Miểu Di ở nhà Lâm Dật được vài ngày, đối với con sen tiền nhiệm Cố Chi Thanh, nó không nghĩ nữa, chậm rãi lựa chọn quên đi.
Mèo ta dần hòa nhập vào gia đình mới này, trở thành bạn tốt của Tiểu Mẫn sáng sủa hoạt bát cùng Lâm Dật dịu dàng chín chắn. Dù Lâm Dật nghĩ thế nào, ít nhất Miểu Di vẫn coi anh là bạn tốt.
Trăng sáng nhô cao, đã đến lúc nghỉ ngơi.
Tiểu Mẫn tắm xong mặc bộ đồ ngủ, ôm Miểu Di trong lòng, đối mặt với Lâm Dật, mấy lần mở miệng muốn nói lại thôi, cực kỳ xoắn xuýt.
Miêu bệ hạ tỏ vẻ cô gái vừa tắm xong nên trên người rất thơm, cơ thể mềm mại, mèo ta được ôm thực sự thoải mái.
Lâm Dật ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm một cuốn sách nhìn lướt qua, dư quang liếc thấy biểu tình rối rắm của cô em gái ở bên cạnh.
Thấy dáng vẻ Tiểu Mẫn gấp đến độ xoay vòng, Lâm Dật rốt cục nhịn không được, tầm mắt không rời khỏi sách, nhàn nhạt mở miệng: "Có chuyện gì nói đi."
Anh trai cuối cùng cũng phản ứng mình, Tiểu Mẫn ôm Miểu Di ngồi xổm trước mặt Lâm Dật, cẩn thận tỉ mỉ nói: "Anh hai, hôm nay... em có thể ngủ cùng mèo con không?" Đôi mắt cô lấp lánh mong đợi.
Lâm Dật nghe xong liền dừng một chút, đóng sách lại, nhướng mày không tỏ rõ ý kiến quan sát cô gái.
"Anh à ~ Một lần thôi có được không? Em chưa bao giờ ngủ với mèo con..." Phía trước là tuyệt chiêu làm nũng của thiếu nữ, còn phía sau là ngữ khí oan ức, như thể Lâm Dật nói ra câu cự tuyệt cô nàng sẽ rơi nước mắt.
"Em tuyệt đối sẽ không đụng vào vết thương của con mèo, xin anh mà."
"Không được." Lần này Lâm Dật không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.
"Tại sao?" Cô gái hơi buồn.
"Thứ nhất, em không có ý thức về thời gian. Nếu ở cùng với mèo nhỏ chắc nói khoảng 12 giờ em cũng không muốn ngủ, điều này sẽ làm em trì hoãn học tập ngày mai. Thứ hai, hôm sau anh còn muốn đưa mèo con đến bệnh viện đổi thuốc, ngủ cùng em không tiện. Vì vậy nên không thể được."
"Hừ, anh trai là người xấu nhất!" Cô gái bĩu môi tức giận trừng Lâm Dật, buồn bực quay về phòng.
Rời khỏi vòng tay mềm mại của cô gái, khiến Miểu Di có chút tiếc nuối, dù sao nó thích cô gái mềm mại hơn là Cố Chi Thanh và Lâm Dật cứng rắn.
Ánh mắt không muốn của Miểu Di cũng không thoát khỏi đôi mắt Lâm Dật, hắn có chút tức giận dùng ngón tay chỉ chỉ vào đầu mèo nhỏ, mở miệng: "Làm sao, em không nguyện ý? Ta đối với em tốt như vậy, tại sao không thấy em ỷ lại ta một chút?"
Lâm Dật thừa hắn đối với Miểu Di là có tư tâm, hắn ta chính là không muốn mèo nhỏ ngủ với Tiểu Mẫn, vì thế hắn mới lấy cớ này, cơ mà mình và Miểu Di cũng nên đi ngủ thôi.
Tuy nhiên ngày mai hắn đưa Miểu Di đến bệnh viện là thật, thuốc lần trước cũng đã dùng gần hết, nhân tiện đưa nó kiểm tra lại xem vết thương đã bình phục như thế nào.
.....
Buổi sáng mùa hè lúc nào cũng đến cực kỳ sớm, cho dù bên ngoài ánh nắng chói chang đã cơ hồ chiếu rọi mọi ngóc ngách trong Cố trạch, nhưng vẫn không thể xuyên qua những tấm rèm dày trong căn phòng ngủ.
Cố Chi Thanh bị đánh thức bởi tiếng di động chói tai, anh vươn tay ra khỏi chăn bông, sờ soạng trên tủ đầu giường, sau khi tìm được chiếc điện thoại đang rung, anh cũng không nhìn là của ai, liền đưa nó lên tai.
"Chào."
"Xin chào, đây có phải là Cố tiên sinh không ạ?" Ngoài ý muốn một giọng nữ ngọt ngào cất lên.
"Phải, cô là?" Mê mang mở to mắt, Cố Chi Thanh vừa tỉnh ngủ, đầu có phần hỗ loạn.
"Đây là cửa hàng thú cưng của chúng tôi - Padoger. Lần trước ngài ở tiệm chúng tôi có đặt cái thẻ tên hiện đã làm xong. Thật sự xin lỗi vì sự chậm trễ do quá nhiều đơn đặt hàng. Xin hỏi ngài có rảnh đến lấy nó không?"
"Thẻ mèo? Được rồi, lát nữa tôi sẽ đến." Cố Chi Thanh suy nghĩ một lúc mới nhớ ra chuyện thẻ mèo.
"Được ạ, rất mong ngài lần sau lại đến."
Nói về thẻ tên, cái thẻ trước của Miểu Di đã quá cũ, Cố Chi Thanh muốn làm lại một thẻ độc quyền cho Miểu Di. Tấm thẻ mèo mới cả kiểu chữ đều do anh tự tay lựa chọn, nhẹ nhàng tinh tế, Miểu Di chắc chắn sẽ thích.
Nhưng mèo nhỏ không còn ở đây nữa, tâm ý anh cũng thất bại.
Chống tay xuống giường, chậm rãi ngồi dậy, Cố Chi Thanh lấy tay nhu nhu giữa lông mày, bên cạnh là đôi mắt dày đặc quầng thâm, có chút tái nhợt, cả người có vẻ vô cùng chán chường.
Miểu Di đã đi nhiều ngày như vậy, anh đều gặp ác mộng không ngừng, hoặc mơ thấy Miểu Di rời khỏi anh, hoặc mộng phải Miểu Di gặp chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng hôm nay, cuối cùng anh cũng gặp mộng đẹp, anh mơ thấy Miểu Miểu của anh trở lại, đây có phải dấu hiệu tốt?
Nếu đồ đã làm xong, vẫn đến lấy đi, cho dù chủ nhân của thẻ mèo vắng mặt.
Ăn sáng xong, thu dọn đồ đạc, Cố Chi Thanh lên xe nói với tài xế đang ngồi ở ghế lái: "Đến cửa hàng thú cưng Paiduoge."
......
Miểu Di đêm qua chơi với Lâm Dật rồi ngủ muộn. Mèo ta sáng sớm bị đánh thức, mơ mơ màng màng ăn thức ăn, đã bị hắn đưa ra ngoài.
Con đường sáng sớm rất sôi động, đều là học sinh vội vàng đến trường, người đi làm cùng các bác đến quảng trường khiêu vũ.
Dọc đường đi Miểu Di luôn dựa vào lồng ngực Lâm Dật ngủ bù, không quản Lâm Dật đưa mình đi đâu.
Xe nhẹ chạy đường quen tìm tới bác sĩ lần trước, Lâm Dật đặt Miểu Di lên chiếc đệm nhỏ trên bàn rồi ngồi xuống.
"Nhóc kia buồn ngủ thế, tối qua không ngủ ngon sao?" Bác sĩ nhìn chú mèo con ngủ gà ngủ gục, tiện tay mở băng gạc kiểm tra vết thương.
"Tối hôm qua ngủ tương đối muộn." Lâm Dật gật đầu, thành thật trả lời.
Vết thương dưới lớp băng gạc đã đóng vảy, vùng lông xung quanh bị thuốc nhuộm thành màu vàng, Lâm Dật trông có chút đau lòng.
"Vết thương đã hồi phục tốt, không cần buộc băng, cứ như vậy đi." Bác sĩ quấn miếng băng vừa tháo ra, ném vào thùng rác.
Không còn gì ràng buộc, trạng thái bộ lông hiện ra hoàn toàn, Miểu Di run lẩy bẩy, vẫn thấy rõ dấu vết kia.
Bởi vì phía sau còn có bệnh nhân, Lâm Dật cũng không ở lại quá lâu, vươn tay bắt lấy Miểu Di đang đi tới, tạm biệt bác sĩ: "Vậy hẹn gặp lại bác sĩ."
"Đừng, tôi không muốn gặp lại nhóc này ở bệnh viện đâu, trở về đi." Bác sĩ cười vẫy tay với Miểu Di.
"Được rồi, cám ơn." Lâm Dật hiểu ý bác sĩ cười cười, hắn cũng không hy vọng mang mèo con đến bệnh viện nữa.
Bước ra khỏi đại sảnh tiếp khách rộng rãi, Lâm Dật nhìn thấy một người mà anh không ngờ tới.
Tong tay Cố Chi Thanh là một cái túi đóng gói, đứng trước cửa bệnh viện thú y chờ tài xế lái xe tới.
Anh ấy mặc một bộ tây trang thẳng tắp, toàn thân cẩn thận tỉ mỉ, mắt nhìn thẳng đứng nghiêm, tuy nhìn qua người có phần tiều tụy nhưng vẻ anh tuấn đẹp trai vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, ánh mắt một đám phụ nữ bên cạnh đều bị hấp dẫn bởi anh chàng đẹp trai lãnh khốc này, mà Cố Chi Thanh lại hoàn toàn không phát hiện.
Lâm Dật vừa nhìn thấy bóng lưng người kia cũng biết đó là ông chủ của mình. Hắn đang phân vân có nên tiến tới chào hỏi hay không, lại nghĩ vẫn nên đến lịch sự chào hỏi một chút.
"Cố tổng, buổi sáng tốt lành, không ngờ lại gặp ngài ở đây." Lâm Dật bước đến chỗ Cố Chi Thanh mỉm cười nói với anh.
Cố Chi Thanh đột ngột quay đầu lại, nhìn vẻ mặt Lâm Dật suy nghĩ một hồi mới nhớ ra mình đã từng nhìn thấy người này ở buổi họp nhân viên, hình như anh ta tên Lâm... Dật?
Tuy rằng sếp mình là bản mặt than, nhưng Lâm Dật khá chắc chắn rằng mình vừa nhìn thấy ánh mắt sững sờ của sếp. Chắc do không nhớ rõ hắn rồi? Cũng đúng, quý nhân hay quên mà.
"Xin chào, Lâm Dật đúng không?"
"Đúng vậy, không ngờ Cố tổng còn nhớ tôi." Lâm Dật có phần ngạc nhiên khi Cố Chi Thanh nhận ra.
"Tôi đã từng gặp anh trong một cuộc họp. Anh là người nỗ lực tiến tới, được đưa lên danh sách đề cử nhiều lần, tôi cũng có ấn tượng, hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ." Không nghĩ tới chỗ này gặp nhân viên của mình, vì vậy anh thuận tiện động viên hắn ta một hồi.
Miểu Di càng nghe càng cảm thấy thanh âm này quen tai, vừa ngẩng đầu vừa vặn gặp được Cố Chi Thanh đang cúi đầu đối mắt với nó.
Miểu Di trong giây lát sợ đến trợn tròn đôi mắt, lông đều bị dựng hẳn lên, nhanh chóng quay người vùi đầu vào lồng ngực Lâm Dật, còn dùng sức chui vào trong, cả cơ thể phát run.
Đại... Đại Ma Vương sao lại ở đây, hy vọng anh không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình, Miểu Di tự thôi miên bản thân, người run lẩy bẩy bán đứng nội tâm nó đang bất an.
Lâm Dật chú ý đến sự kỳ lạ của Miểu Di, lại không biết mèo con đột nhiên sợ hãi, chỉ có thể ôm chặt tránh nó bị ngã xuống, nhưng Miểu Di cứ chui vào lồng ngực hắn ta, giống như mất kiểm soát.
Cố Chi Thanh bị ánh mắt này đóng băng, trong vòng tay của người kia không phải chính là Miểu Miểu mà anh đang nghĩ đến sao?
Mặc dù cái liếc mắt này chưa đầy một giây, anh vẫn nhận ra đây là Miểu Miểu của mình, trong nháy mắt có kinh hỉ, khổ sở, áy náy những cảm xúc phức tạp hiện lên trong đầu.
Cố Chi Thanh kìm lại nội tâm mừng như điên, run rẩy vươn tay hướng về bóng lưng của Miểu Di.
Hếtchương 13.