Bị khi dễ thì bị khi dễ, ngày vẫn cữ thế mà trôi qua. Đoàn Tử đã liên tục ba ngày tích cực suy nghĩ làm thế nào để đối phó với chó điên đồng thời mỗi bữa đều đòi ăn thịt chó.
“Đến đây, Cáp Bì, bên này, bên này.” Đoàn Tử nặn ra một nụ cười méo mó dụ dỗ chó điên.
Cáp Bì nghiêng đầu thè lưỡi, ba chân bốn cẳng chạy về phía Đoàn Tử, Đoàn Tử phi thân ra khỏi bếp, rầm một cái đóng cửa lại, bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm ủy khuất của Cáp Bì, Đoàn Tử chống nạnh cười to, hừ, chó điên dám đấu với ta, tốt xấu gì ta cũng sống lâu hơn ngươi mấy trăm năm! Ngốc, nghĩ ta không trị được ngươi sao?
Đoàn Tử an lòng, thỏa mãn ngồi xem TV.
Trong TV là một đoạn hội thoại rất là 囧, Đoàn Tử một bên xé khăn tay một bên hít mũi, con mắt sưng đỏ đôi môi run rẩy.
“Ngươi lại xem cái loại phim ảnh sến súa này rồi.” Bồ câu A Ngốc đứng trên bệ cửa khinh bỉ sở thích của Đoàn Tử.
“Ngươi tới làm gì?” Đoàn Tử đang cao hứng, bị chọc giận nên rất bực bội.
“Aigu, cuộc sống gia đình tạm ổn là quên luôn ca ca sao?” A Ngốc dậm chân đập cánh rung đùi đắc ý nói.
“Hắn ở đâu?” Đoàn Tử vừa nghe nói tới ca ca liền nghiêm túc, nhào tới cửa sổ tra vấn A Ngốc.
“Hắn và ai đó đang chơi SM na.”
“Gì?”
“Ca ngươi bị giam.”
“Gì? ? ! !” Đoàn Tử gắt gao túm lấy A Ngốc, “Giam? Ai có bản lĩnh giam hắn?”
“Long Tĩnh Thành, uy, không mau buông lông ta ra thì ta chết thật đó, đây là phi lễ, phi lễ a!” A Ngốc hét lớn.
“Là đạo sĩ kia sao.” Đoàn Tử buông tay nâng cằm suy tư, “Thắng được không?”
A ngốc thở dài: “Phải thắng.”
Đoàn Tử liếm liếm môi, miễn cưỡng nói: “Vậy để thêm hai ba ngày nữa đi, thắng một lần cũng là thắng, thắng hai lần cũng là thắng, để hắn hưởng thụ thêm một chút đi.”
“Sao lại có loại đệ đệ như ngươi nhỉ?” A Ngốc cả giận nói.
“Sao lại có loại bạn bè như ngươi nhỉ?” Đoàn Tử trả lời.
“Ta đánh không lại hắn…” A Ngốc nhỏ giọng nói, “Đạo sĩ kia rất lợi hại đó.”
“Ta thì thắng được hắn chắc?” Đoàn Tử liếc mắt nói.
Một mèo một bồ câu cùng nhau gật đầu: “Việc này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn a.”