Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 93

Edit: Tiệm Bánh Sò

Khung bình luận lập tức dậy sóng.

"Đánh tới đánh tới đi!"

"Thích kiểu đánh chính diện như vậy đó, đừng có nói gì mà giao hữu là trên hết này nọ, đã đến tham gia thi đấu thì ai chẳng muốn thắng, Tâm Tâm xông lên đi!"

"Aaa sao tôi cứ có cảm giác như đang xem chung kết thế giới vậy!"

"Bí ẩn muôn thuở của giới đua xe, liệu kỹ thuật của Moore xuất sắc hơn hay thiên phú của Hoắc Khang cao hơn, hôm nay sẽ có câu trả lời."

Từ khi có sự tham gia của Hoắc Khang và Moore, tính chất của chương trình này đã thay đổi. Không mấy ai còn cảm thấy đây chỉ là một trận đấu giải trí nữa, dù quy cách trường đua không bằng trường đua F1, nhưng thực lực của các tuyển thủ đều ở hàng đẳng cấp thế giới. Dưới ánh hào quang quá lớn của hai người, những người khác lại ảm đạm hẳn.

Hai tiếng trước khi chính thức thi đấu là khoảng thời gian vừa kích động vừa đau khổ với khán giả. Kích động là vì đây là thi đấu đồng đội, thành tích của mỗi tuyển thủ đều sẽ ảnh hưởng đến thành tích cuối cùng của cả đội. Thế nên, mỗi một phút một giây bây giờ đều ảnh hưởng quan trọng đến kết quả cuối cùng. Còn đau khổ là vì thế này, để giữ được sự hưng phấn theo dõi của người xem đến cuối cùng, chương trình đã cố tình sắp xếp Hoắc Khang và Moore đấu vòng cuối. Rõ ràng khán giả muốn xem trận đấu của hai người này nhất, vậy mà lại bị bắt chờ rồi chờ, trong lòng họ ngứa ngáy cứ như có hàng vạn con kiến bò ngang, chỉ hận các tuyển thủ thi trước không nhanh hơn chút nữa thôi.

Vòng một kết thúc, tuyển thủ ra trận đầu của đội Văn Tâm là một cô gái tên Tiểu Hân, chưa từng tham gia thi đấu chính thức. Trông Tiểu Hân hơi nhỏ nhắn, không ngờ vừa ra trận đã lao lên như sói vồ mồi, cắn chặt tay đua chuyên nghiệp đã về hưu của đội Thư Mạn Nhiên đang dẫn đầu, rút ngắn khoảng cách thời gian còn mười lăm giây. Sau vòng này, tất cả mọi người đền kinh ngạc, cũng có không ít đoàn xe có ý muốn chiêu mộ Tiểu Hân.

Vòng đấu thứ hai càng gay cấn hơn. Vòng trước không kéo giãn khoảng cách quá nhiều, đến vòng này đội Thư Mạn Nhiên hơi nóng vội, cử tay đua nặng ký của đội ra – Thư Diệc Nhiên, em trai Thư Mạn Nhiên. Tiếng tăm của Thư Diệc Nhiên trong giới đua xe cũng thường, chỉ dựa vào chồng của Thư Mạn Nhiên mới có chút địa vị, nhưng dù sao cũng là tay đua chuyên nghiệp, rất có tài. Qua vòng này, hắn ta kéo dài khoảng cách dẫn đầu lên đến ba phút.

Bên đội Văn Tâm lại nhụt chí hẳn, tuyển thủ thi đấu thứ hai vừa xuống xe đã khóc, xin lỗi: "Xin lỗi Tâm Tâm, tôi đã cố hết sức rồi."

Văn Tâm lập tức an ủi: "Anh đã làm rất tốt rồi, dù sao đối thủ cũng là tuyển thủ top năm mươi trong bảng xếp hạng thế giới, bại dưới tay hắn chúng ta không mất mặt."

Anh bạn này vừa gạt nước mắt vừa nói: "Nếu tôi giỏi hơn chút nữa thì tốt rồi."

Trong lòng Văn Tâm như thắt lại: "Được rồi, những người cảm thấy buồn và khó chịu vì bị thất bại sẽ không bao giờ dậm chân tại chỗ đâu."

Tuyển thủ đó hít hít mũi, tâm trạng nặng nề gật đầu. Cùng lúc đó, trong một góc khác của phòng nghỉ, Hoắc Khang cũng như đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó.

Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn, vòng đấu thứ ba chính thức bắt đầu. Vòng này đội Văn Tâm cử một tay đua lão luyện tham gia, phong độ của anh ta rất vững vàng, được biết đến như một tay đua 50 – 50 có thể bám sát không ngừng bất kì ai.

(Nguyên raw là thế này: 五五开 Chỗ này mình cũng không biết 50 - 50 nghĩa là gì, ai biết thì chỉ mình với nha)

Sự xuất hiện của anh ta tại vòng này khiến đối thủ rất bất ngờ. Dù tuyển thủ trong đội của Thư Mạn Nhiên có kỹ thuật thế nào, vượt các khúc cua xuất sắc đến thế nào, lúc hắn ta cho rằng đã có thể bỏ đối thủ sau lưng thì "50 – 50" cũng có thể theo sát. Một điều thần kỳ là "50 – 50" còn không cần dùng bất kỳ kỹ xảo cao siêu gì! Anh ta chọc tuyển thủ người nước ngoài của đội Thư Mạn Nhiên tức điên, cuối cùng tâm còn không vững, bị đội Văn Tâm phản kích kéo khoảng cách về còn hai phút ba mươi giây.

Sau vòng đấu này, sự hồi hộp đến lúc phân thắng bại càng lớn. Trong mỗi vòng đua, tuy hai phút ba mươi giây không nhỏ, nhưng đối với Hoắc Khang, kỷ lục vượt của hắn lớn nhất là mười phút. Kỷ lục của Hoắc Khang được ghi trong giải đấu thế giới, quy cách thi đấu vượt xa chương trình "Vận tốc cuồng phong" nhiều. Điều này khiến những người ủng hộ Hoắc Khang và Văn Tâm yên tâm hơn nhiều. Vì thế, sau vòng này, mọi người bắt đầu mở tiệc ăn mừng rồi.

Trong phòng nghỉ của đội Thư Mạn Nhiên. Moore cau mày, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn tuyển thủ đã phát huy thất thường lần này trong đội: "Bắt đầu từ ngày mai, cậu bị đuổi việc."

"Moore, hãy nghe tôi giải thích, tôi chỉ nhất thời phát huy không tốt thôi, không phải cố ý đâu." Tuyển thủ kia kinh ngạc trừng lớn mắt, vội vàng biện giải cho mình.

Moore không thèm nhìn hắn ta thêm lần nào, chỉ ấn vào tai nghe nói lại quyết định của mình cho cấp dưới. Tuyển thủ kia lập tức thất nghiệp. Đây là phong cách làm việc từ trước đến giờ của Moore, những người khác cũng chẳng cảm thấy có gì sai, dù sao đua xe cũng là một môn thể thao khắc nghiệt. Chỉ là, không lấy được hạng nhất vòng thứ ba, Thư Mạn Nhiên hơi do dự: "Moore, tình hình này chúng ta còn có thể chắc thắng không?"

"Cô không tin ta?" Ánh mắt Moore lạnh lùng.

"Không phải không tin, chỉ là..."

Thư Mạn Nhiên nhớ đến tư liệu lúc trước cô ta tra được, Hoắc Khang và Moore cũng không phải chưa từng đấu với nhau, trong nửa mùa giải thi đấu thế giới trước, Moore đều bị Hoắc Khang nghiền ép đánh bại. Đây cũng là lý do vì sao giới đua xe đều không thừa nhận thực lực của Moore cao hơn Hoắc Khang. Tất nhiên là Thư Mạn Nhiên muốn nắm chắc sẽ giành được quán quân, giờ chỉ còn lại hai vòng đấu, lỡ như Moore thật sự không thể thắng Hoắc Khang thì những lời cô ta nói muốn giành quán quân sẽ trở thành trò cười.

Nhưng Moore lại cắt lời cô ta: "Không được nghi ngờ, ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy ai mới là quán quân thế giới thật sự."

Nói rồi, Moore và cấp dưới của hắn ta lần lượt đứng dậy, chuẩn bị đưa xe ra đường đua. Trong phòng nghỉ chỉ còn lại Thư Mạn Nhiên và em trai cô ta.

Thư Diệc Nhiên nhìn chị mình: "Chị yên tâm đi, thực lực của người tiếp theo luôn nằm trong top đầu."

"Chỉ sợ nhỡ... nếu... nếu lại bị Văn Tâm đánh bại, mặt mũi ta không biết phải ném đi đâu đây." Thư Mạn Nhiên cắn môi, trong lòng đầy sự ghen tỵ.

"Vậy chị định?"

"Không phải là em có Wechat của tên Từ Uy kia sao?"

"Có có..."

"Cho hắn ta một triệu, hứa hẹn thêm cơ hội vào đoàn xe, chị muốn nhận được tin thắng vòng tiếp theo."

Ai cũng nói chơi đua xe rất giàu, kỳ thật cũng không hoàn toàn đúng như vậy. Có một số người ví dụ như Tiểu Hân chỉ là người bình thường nhưng lại rất thích môn thể thao này nên mới dấn thân vào. Những tuyển thủ như bọn họ nhất định phải gia nhập đoàn xe, có đoàn xe ủng hộ, nếu không thì ngay cả một chiếc xe chuẩn bình thường cũng không mua nổi. Mục đích bọn họ đến chương trình "Vận tốc cuồng phong" chính là tạo cơ hội gia nhập các đoàn xe.

Hiển nhiên Từ Uy cũng là một trong số đó, sau khi nhận được tin nhắn của Thư Diệc Nhiên, hắn ta phải suy nghĩ một hồi lâu. Trận đấu này rất nổi tiếng, nếu không phát huy tốt nhất định sẽ không có đoàn xe nào nhận, việc phát triển sự nghiệp sau này cũng càng khó khăn hơn. Nhưng nghĩ kỹ lại thì ánh hào quang trong đội Văn Tâm đều bị Hoắc Khang hút hết, dù hắn ta thắng thì có ai thèm quan tâm. Mà bên Thư Diệc Nhiên lại đưa ra điều kiện một triệu, thêm cả suất vào đoàn xe, thực sự quá hấp dẫn với Từ Uy, rất khó có thể từ chối. Thế nên Từ Uy chỉ do dự trong phút chốc, nhanh chóng trả lời Thư Diệc Nhiên.

Đến lượt đấu của Từ Uy, mới đầu hắn ta vẫn còn phát huy bình thường, sau đó lại đột nhiên bày ra vẻ mặt như đau đớn lắm. Nếu vậy sẽ khiến người xem cảm thấy chỉ vì thân thể hắn ta không khỏe nên mới sai sót thôi. Vì vậy, đội của Thư Mạn Nhiên kéo dài thêm khoảng cách lên đến mười một phút dễ như trở bàn tay.

Chênh lệch đến mười một phút, vượt cả kỷ lục của Hoắc Khang. Huống chi đối thủ của Hoắc Khang còn là quán quân thế giới. Dù Hoắc Khang có là thiên tài hiếm có trong giới đua xe thì sự chênh lệch này cũng quá lớn, phần thắng của đội Văn Tâm... Sự tự tin của các fans cũng dần hạ xuống.

"Xong rồi xong rồi, vậy thì sao thắng được? Không đâu..."

"Ức quá đi, muốn khóc quá, sao thành viên này của đội Văn Tâm lại đột nhiên gặp sự cố chứ!"

"Tôi không dám nhìn nữa, tôi chỉ sợ lát nữa K thần và Tâm Tâm thua, tôi sẽ khóc không thành tiếng mất."

Tâm trạng của Hoắc Khang lại tốt lạ kỳ, còn có thời gian nói đùa với Văn Tâm nữa. Cô hỏi hắn: "Thua thì có khóc nhè không?"

Hoắc Khang bật cười khoa trương: "Tôi mà thua?"

Văn Tâm nói: "Chênh lệch đến mười một phút... sao anh theo được?"

Hoắc Khang làm động tác nhấn chân ga: "Cứ đuổi theo như vậy thôi!"

Đợi một thời gian dài, màn kịch lớn cuối cùng rốt cuộc cũng bắt đầu. Đường đua được thiết lập trên núi Thanh Nham, địa hình đường núi không chỉ gập ghềnh phức tạp mà khúc cong còn rất nhiều, thế nên mỗi đội đều phải của ra tay đua chuyên nghiệp có kinh nghiệm. Trước khi bắt đầu thi đấu, MC phỏng vấn vài tay đua, đặc biệt chú ý vào Hoắc Khang và Moore. Cô ta hỏi Moore trước: "Đội của anh dẫn trước đến mười một phút, anh có cảm nghĩ gì về chuyện này không?"

Moore dùng tiếng Trung nói một cách lưu loát: "Tôi coi vòng đấu này như quyết đấu, ưu thế mười một phút này tôi không tính nó vào thành tích."

Ý của Moore rất rõ ràng. Hắn ta chỉ muốn quyết đấu một chọi một với Hoắc Khang, cái gì mà đấu đoàn đội, cái gì mà dẫn trước, đối với hắn ta không quan trọng. Hắn ta chỉ muốn dựa vào thực lực bản thân, đường đường chính chính đánh bại Hoắc Khang.

Moore tiếp tục nói: "Rất nhiều người cho rằng vì Hoắc Khang rút lui nửa đường nên tôi mới có thể giành được quán quân. Tôi lại không nghĩ như vậy nên mới tham gia chương trình này."

Những lời này của hắn ta rất cuồng ngạo, nhưng lại được người xem khen ngợi không dứt lời. Tuy là đối thủ, nhưng không thể không thừa nhận tinh thần cạnh tranh thuần túy như vậy rất đáng được khen ngợi. Hai fans không đấu đá lẫn nhau nữa, chỉ im lặng đợi vòng đấu bắt đầu. Nếu chính chủ đã nói vậy, fans cũng không cần nói đến chuyện mười một phút kia, đến lúc đó ai thắng kết quả sẽ rõ ràng ngay.

Thế nhưng, đến lượt Hoắc Khang thì hắn lại cười: "Tôi cũng muốn nói một câu, nếu hôm nay không thắng hơn cậu mười một phút, tôi sẽ rời khỏi giới đua xe."

Mọi người: "???"

Khang Khang à anh tỉnh táo lại đi! Anh đang đặt cược vào chính tương lai của mình đó!

Sắc mặt Moore lập tức trầm xuống, hắn ta nhìn chằm chằm Hoắc Khang cách đó không xa: "Anh đang vũ nhục tôi?"

Hoắc Khang nghịch ngợm chớp chớp mắt: "Không, tôi đang thả nước nhường cho cậu mà."

Tác giả có lời muốn nói: Hai chương này đều là sân nhà của Cậu ba, vì tôi muốn kể rõ về mỗi bé luôn, mọi người đừng vội nha, hai chương nữa sẽ kết thúc màn trong sân nhà của Cậu ba thôi~

Bình Luận (0)
Comment