vị, bất quá nàng rất nhanh vứt ra sau đầu, từ từ cởi đồ bước vào trong mộc dũng hấp thu thảo dược cũng như tu luyện công pháp.

-Chủ nhân, ta muốn!

Sau khi rời khỏi Hoa Khinh bám lấy tay Hoàng Miêu, giọng nói đầy nũng nịu mị hoặc, Hoàng Miêu cười đầy gian ác ôm nàng nhảy lên nóc nhà cao nhất.

-Chủ nhân, người muốn làm ở đây?

Hoa Khinh là yêu, tuy rằng biểu hiện lớn mật nhưng nàng thực chất nàng vẫn chỉ là ngây thơ tiểu xà, hơn nữa đây còn là giữa đường phố.

-Sao? Ngươi sợ?

-Có chút.

Hoa Khinh cũng không che giấu, nàng không muốn thân thể của mình bị người khác ngoài chủ nhân nhìn thấy.

-Đừng lo lắng, ta tạo ra cái kết giới, sẽ không ai biết.

Hoàng Miêu hơi thở nam tính trầm ấm phun lên cổ nàng, Hoa Khinh rất nhanh mềm nhũn, tùy ý chiếc lưỡi nhám liếm mút cần cổ trắng mịn của nàng tạo ra những dấu hồng ngân đỏ chót.

-Chủ nhân, hôn ta, hôn ta...

Hoa Khinh nhẹ giọng rên rỉ, Hoàng Miêu ngậm lấy môi nàng, chiếc lưỡi của hắn quấn lấy chiếc lưỡi non mềm của nàng hút lấy.

Tiếng môi lưỡi chạm nhau cùng tiếng rên rỉ của Hoa Khinh phát ra đầy dâm đãng, Hoàng Miêu hôn cho tới khi môi của Hoa Khinh sưng đỏ mới buông tha đôi môi nàng.

-Ngực của ngươi phát lớn.

Hoàng Miêu nhào nặn hai đại bánh bao của Hoa Khinh tới biến hình cười gằn nói ra, Hoa Khinh hờn dỗi liếc mắt.

-Còn không phải do chủ nhân ngày nào cũng bóp.

Hoàng Miêu cúi xuống cắn lên đỉnh nhũ hồng nhạt đã sưng cứng, Hoa Khinh giật nảy người, phía dưới trào ra một dòng ấm nóng.

-Thân thể cũng là càng lúc càng nhạy cảm rồi.

Hắn cười vô lại với Hoa Khinh rồi nghiêm túc vào sự việc cấy cày, mồm hắn liên tục bú mút đỉnh hồng, một tay kia mâm mê nhéo lấy đầu nhũ, bên dưới ngón tay trêu đùa tiểu châu, hắn búng một cái khiến Hoa Khinh lại giật bắn người, toàn thân căng cứng rồi ồ ạt suối nguồn chảy ra.

-Đã tới đỉnh rồi sao, ta còn chưa xong màn dạo đầu đâu.

Hoàng Miêu ôm lấy hông Hoa Khinh kề đầu vào khe suối ngụp lặn, Hoa Khinh khu rừng không mọc tràn lan mà rất có quy luật, lông mao mềm mại chỉ vừa che phủ bên trên, đen tuyền mà không quá rậm rạp.

-Ân... a... lưỡi... lưỡi của chủ nhân...

Nham nháp lưỡi mèo đánh thật sâu vào bên trong, Hoa Khinh vừa ra nên toàn thân tràn đầy mẫn cảm, chiếc lưỡi càn quét khắp bên trong, Hoa Khinh uốn éo thân hình, eo nhỏ chuyển động để chiếc lưỡi vào sâu bên trong.

-Úc... chủ nhân... quá sâu... tử cung nơi đó...

Hoa Khinh thở dốc, nói không thành tiếng, khóe miệng chảy ra một dòng chất lỏng màu bạc, Hoàng Miêu bàn tay bóp lấy mông to của nàng, bàn tay theo đó sờ tới cúc hoa, một ngón tay theo đó đi vào.

-Ách... chủ nhân... nơi đó...

Hoa Khinh đỏ bừng cả mặt, nơi không sạch sẽ như vậy mà chủ nhân cũng chạm tới, ngược lại Hoàng Miêu cũng không quan tâm, ngón tay hắn đưa vào trong ngọ nguậy, Hoa Khinh người giật lên. Đằng sau vừa đau vừa nhói, lại có chút không nói rõ cảm xúc, cùng với phía trên được chiếc lưỡi quấn lấy, nhám gai cọ vào thành âm đạo khiến nàng vừa đau vừa khoái cảm.

Nhìn Hoa Khinh thở không ra hơi bộ dáng, Hoàng Miêu cầm lấy cự long cứng như sắt để kế tiểu huyệt nhỏ, hắn không báo trước mà đưa vào. Cự long to lớn đâm một đường đâm thẳng tử cung, Hoa Khinh trợn mắt toàn thân co giật rất nhanh lại lên một đợi cao trào mới, toàn thân mềm nhũn ra như sợi bún.

-Hoa Khinh, hấp thụ của ta chân khí.

Hoàng Miêu đẩy qua người Hoa Khinh một lượng chân khí, đồng thời cũng điều hòa khí tức thu của nàng chân khí, hai bên vừa tận hưởng thư sướng vừa song tu, rất nhanh Hoa Khinh đột phá trúc cơ hậu kỳ còn Hoàng Miêu bước vào phân thần đỉnh cao tùy thời đột phá tới luyện hư cảnh giới.

Sau vài giờ chinh chiến, sau khi tu luyện hoàn tất chỉ còn nam nữ chi hoan, cho tới khi Hoa Khinh triệt để ngất đi Hoàng Miêu mới thỏa mãn bắn tới Hoa Khinh bụng nhỏ căng phồng.

-Vất vả nàng.

Hoàng Miêu hôn lên trán Hoa Khinh bế nàng trở lại khách điếm, từ lúc xế chiều tới lúc trăng lên đỉnh đầu, Hân Nhu lo lắng đi đi lại lại trong phòng, tới khi thấy Hoàng Miêu cùng Hoa Khinh trở lại mới thở phào một hơi.

-Còn chưa ăn sao?

-Ta đợi chàng về ăn.

Hoàng Miêu gõ đầu nàng mắng yêu một tiếng ngốc nữ hài liền đặt Hoa Khinh xuống giường kéo lấy Hân Nhu ngồi vào lòng mình.

-Hoa Khinh là làm sao vậy?

-Tu luyện quá độ, ồ, đã tăng tới luyện khí nhị giai rồi, tốc độ không tệ.

Nghe được Hoàng Miêu khen mình, Hân Nhu khuôn mặt vui vẻ, nàng cũng mặc kệ đang ngồi trong lòng hắn liền hôn lên má hắn một cái.

-Hắc hắc, của ta Hân Nhu là nhịn không được?

Hân Nhu phát hiện hành động của mình có chút kìm không được nên ngại ngùng lắc đầu, Hoàng Miêu vận lực làm món ăn ấm áp lại như ban đầu, hắn đút cho Hân Nhu ăn. Hân Nhu ngọt ngào há miệng nhỏ tiếp thu thức ăn hắn cấp cho. Hoàng Miêu cười đến tà ý, giờ cho nàng ăn no, lát sau hắn sẽ ăn nàng, con thỏ nhỏ chạy không thoát khỏi bàn tay hắn.

-Hoàng Miêu, ta no rồi.

Hoàng Miêu lấy khăn lau miệng cho nàng, Hân Nhu lúc này mới nhớ ra, là thê tử phục vụ tướng công chứ nào có tướng công chăm lo cho nương tử thế này.

-Hoàng Miêu, để ta tự làm, chàng không cần phải làm vậy.

-Yên nào, tướng công chiều thê tử là chuyện nên làm.

Hân Nhu giống như ăn mật một dạng, ngọt ngào nằm trong lòng Hoàng Miêu. Hắn lúc này cúi đầu hôn xuống, Hân Nhu cũng nhắm lại mắt đẹp dâng lên môi mềm. Rất nhanh chiếc lưỡi của nàng bị quấn lấy, tiếng chóc chóc vang lên, Hân Nhu vạt áo mở rộng tùy ý Hoàng Miêu xoa bóp. Tiểu màn thầu mềm mại, mát lạnh nằm giữa lòng bàn tay của Hoàng Miêu.

-Hoàng Miêu...

Hân Nhu ý thức mơ hồ, Hoàng Miêu bàn tay cho xuống phía dưới, dù cách nội khố vẫn cảm nhận được hơi nóng còn chút ướt át thấm ra ngoài.

-Thật nhiều nước nha meo.

Đột nhiên Hoàng Miêu meo một tiếng làm Hân Nhu toàn thân run rẩy, cái này quá mức đáng yêu rồi, Hân Nhu tiểu bánh bao rất nhanh bị hắn chiếm lấy, ngón tay thon dài cũng theo đó tiến vào cơ thể nàng, đụng tới kia tấm màng mỏng hắn lại lui ra, cái này màng mỏng là dành cho cự long của hắn.

-Ta... ta...

Hoàng Miêu đang không ngừng liếm láp tiểu đậu, đổi hết bên này quá bên kia, ngón tay xoay bên trong, ra vào đầy nhịp nhàng, chỉ là Hân Nhu chợt kêu lên vài tiếng, bên trong nàng xiết chặt lấy hắn ngón tay, ồ ạt dòng suối tiến ra, Hân Nhu lần đầu trong đời sung sướng ngất xỉu đi.

Hoàng Miêu nhìn ngất xỉu Hân Nhu thay nàng làm sạch thân thể ôm nàng lên giường, hắn vỗ vỗ cự long dựng đứng của bản thân, ủy khuất ngươi, lại phải để lần sau vậy

Bình Luận (0)
Comment