Buổi chiều ngày kế, chủ nhân còn chưa về mà kính mắt thúc thúc Đàm Vô Kỵ đã đi, Bạch Phồn xuống bếp nấu một bát mì, ăn xong cũng chuẩn bị đi, Đoàn Tử đứng một bên thấp thỏm bất an, nhìn đại ca nhà mình, kinh hãi hỏi: “Phải đi rồi?”
“Ân.” Bạch Phồn buông đũa, rút khăn tay ra lau lau miệng.
“Sẽ trở về chứ?” Đoàn Tử lại hỏi.
Bạch Phồn ánh mắt như dao liếc qua, trên mặt vẫn là nụ cười tươi tắn như hoa: “Ngươi nói cái gì?”
Đoàn Tử lập tức đổi giọng: “Đại ca, ngươi về sớm một chút nha.”
“Ân.”
Bạch Phồn đứng dậy, sờ sờ đầu Đoàn Tử, thay giày mở cửa chuẩn bị xuất phát.
“Ca ca.” Đoàn Tử bật dậy gọi tên Bạch Phồn.
Bạch Phồn tay đặt trên nắm cửa, quay đầu lại nhìn hắn, trên mặt một mảnh bình tĩnh, gần như tĩnh mịch.
“… Kỳ thực, hắn cũng thật đáng thương a.” Đoàn Tử lúng túng nói.
Bạch Phồn lạnh lùng nói: “Hắn đáng đời.”
Đại môn đóng lại. Đoàn Tử đứng ngây ngốc một hồi mới tỉnh lại.
Long Tĩnh Thành, hắn sẽ không toi mạng như vậy chứ… Kính mắt thúc thúc thông tri sư môn, ngày hôm nay tất nhiên là đã chuẩn bị để vây hãm hắn, nghe nói ma quỷ sẽ không có kiếp sau, như vậy thì…
Hắn và Bạch Phồn ba kiếp dây dưa sẽ chấm dứt như vậy sao.
Đoàn Tử ủ rũ lăn hai vòng trên sofa, trong lòng phiền muộn, vì vậy mở TV chuyển kênh lòng vòng, phát hiện một bộ phim dài tập囧 hay ho.
Lại nghĩ tới lúc Bạch Phồn chưa khôi phục trí nhớ cùng hắn xem phim, khi đó thật hạnh phúc a.
Đoàn Tử vừa xem vừa mân mê khăn tay, chết tiệt, phim hôm nay lại đặc biệt diễm tình nà.
Đoàn Tử lẩm bẩm một mình.
Ngu ngốc Bạch Phồn, IQ không cao đến EQ cũng thấp, ngươi nhất định sẽ hối hận! Đoàn Tử cắn khăn tay nhân tiện khoe khoang tài cào rách sofa của mình, oán hận nghĩ đến ca ca.
Chủ nhân đã trở về, yên lặng không nói, nhìn vết rách mới trên sofa, rồi lại nhìn sang Đoàn Tử vẫn dang trong cơn giận, nghĩ thầm từ khi nuôi Đoàn Tử hắn quyết định không mua sofa làm bằng da thật nữa thật là đúng đắn. Cầm miếng gỗ luyện móng đưa cho Đoàn Tử : “Cào vào đây nga.”
Đoàn Tử nhận lấy, cào cào, chủ nhân quan sát một hồi, nhận định Đoàn Tử thuộc loại thích ngược đãi thứ khác chứ không phải loại thích hành hạ bản thân, mới thả lỏng, thay đồ, đi nấu cơm.