Trình Ngọc ngồi vọc máy tính ở nhà Trình Hiến hai tiếng thì bị Vương Hiến tới bắt về nhà, trước khi đi còn chưa chịu từ bỏ mà vẫn liên tục kêu rên: “Tiểu máy tính a, ta yêu ngươi thật lòng ngươi biết chứ, ta thật hối hận vì đã kết hôn a, sớm biết ta đã sống với ngươi cả đời hưởng hạnh phúc rồi!”
“Vất vả cho chú rồi.” Trình Hiến nói với em rể.
Vương Hiến chỉ còn biết lắc đầu: “Đã quen rồi a.”
Đợi đôi vợ chồng kia đi khỏi, Đoàn Tử mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đại ca nói đúng, con người thật đáng sợ.” Đoàn Tử lẩm bẩm.
“Ta cũng là con người đó.” Trình Hiến ôm lấy Đoàn Tử nói.
“A, trong loài người thì phụ nữ có vẻ đáng sợ hơn, các nàng xem ra rất có hứng thú với lông động vật, cữ thấy thứ gì thấy bông bông là muốn sờ, đi ngang qua những thứ làm bằng lông là ngó đăm đăm không dứt mắt ra được, thấy em mèo em chó nào là hai mắt sáng quoắc, bay vào hết ôm lại vuốt.” Đoàn Tử than thở.
“…”
“Nhưng mà Đoàn Tử thích chủ nhân nhất na!” Đoàn Tử cười ngọt ngào, đặt môi mình lên môi chủ nhân chu~ một ngụm.
Nụ hôn qua đi, Trình Hiến thản nhiên nói: “Không thể biến thành người trước khi hôn sao? Ta không quen việc hôn hít với một con mèo lắm.”
Đoàn Tử khóc lóc nỉ non: “Anh ghét em?”
“Không có.”
“Anh có!” Đoàn Tử lập tức lên án.
“Không có.”
“Em nói anh có là anh có!”
“Được rồi, xem như ta có đi.”
Đoàn Tử nhất thời mắt nước lưng tròng: “Xem đi, anh thừa nhận rồi đi, TV nói đúng lắm, đàn ông không có ai tốt!”
Trình Hiến mắc oan.
“Đoàn Tử, ít xem TV đi.” Xem thế giới động vật thì được, chứ phim tâm lí tình cảm nên miễn đi thì tốt hơn.
“Rảnh rỗi sinh nông nổi a.” Đoàn Tử u oán nói, “Anh không chơi với em, nếu không xem TV em sợ rảnh quá hóa điên đó.”
Chủ nhân nhìn mặt Đoàn Tử: “Ngươi dám?”
Đoàn Tử nịnh nọt cười: “Không dám.”
Thấy một con mèo lộ ra dáng cười nịnh nọt thật sự là khảo nghiệm lớn đối với trái tim nga, chủ nhân âm thầm nghĩ trong lòng.