1 Tuần sau
Ngày đó, ca phẫu thuật của cô và anh rất thành công, tuy nhiên, anh được đưa tới phòng điều trị đặc biệt còn cô thì về phòng chăm sóc đặc biệt. Mọi người đều rất vui mừng nhưng cả cô và anh sau ca phẫu thuật lại lâm vào tình trạng hôn mê.
Anh được chuẩn đoán rằng chấn thương vùng đầu quá mạnh cho nên dẫn tới tụ máu rồi hôn mê sâu. Chưa biết bao giờ mới tỉnh lại hay là cứ như vậy. Còn cô thì chỉ là do xảy thai cho nên cần điều dưỡng sức khoẻ, không bao lâu sẽ tỉnh lại.
- Ưm - cô cựa cựa tay
Từ từ mở mắt ra, ánh nắng mặt trời chói loá chiếu vào mắt cô khiến cô nheo mắt lại, cô cảm giác như mình đã ngủ trăm năm vậy, toàn thân ê ẩm, cử động rất khó khắn. Sau vụ tai nạn đó chuyện gì đã xảy ra...con của cô thì sao !
- A...em tỉnh rồi sao...bác sỹ bác sỹ - Ngô Hàn tay cầm cặp lồng cháo nhìn cô rồi gọi bác sỹ thật to
- Anh....con của em đâu ? - cô lo sợ hỏi
- Linh Linh...hãy thật bình tĩnh....bình tĩnh đợi bác sỹ vào khám cho em trước đã - Ngô Hàn trấn an cô
Nhưng anh không biết rằn càng làm vậy cô lại càng lo lắng thêm càng sốt ruột thêm
- Anh trả lời em đi - cô hét lên nước mắt trực trào ra
- Linh Linh bình tĩnh mọi chuyện đã qua rồi...em và Vũ Trung có thể có một đứa con khác mà - Ngô Hàn ôm cô vào lòng nói
- Không...không....em không tin...trả con cho em - Cô oà khóc lên đẩy Ngô Hàn trực tiếp chạy xuống giường bệnh
- Linh Linh - Ngô Hàn gọi cô
Ngay lúc đó các y tá cùng bác sỹ chạy vào ngăn cô lại, cô vùng vẫy trong tuyệt vọng, cô kêu gào lên, cô giống như là 1 người điên vậy....Sao lại không tuyệt vọng cho được, đứa con cô vất vả mới có được, đứa con mà cô và anh kì vọng bao nhiêu, đứa con đem lại động lức cố gắng để làm việc cho cô....Tại sao...tại sao lại như vậy...cô không tin...cô không tin...
- Mau tiêm một liều an thần cho cô ấy - bác sỹ trưởng khoa giữ tay cô lại nói
- Vâng - một y tá lấy ống tiêm cho tôi
- Linh Linh con mau bình tĩnh lại đừng phát điên nữa - Mẹ nuôi cô sót xa nói, mắt bà đã đỏ hoe
- Linh Linh, mày đừng làm sao đấy - Nhã Phương lo sợ nói
- Em yên tâm Linh Linh sẽ không làm sao đâu - Chị Vân chấn an tinh thần Nhã Phương
- Mẹ...con tìm tên khốn đó báo thù - Ngô Hàn nắm chặt nắm đấm nói
- Con bình tĩnh, câu ta không làm, đó là vợ chưa cưới, hôn thê của cậu ta làm chứ không phải cậu ta - Mẹ nuôi cô nói
- Nhưng dù sao cũng là hắn, hắn không muốn Linh Linh được hạnh phúc cho nên hắn mới sai khiến hôn thê của hắn làm vậy - Ngô Hàn tức giận nói
- Đừng nói bừa, sự việc chưa điều tra rõ ràng không được manh động - Mẹ cô mắng Ngô Hàn
Sau khi được tiêm một liều thuốc an thân, cô đã bình thường trở lại...nhưng cô đau lòn...cô bật khóc...khóc như chưa bao giờ được khóc...cô đau lắm...bé con của cô chết rồi....đứa con chưa kịp chào đời của cô chết rồi...cô còn chưa nhìn thấy mặt mũi nó...chưa kịp yêu thương nó....chưa kịp đưa nó đi học vào mỗi sáng rồi buổi chiều đón con về rồi cả gia đình cùng đi chơi nữa....mọi việc cô còn chưa làm...vậy mà...vậy mà con của cô đã chết rồi....
- Nén đau thương, em phải mạnh mẽ lên - Chị Vân ôm cô nói
- Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi, mày đừng lo, sau này vẫn còn thời gian mà - Nhã Phương vuốt nhẹ tóc cô nói
Sau khi được mọi người an ủi đôi câu, cô cũng không khóc nữa, cô im lặng một cách lạ thường...cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ...tựa như ngoài đó có một cái gì đó rất đẹp làm con người ta phải si mê lưu luyến vậy.
- Để con bé một mình...con bé cần được có yên tĩnh.. - Mẹ cô nói rồi đuổi tất cả mọi người đi
Trong phòng chỉ còn lại một mình cô đơn cô...hiện tại...cô cảm thấy như cả thế giới của mình chả còn cái gì nữa...cô rất tuyệt vọng. Ngồi được khoảng 30 phút thì cửa phòng bệnh mở ra...một bóng dáng quen thuộc đi vào....một người đàn ông tuấn tú dắt tay một đứa bé đáng yêu
- Em vẫn ổn chứ - Hắn hỏi cô
- Anh tới đây làm gì ? - cô khàn giọng nói
- Thăm em thôi, anh đã nghe tin rồi...anh rất tiếc - hắn nhìn cô nói
- Mẹ...mẹ mau chòng khoẻ lại nhé - Hạo Minh ôm tay cô nói
Thằng bé đã cao hơn không còn dáng người mũm mĩm mật mạp như trước mà là dáng vẻ cao dáo gầy nhom, cô khẽ vuốt má thằng bé, bế con vào lòng ôm thật chặt sợ như con sẽ biến mất
- Em đã biết tình hình của Vũ Trung chưa ? - hắn nhìn cô hỏi
- Ý anh là sao ? - cô không hiểu nhìn hắn
- Anh ta đã lâm vào trạng thái hôn mê sâu...chưa biết bao giờ mới tỉnh dậy...anh nghĩ sẽ có 3 trường hợp sẽ xảy ra. Một là anh ta sẽ tỉnh dậy nhưng tỷ lệ rất thấp, hai là anh ta sẽ....sống đời sống thực vật....ba chính là....anh ta sẽ chết - hắn lạnh lùng nói
- Anh ấy sẽ không sao đâu, anh đừng nói bừa....anh ấy đã hứa với tôi sẽ cùng tôi sống tới đầu bạc răng long - cô lớn tiếng nói
- Đó chỉ là một lời hứa hẹn bình thường khả năng hoàn thành cùng có lúc cao cũng có lúc thấp - hắn nói
- Anh đừng nói nữa anh mau cút đi - cô quát anh
- Tuỳ em...anh chỉ có thể nói như vậy - hắn nói
-....- cô vẫn giữ yên lặng không lên tiếng
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, cũng là lúc hắn rời đi.... dắt theo Hạo Minh mặc dù thằng bé tiếc nuối vẻ mặt rất muốn ở lại nhưng hắn lại không cho....cô cũng muốn thằng bé ở lạ để trò chuyện với cô nhưng mà hắn keo kiệt không muốn, đành ôm con lần cuối rồi để hắn mang con đi.
Khẽ nhắm hờ mặt lại...cô quá mệt mỏi rồi...cô muốn gặp anh...cô muốn thấy anh...thấy nụ cười của anh...nghe được giọng nói ấm áp của anh...thi thoảng anh lại trêu chọc cô...những lúc này anh sẽ ôm cô vào lòng thật chặt để dỗ cho cô cười...tất cả mọi thứ cô đều muốn....rất nhớ anh...rất muốn gặp anh...