Mèo Ngốc Của Anh! Anh Yêu Em, Đừng Dỗi Nữa Nha!

Chương 77

Sáng hôm sau

- Mẹ mẹ, mau dậy đi - Hạo Minh hét lên

- À ừ mẹ dậy rồi - cô cười nói

- Mẹ hình như mẹ sốt - Hạo Minh sờ trán cô rồi nói

- Một chút - cô đưa tay lên trán rồi nhìn Hạo Minh cười mỉm nói

- Vậy hôm nay để bảo mẫu đưa con đi học, còn mẹ phải hảo hảo ở nhà tĩnh dưỡng, Hạo Minh hứa với mẹ là Hạo Minh sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô - Hạo Minh nói đưa ngón tay út ra với cô

- Ừ - cô cũng đưa ngón tay út của mình ra ngoắc tay với thẳng bé

Sau khi dặn dò bảo mẫu đưa Hạo Minh đi học cẩn thận rồi cô nhờ người giúp việc mua hộ cô ít thuốc cảm. Khi người giúp việc đưa thuốc cảm cho cô, cô liền uống để giám bớt cơn đau đầu của mình sau đó liền ngủ ngay. Trong lúc ngủ cô mơ thấy Vũ Trung, anh đang xoa đầu cô và mỉm cười với cô. Anh nắm lấy bàn tay của cô hơn nữa còn sờ trán của cô nữa, có lẽ anh đang chăm sóc cô chăng, mặc dù biết lúc tỉnh dậy mọi thứ sẽ trở lại y như cũ nhưng cô vẫn hy vọng trong giấc mơ còn có thể thấy được anh

" Linh Linh, có một người rất yêu em đang ở bên cạnh em, yêu em rất nhiều giống như anh vậy, vậy nên mau khoẻ lại rồi hãy đáp lại tình yêu của người đó nhé " - Anh nói

" Là ai ? " - cô nhìn tay Vũ Trung đang dần dần biến mất liền hỏi lớn

" Người em yêu " - Vũ Trung nói rồi biến mất trong không gian

- Vũ Trung - cô gọi lớn rôi ngồi bật dậy thở gấp sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ trời đã tối

- Phu nhân, phu nhân người không sao chứ ? - một người hầu chạy vào lo lắng hỏi

- Không sao, không sao, chỉ là mơ thấy....à ta muốn ngủ thêm lát nữa cô lui ra đi - cô nói rồi lại nằm xuống

- Vâng - cô người hầu đó nói rồi lui ra

Ở bên thành phố M

Sau khi hắn nhận được tin cô sốt cao trong lòng không khỏi lo lắng, hắn muốn lập tức chạy về chăm sóc cô mà không được, chuyến bay sớm nhất nửa đêm nay hiện tại mới là hơn tám giờ tối, cô hiện tại tình trạng như thế nào hắn không biết, hắn rất lo lắng cho cô, hắn đã đặt vé máy bay, hắn liền gọi điện cho quản gia muốn nghe giọng cô một chút để xác định cô có khoẻ không

Nhưng khi quản gia đang đi lên tầng đưa máy cho cô, hình như trong phòng cô đang nằm mơ nói cái gì đó hắn không nghe rõ, nhưng càng ngày tới gần hắn càng ngày càng rõ hơn, cô đang gọi tên của người đó, cuối cùng cô gọi rất to...hắn đã nói với quản gia gọi người hầu chạy vào xem sao rồi cúp máy luôn.

Có lẽ hắn không nên về đó nữa, cô vốn không hề nhung nhớ tới hắn. Lúc ở sân bay khi nghe được Sơn gọi cuộc điện thoại nói cô đã khóc khi tiễn hắn đi hắn đã vui biết trừng nào, hắn nghĩ sau khi kiểm tra chi nhánh ở bên này xong liền lập tức quay về làm rõ chuyện này nhưng lúc này nghe được trong lúc cô nói mơ liền nhắc tới người đó tim hắn như bị cái gì đó cứa vào rất đau, hắn không muốn nghĩ tới việc này nữa những nó vẫn cứ phảng phất ở trong đầu không thể tống ra ngoài được.

- Alo, quản lý phải không, gọi người tới " phục vụ " cho tôi - hắn buồn bực nói

- Vâng thưa chủ tịch - người quản lý khách sạn nói

Cô sau ngủ tiếp đi liền gần nửa đêm thì thức dậy, giờ đã là mùa đông trời rất lạnh, có lẽ chỉ một hai ngày nữa nhiệt độ thấp hơn liền có tuyết rơi. Cô khoác áo khoác lông vào, đi sang bên phòng Hạo Minh thấy con đã ngủ ngon lành, cô cầm điểu khuyển điểu chỉnh nhiệt độ máy sưởi cao hơn một chút. Sau khi rời phòng Hạo Minh cô đi xuống bếp làm một tách trà nóng uống, sau đó liền ra sân thượng ngồi một chút.

Bên ngoài trời rất lạnh, có lẽ bây giờ ở thành phố hắn đang sống thì nhiệt độ có cao hơn một chút vì ở đó khí hậu ấm áp hơn một chút, ở đó mùa đông không có tuyết như ở thành phố này nhưng dù thế nào cũng lạnh. Cô kéo chặt áo lông của mình hắn lấy trong túi áo ra cái iphone 6 ra ròi tìm trong danh bạ số ủa hắn . Cô cầm một lúc lâu không biết co nên gọi không, lúc này không hiểu sao cô lại muốn gọi cho hắn, hình như cô rất nhớ hắn

Nhớ tới giấc mơ ban nãy, Vũ Trung có nói như vậy, suy nghĩ một lúc lâu sau đó cô mới hiểu ra, hoá ra là Vũ Trung muốn cô chấp nhận hắn, anh vẫn luôn tốt như vậy, vẫn luôn suy nghĩ cho cô như vậy, anh vẫn luôn tốt tới mức làm cho cô khóc, khoé mắt đỏ hoe, nước mắt cô rơi xuống nóng hổi, cố gắng bình tĩnh lại nhưng cô không thế, cứ mỗi khi nhắc tới Vũ Trung cô lại không kiềm được lòng của mình mềm nhũn ra.

Sau khi đã ổn định tinh thần, cô liền bấm máy gọi cho hắn, mặc dù biết đã muộn nhưng cô vẫn muốn cho hắn biết cô nghĩ như thế nào, cô lấy tinh thần rồi muốn nói cho hắn tất cả mọi thứ, dù thế nào đi chăng nữa cô vẫn hy vọng hắn biết. Đầu bên kia đã nhấc máy, cô đang định nói thì

- Ha...A..Ah...anh...nhẹ một chút.....ha...ah - Tiếng rên rỉ của một người phụ nữ

- Em yêu, em thật tuyệt vời - Tiếng của hắn

Toàn bộ mọi thứ cô chuẩn bị hoàn toàn sụp đổ, cô biết chuyện này sẽ xảy ra, có lẽ một phần nhỏ trong thâm tâm của cô đã chuẩn bị cho việc này, nước mặt từ lúc nào đã rơi ra, cô lấy tay lau hết đi, nhưng càng lau lại càng nhiều, tay cầm điện thoại càng run hơn.

Còn hắn lúc đang hưởng thụ khoái cảm liền không để ý điện thoại của mình, cô gọi đến hắn liền không biết, lại để cho người " phụ vụ " mình bắt máy, toàn bộ những thứ dơ bẩn nhất đều để cô nghe thấy, lúc tỉnh táo lại hắn mới dằng lấy điện thoại từ cô gái kia, hắn chạy nhanh vào nhà tắm cố gắng gọi tên cô nhưng vô vọng

- Linh Linh nghe anh nói, thực ra...thực ra...- hắn muốn giải thích nhưng bất lực

Hắn biết ở bên kia cô đang khóc, tim hắn đau lắm chứ, hắn biết cô đang bị tổn thương rất nặng nề, hắn biết bản thân lại một lần nữa làm cho cô khóc, hắn muốn mình chết đi cho rồi, tại sao hắn lại sơ xẩy để cho người phụ nữ kia bắt máy chứ, hắn không muốn...không muốn cô một lần nữa lại lạnh nhạt, lại thờ ơ, coi sự có mặt của hắn như có cũng được mà không có cũng chẳng sao...hắn không muốn

- Em biết...anh vẫn luôn vậy - cô nói giọng khàn khàn

- Đừng khóc nữa, anh xin lỗi - hắn đau lòng nói

- Không sao, không sao, em mới là người nên xin lỗi vì đã làm phiền anh mới đúng - cô nói

- Linh Linh - hắn khẽ gọi tên cô

- Em gọi cho anh vào giờ này mà anh bắt máy đã là may rồi - cô có gắng làm bản thân phấn chân thêm nói

- Linh Linh - hắn lại gọi tên cô

- Thực ra em muốn anh nghe câu em yêu anh, nhưng mà chắc là em đơn phương rồi, không sao đâu, em ổn, anh cứ ở bên người mà mình yêu đừng lo cho em, em sẽ ổn thôi vì em là người từ chối anh trước bây giờ lại nói yêu anh đúng thật là ngốc mà, em chỉ muốn nói vậy thôi - cô nói

-....- hắn không nói gì cả trong lòng hắn đau lắm, hắn vội vàng cúp máy

Cô nhìn màn hình, điện thoại bên kia đã cúp máy, cô cười tự giễu bản thân mình. Cuối cùng thì cả hai vẫn là hai người không liên quan, có lẽ cô không nên gọi cuộc điện thoại này, cuối cùng cô vẫn không nên yêu nữa. Ngoài trời đã lạnh hơn nhưng không lạnh bằng tâm của cô, chén trà nóng từ khi nào đã lạnh ngắt, cô ôm chặt lấy thân thể mình trong cái lạnh.

Cô cảm thấy mình rất cô đơn, bóng dáng lẻ loi ngồi ngoài ban công của cô khiến cho những người hầu già trong nhà vì không ngủ được nhìn thấy mà đau lòng. Tựa như là một nỗi đau làm cho người đau tê tâm liệt phế. Người nhìn người buồn, tuyết bắt đầu rơi, những hạt tuyết đâu tiên rơi xuống tay của cô. Lấy tay mình giơ ra không trung để những hạt tuyết nhỏ bé rơi xuống.

Mùa đông lạnh lẽo này chỉ có cô với những bông tuyết....
Bình Luận (0)
Comment