Mèo Ngốc Của Anh! Anh Yêu Em, Đừng Dỗi Nữa Nha!

Chương 46

Ra tới quán cafe đối diện công ty, cô mua 1 tác cafe rồi ra chỗ gần cửa sổ ngồi. CÔ trầm tư thưởng thức tác cafe, tựa như 1 bức tranh tĩnh lặng đầy màu sắc, người khác nhìn vào lại càn muốn nhìn nữa cứ mãi đắm chìm vào cái khung cảnh ấy, đẹp mê lòng người, họ say mê không phải vì cô đẹp mà là vì cái khung cảnh ấy sao khiến cho trái tim ấp áp, cô giống như 1 chiếc ly thuỷ tinh dễ vợ đẹp lộng lẫy ai ai cũng muốn bảo vệ thật tốt.

- Sao ngồi thẫn thờ ở đây thế này - tiếng của một người phụ nữ vang lên

- Chị Vân - cô vui sướng nói

- Ừ lâu lắm không gặp - chị Vân cười nói

- Thế dạo này em thế nào rồi - Chị Vân gọi 1 ly nước ép cam rồi hỏi cô

- Cũng bình thường ạ - cô bình thản nói

- Bình thường cái con khỉ, em nghĩ mắt chị bị mù à, báo đăng đầy phố, các cửa hiệu đều thấy mắt em đó, nhìn đằng sau em xem , fan kia kìa - chị Vân nói rồi hướng mắt ra đằng sau cô

Không ngoái lại nhìn cô biết chị Vân không bao giờ lừa gạt cô, cho nên nhấp 1 ngụm cafe, cô tiếp túc nói

- Hì hì, em làm sao mà bằn chị được, đã thành cao thủ trong giới võ đạo, nhắc tới tên ai ai cũng thấy sợ - cô che miệng cười nói

- Haizzzz chị thật muốn ẩn cư sinh sống qua ngày thế mà ông già nhà chị tìm được....vậy là tháng ngày bình yên của chị chấm dứt - chị Vân thở dài nói

- Đành chịu thôi...Nhã Phương giờ cũng là 1 luật sư có tiếng, chắc lịch làm việc bận túi bụi lên nhỉ chị ? - cô hỏi chị Vân

- Đương nhiên, cô lần chị hẹn nó đi uống trà, nó bảo là ngày 27 tháng sau mới đi được - chị Vân bực mình nói

- Thật ạ, chắc giờ em hẹn cũng phải tháng sau mới đi được - cô đùa nói

- Ừ chắc thế - chị Vân cười rồi uống 1 ngụm nước cam

" Reng...Reng...Reng "

Máy điện thoại chị Vân vang lên

- Đó nhắc tới tào tháo tào tháo tới ngay - chị Vân cười rồi nghe điện thoại

-... - không nói gì, cô cười rồi uống ly cafe của mình

1 lúc sau khi nghe điện thoại xong, chị Vân quay sang cô nói

- Lát Nhã Phương tới đây, chị có Việc đi trước rồi em ngồi đợi nhé - Chị Vân nói rồi vội vàng đứng dậy

- Vâng, chị đi cẩn thận - cô cười nói với chị Vân

- Bye Bye - chị Vân vẫy tay

Cô vẫy tay theo rồi nhìn bóng dáng chị vẫn đi vào cái ô tô màu đen kia phóng đi, ngôi được 1 lúc thì Nhã Phương tới, hai người nói chuyện vui vẻ, ôn lại kỉ niệm xưa ơi là xưa, xa lắc xa lư tới tận gần tối mới tạm biện nhau đi về.

Về tới nhà, người đầu tiên chạy ra chính là Hạo Minh, cô thầm nghĩ chắc hắn đưa Hạo Minh tới rồi, cơ mà cô khoá cửa nhà mà , chắc hắn mở khoá rồi.

Không nói gì nữa, cô bế Hạo Minh lên hôn bé con vào má, giờ thằn bé cũng đã nặng cân hơn, cao hơn và đen hơn chút xíu cơ mà vẫn trắng, mập mạp như ngày xưa.

- Mẹ con nhớ mẹ - Hạo Minh ôm cổ cô dịu mặt vào vai cô

- Ừ mẹ cũng nhớ con - cô nói sống mũi cay cay

- Hôm nay là sinh nhật thằn bé, anh đưa nó tới đây - hắn đi ra đeo 1 cái tạm dề nói

Gật đầu coi như đã biết rồi cô bế Hạo Minh vào phòng khách, mọi thứ đã được trang hoàng, bàn ăn đã đầy đủ mọi thức ăn, ở chính giữa có cái bánh sinh nhật thật to, đặt Hạo Minh lên ghế, cô chả có cái gì tặng cho con, nên đánh lấy cái hộp của mẹ cô để lại, nhét vào đó 1 đôi nhẫn cưới lúc hắn và cô ly hôn cô vẫn còn giữ vào trong đó rồi khoá lại. Bao nhiêu năm cô vẫn mãi không vất được đôi nhẫn này đi, có lẽ là không đủ dũng khí cũng như can đảm.

Thôi thì đành tặng con trai, hy vọng nó không giận người mẹ này

- Đây quà tặng con , vì bất ngờ quá mẹ cũng chả mua được gì - cô nói rồi đưa cho Hạo Minh

- Mã mẹ ơi - Hạo Minh nói

- Cái này con phải tự đoán nha - cô cười nói

- Hừm... được thôi mẹ đã giao nhiệm vụ con phải làm theo thôi - Hạo Minh cười rồi để chiếc hộp sang một bên

Cả nhà 3 người ăn uống vui vẻ, tuy không nói với hắn lời nào nhưng có lẽ hắn sẽ hiểu được ý tứ và hành động của cô, muốn tránh xa hắn 1 chút càng xa càng tốt. Ăn xong, Hạo Minh đã nhảy lên giường ngủ luôn, còn lại cô và hắn rửa bát dọn dẹp mọi thứ, không gian im lặng, không ai nói lời nào, im lặng và im lặng.

-....Em....tặng thằn bé cái gì thế - hắn mở đầu cuộc nói chuyện

- Anh không cần quan tâm đâu - cô lạnh nhạt nói tiếp tục công việc

Không gian một lần nữa lại chìm vào im lặng, im lặng tới mức 1 cái kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ ràng, bỗng mọi thứ tối om lại, cô thầm nghĩ chắc là cúp điện rồi, chạy ra phía tủ lấy cái đèn pin thì " Rầm ! Choang !" 1 tiếng động lớn vang lên

- A - 1 tiếng kêu vang lên trong không gian yên tĩnh

Cô bật đẹn pin lên, rồi đi vào phòng bếp thấy hắn đã ngã ở dưới đất, lọ hoa vỡ, mảnh sảnh vung vãi khắp nơi

- Cẩn thận - cô nói rồi đỡ hắn dậy

- A - hắn ngồi lên ghế sofa rồi sờ chân mình

- Chắc bị trẹo chân thôi - cô nhìn sơ qua nói

Hắn gật đầu đồng ý với ý kiến của cô rồi nắm bóp chân mình, cô thì tới hiện trường thu gọn mấy mảnh sành lại rồi cầm hộp y tế tới chỗ hắn bôi thuốc vào chỗ bị chảy máu, vừa rồi chắc là không may mấy mảnh sành bé đâm vào, vừa bôi thuốc cô để ý lông mày hắn đã nhăn lại

- An sợ đau ? - cô hỏi hắn

- Không - hắn mặt bình thường lại nói

- Nói dối - cô bình thản nói tiếp

- Thật - hắn gằn giọng nói

Không nói thêm gì nữa, cô thuốc xong cô cất hộp y tế đi, sau đó vào phòng xem Hạo Minh có bị tiếng động tỉnh dậy không, rất may thằn bé vẫn say xưa ngủ. Ra tới phòng khách thì thấy hắn vẫn ngồi đó, mặt có vẻ trông buồn buồn nhưng có cảm giác như là có tia vui sướng xẹt qua ánh mắt kia.

- Cảm ơn - hắn nói
Bình Luận (0)
Comment