Ngày kế, Đoàn Tử vẫn còn nóng ran, mơ mơ màng màng ngủ trên sofa, Trình Hiến đi làm.
Đoàn Tử có chút buồn chán, ngủ đến mụ mị đầu óc, muốn xem TV. Đối với một em mèo mà nói, TV thực sự có chút cao, Đoàn Tử rơi vào đường cùng, rốt cục phải biến thành người mới có thể vinh quang bật TV… Thì ra đây chính là lý do mà mọi em mèo luôn nỗ lực tu hành để có thể biến thành người sao?
Kỳ thực Đoàn Tử đã tu hành được ba trăm năm, nhưng khả năng biến thành người thì chỉ mới có vài ba năm trở lại đây thôi, mục đích a… ha ha, nói ra dọa người mất mặt.
Đoàn Tử thấy lạnh, chui vào phòng Trình Hiến kiếm cái chăn đắp đắp, nằm trên sofa xem TV, liên tục chuyển kênh, lại không có kênh thế giới động vật mà hắn thích nhất. Đoàn Tử rất thất vọng, bắt đầu cắn điều khiển, hai tiểu răng nanh làm thành một dãy N cái dấu răng trên điều khiển.
Trình Hiến từ lâu đã biết điều khiển đáng thương bị cắn cắn, hung thủ chẳng thể ai khác ngoài Đoàn Tử, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều, hắn biết nó không thể tự mình mở TV, chỉ là thỉnh thoảng xem thời sự nhìn thấy cái điều khiển te te tua tua lại thở dài thở ngắn một trận, mượn cớ chà đạp Đoàn Tử thuận tiện giáo huấn nó một chút.
Nhưng giáo huấn Đoàn Tử thì cũng là vào tai trái ra tai phải mà thôi, dù sao vết cắn là không thể lầm.
Khiến Trình Hiến hiếu kỳ chính là rõ ràng hắn đang cầm điều khiển trong tay nhưng Đoàn Tử vẫn bám riết không tha, rõ ràng quanh đó có rất nhiều đồ đạc có thể thỏa mãn như cầu cắn xé của nó, thậm chí có cả đồ chơi cao su, thế nhưng Đoàn Tử hết lần này tới lần khác không chịu bỏ qua cho em điều khiển… (hảo đảng thương a)
Khụ, chủ nhân không biết mèo yêu nhà hắn nhè lúc hắn không ở trộm xem TV a, còn vì tìm không được tiết mục yêu thích mà hành hạ điều khiển a.
Đoàn Tử không xem được tiết mục mình thích rất là chán nản, chui vào chăn cuộn tròn, ngủ, hồn nhiên quên mất hiện tại mình không phải là mèo.
Mà, đã gần đến giờ chủ nhân trở lại.
Đoàn Tử rời nhà trốn đi