Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 47

Edit: Tiệm Bánh Sò

Kết thúc một ngày quay nặng nề, Văn Tâm chỉ nóng lòng muốn về nhà, vùi mình vào cái bụng lông xù của đám mèo tìm kiếm sự an ủi. Nhưng chờ đợi cô không phải là sự chào đón nhiệt liệt như thường ngày mà là tiếng kêu khóc nức nở thê thảm tột cùng.

"Meooo! Meoo!"

"Sao lại thế này?" Văn Tâm lo thắt tim.

"Là tiếng của bé mèo con." Lý Tinh Tinh cũng sợ hãi.

Hai người còn không nghĩ đến việc thay giày, vội vàng chạy đến phòng Văn Tâm. Ai ngờ, cửa vừa mở thì hình ảnh đầu tiên đạp vào mắt không phải là bé mèo quýt đang thút thít khóc mà là tàn ảnh của ba con mèo lớn xẹt qua. Văn Tâm còn chưa kịp phản ứng lại, ba tàn ảnh kia đã chui ra khỏi phòng, cũng không biết đã lẻn đến góc nào rồi. Đợi cô phục hồi tinh thần thì trước mặt chỉ còn lại bé mèo con đáng thương bất lực.

Bé mèo quýt vừa khóc vừa thở hổn hển: "Meo... hức... meo... hức..." Văn Tâm, có... có mèo bắt nạt em!

Trái tim Văn Tâm sắp vỡ nát vì tiếng khóc này, lập tức ôm bé mèo con trong lòng bàn tay an ủi: "Đừng khóc đừng khóc, bé con đừng khóc mà, con đã chịu ấm ức gì vậy, nói cho mẹ đi được không."

"Meooo..." Bọn họ uy hϊế͙p͙ em, muốn đánh em.

Người dưới mái hiên, không thể cúi đầu. Dù ở hình người Lâm An có là một thiếu niên quật cường đến thế nào đi nữa thì giờ lưu lạc đến nông nỗi này, cậu cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Trước mắt thì ba con mèo trong nhà có địch ý rất lớn với cậu, vô cùng có khả năng khi Văn Tâm không ở nhà thì chúng sẽ vươn móng với cậu. Mèo con còn nhỏ yếu không thể tự bảo vệ bản thân, chỉ có thể ỷ vào chỗ dựa lớn nhất của mình, cũng chính là Văn Tâm.

Vì sống sót. Vì để tìm được chân tướng mọi việc. Lâm An quyết định: Nhẫn nhục là trọng!

"Ngoan ngoan ngoan, mẹ đã về rồi, không ai có thể bắt nạt con đâu." Văn Tâm vừa dỗ bé mèo quýt vừa bảo Lý Tinh Tinh nhanh đi pha sữa bột.

"Meo meo~" Chị phải làm chủ cho em. Bé mèo quýt dùng đôi mắt to tròn ngây thơ, nước mắt lưng tròng nhìn Văn Tâm.

"Trời ạ..." Trái tim bị một cú bạo kϊƈɦ thật mạnh, Văn Tâm nào dám không theo ý. Dù giờ bé mèo quýt có muốn hái sao trêи trời thì cô cũng không từ mà theo.

Lúc này, Lý Tinh Tinh cũng đã pha xong sữa. Văn Tâm đích thân đưa núm иɦũ ɦσα cao su cho bé mèo quýt, nó cũng không khách khí, bẹp bẹp ngậm lấy rồi lắc lắc lỗ tai nhỏ uống sữa. Có sữa uống, Cảm xúc của bé mèo quýt hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều.

Chỉ là, Văn Tâm lại không bình tĩnh được như vậy. Nếu vừa rồi cô không bị hoa mắt thì mấy cái bóng xẹt chạy trốn khỏi phòng không phải ai khác mà chính là ba con mèo lớn trong nhà. Bình thường ba con mèo này vừa thấy cô về là đã đợi sẵn hoan nghênh, hôm nay lại ngoài ý muốn không xuất hiện. Vậy cũng thôi đi, bộ dáng vừa rồi rõ ràng là đang chạy khỏi hiện trường phạm tội mà. Nếu không thì sao bé mèo quýt lại khóc đến thảm thương như vậy chứ. Chẳng lẽ là thừa dịp cô và Lý Tinh Tinh không ở nhà, ba con mèo này bắt nạt bé mèo quýt sao?

Ngay từ đầu Văn Tâm không hề muốn tin tưởng chuyện này. Bởi vì cô luôn cảm thấy đám mèo nhà mình đều là những con mèo vừa hiền lành vừa đáng yêu, tuyệt đối không bao giờ làm ra mấy loại chuyện ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu này. Nhưng khi Văn Tâm trích xuất camera theo dõi xem, nhìn thấy ba con mèo chụm lại bao vây bé mèo quýt, còn có một con giơ móng lên...

Hừm, đã đến lúc phải tâm sự với các Đại lão rồi.

_______________________

Đối tượng đầu tiên Văn Tâm tìm đến là bé Ragdoll dễ tìm nhất trong nhà. Bé Ragdoll bị bắt được trước cửa phòng bếp vào giờ ăn cơm chiều, lúc ấy, Văn Tâm đang hầm một nồi thịt bò cà chua. Bé Ragdoll nghe mùi chạy tới, cọ cọ chân Văn Tâm như thường ngày.

"Meo meo meo~" Tâm Tâm, hôm nay ăn gì ngon hả?

Văn Tâm chẳng nói chẳng rằng, ôm bé Ragdoll lên. Khi bé Ragdoll cho răng Văn Tâm sẽ đút trước cho nó một miếng thì Văn Tâm lại hỏi: "Em gái, con thành thật nói cho mẹ đi, có phải hôm nay con bắt nạt em không?"

Hử... Cái này sao...

Bé Ragdoll chớp chớp đôi mắt xanh ngọc.

"Meo meo." Nể tình tui đáng yêu như vậy, tha thứ cho tui được hông?

Nếu là ngày thường thì Văn Tâm nhất định sẽ bị sắc đẹp dao động. Chỉ là chuyện hôm nay vô cùng quan trọng, hình ảnh bé mèo quýt khóc lã chã thút thút vẫn hiện lên trong đầu, sao Văn Tâm có thể dễ dàng cho qua được. Vì thế cô làm bộ thở dài: "Aizz, nếu Em gái không chịu nói thì mẹ đành phải tự mình hưởng thụ nồi thịt bò hầm cà chua hôm nay vậy."

"Meo meo meo?!" Cô nói gì hả?! Bé Ragdoll phản ứng kịch liệt.

Văn Tâm thấy bé Ragdoll đã cắn câu, vội vàng thả thêm mồi: "Làm nhân chứng tội lỗi rồi, con vẫn là bé mèo con đáng yêu của mẹ mà."

"Meo..." Bé Ragdoll rối rắm một phen, nhìn Văn Tâm một chốc rồi lại nhìn nồi thịt, cuối cùng, vẫn không thể nhịn được nuốt nước miếng.

"Hửm?"

Văn Tâm kinh ngạc phát hiện, bé Ragdoll dẫn mình theo tới trước cửa phòng mèo rừng.

"Sao vậy? Là Cậu ba chủ mưu sao?"

Bé Ragdoll meo meo khẳng định.

Văn Tâm đẩy cửa phòng Cậu ba ra, phát hiện trong phòng nó còn có chứng cứ! Đó chính là, cái iPad vốn thuộc về bé mèo quýt đang được Cậu ba chơi đùa, lại còn không hề có tí ăn năn hối lỗi, hai cái móng vuốt lướt tới lướt lui, chơi vui đến quên mọi thứ. Văn Tâm nén giận đến gần Cậu ba, nó vẫn hoàn toàn không phát hiện.

"Cậu ba, iPad của con ở đâu ra vậy?" Cô hỏi.

"..." Móng vuốt mèo rừng cương tại chỗ.

"Meo~" Nếu ta nói là Bé tư tặng cho ta thì cô có tin không?

Mèo rừng định dùng cách như bé Ragdoll thoát khỏi bị phạt. Nhưng mà Văn Tâm đã nuôi mèo lâu như vậy rồi, đã có lực miễn dịch nhất định rồi. Vì thế Văn Tâm vô cùng hiên ngang lẫm liệt, trực tiếp vô tình thu iPad lại. Mèo rừng sau lưng kêu la thê thảm. Vốn dĩ nếu nó thích thì Văn Tâm mua thêm một cái cũng không thành vấn đề, nhưng nó lại dùng cách tiêu cực như vậy, cướp của bé mèo quýt. Văn Tâm không thể cổ vũ nó được! Đồng thời, cơm tối nay hiển nhiên cũng không có phần của Cậu ba.

Nhưng Văn Tâm nào có ngờ, sau khi bé Ragdoll chỉ điểm mèo rừng xong lại mang Văn Tâm đi tìm Nhóc con. Nhóc con, là con trưởng trong nhà, cũng là con mèo mà Văn Tâm cho là hiểu chuyện nhất, ngoan ngoãn nhất... Nó mà lại cũng... Văn Tâm đau khổ quá đi mà.

Mèo đen lại thờ ơ. Thậm chí, sau khi Văn Tâm tiến hành thao thao bất tuyệt giáo ɖu͙ƈ một phen, nó lại chạy tới phòng ngủ của Văn Tâm, ngậm bé mèo quýt từ trong ổ mèo ra. Không sai, chính là ngậm ra đó. Bị cắn sau gáy, bé mèo quýt choáng váng, khóc cũng không dám khóc. Văn Tâm run bần bật, cô đã sớm hiểu rõ sức chiến đấu của Nhóc con rồi.

"Ừm... Nhóc con à, có gì thì chúng ta từ từ nói, con thả Bé tư ra trước được không?"

"Meo?" Bé mèo quýt thầm nghĩ, không ổn rồi. Sao lại thế này, vừa nãy còn là bé cưng mà giờ lại thành Bé tư rồi?

Mèo đen không tỏ thái độ gì, nó chạy nhanh như bay, ngậm bé mèo quýt tới phòng khách. Chưa đến mức ném mèo con xuống mặt đất lạnh lẽo, động tác cũng không quá thô lỗ, nhưng hành vi của nó rõ ràng là vô cùng bài xích bé mèo quýt.

Mèo đen nhìn Văn Tâm, trầm thấp gào một tiếng. Đừng để nó ở phòng của cô nữa.

Văn Tâm không hiểu ý của mèo đen, còn tưởng là mèo đen chỉ đơn thuần bài xích mèo mới tới trong nhà mà thôi, cô giải thích: "Nhóc con, con xem em nhỏ như thế này, chúng ta không thể bỏ mặc nó được."

Bé mèo quýt yếu ớt nằm trêи sofa meo một tiếng.

Nhưng, nhưng mà... Mèo đen trừng bé mèo quýt một cái. Mi không được lên tiếng.

Bé mèo quýt theo bản năng lui về sau một bước, mấy ngày nay vì được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, mèo con vốn đã trong vo giờ lại càng rút thành một quả cầu lông nhỏ xíu.

"Tui có thể hỏi anh một vấn đề không?"

"Hử?"

"Anh là bạn trai của Văn Tâm hả? Hay là bạn đời?"

"..."

Mèo đen sững sờ tại chỗ.

Bé mèo quýt thấy dáng vẻ này của mèo đen, càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, vì thế lập tức nói tiếp: "Tui biết anh lo lắng điều gì, nhưng anh cứ yên tâm, đa số thời gian tui đều đi ngủ, không nhìn lén cô ấy đâu. Hơn nữa hình như anh còn chưa rõ nhỉ, cơ thể thật của tui là một đứa trẻ vị thành niên."

"Vị thành niên sao..." Mèo đen như đang suy tư gì đó.

"Tui sẽ không là kẻ uy hϊế͙p͙ cản trở với anh đâu, mục đích của tui chỉ là nghiên cứu rõ chân tướng chuyện này thôi."

"Vị thành niên cũng không được." Giờ trẻ con trưởng thành sớm lắm.

"Kỳ thật anh chỉ là muốn tui dọn khỏi phòng Văn Tâm thôi đúng không?" Trong mắt bé mèo quýt lóe lên một tia sáng.

Mèo đen không khẳng định cũng không phủ định. Nhưng đối khi, trầm mặc chính là đáp án tốt nhất. Vì thế bé mèo quýt chủ động mò lại.

"Đợi sau khi em có thể tự gánh vác sinh hoạt hằng ngày thì em sẽ chủ động dọn ra được không? Giờ dù em có muốn dọn ra thì Văn Tâm cũng không cho đâu, đúng không, papa mèo đen?"

"... Mi kêu cái gì đó?" Mèo đen nứt ra rồi.

Văn Tâm phát hiện, bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai con mèo đột nhiên biến mất. Sau đó Ragdoll và mèo rừng chạy đến cũng phát hiện hình như có gì đó không đúng. Vốn dĩ mèo rừng nghe nói Nhóc đen đã vô cùng kiêu ngạo trực tiếp ngậm con mèo con kia ra khỏi ổ, đang chuẩn bị chạy ra cổ vũ đại ca nữa kìa, nào ngờ, lại nhìn thấy hình ảnh hòa thuận vui vẻ như vậy. Bé mèo quýt to gan lớn mật cọ cọ mèo đen lớn nhất, cũng có thái độ ương ngạnh nhất nhà, mà mèo đen cũng không đẩy nó ra, ngược lại còn có vẻ... cưng chiều??? Mắt mèo rừng sắp mù rồi, đây vẫn là tên Nhóc đen đánh nó đến tối mặt tối mày đây sao!

"Meo meo meo?" Nhóc đen uống lộn thuốc hả?

Bé Ragdoll cũng khϊế͙p͙ sợ cực kỳ. Tên Nhóc đen này là loại ngay cả vẻ đẹp của nó cũng thờ ơ không hề lưu tình đó. Giờ lại bị một con mèo con hạ gục dễ như trở bàn tay vậy hả? Con mèo con này rốt cuộc có địa vị gì, lại có bản lĩnh ngập trời như vậy?

Còn Văn Tâm lại là người cảm động nhất với cảnh tượng này. Hình ảnh này hòa thuận vui vẻ đến cỡ nào chứ, mèo nhỏ cọ mèo lớn, đáng yêu lại kèm đáng yêu hơn, oaoaoa, đáng yêu quá đi! Nếu bé Ragdoll và mèo rừng cũng gia nhập, hành ảnh kia sẽ càng tốt đẹp hơn nữa. Đương nhiên, đây là vì Văn Tâm không hiểu cuộc đối thoại của hai con mèo.

Bé mèo quýt dùng giọng sữa mềm mại nói: "Papa mèo đen, em có thể điều tra một chút không, sao anh lại biến thành mèo vậy?"

Bé Ragdoll: "???"

Mèo rừng: "???"

Gọi ai là papa đó!
Bình Luận (0)
Comment