Cuối cùng, Cáp Bì vẫn gửi lại nhà Trình Hiến, chủ nhân cố nén đau đớn do bị mèo cào tiễn em gái em rể về, cửa nhà vừa đóng Đoàn Tử biến vèo một cái thành người túm áo chủ nhân trách móc: “Anh làm thế em sống làm sao a? !”
Cáp Bì gâu một tiếng, kì quái nhìn một con mèo đen thoắt cái đã biến thành người, nghiêng nghiêng đầu khó hiểu.
Trình Hiến xách túi đồ dùng cá nhân của Cáp Bì được đặt ở bên cửa lên nhìn, nhàn nhạt: “Rau trộn.”
“Chó là sinh vật em ghét nhất!” Đoàn Tử kiêu ngạo nói, ngứa mắt khi thấy Cáp Bì rụt lui phía sau chủ nhân tò mò nhìn hắn.
“Đoàn Tử a, tốt xấu gì cũng là miêu yêu, sao lại ghét một con chó chứ?” Chủ nhân xoa đầu Đoàn Tử.
Đoàn Tử cả giận nói: “Ai nói miêu yêu thì không sợ được chó, đây là bản năng, là bản năng đó!”
“Ngươi hiện tại là người mà, chỉ có người đánh chó nào có chó đánh người ni, đừng sợ.”
“Thế nhưng chó cắn người a.” Đoàn Tử không nghe theo, bám riết không tha.
Chủ nhân sờ sờ cằm, lấy một cái mặt nạ từ ngăn kéo ra đưa cho Đoàn Tử .
“Để làm chi?” Đoàn Tử hiếu kỳ nói.
“Cho Cáp Bì đeo.” Chủ nhân nghiêm mặt đáp
“…”
.
Trong nhà có thêm một con chó ngốc, thế là cuộc sống trở nên thế này, Putte (chắc là tên của em Cáp Bì) thích Đoàn Tử , mỗi ngày đều vui vẻ bám dính phía sau Đoàn Tử, không hổ là động vật quý hiếm.
Tình huống như vậy, thường xuyên phát sinh.
“A!” Đoàn Tử vừa lơ là không để ý chút xíu liền bị quật ngã, Cáp Bì hoan hỉ ra sức liếm mặt Đoàn Tử, Đoàn Tử kêu thảm thiết, “Chó điên, tránh xa xa ra một chút! Đừng liếm, đừng liếm mà, ô oa oa…”
Đoàn Tử khóc lớn, biến thành mèo cuồn cuộn chạy vào WC, rồi lại biến thành người nhanh nhanh xả nước tắm rửa kì cọ toàn thân.
Hắn bị một con chó khi dễ a.
Ngoài phòng tắm, Cáp Bì đang đứng, thè thè lưỡi rất hưng phấn, muốn chờ Đoàn Tử ra để chơi tiếp, Đoàn Tử nhắm mắt nhắm mũi chạy, vào phòng ngủ khóa cửa rồi sống chết không chịu mở, chờ chủ nhân về nhà mới dám mò ra.
Bên ngoài mèo hoang hảo hung, trong nhà chó điên lại háo sắc, miêu yêu như hắn quả thật là thất bại mà.