Mèo Tinh Nhà Ta

Chương 16

Người ta thường nói, chỉ cần có quyết tâm con người sẽ làm được tất cả, nhưng chân lý này xem ra chỉ đúng với người không đúng với yêu (quái).

Mấy ngày nay Đoàn Tử dùng hết biện pháp quyến rũ chủ nhân, mặc đồ sexy na, quyến rũ na, nửa che nửa hở na, rượu vào loạn tính na, nói chung hắn vắt hết óc ra chiêu nhưng đều vô dụng, ngô, thật ra thì chiêu cuối cùng thất bại là do tửu lượng của Đoàn Tử quá kém.

Vì vậy Đoàn Tử bắt đầu hoài nghi có phải chủ nhân bất lực trong chuyện X hay không, trách không được hắn quen trai chưa từng vượt qua được sáu tháng, lý do chia tay không có gì khác là luôn chê chủ nhân không đủ ôn nhu chăm sóc, thế nhưng Đoàn Tử thấy chủ nhân hầu hạ hắn vô cùng ôn nhu, có thể nói là đệ nhất ôn nhu luôn mà.

Đoàn Tử, kỳ thực chủ nhân nhà ngươi chỉ ôn nhu với mỗi mình mèo ngoan của hắn mà thôi.

Khi Đoàn Tử vẫn trong cơn điên cuồng dụ dỗ chủ nhân, thì xảy ra chuyện.

Hôm nay Trình Hiến đi làm về, mở cửa ra không nghe thấy tiếng Đoàn Tử ngọt ngào gọi “Chủ nhân…” Nghĩ có chút không đúng, nhìn vào nhà, lại thấy Đoàn Tử cúi đầu ủ dột ngồi dưới đất, như là vừa bị ai giáo huấn vậy, vừa nghe tiếng cửa mở vội quay đầu nhìn Trình Hiến, trong chất đầy ủy khuất lẫn chờ mong, còn có vài phần sợ hãi.

Nhìn thêm vào trong, trên sofa, một người (yêu) bắt chéo chân đang thưởng thức trà, rõ ràng nghe thấy tiếng mở cửa cũng không thèm quay qua nhìn, thế nhưng vẫn có một loại áp bách vô hình từ không khí truyền đến.

Đem ly trà thả lại trên bàn trà, người nọ mở miệng nói: “Về rồi?”

Trình Hiến theo bệnh nghề nghiệp, yên lặng định tội xâm nhập bất hợp pháp cho kẻ kia, thế nhưng, xâm nhập bất hợp pháp nhà hắn lại không phải là con người, đành phải bán thân bất toại.

“Ân.”

Người nọ thở dài một tiếng, bỗng nhiên lên cơn, lưỡi dao sắc bén trong tay bổ thẳng về phía đầu Trình Hiến, Đoàn Tử hét to một tiếng: “Không nên a!” Lưỡi dao chệch hướng, xẹt qua tai Trình Hiến, còn bức tường phía sau Trình Hiến vỡ ra cả miếng lớn (kinh hồn a).

“Đại ca ngươi đừng a.” Đoàn Tử nhảy dựng lên kéo tay áo Bạch Phồn cầu xin.

Bạch đại ca nhàn nhạt liếc đểu Đoàn Tử, bạc thần khẽ mở: “Gian phu, lưu không được.”

“Hắn chết ta cũng không sống!” Đoàn Tử cái khó ló cái khôn rập khuôn lời thoại trong phim tình cảm giờ vàng.

Trình Hiến đổ một mớ mồ hôi lạnh, khóe miệng run rẩy, hắn kẹp giữa anh em nhà này có ngày toi mạng, nuôi một con mèo cũng có thể xảy ra thứ chuyện này sao, xin chừa a.

Thấy đôi mắt lạnh lẽo của ca ca, Đoàn Tử sợ đến nhũn não, lắp bắp nói: “Ta có con của hắn rồi, con ta không thể không có cha a, đại ca, ngươi để ba ba lại cho chúng a.”

Bạch đại ca dùng đôi mắt cú vọ nhìn chòng chọc vào bụng của Đoàn Tử, khuỷu tay vung mạnh một cái, Đoàn Tử ôm bụng ngồi chồm hổm, oang oang gào to.

Bạch lão đại trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt hỏi: “Sẩy chưa?” với thái độ nếu ngươi dám nói chưa thì đừng có trách.

Đoàn Tử vẻ mặt bất phục nhưng vẫn gật đầu lia lại.

Bạch đại ca toàn thắng.
Bình Luận (0)
Comment