Theo giang hồ đồn thổi, đại ca của Đoàn Tử là miêu yêu, năm nay đã hơn năm trăm tuổi. Nhà bọn họ tới thế hệ của hắn đã không còn mấy người, hắn cũng chỉ còn có vị ca ca này là chung huyết thống. Nhân tiện cũng phải nói, Đoàn Tử tên thật là Bạch Giản, ca hắn là Bạch Phồn.
Đám yêu tinh thường gọi Đoàn Tử là bạch kiểm, thế nhưng ai dám gọi ca ca hắn là bạch kiểm thì mau mau về nhà tự đóng lấy một cỗ quan tài rồi chui vào mà nằm sẵn, đương nhiên, trước mặt ca ca hắn dám gọi Đoàn Tử là “Bạch kiểm” thì cũng về nằm thẳng chân thẳng tay đi là vừa.
Thế mới thấy được, ca ca của Đoàn Tử tức giận lên đáng sợ thế nào.
Đoàn Tử từ nhỏ được ca ca nuôi lớn, chưa từng ra khỏi cửa nửa bước, lần trốn nhà đi chơi duy nhất là nhân dịp ca hắn bế quan luyện công, thế là hắn gặp được chủ nhân, từ đó về sau hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt của loài mèo.
Đoàn Tử cũng là miêu yêu nhưng chẳng học được mấy “Yêu thuật”, ngoại trừ có thể biến thành người và làm cho kẻ khác ngất xỉu ra, thì cữ hễ ra ngoài sẽ bị đám mèo hoang khi dễ, lăn lộn hai ba ngày sẽ lại khóc meo meo chạy về tố khổ. Cũng vì Đoàn Tử là một yêu tinh level thấp nên ca hắn mới lo lắng cho hắn nhiều như thế, làm ca cũng không dễ dàng đi, khi còn bé thì ru hắn ngủ, đến lúc trưởng thành thì chuyên cãi lộn bênh vực Đoàn Tử, sợ đệ đệ nhà mình bị yêu tinh khác khi dễ, thật đúng là thảm nhất xã hội a.
Bồ câu A Ngốc bay đi, chắc là đi chỉ điểm cho ca ca hắn rồi, Đoàn Tử sợ đến mất hồn mất vía, nghĩ thầm nếu ca biết hắn và chủ nhân JQ (= rape???!) phỏng chừng chẳng sợ bị tẩu hỏa nhập ma, lập tức xuất quan giết gian phu, nghĩ tới đây Đoàn Tử trắng bệch cả mặt. Chỉ cần nghĩ đến cảnh ca ngồi trên ghế cao tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, đầu ngón tay gõ gõ lên tay vịn, Đoàn Tử đã cảm thấy hàn phí tấp vào mặt.
“Đoàn Tử ?” Chủ nhân thấp giọng kêu.
Đoàn Tử nỗ lực quay cái cổ cứng ngắc sang, nặn ra một nụ cười méo mó: “Xong, Vương Mẫu nương nương sắp tới.”
Sau đó nhào vào lòng chủ nhân gào khóc: “Xong đời rồi, xong đời rồi, đại ca sẽ đánh chết em.”
“Sao hắn lại đánh ngươi?” thấy Đoàn Tử khóc không biết trời đất gì nữa, Trình Hiến cũng chỉ có thể ân cần hỏi han.
“Tư nhập thế gian, tư luyến phàm nhân.” Đoàn Tử tiếp tục gào.
“… A câu này nghe có chút quen tai.”
Đoàn Tử lép bép: “Bởi vì em đã trốn nhà lại còn dám yêu con người nữa na.” thấy Trình Hiến vẫn ngu ngơ, Đoàn Tử ủy khuất chua thêm, “Em thích chủ nhân.”
“Em thích chủ nhân.” Đoàn Tử nghiến răng nhắc lại lần nữa, “Ban đầu em chỉ muốn làm mèo ở bên cạnh chủ nhân, thế nhưng em thực sự rất thích chủ nhân, chủ nhân đừng không cần em na? Em thề sau này sẽ rất ngoan, tuyệt đối không trốn nhà đi, tuyệt đối không cùng mèo hoang đánh nhau, tuyệt đối không trộm sữa chua, tuyệt đối không cào sofa…”
Trình Hiến bị mấy cái “Tuyệt đối không” của Đoàn Tử làm chóng cả mặt, chỉ yên lặng nhìn vào ánh mắt đầy trông mong của Đoàn Tử, nói: “Ta sẽ không bỏ ngươi.”
Đoàn Tử mặt mày rạng rỡ, bay tới cọ loạn xạ: “Em cũng không bỏ chủ nhân, đại ca lấy đao bức, em cũng không đi.”